Hôm nay, Trần Thương chợt phát hiện mang theo Tần Duyệt đến xem phòng ở, quả thực là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt.
Bởi vì Tân Duyệt tựa hồ hiểu rất nhiều thứ!
Mang theo Trần Thương cùng cô gái bán nhà đi tới lui trong phòng, từ nguyên vật liệu đến phí điện nước đều hỏi kỹ càng, kể cả công cán…Cái gì đều nói rõ ràng.
Đứng sau lưng Tân Duyệt, bỗng nhiên Trần Thương có cảm giác Tần Duyệt là nữ chủ nhân ký phòng ở.
Hơn nữa, Tân Duyệt thật cực kỳ có trách nhiệm.
Cô đối với các loại chỉ tiết ánh sáng gian phòng, thoát nước, bố cục đều có thể lưu tâm đến.
Điều này làm cho Trần Thương thật cực kỳ cảm kích!
Trần Thương cảm thấy Tân Duyệt thật sự là dụng tâm đang giúp mình chọn lựa phòng ở, thậm chí Trần Thương có một loại ảo giác.
Chính là Tân Duyệt là đang chọn tuyển gian phòng mình thích.
– Gian phòng này làm phòng ngủ chính là ánh nắng không tốt lảm, tôi không thích!
– Nơi này làm phòng vệ sinh tôi cảm thấy không quá phủ hợp…
– Tôi cảm thấy nơi này có thể làm một thư phòng, nhưng mà nếu như vậy…
…
Trên đường đi, Tần Duyệt nói nhiều nhất là “Tôi cảm thấy”.
Lời này không những khiến Trần Thương không có một chút không thoải mái, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Loại cảm giác này thật rất kỳ diệu.
Trần Thương muốn nói còn nói không ra.
Tần Duyệt tựa hồ cực kỳ hưởng thụ quá trình này, cô mang theo Trần Thương giới thiệu đến.
– Nơi này để một loạt ghế sô pha, chỗ này để Tatami, dùng cửa ngăn cách kéo đẩy chính là một phòng trà nhỏ….
(DG: Tatami (畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.)
– Anh nhìn xem ban công dạng này kỳ thật có thể làm thành một thư phòng.
….
Tần Duyệt đối với thiết kế bên trong phòng tựa hồ có một loại khứu giác, không biết là dựa theo ý nghĩ của cô tới hay là dạng cô ưa thích.
Theo Trần Thương, Tân Duyệt là một người hiểu được sinh hoạt.
Như thế nào anh cũng không nghĩ ra người đang làm việc bên trong giống người ở trong bệnh viện làm việc cùng anh, trong sinh hoạt là một cô gái nhỏ tràn đây các loại ảo tưởng.
Nhìn Tân Duyệt một thân váy liền áo đi tới đi lui trong phòng, đón ánh nắng, Trần Thương đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật rất tốt đẹp.
Cơ hồ tất cả nhân viên bán nhà đều coi hai người trở thành hai vợ chồng sắp kết hôn.
Ngay từ đầu Trần Thương còn giải thích một câu, sau đó không thèm nói nói.
Dù sao, giống như nhân viên bán nhà nói:
– Ngoại trừ nhân viên nữ bán nhà, chưa từng có một cô gái nào sẽ cùng đi với đàn ông đi xem phòng ở nghiêm túc như vậy!
Điều này làm cho Trần Thương không khỏi có chút đỏ mặt.
..
..
Trần Thương lần đầu tiên cảm thấy đi xem phòng ở không phải rất mệt mỏi, ngược lại rất vui vẻ, bởi vì mỗi một gian phòng ở trống rỗng được Tần Duyệt miêu tả giống như cũng có thể gia tăng sắc thái tăng thêm đủ kiểu đồ dùng trong nhà, tiếp đó biến thành bộ dạng nhà.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trần Thương nhìn Tần Duyệt, bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến, chính mình có phải là thích cô gái này hông?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được tim đập thình thịch.
Thời gian về sau, giống như mỗi một phút, mỗi một giây đồng hồ đều cực kỳ trân quý.
Tân Duyệt thật coi mình là nữ chủ nhân không để lại dư lực, tranh thủ lớn nhất ưu đãi.
Đi xem không biết bao nhiêu căn phòng ở