Gió biển gào thét, sóng lớn vô bờ.
Tần Lạc vẻ mặt lo lắng đứng trên bờ biển, giống như là đang chờ tình nhân đến muộn vậy. Đại Đầu và Jesus đứng ở một bên, hai người đồng dạng khẩn trương nghiêm túc.
“Hay là hắn không tới?” Jesus nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: “Đã muộn 20 phút rổi. Hắn có một cái đặc điềm, đó là vô luận giết người hay là đàm phán đều chưa bao giờ tới trễ”.
“Chờ một chút đi”. Tần Lạc nói: “Có lẽ có việc gì đó khiến hắn chậm trễ. Cũng có thề là do máy bay trễ giờ”.
“Hắn sẽ đến”. Đại Đầu tin tưởng tràn đầy nói.
“Ah, làm sao cậu biết?” Jesus hỏi.
“Bởi vì hắn là cao thủ”.
“…” Jesus nghĩ, thằng Đại Đầu này đi cùng Tần Lạc lâu rồi, cũng bắt
đầu học cách nói một số câu khó hiểu thấu được.
Đúng lúc này, Jesus và Đại Đầu đồng thời nói: “Đã đến rồi”.
Tần Lạc giương mắt nhìn lại thì thấy một nam nhân áo trắng như đang đạp gió chạy về phía bên này. Hắn đạp cát mà đi, phảng phất như chân không dính bụi, động tác nhanh nhẹn. Bởi vì khoảng cách quá xa nên chưa thấy rõ diện mạo nhưng cái đầu tóc đỏ kia thì lại phi thường chói mắt. Mười mấy giây đồng hồ sau hắn đứng ở trước mặt Tần Lạc
“Hoàng Đế điện hạ, ông đến muộn rồi”. Tần Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú cơ hồ không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào kia nói.
“Không đúng”. Hoàng Đế nói: “Tôi đến đúng giờ”.
“Vậy sao?” Tần Lạc nỡ nụ cười nói: “Vậy sao chúng ta đứng đã lâu mà không thấy ông?”
“Bởi vì ta sợ bị cậu mai phục”. Hoàng Đế như mây trôi nước chảy nói.
“…”
Tần Lạc biểu lộ cứng đờ, giống như là bị người ta tát cho một cái vậy. Chẳng lẽ nhân phẩm của mình lại kém như vậy sao?
“Đó là ông suy nghĩ quá nhiều thôi”. Tần Lạc vừa cười vừa nói.
“Chỉ hy vọng là như thế”.
Hoàng Đế đưa tay vào túi. Đại Đầu và Jesus chợt căng thẳng, lập tức đưa tay sờ vào súng rút ra.
“Không cần khẩn trương”. Tần Lạc ngăn cản nói.
Đại Đầu và Jesus vẫn đang cầm súng nhằm vào Hoàng Đế nhưng Hoàng Đế lại không thèm để ý, hắn lấy ra một cái bình thép nhỏ ném cho Tần Lạc.
Tần Lạc tiếp nhận cái bình, vặn nút lấy ra một cái chai nhỏ hơn. bên trong chứa một ít chất lỏng màu xanh da trời hỏi: “Đây chính là giải dược virus ngọn lửa sao?”
“Đúng vậy”. Hoàng Đế nói.
Tần Lạc gật đầu, hắn biết rõ Hoàng Đế sẽ không lừa gạt hắn. Nếu như hắn không muốn hợp tác lời thì hắn căn bản không cần phải đáp ứng yêu cầu của mình, càng không từ ngàn dặm xa xôi đem cái chai đưa đến đây.
“Ngoại trừ cái lọ này, còn có những thứ khác không?” Tần Lạc hỏi.
“Chắc là không có”. Hoàng Đế nói “Bọn hắn sẽ không tin tưởng người khác. Bất luận kẻ nào hiện tại cũng đều chết hết rồi”.
“Hoàng Đế ra tay tuyệt không thất bại”. Tần Lạc hơi vuốt đuôi nịnh bợ nói: “Như vậy, chúng ta không phải là đã an tâm thu tài phú rồi hả?”
Tần Lạc biết rõ, cái lọ nho nhỏ này sẽ đem lại cho bọn hắn hơn hàng chục tỷ USD.
Virus ngọn lửa vẫn đang kích thích thần kinh mọi người, tất cả mọi người đều đang khẩn trương chờ mong, hi vọng đoàn đại biểu chữa bệnh có thể nhanh chóng phá được một cửa này thế nhưng bên kia lại chậm chạp không có kết quả.
Hiện tại, tuy chỉ có đảo Fukushima của Nhật Bản và Malaysia bị virus ngọn lửa lây nhiễm nhưng ai cũng biết rõ, nếu không nhanh chóng ngăn cản nó thì loại virus này sẽ nhanh chóng lan ra toàn thế giới. Khi đó, nhân loại sẽ rơi vào đại thảm hoạ.
Dưới tình huống này, nếu có một người hoặc là một nhà khoa học nào đứng ra tuyên bố, chúng tôi đã tìm ra thuốc diệt được virus ngọn lửa, chúng tôi đã có thuốc chữa virus ngọn lửa thì sẽ mang đến oanh động như thế nào?
Đúng vậy, nhân loại toàn bộ thế giới đều là khách hàng.
Mỗi quốc gia, mỗi một thương gia, mỗi một Tập đoàn y dược đều chen nhau tới, bọn hắn sẽ tranh nhau mua thuốc giải virus ngọn lửa hoặc là làm đại lý tiêu thụ, tóm lại ít nhất là cho dân chúng quốc gia mình sớm được phục dụng giải dược.
Lúc đó, ngươi ra giá mỗi bình mười đại mỹ nữ hay là mỗi bình 100 dollar USD?
Hoàng kim có giá, y dược vô giá. Đúng là đạo lý như vậy.
Mệnh còn không giữ được, ai còn quan tâm đến tiền?
Hiện tại, cái chìa khóa mở ra tài phú kia đang nằm trong tay Tần Lạc. nó lại chính là một cái bình nhỏ không có gì bắt mắt.
Cái thế giới này điên cuồng cỡ nào, vớ vẩn cỡ nào thế nhưng Tần Lạc lại rất nhanh làm ra một cái động tác càng thêm điên cuồng, càng thêm vớ vẩn.
Hắn cầm cái bình thủy tinh, dùng sức ném nó vào trong biển rộng.
Bốp.
Cái bình thủy tinh rơi xuống biển, thậm chí không thể làm đại dương nổi lên chút bọt sóng cứ thế mà nhạt nhòa chìm nghỉm xuống đáy đại dương.
“Này. Thượng đế, đây chính là giải dược đấy”. Jesus lên tiếng kinh hô.
Đại Đầu vẻ mặt khó hiểu nhưng không có lên tiếng hỏi. Hắn có lòng tin đối với Tần Lạc, vô luận Tần Lạc làm bất cứ chuyện gì hắn đều cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có Hoàng Đế là mặt mũi vẫn tràn đầy vui vẻ, giống như vô luận Tần Lạc làm ra chuyện gì hắn cũng sẽ rất đắc ý vậy.
Tần Lạc lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng nói: “Tôi đã nói sẽ chia cho ông một nửa, những lời này vẫn có giá trị. Ông chỉ cần ký vào đây là được rồi”.
Hoàng Đế tiếp nhận hợp đồng cùng bút, ký tên của mình vào.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
“Một chuyện nữa tôi đã đáp ứng với ông cũng sẽ làm được”. Tần Lạc nói “Cho ông một hồi chiến đấu, một hồi cho ông thất bại trong chiến đấu”.
“Hẹn gặp lại”.
Hoàng Đế đem cái hợp đồng kia cho vào túi sau đó quay người ly khai.
Tần Lạc nở nụ cười, thằng này có đôi khi cũng không đáng ghét lắm, nếu như hắn lớn lên xấu một chút thì quả thực là có chút đáng yêu.
Thứ Hai ngày 3/9.
Ngày hôm nay, đối với cả nhân loại mà nói là một ngày rất quan trọng và cũng là một ngày đáng nhớ trong lịch sử của nhân loại.
Đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung y Trung Quốc Tần Lạc thông qua giới truyền thông Trung Quốc tuyên bố, hắn và một vị bằng hữu thần bí đã tìm ra phương thuốc diệt được virus ngọn lửa, hơn nữa đã chế ra được giải dược.
Trong thời gian ngắn tiếp theo, giải dược có thể được bán ra thị trường, giải trừ khốn cảnh cho nhân loại gặp phải loại virus độc hại này.
Oanh
Tin tức này có thể sánh với “bom nguyên tử” nổ tung, cả thế giới đều điên cuồng.
“Thiệt hay giả? Virus ngọn lửa thật sự đã bị phá giải sao? Vậy là chúng ta được cứu rồi? Chúng ta không cần lo lắng về virus ngọn lửa nữa rồi?”
“Làm sao có thể? Cho dù virus ngọn lửa có bị phá thì cũng nên do bác sỹ của quốc gia chúng ta phá được mới đúng, chúng ta có bác sĩ ưu tú nhất, thiết bị khoa học tiên tiến nhất, những người kia đang làm cái gì vậy?”
“Ah ah ah quả nhiên là Tần Lạc của chúng ta, ta biết ngay là Tần Lạc nhà chúng ta mà, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ làm cho chúng ta thất vọng, hắn cho tới bây giờ đều không để cho chúng ta thất vọng. Lạc, mau trở lại đi. Em rất muốn cắn chết anh rồi sao sao”
Trong lúc tất cả mạng lưới truyền thông lớn nhao nhao thành một đoàn thì các phóng viên toàn bộ thế giới cũng điên cuồng.
Bọn hắn đã dùng hết thảy phương pháp và thủ đoạn, vây, truy, ngăn đón, lấp, rốt cục đã bức bách được Tần Lạc đáp ứng tổ chức một buổi họp báo.
Buổi họp báo này sẽ do chính phủ Nhật Bản hỗ trợ, vô luận là nhân viên tham gia hay công tác bảo an đều cực kỳ nghiêm khắc.
Không có biện pháp, Tần Lạc hiện tại là một tòa kim quang lòe lòe (cây tiền sáng chói). Chỉ cần không phải kẻ đần đều hiểu dựa vào thuộc giải virus ngọn lửa hắn sẽ trở thành người giàu nhất thế giới, chính thức là giàu nhất thế giới.
Nếu như tại Nhật Bản Tần Lạc xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ Trung Quốc sẽ dốc sức liều mạng với bọn hắn.
Trọng yếu nhất chính là, gã hỗn đản này cũng không chịu giao ra giải dược. Phải biết rằng, Nhật Bản là nơi virus ngọn lửa đang hoành hành ghê gớm nhất, tùy thời đều có thể dẫn phát ra lây lan đại quy mô.
Nếu Tần Lạc có cái gì không hay xảy ra, bọn họ không có biện pháp lấy được phương thuốc giải dược hoặc là thành phẩm giải dược thì bọn họ sẽ giải thích thế nào với nhân dân đây?
Đến lúc Tần Lạc dưới sự bảo vệ của Jesus và Đại Đầu đi vào phòng họp, tất cá các phóng viên đều đứng lên vỗ tay. Phóng viên cũng là người, đã là người thì đều sợ chết.
Người Tần Lạc cứu không phải là “người khác” mà kể cả bọn họ. Chẳng phân biệt biên giới, tất cả đều vỗ tay.
Đúng như dự đoán của Tần Lạc, sau khi chuyện xấu của hắn lộ ra toàn bộ thế giới đều mắng chửi hắn nhưng chỉ cần hắn thành công, chỉ cần hắn có thể giải quyết được virus, ngọn lửa thì toàn bộ thế giới lại tung hô hắn cái gì là “Thượng đế” cứu vớt muôn dân trăm họ.
Cái này là nhân tính!
Tần Lạc mỉm cười khoát tay, ý bảo mọi người vỗ tay nồng nhiệt thêm một ít.
Ba ba ba
Quả nhiên, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt thêm. Mọi người vẫn rất biết điều đấy.