Ngày hôm sau, ở bệnh viện.
Trình An Nhã tỉnh dậy từ sớm, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi vì thiếu nước mà có chút khô nứt, tựa như cánh hoa héo úa.
Sự việc trước khi tai nạn dần hiện về, Trình An Nhã hoảng hốt, rùng mình một cái, “Ninh Ninh…”
Người già khó ngủ sâu, vừa có động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy.
“An Nhã, con tỉnh lại rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi…”
Ông Trình mừng đến rơi lệ, nhưng lại cảm thấy khóc như vậy thật mất mặt, liền quay mặt đi lau nước mắt.
“Ba, Ninh Ninh đâu rồi?” Bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn của Trình An Nhã khẽ run rẩy, cô sợ phải nghe thấy tin dữ khiến bản thân sụp đổ, trong đôi mắt to chỉ toàn là sự trầm tĩnh ngụy tạo.
Ông Trình xót xa ôm lấy Trình An Nhã, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô và dịu dàng nói: “Không sao, con gái, con làm rất tốt, Ninh Ninh không sao cả, một lúc nữa nó sẽ vào thăm con.”
Trình An Nhã thở phào một cái, ông Trình xót xa nhìn con gái, “Chỉ tại tay lái xe cẩu thả kia, đâm vào người ta rồi lại trốn mất dạng.”
“Người đã vậy rồi, ba, không sao.” Trình An Nhã nói, con phố đó vắng vẻ như vậy, chắc là cũng không có camera, tài xế gây ra tai nạn tất nhiên sẽ bỏ trốn.
Phích nước nóng ở bệnh viện giữ nhiệt rất kém, nước sôi mới có một đêm đã nguội hết cả, ông Trình đành đi lấy phích khác, Trình An Nhã nằm trong phòng bệnh chờ Ninh Ninh đến.
Nhưng lại không ngờ, bước vào là hai khuôn mặt một to một nhỏ giống hệt nhau, phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là muốn giả chết.
“Mami…” Ninh Ninh xà vào lòng Trình An Nhã, ôm chặt lấy eo cô, buồn buồn nói: “Con lo cho mami quá.”
“Mami không sao rồi, cục cưng ngoan.” Trình An Nhã xoa đầu con trai, cục cưng của mẹ, vì con, hi sinh cả tính mạng này mẹ cũng không tiếc, nói gì đến một cái chân.
“Mami, sau này không được như vậy nữa, còn làm con sợ như vậy, con sẽ rất giận, rất giận mami đó.” Ninh Ninh nhỏ nhẹ nói, quyến luyến hơi ấm của mẹ, cậu thà rằng người bị tai nạn là cậu, cũng không muốn thấy mami của cậu nằm trên giường bệnh.
“Được, sau này không thế nữa.”
“Mami nói này, cục cưng, mami đã nhận lời con rồi, con có thể dậy được chưa?” Trình An Nhã trêu chọc, khôi phục lại lòng dạ đen tối thường ngày, dù sau sến súa không phải là sở trường của cô, “Mặc dù không nên nói thế này, nhưng mà cưng ơi, con vẫn là có chút cân nặng, mami bây giờ yếu ớt như vậy, chịu không nổi… thể trọng của con.”
Ninh Ninh từ từ ngồi dậy, đôi mắt to đen láy như u linh trợn lên nhìn cô, thể hiện một cách hoàn mĩ nỗi ai oán trong lòng cậu, Trình An Nhã không thèm nhìn cậu.
“Mami vừa mới tỉnh dậy, có lẽ hơi bị hoa mắt, cưng à, nghe nói bệnh nhân sẽ hay xuất hiện ảo giác lắm đấy nhé.”
Trình An Nhã từ chối tin rằng bóng dáng cao lớn tuấn tú đang đặt hộp canh cá xuống kia thật sự tồn tại.
Ninh Ninh im bặt, mami yêu quý, đó là bệnh nhân tâm thần chứ?
“Cưng ơi, mami có thể ngất đi được không?” Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm, lẩm bẩm một mình, lời là nói với Ninh Ninh nhưng cô đang xem xét lúc này ngất đi liệu có còn kịp không.
Diệp Sâm sầm mặt, đôi mắt đen ngầm nổi cơn cuồng phong, anh khoanh tay trước ngực cười mà như không, “Cô Trình, cô cứ ngất thoải mái, tôi ở đây chờ cô tỉnh lại.”
Diệp Sâm nhấn mạnh từng từ chờ cô tỉnh lại, dường như nhích ra từng từ trong kẽ răng vậy, lập tức cả phòng bệnh tuyết rơi lả tả, lạnh đến mức đóng băng.
“Mami, con đi tìm ông ngoại, lát nữa đến nói chuyện với mami sau nha.” Ninh Ninh thơm chụt một cái lên má Trình An Nhã, hai mắt cong cong như vầng trăng, ngọt ngào, rạng rỡ, cậu thỏ thẻ, “Mami, nhãn quang của mami không tệ nha.”
Gương mặt trắng bệch của Trình An Nhã lập tức nổi lên hai đám mây ửng hồng, cô trừng mắt nhìn cậu, tiểu tử thối này.
Ninh Ninh vừa đi ra ngoài, không khí trong phòng bệnh trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt Diệp Sâm gắn chặt trên gương mặt của Trình An Nhã, sắc mặt anh hết sức phức tạp.
“Cô Trình, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Trình An Nhã càng thản nhiên thì anh càng lạnh lùng.
“Có.” Trình An Nhã nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Nói đi.”
Nụ cười mỉm thường ngày của Trình An Nhã liền quay trở về, “Chủ tịch, bác sĩ nói chân của tôi phải mất một tháng mới đi lại bình thường được, cho nên… tôi muốn xin nghỉ phép.”
“Còn gì nữa?” Diệp Sâm nhả ra từng chữ, giọng điệu âm u đó, tuyệt đối không thể hiện chính xác tâm trạng muốn xé vụn cô ra lúc này của anh, anh từng bước tiến lại gần cô.
“Có thể nghỉ có lương không?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, vẫn rất là hám tài, bao gồm cả tiền thưởng và chuyên cần, gần mười vạn chứ ít ỏi gì.
Sắc mặt của Diệp Sâm đã âm u đến mức sắp đổ mưa đến nơi rồi, lồng ngực phập phồng dữ dội, hít thở sâu, anh phải dùng hết sức kiềm chế mới không lao đến mà bóp cổ cô.
Công lực giả ngô giả giọng của cô, quả thật là xuất quả nhập thần.
Cơn tức giận của Diệp Sâm đã lên đến cực điểm nhưng lại mỉm cười gật đầu, “Có thể.”
“Đa tạ chủ tịch.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có.”
“Tốt lắm.” Diệp Sâm nở nụ cười rất thân thiện hòa nhã, “ Cô Trình, cô không có, tôi có. Đó là con trai tôi.”
Trình An Nhã rất điềm tĩnh, “”Chủ tịch, anh thật biết nói đùa, chạy đến nhà nhân viên nhận con trai, anh muốn có con trai, có bao nhiêu là cô gái muốn sinh giúp anh.”
“Cô biết tôi có phải đang nói đùa hay không.” Diệp Sâm cười nhạt, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Rõ ràng là con trai tôi, tại sao cô phải phủ nhận?”
“Con người giống nhau là chuyện thường, nhất định phải có quan hệ huyết thống sao?” Trình An Nhã hỏi ngược lại, “Hơn nữa, chủ tịch, chúng ta mới biết nhau vài tháng, làm sao có thể có con trai bảy tuổi được?”
“Xem ra cô muốn phủ nhận đến cùng rồi?” Diệp Sâm cũng không giận, đây là sự việc mà anh sớm đã dự liệu từ trước, “Đúng vậy, tôi không còn nhớ cô nữa, bảy năm trước tôi xảy ra một tai nạn, quên đi một số sự việc.”
Trình An Nhã hơi kinh ngạc, mất trí nhớ ư?
“Tôi không phải muốn cố ý quên đi ai đó, nếu tính ngược lại thời gian Ninh Ninh chào đời, vừa hay xảy ra trong khoảng thời gian tôi mất đi trí nhớ.” Diệp Sâm trầm giọng nói: “Cô Trình, lý do của cô không xác đáng, tôi chỉ muốn biết, Ninh ninh có phải là con trai tôi hay không?”
“Tôi muốn nghe Ninh Ninh gọi tôi một tiếng daddy.” Diệp Sâm trầm giọng, yết hầu chuyển động vài lần, trong giọng nói thấp trầm mang phần thấp thỏm, “Một nguyện vọng đơn giản như vậy, cô cũng không thể đáp ứng sao?”
Trái tim Trình An Nhã nghẹn lại, đau đớn, xót xa.
Trong lòng cô đang giằng xé kịch liệt, cô biết Diệp Sâm đã cô đơn quá lâu, vô cùng khao khát tình thân, anh muốn nhận Ninh Ninh, đó là lẽ thường tình.
Chỉ là…
Diệp tam thiếu, làm người không được tử tế như vậy, mềm nắn rắn buông, xưa nay cô mềm hay rắn đều không sợ. Thế nhưng, khi Diệp Sâm dùng giọng nói chờ đợi bi thương đó để nói lên nguyện vọng của anh.
Trình An Nhã vẫn bị dao động.
“Cô Trình.” Diệp Sâm cất tiếng gọi, nhìn cô đầy chờ đợi, trong ánh mắt chỉ toàn là nỗi háo hức thuần túy, dường như nếu cô phủ nhận, anh sẽ mất đi tất cả ánh sáng cuộc sống.
“Đây là con tôi.” Hồi lâu, Trình An Nhã mới cất giọng nói.
“Không ai phủ nhận điều này.” Diệp Sâm trầm giọng nói, “Thế nhưng, điều này không ngăn cản sự thật thằng bé là con trai tôi, có phải không?”
Trình An Nhã ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của cô. Trình An Nhã không biết sẽ tiếp tục phủ nhận hay không nếu như là một Diệp Sâm lạnh lùng độc đoán thường ngày, cô có thể phủ nhận đến cùng.
Tiếc là, cái gã âm hiểm này, đổi sang đi tuyến bi kịch, đích thực đã khơi dậy một chút xíu xiu thương xót trong tim cô.
Cô biết rõ là anh đang giả bộ, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Trình An Nhã, mi đúng là đồ ngốc.
“Thôi được rồi.” Cô lẩm bẩm một mình, thở ra một hơi thật dài, tiếp tục phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần anh ta đi xét nghiệm AND của hai ba con, bằng chứng chắc nịch như vậy, cô muốn phủ nhận cũng hết cách.
“Đung vậy…là con trai anh.” Trình An Nhã từ tốn, bình thản trả lời, lại gấp gáp thêm vào một câu, “Anh không được tranh nó với tôi.”
Diệp Sâm nhếch môi, mỉm cười, tốt lắm, cuối cùng đã thừa nhận rồi.
Nụ cười đó, có chút kỳ quái.
Trình An Nhã đột ngột bừng tỉnh, giận đến mức chỉ muốn cho nụ cười nhức mắt của anh một đấm, tên khốn này rõ ràng là đã biết từ lâu rồi, còn đến bức hỏi cô?
“Anh đã biết rồi?” Sắc mặt Trình An Nhã trầm xuống.
Diệp Sâm mỉm cười khiến Trình An Nhã tức phát điên, “Tôi có nói tôi không biết sao? Tôi chỉ muốn cô thừa nhận mà thôi cô Trình.”
Lần này đến lượt anh chọc tức được cô rồi, Diệp tam thiếu nhất thời cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, trên gương mặt toàn là tươi cười, cơn giận do bị cô chọc tức đến suýt ngất đi khi nãy tan biến sạch sành sanh, đến ánh mặt trời cũng cảm thấy sáng hơn rất nhiều.
Cuối cùng có thể nghe thấy con trai gọi daddy rồi.
“Tại sao?”
“Con trai nói là chỉ cần cô thừa nhận thì nó sẽ nhận tôi.” Diệp Sâm mỉm cười, ban thưởng cho cô đáp án.
Khóe mắt Trình An Nhã co giật dữ dội, trong lòng phỉ báng gã đàn ông này, đổi cách xưng hô cũng nhanh lắm, con trai? Hứ, ngoài cung cấp một con t*ng trùng ra anh chẳng làm gì hết, làm daddy như vậy cũng dễ dàng quá đấy.
Thôi được rồi, thừa nhận thì thừa nhận, cũng chẳng có gì to tát.
Đột nhiên thân người Diệp Sâm ngả về phía trước, cả thân người cao lớn gần như phủ lên người cô, hai tay chống hai bên sườn Trình An Nhã, nhốt cô giữa bức tường và thân người anh, hơi thở ấm nóng phủ lên mũi cô, Trình An Nhã muốn chạy trốn cũng không có đường chạy trốn.
“Cô Trình, bảy năm trước, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Sâm trầm giọng hỏi, đã biết Ninh Ninh là con trai anh rồi, anh chỉ muốn biết tại sao lại có Ninh Ninh, là kết quả của tình yêu hay là…
Trình An Nhã tay chân bải hoải, gã đàn ông này đúng là sát gái, khi anh ta cố tình thể hiện sức hấp dẫn đàn ông của mình, chỉ cần là con gái, không một ai không rung động, cô thầm chửi mình dại dột, thế nhưng…
Tư thế mờ ám như vậy, thật khó xử, trong đầu cô bất giác vang lên sự tình dữ dội đêm đó, hai má bỗng chốc đỏ bừng.
“Cô Trình, cô đang nghĩ đến những hình ảnh gì đó không trong sáng, mặt rất đỏ.” Diệp Sâm trêu chọc nói, ngón tay bất giác vuốt lên trán cô, rất tỉ mỉ, làn da cô rất trắng, rất mềm mại, cảm giác dưới đầu ngón tay, rất kỳ diệu.
Khiêu khích?!
Đây rõ ràng là khiêu khích.
Trình An Nhã muốn thoát ra, Diệp Sâm nhanh chóng giữ chặt lấy người cô, cảnh cáo: “Cô Trình, cô muốn phẫu thuật lần nữa hả?”
Chết tiệt.
Anh ức hiếp người tàn tật sao?!
“Chủ tịch, chẳng phải vừa rồi anh nói, chỉ cần biết Ninh Ninh có phải là con trai của anh hay không là được rồi sao?”
“Tôi hối hận rồi.”
“Anh thật vô sỉ.” Trình An Nhã trợn mắt nhìn anh, chết tiệt, Diệp biến thái liên tục lập kỷ lục vô sỉ mới cho mình.
Làm sao lại có loại người cực phẩm này cơ chứ.
“Đa tạ đã khen ngợi.” Diệp Sâm không hề bị lung lay, mỉm cười bật ra một câu cảm ơn, anh là vô tội đấy, thế thì đã sao? Thân người lại ngả về phía trước thêm mấy tấc, đôi môi mỏng gần như dán lên môi Trình An Nhã. Trình An Nhã đột ngột quay mặt đi, đôi môi rơi trên má cô.
Đôi môi anh, ấm nồng, không lạnh lẽo như con người anh, má cô cảm nhận rõ hơi ấm nóng của anh. Trình An Nhã cảm thấy nơi bị anh hôn bỗng chốc nóng bỏng, giống như một siêu nước đang sôi, cùng với dòng chảy thời gian, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, cô cảm thấy sắp sôi sùng sục đến nơi rồi.
“Anh mau đứng dậy cho tôi.” Trình An Nhã hơi giận, dùng sức đẩy vai anh ra, giọng nói vút cao thêm mấy decibel, cố ý che giấu đi chút ngượng ngùng trong giọng nói, “Tôi cũng mất trí nhớ rồi, không nhớ gì nữa, phiền anh mau tránh ra.”
“Mất trí nhớ?” Diệp Sâm nhướn mày, véo má cô, “Mất trí nhớ từ bao giờ? Mất trí nhớ mà lần đầu tiên gặp tôi còn hoảng hốt đến thế sao?”
“Tôi mất trí nhớ tạm thời có được không?”
“Mất trí nhớ tạm thời?” Diệp Sâm mỉm cười, dáng vẻ rất nhẫn nại, “Đây vừa hay là bệnh viện, hay là đi tìm bác sĩ khám cho cô?”
Trình An Nhã xua tay như cảm ơn, không hề che giấu nỗi vui sướng, “Mau đi đi, mau đi đi…”
Diệp Sâm dừng lại một chút, nhìn sâu vào cô, “Tôi nghĩ tôi sẽ quen dần với bệnh mất trí nhớ tạm thời của cô thôi.”
Trình An Nhã bi phẫn, làm người đừng có mà vô sỉ như vậy chứ.
“Tôi nói này, chủ tịch, anh biết Ninh ninh là con trai anh là đủ rồi, anh quan tâm đứa bé đến như thế nào làm gì?” Trình An Nhã bực dọc nói, cô thực sự không đủ dũng khí để cho Diệp Sâm biết Ninh Ninh đã đến thế nào, cô sợ rằng Diệp Sâm manh động cô sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.
Diệp Sâm nhếch môi, cô ta như vậy gọi là lý luận gì không biết.
“Tôi từ chối, tôi muốn nghe đầu đuôi câu chuyện.”
Anh đi mà mua đĩa AV về mà xem.”
Diệp Sâm thiếu chút nữa thì nghẹn nước bọt, “…”
Diệp Sâm im bặt nhìn cô, nếu nói cô từng trải thế thái nhân tình, chỉ hơi khiêu khích một chút, cả người đỏ lựng như tôm luộc, không biết phải ứng phó thế nào, nếu nói cô còn non và xanh, cô sẽ mặt không biến sắc mà bật ra những lời khiến người ta phải há mồm trợn mắt.
Chết tiệt. Cô còn biến thái hơn cả tôi.
“Cô biết ý tôi không phải là chuyện này.”
Trình An Nhã nhướn mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười, tỏ ra vô tội, “Anh chẳng phải hỏi Ninh Ninh đến như thế nào sao? Có đứa trẻ nào không đến như vậy? Không lẽ từ hòn đá chui ra chắc?”
“Cô đang giả ngốc đấy phỏng?”
“Anh có thể giả vờ vô lại, tại sao tôi lại không thể giả ngốc?” Trình An Nhã mát mẻ hỏi lại.
Diệp Sâm trợn mắt nhìn cô, Trình An Nhã trợn mắt nhìn lại anh, muốn xem mắt ai to hơn chứ gì? Xem thế nào thì mắt tôi cũng to hơn anh nhiều chứ?
“Ok…” Diệp tam thiếu hít thở sâu, muốn nói chuyện với Trình An Nhã thì phải luyện khả năng chịu đựng khá là thượng thừa, “Vậy tôi nói trắng ra luôn, con của chúng ta là kết quả của tình yêu, hay là… tình một đêm?”
Trái tim Trình An Nhã thắt lại, im lặng, tất nhiên là tình một đêm, tình yêu? Trò đùa này đúng là không vừa.
“Chẳng lẽ là cô phải lòng tôi nên tự nguyện?” Diệp Sâm nhướn mày, trêu chọc.
Trình An Nhã chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Sâm, nở ra một nụ cười rạng rỡ lóa mắt, “Phải lòng tự nguyện? Chủ tịch, Diệp tam thiếu…bản cô nương thị lực 10/10 không cận thị cũng chẳng loạn thị, cho dù là phải lòng tự nguyện cũng sẽ chọn một người đàn ông tương đối…trong sáng một chút, tôi kiến nghị anh vào trong toilet soi gương mà xem, anh tưởng có chút tướng ong bướm là có thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao, cẩn thận nửa đêm ma nữ đến gõ cửa.”
“Trình An Nhã!” Diệp Sâm nghiến răng ken két, cô nàng đáng ghét này, ánh mắt đầy ác ý dịch chuyển xuống dưới, rơi vào khu vực vòng một của cô, anh nhếch môi, “Một bìa đậu phụ khô bốn màu, cho dù tôi đói không chọn thức ăn, rét không chọn quần áo cũng không tìm đến cô.”
So về độc mồm độc miệng, Diệp Sâm quyết không chịu thua.
“Chủ tịch, nhãn quan của anh độc đáo quá, bìa đậu phụ khô như tôi không lọt nổi vào mắt anh, cho nên, anh có thể không cần hỏi nữa đúng không?” Trình An Nhã mỉm cười, “Dù sao chúng ta nhìn đã không ưa nổi nhau, anh cứ coi như trên trời rơi xuống đứa con trai cho anh, ok?”
“Có phải cô đã gây ra tội ác tày trời nào sợ người ta biết được?”
Cô sắp nổi đóa đến nơi: “Anh bị tai nạn mất trí nhớ đúng không?”
“Không sai.”
Trình An Nhã gật đầu đầy am hiểu, tỏ ra ta đây biết rồi, cô dừng lại một lát, nở nụ cười Trình thức của cô, đưa ra kiến nghị một cách hết sức thành khẩn: “Tôi xem ti vi hay tiểu thuyết đều nói là khi nhân vật nam chính bị tai nạn mất trí nhớ, phần lớn là do trong não có một cục máu tụ, sau này bị người ta đánh vào một cái lại tự dưng khôi phục trí nhớ. Chủ tịch, tôi xem hay là thế này, anh ra ngoài tìm tạm một ai đó, để người ta lấy ống sắt đập vào đầu anh một cái, không biết chừng máu tụ tan ra, trí nhớ sẽ được khôi phục đấy.”
“Trước đó tôi sẽ phải banh não cô ra.” Diệp Sâm nghiến răng ken két.
“Anh thật là khát máu, chẳng có khiếu hài hước gì cả, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Tôi nói này, anh cứ cố tình muốn biết chuyện xảy ra bảy năm về trước, tại sao vậy?”
Ánh mắt Diệp Sâm lóe lên, lảng tránh ánh mắt của Trình An Nhã, anh có chút không dám nhìn vào đôi mắt quá trong sáng của cô, điều đó sẽ khiến anh buột miệng hỏi cô, có phải cô từng yêu tôi không?
Trình An Nhã thấy ánh mắt lảng tránh của anh, rất tò mò, áp sát như vậy nói chuyện có chút không thỏa đáng, ảnh hưởng đến chuyển động tư duy của cô, cô không hiểu, tự dưng anh ta lại trở nên bối rối như vậy?”
“Ê, không nói thì đứng dậy.” Trình An Nhã đẩy vai anh, “Anh nặng hơn nửa tạ còn đè lên người tôi, anh tưởng anh là cục cưng nhà tôi chắc?”
Diệp Sâm tức điên, anh đè lên cô lúc nào?
Anh nắm chặt lấy tay cô, ấn lên giường, nộ khí bừng bừng, cô nàng này đến thánh nhân cũng bị ép đến phát điên, nếu như cô ta đã nói anh đè lên cô, anh dứt khoát thực hiện tội danh cho rồi, Diệp tam thiếu di chuyển thân trên thật, ép mạnh lên người cô, nghiến răng nói: “Tôi không từng đè cô ra, cô lấy đâu ra Ninh Ninh? Cũng chưa thấy đè hỏng cô.”
Trình An Nhã lập tức mặt mày đỏ lựng, đỏ đến mức sắp nhỏ máu đến nơi, tư thế của hai người vốn dĩ đã mờ ám, bây giờ lại càng mờ ám hơn. Thân trên dán chặt không lọt một kẽ hở. Bộ ngực rắn chắc của anh ép chặt lên khuôn ngực mềm mại của cô, dường như vẫn chưa cam tâm, một tay còn vòng ra sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng.
Bất kể cô nghiêng người về hướng nào, đều là hơi thở của anh, như bóng theo hình.
“Anh…” Trình An Nhã triệt để chịu thua rồi.
Được rồi, Diệp tam thiếu, so về vô sỉ, tôi không dám tranh phong với anh.
“Ninh Ninh nói…” Diệp Sâm nhìn cô, kéo dài giọng nói, đột ngột dùng sức, hai thân hình vốn đã dán chặt vào nhau lại càng thêm chặt, anh có thể cảm nhận được hai khối mềm mại trước ngực bị đè ép, một cảm giác rất ngây ngất, có thể vừa hưởng thụ vừa bức cung, đúng là một ý kiến hay, “Cô nói với Ninh Ninh, ba mẹ của Ninh Ninh bảy năm về trước rất là yêu thương nhau, daddy của Ninh Ninh xảy ra tai nạn qua đời, cô đau lòng muốn chết, sau đó ra nước ngoài mới phát hiện có Ninh Ninh, có phải vậy không?”
Đôi mắt Trình An Nhã mở to, có chút chậm chạp, hơi hoang mang, anh ta đang nói gì vậy?
Phản ứng của cô trong mắt của Diệp Sâm tất nhiên là truyền đi một thông điệp, cô đang chột dạ, hóa ra đây là thật sao? Diệp Sâm nghĩ đến khả năng này, sắc mặt xanh đen vì bị cô chọc tức lập tức như mây đen tan đi, ánh mặt trời chói chang.
Trình An Nhã rất bi phẫn.
Ninh Ninh, con đúng là phản đồ.
Cô yêu thương chiều chuộng cậu suốt bảy năm trời, vậy mà cậu dám vì daddy biến thái mới quen được một ngày nay mà bán đứng cô, Ninh Ninh ơi, mami hận con.
Ninh Ninh đang ở ngoài hành lang, rất tao nhã hắt xì hơi một cái.
“Phải, hay không phải?” Diệp Sâm bức hỏi, anh không cho phép cô giả bộ ngây ngô nữa.
Trình An Nhã muốn khóc mà không có nước mắt, xem bộ mặt rạng rỡ của anh ta khi nãy, đúng là ông vua tự sướng, nếu như tôi nói không phải anh còn không xé vụn tôi ra chắc? Biết sớm lúc trước đã không bịa ra câu chuyện sến súa như vậy, nhưng tại sao lại bị tai nạn một cách trùng hợp đến thế?
Trình An Nhã hối hận không kịp.
“Tôi quên rồi.” Cả hai đáp án đều bất lợi với cô, Trình An Nhã rất quyết đoán lựa chọn một lựa chọn khác, như vậy an toàn hơn một chút. Ai ngờ từ khóe miệng của Diệp Sâm nở ra một nụ cười, Trình An Nhã kinh hãi, tóc tai dựng đứng, một nụ cười rất bình thường, một người đàn ông băng phong lâu ngày đột nhiên nở nụ cười, hậu quả vô cùng…kinh khủng.
“Anh định làm gì?” nhìn thấy đầu anh ngày càng cúi thấp, đôi môi ngày càng gần, giọng Trình An Nhã phát run, không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi không thể lùi được nữa…
Diệp Sâm mặc kệ cô tháo chạy, thân trên của hai người hơi nhích ra, ánh mắt Diệp Sâm quét qua khuôn ngực cô một cách tà ác, nhếch môi đầy tà muội, “Cô Trình, tôi thu lại câu nói vừa rồi, thân hình cô không phải bìa đậu phụ khô bốn mùa, cũng có chút vật liệu lắm…”
Trình An Nhã tưởng rằng Diệp Sâm cho dù có tà ác biến thái đến đâu cũng chỉ đến mức độ này, không ngờ một giây sau anh ta lại tự phá kỷ lục.
“Cô Trình, nếu như cô quên mất rồi, tôi giúp cô nhớ lại vậy.”
Diệp Sâm nở nụ cười tà muội, ánh mắt lướt qua một tia dục vọng, ngón tay dài mảnh rơi trên khuy áo cô, cởi ra…
Trình An Nhã bị anh ta làm trấn động hoàn toàn, đến khi chiếc khuy áo bệnh nhân thứ ba sắp bật ra, cô mới như tỉnh giấc mộng, hai tay ra sức đẩy anh ta ra, “Anh là…đồ háo sắc, làm trò gì thế?”
“Cô nói cô quên mất rồi, tôi giúp cô nhớ lại thôi mà, thế nào?”
Trình An Nhã thở dốc, cô rất muốn cắn cho anh ta một cái, “Anh có cần phải biến thái đến thế không? Chân của tôi còn đang đau đây này.”
Hét xong câu này, Trình An Nhã thiếu chút nữa thì tự cắn đứt đầu lưỡi, mi đúng là đồ ngốc, đang nói cái gì vậy hả? Nói vậy có nghĩa là nếu chân không gẫy thì anh ta có thể tiếp tục?
Trình An Nhã nước mắt đầm đìa.
Lời nói không qua bộ não quả nhiên là rất ngu xuẩn.
Diệp tam thiếu rất thản nhiên, “Không sao, chân cô có bị sao cũng không ảnh hưởng XXOO.”
Trình An Nhã một lần nữa bị trình độ biến thái của anh trấn động hoàn toàn.
Cô không còn sức lực thều thào một câu: “Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Diệp tam thiếu lại rất hợp tác, cách cô nửa tấc. Trình An Nhã suy nghĩ một lát, cuối cùng lựa chọn thuận theo ý anh vẫn hơn. “Coi như là phải đi.”
“Thế nào gọi là coi như?”
Trình An Nhã bị anh kích động, trầm giọng nói: “ Vậy thì đúng thế rồi.”
“Thật sao?” Diệp Sâm thấp thỏm bất an xác nhận, thật sao, bọn họ từng yêu nhau?
Cô từng yêu anh, anh cũng từng yêu cô?”
Thật là như vậy sao?
Trình An Nhã nghiêng đầu, anh ta đúng là dai như đỉa mà, khi cô phát hiện ra ánh mắt vừa chờ đợi, vừa có chút hân hoan và ngỡ ngàng của anh, trái tim chợt như ngừng lại, bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Bây giờ cô chữa lại có kịp không?
“Đúng.” Trình An Nhã trầm giọng nói, mệt mỏi dựa vào tường, nói chuyện với anh ta giống như đánh trận vậy, mệt.
“Vậy còn bây giờ?” Diệp Sâm không kìm được liền hỏi.
Trình An Nhã cũng sững lại, bây giờ? Cô há miệng, do dự một lát, mới nói: “Bây giờ anh là anh, tôi là tôi, không thể trở về năm đó, cũng không thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao, chỉ là…không yêu nữa.” Trình An Nhã cụp mắt nói, câu nói này nói ra rất nhẹ, cô không biết là nói cho Diệp Sâm nghe hay nói cho chính mình nghe.
Bảy năm, căn phòng đã trở thành phòng cũ, vật vẫn như cũ mà người đã sớm không giống xưa.
Trình An Nhã hơi nhếch môi, “Diệp tam thiếu, anh còn bức hỏi nữa, đừng mong nhận con trai.”
Ánh mắt Diệp Sâm trầm xuống, “Cô dám?”
“Anh xem tôi có dám hay không?” Trình An Nhã khiêu khích, “Con trai là do tôi sinh ra và nuôi dưỡng, nó làm gì đều suy nghĩ cho tôi, tôi không cho nó nhận anh, nó dám không nghe sao?”
Sắc mặt Diệp Sâm đen thẫm, nhưng lại cười nhạt, “Cô còn dám nói sao, nó làm gì đều suy nghĩ cho cô, cô làm mẹ như thế nào vậy? Một đứa trẻ bé tẹo như vậy mà cũng biết nấu nướng, còn luyện được tay nghề rất giỏi nữa kia.”
Đêm qua anh ngủ khá muộn, hôm nay muốn dậy muộn một chút, ai ngờ vừa sáng sớm đã bị con trai lôi dậy. nhờ anh đưa đi chợ mua cá. Bởi vì Ninh Ninh nói thức ăn ở siêu thị không được tươi, tuy nhiên lúc đó siêu thị cũng chưa mở cửa.
Đưa con trai đi chợ từ sáng sớm tinh mơ, đường xá lại xa xôi, Diệp Sâm vốn dĩ đang ngái ngủ, sau đó kinh ngạc nhìn con trai chọn cá, mặc cả hết sức thành thục, tư thái đó, năng lực ngã giá đó đến các bà thím ở chợ cũng phải bái phục.
Anh đúng là vô tội nhất, nghĩ mà xem, anh, một người đàn ông y phục chỉnh tề, tuấn tú vô song, vừa nhìn là biết kiểu đàn ông không biết đi chợ là gì, đi sau một đứa con nít mà chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cậu hết chọn cá đến ngã giá, các bà các thím ở chợ đều nhìn anh mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vừa sáng sớm đã khiến anh bối rối tợn.
Ninh Ninh nói, đây là từ lúc còn nhỏ xíu, hay đi theo mẹ ra chợ mà học được, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, anh có thể tưởng tượng được ra hai mẹ con năm xưa đã phải trải qua ngày tháng như thế nào.
Về đến nhà thì càng kinh ngạc hơn nữa.
Vào đến bếp, tay chân nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, không chỉ hầm canh cá, còn làm hai suất ăn sáng, khiến Diệp Sâm trợn trừng mắt há hốc miệng. Ninh Ninh nói, một năm nay đều là cậu làm việc nhà, Diệp tam thiếu nghe mà sót ruột, lúc đó liền mắng cho Trình An Nhã một trận tơi bời.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bữa trưa hằng ngày bọn họ ăn là do ai nấu.
Đúng là cực phẩm, hai người lớn bọn họ, còn là phụ mẫu của người ta, không chăm sóc cho con trai, còn ngày ngày bắt con trai phục vụ, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp tam thiếu đừng nói là mùi vị gì rồi.
Trình An Nhã chột dạ mất một giây, lập tức phản bác: “Con trai tôi biết nấu ăn thì đã sao? Bây giờ có người đàn ông nào không biết nấu nướng, con gái rất quý, đàn ông đàn ang mà không biết nấu nướng là không lấy được vợ biết không? Đây là tôi huấn luyện con mình. Không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh có được không?”
“Cô, được lắm.” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ.
Trình An Nhã cố tình giả vờ không hiểu ý tứ của anh, cười rất chột dạ, “Cảm ơn đã khen, thường thôi, thường thôi.”
Diệp tam thiếu chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, anh rất muốn bóp cổ cô: “Lúc đó tại sao tôi lại yêu cô cơ chứ, chết tiệt.”
“Tôi cũng tò mò tại sao tôi lại thích anh, đến nấu nướng cũng không biết, trừ khuôn mặt có thể coi được anh còn có thể làm những gì? Quả nhiên là tuổi trẻ vô tri mà.” Trình An Nhã phản bác mát mẻ, cãi nhau à, được thôi, cãi xong rồi nói.
“Cô tìm chồng hay là tìm bảo mẫu?” Diệp Sâm cười nhạt chế giễu.
Trình An Nhã mỉm cười rất nhã nhặn, “Anh không biết à? Chồng chính là dùng làm bảo mẫu.”
Khi Ninh Ninh gõ cửa, hai người đang cãi rất hăng, Diệp Sâm nhanh chóng đứng dậy, nhìn Trình An Nhã giơ chăn lên, xòe ra chỗ nhăn nhúm, xóa sạch chứng cứ bất hòa một cách rất ăn ý.
Ông Trình nhìn thấy Diệp tam thiếu, nét cảm kích hiện rõ trên mặt, không ngừng cảm ơn anh, Diệp tam thiếu rất lễ phép, rất tao nhã, rất khiêm nhường nói với ông Trình, đây là điều nên làm, vừa nhẹ nhàng hỏi thăm sức khỏe không Trình.
Trình An Nhã và Ninh Ninh ngồi trên giường nhìn nhau một cái, quay mặt đi một cách rất ăn ý, một người mặt không cảm xúc, một người nở nụ cười tao nhã nhìn Diệp tam thiếu đang diễn kịch. Anh không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc, làm cho ông Trình vui đến nỗi mặt mày rạng rỡ, trong lòng nở hoa.
“An Nhã, anh ta thật sự là ba của Ninh Ninh à?” Ông Trình hỏi, vô cùng vui mừng, đối với cậu con rể này lập tức cho ngay mười điểm, đừng nói hài lòng thế nào, Diệp tam thiếu đã định lấy lòng một ai, tuyệt đối có thể khiến cho người ta tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Trình An Nhã gật đầu một cách không cam tâm, “Coi như vậy, ba, ba chăm sóc con cả ngày rồi, ba về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có y tá, con không sao.”
Ông Trình cũng biết cần để chút không gian riêng cho bọn trẻ, Diệp tam thiếu tự giác tiễn ông xuống lầu.
Khi Diệp tam thiếu lên lầu, Trình An Nhã đang kéo tai con trai dạy dỗ cậu.
Cảnh tượng này bị anh bắt gặp, Trình An Nhã dứt khoát đã không làm gì thì chớ, đã làm thì phải làm đến cùng, “Con trai, tín ngưỡng của đời con, nhớ cho kỹ, con là do mami sinh mami dưỡng, ông ta cho đến tận bây giờ đến một sợi lông cũng chẳng xuất ra, cho nên, con không được thích ông ta nhiều hơn mami, nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Diệp Sâm hết xanh tím chuyển sang đỏ vàng, cuối cùng chuyển sang đen, chết tiệt, có ai làm mẹ như cô ta không?
Ninh Ninh nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào xinh đẹp của mami, lại nhìn gương mặt tốt sầm đen sì của daddy, cậu im lặng, mami, mami có cần phải ghê gớm như vậy không, trước mặt daddy mami cũng dám nói như vậy, gan cũng mập lắm đấy.
Mami phải biết rằng, mami không phải là đối thủ của daddy đâu.
Daddy mạnh, mami yếu, đây mới là con đường sáng suốt.
“Con cảm thấy…” Ninh Ninh vừa mở miệng, lập tức Trình An Nhã và Diệp Sâm đồng thời nhìn về phía cậu, hai người sắc mặt một tươi cười như cũ, một xanh đen như cũ, cậu dường như nhìn thấy thảm cảnh của cậu bị hai người xé làm đôi, máu me đầm đìa.
Ặc…
Cặp phụ mẫu này, đúng là đáng sợ.
“Ai nói tôi một sợi lông cũng không xuất ra, tiền thưởng tiền lương hai tháng nay của cô là ai cấp? tối qua dẫn Ninh Ninh đi ăn KFC cũng là tôi trả.” Diệp Sâm thật sự tức không chịu nổi, nói ra một câu rất là ngô nghê.
Ninh Ninh há hốc miệng, cậu bị tư duy của daddy trấn động triệt để rồi, daddy, ba cũng… thật là có tài quá đi.
Trình An Nhã mỉm cười: “Chủ tịch, xin anh làm ơn hiểu rõ vấn đề, tiền lương tiền thưởng là tôi lao lực dưới sự áp bức bóc lột của anh mà có được, với tính cách biến thái, thái độ làm việc xảo quyệt như anh, tôi còn cảm thấy công sức mà tôi bỏ ra với tiền lương là chưa xứng đáng, còn về KFC…xem vóc dáng hai người thì chắc là anh ăn nhiều hơn chứ gì.”
Diệp Sâm tối sầm mặt, bị cô chặn họng không nói nổi một câu.
Ninh Ninh nhìn thấy daddy tạm thua một ván, thầm mặc niệm cho anh.
“Mami nói đúng, tất nhiên là con yêu mami nhất rồi.”
Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.
“Cục cưng ngoan quá.” Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm nhoẻn miệng cười rất tao nhã, rõ ràng là một gương mặt rất thuần khiết, nụ cười công thức hóa, nhưng anh cảm thấy nha đầu này ngông cuồng đến mức khiến người ta muốn dẫm bẹp mặt.
“Mami, uống canh cá, con hầm cho mami đó.” Ninh Ninh thấy chiến sự đã tạm ngưng liền chuyền chủ đề, rót canh cá cho Trình An Nhã uống, cũng may là còn nóng.
“Daddy.” Ninh Ninh đột nhiên cất tiếng gọi, Trình An Nhã nhất thời không quen, canh cá đang vào đến miệng thiếu chút nữa thì phun hết ra ngoài khiến cô ho sặc sụa.
Diệp Sâm vô cùng kích động, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, bộ dạng có con vạn sự đủ.
Thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Ninh, giọng nhẹ như bấc, “Ninh Ninh…”
Ninh Ninh nhoẻn cười với anh, Trình An Nhã im lặng uống canh của cô, ánh mắt cúi xuống mang bao cảm xúc phức tạp.
Sau này, thế nào đây?
“Daddy, con cảm thấy cuộc sống của chúng ta cứ giữ nguyên trạng, có được không?” Ninh Ninh mỉm cười hỏi, bàn tay Trình An Nhã đột ngột dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào Ninh Ninh, đứa trẻ này, nhìn thấy suy nghĩ của cô ư?
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bởi vì cục cưng của mình, trước mặt mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cô đã quên mất là cục cưng của cô thông mình biết bao, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống đã bảy năm rồi, chút ăn ý này làm sao không có.
“Giữ nguyên trạng?” Diệp Sâm chau mày, thầm bài xích cái ý tưởng này, anh muốn cùng con trai sớm tối bên nhau, đã để lỡ bảy năm của anh, thời gian sau này, anh không muốn lại để lỡ nữa.
Ninh Ninh gật đầu, điềm tĩnh nói: “Daddy có cuộc sống của mình, con và mami cũng có cuộc sống của mình, mọi người giữ nguyên trạng, con là con trai của daddy, đó là sự thật, nhưng con và mami muốn có cuộc sống bình lặng, không muốn bị người khác quấy rầy, daddy muốn gặp con, lúc nào cũng có thể đến, còn về việc khác, sau này hãy nói.”
“Không được.” Diệp Sâm phản đối, như vậy gọi gì là nhận nhau, có đứa con trai, với anh mà nói là một việc quan trọng biết bao nhiêu.
Trình An Nhã nhướn mày, đặt canh cá xuống, lau miệng nói: “Chủ tịch, vậy anh muốn thế nào?”
Anh đột nhiên trầm ngâm, đúng vậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn những bệnh nhân đang đi dạo dưới lầu, không nói một lời, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo đơn độc.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn theo bóng lưng Diệp Sâm, không ai nói lời nào.
Một hồi lâu, Ninh Ninh mấp máy môi hỏi: “Daddy làm sao thế?”
Trình An Nhã cũng mấp máy môi trả lời: “Không biết.”
“Chúng ta như vậy có coi là bỏ rơi daddy không?” Ninh Ninh chầm chậm nói, có một chút cắn rứt nho nhỏ, lo lắng nhìn bóng dáng lạnh lùng của daddy.
Trình An Nhã nhìn khuôn hình trên môi con trai, trầm ngâm không nói.
Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một việc rất phiền phức.
“Nếu như…” Giọng nói thấp trầm của Diệp Sâm theo gió bay tới, mang theo vài phần trang trọng, “…thôi vậy.”
Anh cười một cách quái dị, hai mẹ con vốn đang vểnh tai lên nghe anh phát biểu ý kiến, nghe thấy tiếng cười dựng tóc gáy như vậy, cả hai đồng thời mất đi nụ cười.
Trên mặt kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Diệp Sâm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã nghĩ rất nhiều, bao gồm cả kết hôn. Anh rất muốn hỏi Trình An Nhã, nếu như cô có thể yêu anh, vậy thì kết hôn có được không, anh phát hiện bản thân không hề bài xích ý tưởng này, chỉ cần cô đồng ý. Nhưng những lời kiểu như cầu hôn khi đứng trước một Trình An Nhã lòng dạ đen tối ngông cuồng, anh không nói nên lời.
“Ninh Ninh, con không muốn làm con trai ta sao?” Diệp Sâm quay người lại, ánh mắt gắn chặt lên gương mặt ngây thơ của Ninh Ninh, “Daddy, rất thích Ninh Ninh.”
Ninh Ninh cười rất nhẹ, tinh nghịch nháy nháy mắt, “Cảm ơn daddy thích con, con cũng thích daddy.”
Gương mặt của Diệp Sâm như tuyết mùa đông chớm tan, cảm giác ấm áp, vui mừng nhảy nhót trong đôi mắt một cách không hề giấu giếm, ngũ quan tinh xảo giãn ra, cả người thêm vài phần hương vị của ánh nắng, không còn thâm trầm như trước nữa.
Trình An Nhã thầm nghĩ, hóa ra Diệp tam thiếu biến thái méo mó cũng có thể biến thành một cậu bé lớn rạng rỡ ánh mặt trời mà.
“Thế thì như vậy đi!”
Hết chương 7 ^^!
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Tiếp chương 7
Phần 7.3
Trình An Nhã bị anh kích động, trầm giọng nói: “ Vậy thì đúng thế rồi.”
“Thật sao?” Diệp Sâm thấp thỏm bất an xác nhận, thật sao, bọn họ từng yêu nhau?
Cô từng yêu anh, anh cũng từng yêu cô?”
Thật là như vậy sao?
Trình An Nhã nghiêng đầu, anh ta đúng là dai như đỉa mà, khi cô phát hiện ra ánh mắt vừa chờ đợi, vừa có chút hân hoan và ngỡ ngàng của anh, trái tim chợt như ngừng lại, bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Bây giờ cô chữa lại có kịp không?
“Đúng.” Trình An Nhã trầm giọng nói, mệt mỏi dựa vào tường, nói chuyện với anh ta giống như đánh trận vậy, mệt.
“Vậy còn bây giờ?” Diệp Sâm không kìm được liền hỏi.
Trình An Nhã cũng sững lại, bây giờ? Cô há miệng, do dự một lát, mới nói: “Bây giờ anh là anh, tôi là tôi, không thể trở về năm đó, cũng không thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao, chỉ là…không yêu nữa.” Trình An Nhã cụp mắt nói, câu nói này nói ra rất nhẹ, cô không biết là nói cho Diệp Sâm nghe hay nói cho chính mình nghe.
Bảy năm, căn phòng đã trở thành phòng cũ, vật vẫn như cũ mà người đã sớm không giống xưa.
Trình An Nhã hơi nhếch môi, “Diệp tam thiếu, anh còn bức hỏi nữa, đừng mong nhận con trai.”
Ánh mắt Diệp Sâm trầm xuống, “Cô dám?”
“Anh xem tôi có dám hay không?” Trình An Nhã khiêu khích, “Con trai là do tôi sinh ra và nuôi dưỡng, nó làm gì đều suy nghĩ cho tôi, tôi không cho nó nhận anh, nó dám không nghe sao?”
Sắc mặt Diệp Sâm đen thẫm, nhưng lại cười nhạt, “Cô còn dám nói sao, nó làm gì đều suy nghĩ cho cô, cô làm mẹ như thế nào vậy? Một đứa trẻ bé tẹo như vậy mà cũng biết nấu nướng, còn luyện được tay nghề rất giỏi nữa kia.”
Đêm qua anh ngủ khá muộn, hôm nay muốn dậy muộn một chút, ai ngờ vừa sáng sớm đã bị con trai lôi dậy. nhờ anh đưa đi chợ mua cá. Bởi vì Ninh Ninh nói thức ăn ở siêu thị không được tươi, tuy nhiên lúc đó siêu thị cũng chưa mở cửa.
Đưa con trai đi chợ từ sáng sớm tinh mơ, đường xá lại xa xôi, Diệp Sâm vốn dĩ đang ngái ngủ, sau đó kinh ngạc nhìn con trai chọn cá, mặc cả hết sức thành thục, tư thái đó, năng lực ngã giá đó đến các bà thím ở chợ cũng phải bái phục.
Anh đúng là vô tội nhất, nghĩ mà xem, anh, một người đàn ông y phục chỉnh tề, tuấn tú vô song, vừa nhìn là biết kiểu đàn ông không biết đi chợ là gì, đi sau một đứa con nít mà chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cậu hết chọn cá đến ngã giá, các bà các thím ở chợ đều nhìn anh mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vừa sáng sớm đã khiến anh bối rối tợn.
Ninh Ninh nói, đây là từ lúc còn nhỏ xíu, hay đi theo mẹ ra chợ mà học được, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, anh có thể tưởng tượng được ra hai mẹ con năm xưa đã phải trải qua ngày tháng như thế nào.
Về đến nhà thì càng kinh ngạc hơn nữa.
Vào đến bếp, tay chân nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, không chỉ hầm canh cá, còn làm hai suất ăn sáng, khiến Diệp Sâm trợn trừng mắt há hốc miệng. Ninh Ninh nói, một năm nay đều là cậu làm việc nhà, Diệp tam thiếu nghe mà sót ruột, lúc đó liền mắng cho Trình An Nhã một trận tơi bời.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bữa trưa hằng ngày bọn họ ăn là do ai nấu.
Đúng là cực phẩm, hai người lớn bọn họ, còn là phụ mẫu của người ta, không chăm sóc cho con trai, còn ngày ngày bắt con trai phục vụ, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp tam thiếu đừng nói là mùi vị gì rồi.
Trình An Nhã chột dạ mất một giây, lập tức phản bác: “Con trai tôi biết nấu ăn thì đã sao? Bây giờ có người đàn ông nào không biết nấu nướng, con gái rất quý, đàn ông đàn ang mà không biết nấu nướng là không lấy được vợ biết không? Đây là tôi huấn luyện con mình. Không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh có được không?”
“Cô, được lắm.” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ.
Trình An Nhã cố tình giả vờ không hiểu ý tứ của anh, cười rất chột dạ, “Cảm ơn đã khen, thường thôi, thường thôi.”
Diệp tam thiếu chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, anh rất muốn bóp cổ cô: “Lúc đó tại sao tôi lại yêu cô cơ chứ, chết tiệt.”
“Tôi cũng tò mò tại sao tôi lại thích anh, đến nấu nướng cũng không biết, trừ khuôn mặt có thể coi được anh còn có thể làm những gì? Quả nhiên là tuổi trẻ vô tri mà.” Trình An Nhã phản bác mát mẻ, cãi nhau à, được thôi, cãi xong rồi nói.
“Cô tìm chồng hay là tìm bảo mẫu?” Diệp Sâm cười nhạt chế giễu.
Trình An Nhã mỉm cười rất nhã nhặn, “Anh không biết à? Chồng chính là dùng làm bảo mẫu.”
Khi Ninh Ninh gõ cửa, hai người đang cãi rất hăng, Diệp Sâm nhanh chóng đứng dậy, nhìn Trình An Nhã giơ chăn lên, xòe ra chỗ nhăn nhúm, xóa sạch chứng cứ bất hòa một cách rất ăn ý.
Ông Trình nhìn thấy Diệp tam thiếu, nét cảm kích hiện rõ trên mặt, không ngừng cảm ơn anh, Diệp tam thiếu rất lễ phép, rất tao nhã, rất khiêm nhường nói với ông Trình, đây là điều nên làm, vừa nhẹ nhàng hỏi thăm sức khỏe không Trình.
Trình An Nhã và Ninh Ninh ngồi trên giường nhìn nhau một cái, quay mặt đi một cách rất ăn ý, một người mặt không cảm xúc, một người nở nụ cười tao nhã nhìn Diệp tam thiếu đang diễn kịch. Anh không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc, làm cho ông Trình vui đến nỗi mặt mày rạng rỡ, trong lòng nở hoa.
“An Nhã, anh ta thật sự là ba của Ninh Ninh à?” Ông Trình hỏi, vô cùng vui mừng, đối với cậu con rể này lập tức cho ngay mười điểm, đừng nói hài lòng thế nào, Diệp tam thiếu đã định lấy lòng một ai, tuyệt đối có thể khiến cho người ta tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Trình An Nhã gật đầu một cách không cam tâm, “Coi như vậy, ba, ba chăm sóc con cả ngày rồi, ba về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có y tá, con không sao.”
Ông Trình cũng biết cần để chút không gian riêng cho bọn trẻ, Diệp tam thiếu tự giác tiễn ông xuống lầu.
Khi Diệp tam thiếu lên lầu, Trình An Nhã đang kéo tai con trai dạy dỗ cậu.
Cảnh tượng này bị anh bắt gặp, Trình An Nhã dứt khoát đã không làm gì thì chớ, đã làm thì phải làm đến cùng, “Con trai, tín ngưỡng của đời con, nhớ cho kỹ, con là do mami sinh mami dưỡng, ông ta cho đến tận bây giờ đến một sợi lông cũng chẳng xuất ra, cho nên, con không được thích ông ta nhiều hơn mami, nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Diệp Sâm hết xanh tím chuyển sang đỏ vàng, cuối cùng chuyển sang đen, chết tiệt, có ai làm mẹ như cô ta không?
Ninh Ninh nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào xinh đẹp của mami, lại nhìn gương mặt tốt sầm đen sì của daddy, cậu im lặng, mami, mami có cần phải ghê gớm như vậy không, trước mặt daddy mami cũng dám nói như vậy, gan cũng mập lắm đấy.
Mami phải biết rằng, mami không phải là đối thủ của daddy đâu.
Daddy mạnh, mami yếu, đây mới là con đường sáng suốt.
“Con cảm thấy…” Ninh Ninh vừa mở miệng, lập tức Trình An Nhã và Diệp Sâm đồng thời nhìn về phía cậu, hai người sắc mặt một tươi cười như cũ, một xanh đen như cũ, cậu dường như nhìn thấy thảm cảnh của cậu bị hai người xé làm đôi, máu me đầm đìa.
Ặc…
Cặp phụ mẫu này, đúng là đáng sợ.
“Ai nói tôi một sợi lông cũng không xuất ra, tiền thưởng tiền lương hai tháng nay của cô là ai cấp? tối qua dẫn Ninh Ninh đi ăn KFC cũng là tôi trả.” Diệp Sâm thật sự tức không chịu nổi, nói ra một câu rất là ngô nghê.
Ninh Ninh há hốc miệng, cậu bị tư duy của daddy trấn động triệt để rồi, daddy, ba cũng… thật là có tài quá đi.
Trình An Nhã mỉm cười: “Chủ tịch, xin anh làm ơn hiểu rõ vấn đề, tiền lương tiền thưởng là tôi lao lực dưới sự áp bức bóc lột của anh mà có được, với tính cách biến thái, thái độ làm việc xảo quyệt như anh, tôi còn cảm thấy công sức mà tôi bỏ ra với tiền lương là chưa xứng đáng, còn về KFC…xem vóc dáng hai người thì chắc là anh ăn nhiều hơn chứ gì.”
Diệp Sâm tối sầm mặt, bị cô chặn họng không nói nổi một câu.
Ninh Ninh nhìn thấy daddy tạm thua một ván, thầm mặc niệm cho anh.
“Mami nói đúng, tất nhiên là con yêu mami nhất rồi.”
Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.
“Cục cưng ngoan quá.” Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm nhoẻn miệng cười rất tao nhã, rõ ràng là một gương mặt rất thuần khiết, nụ cười công thức hóa, nhưng anh cảm thấy nha đầu này ngông cuồng đến mức khiến người ta muốn dẫm bẹp mặt.
“Mami, uống canh cá, con hầm cho mami đó.” Ninh Ninh thấy chiến sự đã tạm ngưng liền chuyền chủ đề, rót canh cá cho Trình An Nhã uống, cũng may là còn nóng.
“Daddy.” Ninh Ninh đột nhiên cất tiếng gọi, Trình An Nhã nhất thời không quen, canh cá đang vào đến miệng thiếu chút nữa thì phun hết ra ngoài khiến cô ho sặc sụa.
Diệp Sâm vô cùng kích động, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, bộ dạng có con vạn sự đủ.
Thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Ninh, giọng nhẹ như bấc, “Ninh Ninh…”
Ninh Ninh nhoẻn cười với anh, Trình An Nhã im lặng uống canh của cô, ánh mắt cúi xuống mang bao cảm xúc phức tạp.
Sau này, thế nào đây?
“Daddy, con cảm thấy cuộc sống của chúng ta cứ giữ nguyên trạng, có được không?” Ninh Ninh mỉm cười hỏi, bàn tay Trình An Nhã đột ngột dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào Ninh Ninh, đứa trẻ này, nhìn thấy suy nghĩ của cô ư?
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bởi vì cục cưng của mình, trước mặt mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cô đã quên mất là cục cưng của cô thông mình biết bao, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống đã bảy năm rồi, chút ăn ý này làm sao không có.
“Giữ nguyên trạng?” Diệp Sâm chau mày, thầm bài xích cái ý tưởng này, anh muốn cùng con trai sớm tối bên nhau, đã để lỡ bảy năm của anh, thời gian sau này, anh không muốn lại để lỡ nữa.
Ninh Ninh gật đầu, điềm tĩnh nói: “Daddy có cuộc sống của mình, con và mami cũng có cuộc sống của mình, mọi người giữ nguyên trạng, con là con trai của daddy, đó là sự thật, nhưng con và mami muốn có cuộc sống bình lặng, không muốn bị người khác quấy rầy, daddy muốn gặp con, lúc nào cũng có thể đến, còn về việc khác, sau này hãy nói.”
“Không được.” Diệp Sâm phản đối, như vậy gọi gì là nhận nhau, có đứa con trai, với anh mà nói là một việc quan trọng biết bao nhiêu.
Trình An Nhã nhướn mày, đặt canh cá xuống, lau miệng nói: “Chủ tịch, vậy anh muốn thế nào?”
Anh đột nhiên trầm ngâm, đúng vậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn những bệnh nhân đang đi dạo dưới lầu, không nói một lời, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo đơn độc.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn theo bóng lưng Diệp Sâm, không ai nói lời nào.
Một hồi lâu, Ninh Ninh mấp máy môi hỏi: “Daddy làm sao thế?”
Trình An Nhã cũng mấp máy môi trả lời: “Không biết.”
“Chúng ta như vậy có coi là bỏ rơi daddy không?” Ninh Ninh chầm chậm nói, có một chút cắn rứt nho nhỏ, lo lắng nhìn bóng dáng lạnh lùng của daddy.
Trình An Nhã nhìn khuôn hình trên môi con trai, trầm ngâm không nói.
Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một việc rất phiền phức.
“Nếu như…” Giọng nói thấp trầm của Diệp Sâm theo gió bay tới, mang theo vài phần trang trọng, “…thôi vậy.”
Anh cười một cách quái dị, hai mẹ con vốn đang vểnh tai lên nghe anh phát biểu ý kiến, nghe thấy tiếng cười dựng tóc gáy như vậy, cả hai đồng thời mất đi nụ cười.
Trên mặt kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Diệp Sâm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã nghĩ rất nhiều, bao gồm cả kết hôn. Anh rất muốn hỏi Trình An Nhã, nếu như cô có thể yêu anh, vậy thì kết hôn có được không, anh phát hiện bản thân không hề bài xích ý tưởng này, chỉ cần cô đồng ý. Nhưng những lời kiểu như cầu hôn khi đứng trước một Trình An Nhã lòng dạ đen tối ngông cuồng, anh không nói nên lời.
“Ninh Ninh, con không muốn làm con trai ta sao?” Diệp Sâm quay người lại, ánh mắt gắn chặt lên gương mặt ngây thơ của Ninh Ninh, “Daddy, rất thích Ninh Ninh.”
Ninh Ninh cười rất nhẹ, tinh nghịch nháy nháy mắt, “Cảm ơn daddy thích con, con cũng thích daddy.”
Gương mặt của Diệp Sâm như tuyết mùa đông chớm tan, cảm giác ấm áp, vui mừng nhảy nhót trong đôi mắt một cách không hề giấu giếm, ngũ quan tinh xảo giãn ra, cả người thêm vài phần hương vị của ánh nắng, không còn thâm trầm như trước nữa.
Trình An Nhã thầm nghĩ, hóa ra Diệp tam thiếu biến thái méo mó cũng có thể biến thành một cậu bé lớn rạng rỡ ánh mặt trời mà.
“Thế thì như vậy đi!”
Hết chương 7 ^^!
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Tiếp chương 7
Phần 7.3
Trình An Nhã bị anh kích động, trầm giọng nói: “ Vậy thì đúng thế rồi.”
“Thật sao?” Diệp Sâm thấp thỏm bất an xác nhận, thật sao, bọn họ từng yêu nhau?
Cô từng yêu anh, anh cũng từng yêu cô?”
Thật là như vậy sao?
Trình An Nhã nghiêng đầu, anh ta đúng là dai như đỉa mà, khi cô phát hiện ra ánh mắt vừa chờ đợi, vừa có chút hân hoan và ngỡ ngàng của anh, trái tim chợt như ngừng lại, bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Bây giờ cô chữa lại có kịp không?
“Đúng.” Trình An Nhã trầm giọng nói, mệt mỏi dựa vào tường, nói chuyện với anh ta giống như đánh trận vậy, mệt.
“Vậy còn bây giờ?” Diệp Sâm không kìm được liền hỏi.
Trình An Nhã cũng sững lại, bây giờ? Cô há miệng, do dự một lát, mới nói: “Bây giờ anh là anh, tôi là tôi, không thể trở về năm đó, cũng không thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao, chỉ là…không yêu nữa.” Trình An Nhã cụp mắt nói, câu nói này nói ra rất nhẹ, cô không biết là nói cho Diệp Sâm nghe hay nói cho chính mình nghe.
Bảy năm, căn phòng đã trở thành phòng cũ, vật vẫn như cũ mà người đã sớm không giống xưa.
Trình An Nhã hơi nhếch môi, “Diệp tam thiếu, anh còn bức hỏi nữa, đừng mong nhận con trai.”
Ánh mắt Diệp Sâm trầm xuống, “Cô dám?”
“Anh xem tôi có dám hay không?” Trình An Nhã khiêu khích, “Con trai là do tôi sinh ra và nuôi dưỡng, nó làm gì đều suy nghĩ cho tôi, tôi không cho nó nhận anh, nó dám không nghe sao?”
Sắc mặt Diệp Sâm đen thẫm, nhưng lại cười nhạt, “Cô còn dám nói sao, nó làm gì đều suy nghĩ cho cô, cô làm mẹ như thế nào vậy? Một đứa trẻ bé tẹo như vậy mà cũng biết nấu nướng, còn luyện được tay nghề rất giỏi nữa kia.”
Đêm qua anh ngủ khá muộn, hôm nay muốn dậy muộn một chút, ai ngờ vừa sáng sớm đã bị con trai lôi dậy. nhờ anh đưa đi chợ mua cá. Bởi vì Ninh Ninh nói thức ăn ở siêu thị không được tươi, tuy nhiên lúc đó siêu thị cũng chưa mở cửa.
Đưa con trai đi chợ từ sáng sớm tinh mơ, đường xá lại xa xôi, Diệp Sâm vốn dĩ đang ngái ngủ, sau đó kinh ngạc nhìn con trai chọn cá, mặc cả hết sức thành thục, tư thái đó, năng lực ngã giá đó đến các bà thím ở chợ cũng phải bái phục.
Anh đúng là vô tội nhất, nghĩ mà xem, anh, một người đàn ông y phục chỉnh tề, tuấn tú vô song, vừa nhìn là biết kiểu đàn ông không biết đi chợ là gì, đi sau một đứa con nít mà chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cậu hết chọn cá đến ngã giá, các bà các thím ở chợ đều nhìn anh mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vừa sáng sớm đã khiến anh bối rối tợn.
Ninh Ninh nói, đây là từ lúc còn nhỏ xíu, hay đi theo mẹ ra chợ mà học được, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, anh có thể tưởng tượng được ra hai mẹ con năm xưa đã phải trải qua ngày tháng như thế nào.
Về đến nhà thì càng kinh ngạc hơn nữa.
Vào đến bếp, tay chân nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, không chỉ hầm canh cá, còn làm hai suất ăn sáng, khiến Diệp Sâm trợn trừng mắt há hốc miệng. Ninh Ninh nói, một năm nay đều là cậu làm việc nhà, Diệp tam thiếu nghe mà sót ruột, lúc đó liền mắng cho Trình An Nhã một trận tơi bời.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bữa trưa hằng ngày bọn họ ăn là do ai nấu.
Đúng là cực phẩm, hai người lớn bọn họ, còn là phụ mẫu của người ta, không chăm sóc cho con trai, còn ngày ngày bắt con trai phục vụ, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp tam thiếu đừng nói là mùi vị gì rồi.
Trình An Nhã chột dạ mất một giây, lập tức phản bác: “Con trai tôi biết nấu ăn thì đã sao? Bây giờ có người đàn ông nào không biết nấu nướng, con gái rất quý, đàn ông đàn ang mà không biết nấu nướng là không lấy được vợ biết không? Đây là tôi huấn luyện con mình. Không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh có được không?”
“Cô, được lắm.” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ.
Trình An Nhã cố tình giả vờ không hiểu ý tứ của anh, cười rất chột dạ, “Cảm ơn đã khen, thường thôi, thường thôi.”
Diệp tam thiếu chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, anh rất muốn bóp cổ cô: “Lúc đó tại sao tôi lại yêu cô cơ chứ, chết tiệt.”
“Tôi cũng tò mò tại sao tôi lại thích anh, đến nấu nướng cũng không biết, trừ khuôn mặt có thể coi được anh còn có thể làm những gì? Quả nhiên là tuổi trẻ vô tri mà.” Trình An Nhã phản bác mát mẻ, cãi nhau à, được thôi, cãi xong rồi nói.
“Cô tìm chồng hay là tìm bảo mẫu?” Diệp Sâm cười nhạt chế giễu.
Trình An Nhã mỉm cười rất nhã nhặn, “Anh không biết à? Chồng chính là dùng làm bảo mẫu.”
Khi Ninh Ninh gõ cửa, hai người đang cãi rất hăng, Diệp Sâm nhanh chóng đứng dậy, nhìn Trình An Nhã giơ chăn lên, xòe ra chỗ nhăn nhúm, xóa sạch chứng cứ bất hòa một cách rất ăn ý.
Ông Trình nhìn thấy Diệp tam thiếu, nét cảm kích hiện rõ trên mặt, không ngừng cảm ơn anh, Diệp tam thiếu rất lễ phép, rất tao nhã, rất khiêm nhường nói với ông Trình, đây là điều nên làm, vừa nhẹ nhàng hỏi thăm sức khỏe không Trình.
Trình An Nhã và Ninh Ninh ngồi trên giường nhìn nhau một cái, quay mặt đi một cách rất ăn ý, một người mặt không cảm xúc, một người nở nụ cười tao nhã nhìn Diệp tam thiếu đang diễn kịch. Anh không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc, làm cho ông Trình vui đến nỗi mặt mày rạng rỡ, trong lòng nở hoa.
“An Nhã, anh ta thật sự là ba của Ninh Ninh à?” Ông Trình hỏi, vô cùng vui mừng, đối với cậu con rể này lập tức cho ngay mười điểm, đừng nói hài lòng thế nào, Diệp tam thiếu đã định lấy lòng một ai, tuyệt đối có thể khiến cho người ta tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Trình An Nhã gật đầu một cách không cam tâm, “Coi như vậy, ba, ba chăm sóc con cả ngày rồi, ba về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có y tá, con không sao.”
Ông Trình cũng biết cần để chút không gian riêng cho bọn trẻ, Diệp tam thiếu tự giác tiễn ông xuống lầu.
Khi Diệp tam thiếu lên lầu, Trình An Nhã đang kéo tai con trai dạy dỗ cậu.
Cảnh tượng này bị anh bắt gặp, Trình An Nhã dứt khoát đã không làm gì thì chớ, đã làm thì phải làm đến cùng, “Con trai, tín ngưỡng của đời con, nhớ cho kỹ, con là do mami sinh mami dưỡng, ông ta cho đến tận bây giờ đến một sợi lông cũng chẳng xuất ra, cho nên, con không được thích ông ta nhiều hơn mami, nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Diệp Sâm hết xanh tím chuyển sang đỏ vàng, cuối cùng chuyển sang đen, chết tiệt, có ai làm mẹ như cô ta không?
Ninh Ninh nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào xinh đẹp của mami, lại nhìn gương mặt tốt sầm đen sì của daddy, cậu im lặng, mami, mami có cần phải ghê gớm như vậy không, trước mặt daddy mami cũng dám nói như vậy, gan cũng mập lắm đấy.
Mami phải biết rằng, mami không phải là đối thủ của daddy đâu.
Daddy mạnh, mami yếu, đây mới là con đường sáng suốt.
“Con cảm thấy…” Ninh Ninh vừa mở miệng, lập tức Trình An Nhã và Diệp Sâm đồng thời nhìn về phía cậu, hai người sắc mặt một tươi cười như cũ, một xanh đen như cũ, cậu dường như nhìn thấy thảm cảnh của cậu bị hai người xé làm đôi, máu me đầm đìa.
Ặc…
Cặp phụ mẫu này, đúng là đáng sợ.
“Ai nói tôi một sợi lông cũng không xuất ra, tiền thưởng tiền lương hai tháng nay của cô là ai cấp? tối qua dẫn Ninh Ninh đi ăn KFC cũng là tôi trả.” Diệp Sâm thật sự tức không chịu nổi, nói ra một câu rất là ngô nghê.
Ninh Ninh há hốc miệng, cậu bị tư duy của daddy trấn động triệt để rồi, daddy, ba cũng… thật là có tài quá đi.
Trình An Nhã mỉm cười: “Chủ tịch, xin anh làm ơn hiểu rõ vấn đề, tiền lương tiền thưởng là tôi lao lực dưới sự áp bức bóc lột của anh mà có được, với tính cách biến thái, thái độ làm việc xảo quyệt như anh, tôi còn cảm thấy công sức mà tôi bỏ ra với tiền lương là chưa xứng đáng, còn về KFC…xem vóc dáng hai người thì chắc là anh ăn nhiều hơn chứ gì.”
Diệp Sâm tối sầm mặt, bị cô chặn họng không nói nổi một câu.
Ninh Ninh nhìn thấy daddy tạm thua một ván, thầm mặc niệm cho anh.
“Mami nói đúng, tất nhiên là con yêu mami nhất rồi.”
Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.
“Cục cưng ngoan quá.” Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm nhoẻn miệng cười rất tao nhã, rõ ràng là một gương mặt rất thuần khiết, nụ cười công thức hóa, nhưng anh cảm thấy nha đầu này ngông cuồng đến mức khiến người ta muốn dẫm bẹp mặt.
“Mami, uống canh cá, con hầm cho mami đó.” Ninh Ninh thấy chiến sự đã tạm ngưng liền chuyền chủ đề, rót canh cá cho Trình An Nhã uống, cũng may là còn nóng.
“Daddy.” Ninh Ninh đột nhiên cất tiếng gọi, Trình An Nhã nhất thời không quen, canh cá đang vào đến miệng thiếu chút nữa thì phun hết ra ngoài khiến cô ho sặc sụa.
Diệp Sâm vô cùng kích động, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, bộ dạng có con vạn sự đủ.
Thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Ninh, giọng nhẹ như bấc, “Ninh Ninh…”
Ninh Ninh nhoẻn cười với anh, Trình An Nhã im lặng uống canh của cô, ánh mắt cúi xuống mang bao cảm xúc phức tạp.
Sau này, thế nào đây?
“Daddy, con cảm thấy cuộc sống của chúng ta cứ giữ nguyên trạng, có được không?” Ninh Ninh mỉm cười hỏi, bàn tay Trình An Nhã đột ngột dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào Ninh Ninh, đứa trẻ này, nhìn thấy suy nghĩ của cô ư?
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bởi vì cục cưng của mình, trước mặt mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cô đã quên mất là cục cưng của cô thông mình biết bao, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống đã bảy năm rồi, chút ăn ý này làm sao không có.
“Giữ nguyên trạng?” Diệp Sâm chau mày, thầm bài xích cái ý tưởng này, anh muốn cùng con trai sớm tối bên nhau, đã để lỡ bảy năm của anh, thời gian sau này, anh không muốn lại để lỡ nữa.
Ninh Ninh gật đầu, điềm tĩnh nói: “Daddy có cuộc sống của mình, con và mami cũng có cuộc sống của mình, mọi người giữ nguyên trạng, con là con trai của daddy, đó là sự thật, nhưng con và mami muốn có cuộc sống bình lặng, không muốn bị người khác quấy rầy, daddy muốn gặp con, lúc nào cũng có thể đến, còn về việc khác, sau này hãy nói.”
“Không được.” Diệp Sâm phản đối, như vậy gọi gì là nhận nhau, có đứa con trai, với anh mà nói là một việc quan trọng biết bao nhiêu.
Trình An Nhã nhướn mày, đặt canh cá xuống, lau miệng nói: “Chủ tịch, vậy anh muốn thế nào?”
Anh đột nhiên trầm ngâm, đúng vậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn những bệnh nhân đang đi dạo dưới lầu, không nói một lời, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo đơn độc.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn theo bóng lưng Diệp Sâm, không ai nói lời nào.
Một hồi lâu, Ninh Ninh mấp máy môi hỏi: “Daddy làm sao thế?”
Trình An Nhã cũng mấp máy môi trả lời: “Không biết.”
“Chúng ta như vậy có coi là bỏ rơi daddy không?” Ninh Ninh chầm chậm nói, có một chút cắn rứt nho nhỏ, lo lắng nhìn bóng dáng lạnh lùng của daddy.
Trình An Nhã nhìn khuôn hình trên môi con trai, trầm ngâm không nói.
Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một việc rất phiền phức.
“Nếu như…” Giọng nói thấp trầm của Diệp Sâm theo gió bay tới, mang theo vài phần trang trọng, “…thôi vậy.”
Anh cười một cách quái dị, hai mẹ con vốn đang vểnh tai lên nghe anh phát biểu ý kiến, nghe thấy tiếng cười dựng tóc gáy như vậy, cả hai đồng thời mất đi nụ cười.
Trên mặt kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Diệp Sâm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã nghĩ rất nhiều, bao gồm cả kết hôn. Anh rất muốn hỏi Trình An Nhã, nếu như cô có thể yêu anh, vậy thì kết hôn có được không, anh phát hiện bản thân không hề bài xích ý tưởng này, chỉ cần cô đồng ý. Nhưng những lời kiểu như cầu hôn khi đứng trước một Trình An Nhã lòng dạ đen tối ngông cuồng, anh không nói nên lời.
“Ninh Ninh, con không muốn làm con trai ta sao?” Diệp Sâm quay người lại, ánh mắt gắn chặt lên gương mặt ngây thơ của Ninh Ninh, “Daddy, rất thích Ninh Ninh.”
Ninh Ninh cười rất nhẹ, tinh nghịch nháy nháy mắt, “Cảm ơn daddy thích con, con cũng thích daddy.”
Gương mặt của Diệp Sâm như tuyết mùa đông chớm tan, cảm giác ấm áp, vui mừng nhảy nhót trong đôi mắt một cách không hề giấu giếm, ngũ quan tinh xảo giãn ra, cả người thêm vài phần hương vị của ánh nắng, không còn thâm trầm như trước nữa.
Trình An Nhã thầm nghĩ, hóa ra Diệp tam thiếu biến thái méo mó cũng có thể biến thành một cậu bé lớn rạng rỡ ánh mặt trời mà.
“Thế thì như vậy đi!”
Hết chương 7 ^^!