Hạo Thiên vẫn
tiếp tục đánh trống lảng mà không trả lời câu hỏi của em. Nó làm em cảm thấy thật
sự khó chịu. Nhưng với cách đánh trống lảng của cậu ấy càng làm em thấy bối rố.
–
Cậu
và hắn quen nhau hả!
Thú thực là
em không muốn nói dối, nhưng đôi khi ta cần phải bỏ qua vài điều.
–
Anh
ấy nói khi nào mình đủ tuổi anh ấy sẽ cưới mình!
–
(cậu
ấy sửng sốt) Minh Ngọc ơi! Cậu điên rồi! Hắn ta chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi!
–
Mình
thì có gì mà lợi dụng- Em ngơ ngác.
Hạo Thiên lại
vò đầu :
–
Điên
mất thôi, cậu ngốc thì cũng ngốc vừa vừa thôi chứ!
–
Mình
xin lỗi- Em có chút buồn.
–
Rồi
rồi, mình xin lỗi được chưa!- Cậu ấy vội vỗ về em.
Cậu ấy thở
dài ngao ngãnh nhưng vẫn cố động viên em. Có thể bầy giờ chúng em đã chính thức
trở thành bạn của nhau.
Cậu ấy mới em
đi ăn kem trước khi đến hiệu sách nhưng trông ấy chẳng có gì vui vẻ khi em nhắc
đến anh cả.
Trong quán
café kem gần tiệm trà sữa, Hạo Thiên kiếm cho em một nơi gần cửa kính có thể
nhìn ra bên ngoài. Trong lúc cậu ấy đi lấy thứ gì đó em bỗng nhìn thấy một
chàng chạc tuổi anh, bỗng chốc em nghĩ đó là anh. Em bị sao vậy.
Nhưng đó
không phải anh bởi chàng trai đó tiến đến cửa kính nơi mà em đang ngồi bên
trong, với ánh mắt giận dữ đó anh ta nhìn em rồi lại liếc nhìn nơi nào đó xa
xăm. Cuối cùng anh ta cũng đi khỏi trước khi Hạo Thiên trở về ghế ngồi. Em cũng
không nghĩ rằng mình nên kể về người con trai đó cho cậu ấy nghe.
Sau khi thưởng
thức món kem mát lạnh Hạo Thiên đưa em đến hiệu sách và để em chọn. Hôm nay
trông cậu ấy rất vui, chắc là sắp được gặp người yêu nên mới thế. Cảm giác yêu
ai đó nó thế nào nhỉ?
Góc Lảm nhảm :
Mình sẽ đăng mỗi tuần khoảng 3-4 chương hoặc nhiều hơn nhưng nếu không kịp viết để đăng thì phải dừng lại ít lâu, thông cảm nhé!