Chương 11 : Anh không thể chịu đựng “bố vợ” được nữa…
Anh yêu nụ cười hiền dịu trên môi em, anh yêu mái tóc óng mượt của em, anh yêu những cử chỉ nhỏ bé của em.
Nhưng anh nhận thấy, nỗi sợ hãi trong em mới là cái cuốn hút anh.
Nơi này, ngay đây, một cuộc khủng bố không rõ nguyên do. Những con người ở lại thì gào thét, nổi loạn và mất kiểm soát. Chỉ sau vụ nổ 10′ cảnh sát đã đến và điều khiển tình hình. Nhưng bố em lạ vô cùng tức giận và cho rằng việc này là do anh (bố em thật tinh tường của sự ngu ngốc)
– Chính mày đã tạo ra chuyện ngày. Là mày!!!
Ông tóm lấy cổ áo anh mà không quan tâm đến sự có mặt của cô con gái ;
– Bố à! Sao bố lại nghĩ như vậy?
Ông vẫn chưa hết điên. Và có thể anh sẽ cho ông biết thể nào là chọc giận anh. Nhưng không phải bây giờ(còn có em ở đây)
– Sao à, thế sao mày lại biết mà gọi chúng tao ra đây!
– Khốn nạn! Cút hết đi…!
Anh vẫn sẽ tử tế với “lão già” đó(đang cố).
– Bởi vì con thấy một chiếc trực thăng cứ bay lượn lờ trên không trung từ nãy đến giờ nên con chỉ muốn mọi người xem thôi!
– Mày tưởng tao tin sao, thằn khốn, thằng đốn mạc, thằng rẻ rách, thắng không rõ nguồn gốc…
Thế là đủ rồi đấy. Tôi chịu đựng ông thế là đủ. Ông có tin tôi rút khẩu DE vào cái đầu bé nhỏ của ông không?
– Bố, thôi… đi!
Em vẫn đang run rẩy dù đang an toàn trong vòng tay anh. Em thật đẹp khi như vậy! Anh yêu em bởi điều đó, sự thánh thiện, trái tim trong sáng và khuôn mặt dễ thương,…
Anh yêu em, rất rất yêu em.
Anh thích chết tróc, anh thích phá hủy thứ gì đó, anh thích nhìn người khác sụp đổ. Nhưng đối với em, anh không hề muốn em bị tổn thương. Một kẻ được nuông chiều từ bé như anh, việc anh trở thành bác sĩ chỉ là một thú vui.
Anh thích chứng kiến cái chết trong phòng mổ. Anh thích nhìn thấy sự đau đớn.
– Xin lỗi, anh có thể theo tôi về đồn để làm rõ vụ việc!
Một tên cảnh sát tiến đến và đề nghị anh.