Trần Thương nhìn Tần Duyệt, cảm giác có điểm kỳ lạ.
Nha đầu này, hành động hôm nay không đúng lắm, quá nhiệt tình?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Chẳng lẽ, hôm nay là lúc anh từ một tấc lại có thể tiến thêm một thước sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương hơi rất… vui…!
Tăn Duyệt cảm giác không đúng, vội vàng kéo ra hai bước, mặt đỏ lên liếc Trần Thương.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, nói sang chuyện khác:
– Đúng rồi, sao tự nhiên anh bỗng nhiên thành quản sự rồi?
Tân Duyệt nghe xong, cười nói ra:
– Em kể cho anh nghe, hôm nay anh rất uy phong, đầu buổi hôm nay các vị chủ tịch đều rất không vui vẻ khi chuẩn bị bỏ phiếu chọn quản sự, bỗng nhiên điện thoại nhảy lên một tin tức, mọi người tò mò ấn mở xem, vậy mà là tin tức của anh!
Nói tới chỗ này, Tần Duyệt móc ra điện thoại, cho Trần Thương nhìn:
– Anh xem, đây chính là tin tức về anh!
Trần Thương tò mò, nhanh như vậy đã được đưa lên báo?
Chính mình còn chưa có nhìn thấy!
Trần Thương vội vàng ấn mở, nhìn kỹ, khoan hãy nói, hình chụp thực không tồi.
Góc độ đều rất đúng chỗ, hành động cử chỉ, , có thế!
Có thể là người chuyên nghiệp nhỉ.
Tân Duyệt nói:
– Hôm nay được chủ nhiệm Tiền dẫn dắt, mọi người tăng thêm một vị trí quản sự.
Trần Thương nghe đến đó, lập tức hơi cảm động.
Lúc này, bỗng nhiên Tân Duyệt nói
– Anh có phải còn chưa gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tiền họ hay không?
Trần Thương vỗ trần một cái, suýt nữa quên mất.
Vội vàng lấy điện thoại ra gọi qua.
Sau khi Trần Thương nói một phen, Tiền Lượng chỉ cười cười, ngược lại nói câu:
– Tiểu Trần, cậu làm tốt lắm!
Chỉ là, Tiền Lượng bổ sung thêm một câu:
– Ngày mai nhớ kỹ đến đó, tôi đã sắp xếp thời gian cho cậu, mở màn đầu tiên, cậu tới chia sẻ về phẫu thuật, thời gian cũng nhiều, cậu nên giới thiệu sơ cho mọi người quen một chút.
– Dù sao, cháu cũng là do mọi người tự mình chọn lựa ra, đừng khiến cho mọi người cảm thấy cháu không có trình đột
Trần Thương nghe đến đó, lập tức gật đầu:
– Được ạ, cảm ơn ông, chủ nhiệm Tiền!
Cúp điện thoại, Tăn Duyệt cười hì hì nói:
– Hôm nay đã cực khổ, em mời anh ăn món ngon!
Trần Thương cầm áo khoác trắng lên, nhìn thấy trên người Tân Duyệt trống không!
Trần Thương thở dài:
– Quần áo tất cả đều dính máu rất bẩn, không thể mặc.
Tân Duyệt nghe xong, bỗng nhiên đôi mắt khẽ động, cười nói:
– Anh đợi em, em đi lấy cho anh một bộ quần áo!
Nói xong Tần Duyệt chạy vào nhà mình.
Cô nhớ kỹ cuối tuần rồi, vừa vặn có đi mua một cái áo nhung bằng da dê với lão Tân, không mỏng không dày, rất vừa người.
Trùng hợp cơ thể Trần Thương và cha mình không khác nhau lắm.
Vi lẽ đó Tăn Duyệt quyết định trước tiên “mượn” quần áo của ba mình mặc một chút, dù sao cũng không bị gì.
Hơn nữa, đều là người một nhà, cũng không quan. tâm bộ quần áo này đâu?
Ừm!
Nghĩ tới đây, Tân Duyệt lon ton chạy vào nhà, phát hiện mẹ cô đang đắp mặt nạ, lập tức đôi mắt to của Tân Duyệt nhíu lại: Vận khí không tệ!
– Mẹ, mẹ không ăn cơm à?
Ký Như Vân nghe thấy con gái trở về, đem hai miếng dưa chuột mỏng đặt lên con mắt:
– Ừm, giảm béo.
Tần Duyệt sững sờ:
– Cha con đâu?
Ký Như Vân thở dài: