Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Chương 3



Kết hôn?

Việc này chỉ là nhất thời nghĩ tới, không nghĩ đến việc thành công, ai ngờ chỉ bằng lời cầu hôn qua loa như vậy, Lệ Mộng Hằng liền thật sự kết hôn.

Một ngày làm bạn tốt đổi lấy một tờ hôn thú hàng thật giá thật.

Là cô kinh ngạc nhất không phải là việc Trì Diệu Hi thật sự nghiêm túc, mà vốn tưởng rằng người lớn bên nhà họ Trì rất khó thu xếp ai ngờ họ không ai có ý kiến gì, mà chỉ có một người duy nhất không ủng hộ lắm là Trì Chí Nhân, vị “Cấp trên cũ” này chỉ nói với cô một câu: Cô biết người mình chọn là dạng người nào sao? Kết hôn ngoại trừ muốn làm cho đối phương hạnh phúc, cũng không được quên là phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.

Hạnh phúc sao? Thứ hạnh phúc cô muốn là ở trên người Trì Diệu Hi, cô không dám chắc mình có được nó không, nhưng mà, muốn một thứ gì đó thì phải tự mình nắm chắc, có nói gì đi nữa thì cô cũng muốn cố gắng một lần. Có lúc chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc vì sự dũng cảm của bản thân, vốn tưởng rằng đây là bí mật suốt đời không thể nói ra ai ngờ cô lại nói ra hết như vậy.

Lần kết hôn này cũng được coi như thuận lợi, chỉ có bên phía truyền thông lại lấy chuyện “Cô bé lọ lem hiện đại”, hay “Bay lên cành cây hóa thành phượng hoàng” để hình dung hôn sự của cô và Trì Diệu Hi.

Bất quá hôn sự lần này cũng có vì “Lời cầu hôn nhanh chóng” mà làm qua lóa, mà ngược lại từ việc đãi tiệc đến mời khách đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa tháng.

Người nhà của Lệ Mộng Hằng vốn định về gặp mặt bà ngoại lần cuối, không nghĩ tới bà ấy khong những khỏe lại một cách thần kỳ, mà còn được uống rượu mừng của Lệ Mộng Hằng.

Bà ngoại của cô vui đến mức cười ha hả, tinh thần phấn chấn suốt hành trình tham dự lễ cưới của cháu gái, mãi cho đến tối lúc gần mười giờ, mới cùng với người nhà về nghỉ ngơi.

Có lẽ vì lúc đầu quá thuận lợi, nên về sau gặp không ít khó khăn.

Sau khi cưới Lệ Mộng Hằng ngoại trừ là vợ của Trì Diệu Hi, thì cô vẫn là thư ký của anh ấy, đây là vì trước khi kết hôn hai người đã bàn tốt với nhau, trong công việc anh đã có thói quen dựa vào cô, chuyện như vậy Lệ Mộng Hằng cũng rất vui vẻ. Chỉ là ở thân phận “làm vợ” cô thích ứng rất nha, nhưng người khác giống như lại không được như vậy.

Sau khi về đến nhà, Trì Diệu Hi vẫn còn thói quen lúc ở một mình, một mình làm việc trong thư phòng, một mình xem phim, con cô thì chỉ có thể ngồi trong phòng khách mà xem những bộ phim Hàn hay Nhật mình yêu thích.

Dĩ nhiên, dù sao hai người cũng ở chung một nhà, cũng sẽ có thời gian chạm mặt nhau, như lúc ăn cơm, hay những lúc thỉnh thoảng Lệ Mộng Hằng đưa đồ ăn hoặc thức uống cho Trì Diệu Hi, nhưng rốt cuộc thì quan hệ của hai người vẫn không giống như một đôi vợ chồng bình thường, mà còn quá hờ hững.

Lệ Mộng Hằng cảm thấy thay vì kêu đây là kết hôn, thì hoàn cảnh của hai người lúc này giống như chỉ có bản thân mình cố gắng tiến hành cuộc hôn nhân này, cô cố gắng tìm hiểu những sở thích của Trì Diệu Hi, chỉ hy vọng ngoài lúc làm việc thì hai người cũng có đề tài mà tán gẫu.

Ví dụ như lúc cô đưa cà phê cho Trì Diệu Hi lúc anh đang xem phim, cô sẽ ở lại cùng xem DVD về những bí ẩn mãi mãi là bí ẩn, nhưng chỉ được một chút, Lệ Mộng Hằng liền ngáp ngắn ngáp dài, dù sao mấy thứ này bình thường cô cũng không có coi, lại có một đống từ chuyên ngàng khó hiểu, thật đúng là cô không thể tiếp thu được mà, thế rồi Trì Diệu Hi lại nói với cô, bảo cô không cần quá miễn cưỡng bản thân đối với những thứ không thích, cô cứ đi xem phim Hàn, Nhật hay coi phim thần tượng gì đó là được rồi.

Thật ra thì cô rất muốn nói cho anh biết, có hứng thú hay không hoặc là có hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là việc vợ chồng hai người sau khi tan sở có thể ở cạnh nhau, cho dù có nhàm chán đến mức buồn ngủ, thì chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi, nhưng anh ấy lại nói như vậy làm cô cũng không thể nói gì hơn.

Trước khi cưới cô chỉ nghĩ đến việc mình có thể như ý nguyện gả cho Trì Diệu Hi, về phần chung sống sau này mà giữa hai người lại không có tình cảm cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, ai ngờ sau khi kết hôn thì mọi vấn đề liền xuất hiện.

Giống như, bản thân cô là thư ký của Trì Diệu Hi, thứ anh thích, thói quen của anh, bản thân cô phải làm sao mới phù hợp với anh? Trong lòng anh đang nghĩ điều gì? Làm sao mới có thể trở thành một người vợ tốt……..

Cô thích Trì Diệu Hi, đương nhiên cô sẽ đem những chuyện trong lòng nói ra, nhưng anh thì sao? Anh cũng không phải vì thích cô mới kết hôn, những lời như vậy có thân mật quá không, có làm anh ấy cảm thấy phiền phức không, thậm chí nó có làm cho quan hệ hai người ngày càng xa lạ hơn không?

Cô từng nghĩ rất nhiều về việc, tại sao Trì Diệu Hi lại đồng ý lời cầu hôn của cô, anh thích cô sao? Làm sao có thể! Cô luôn luôn sống rất thực tế, sẽ không đi nghĩ đến những mở tưởng không thiết thực kiểu này; như vậy thì thực tế rốt cuộc là sao? Bình thường trong công việc Trì Diệu Hi cũng rất ỷ lại vào cô, hình như cũng không có ghét cô.

Trong chuyện tình cảm anh luôn hờ hững, nếu phải ở cùng với phụ nữ, thì anh thà kết hôn với công việc còn hơn.

Đang trong lúc tình hình căng thẳng, mà anh lại hy vọng sau khi cưới cuộc sống không thay đổi quá nhiều, với lại anh lại hy vọng nhà gái biết anh làm việc cực khổ, sẽ không đòi đông, hỏi tây, suốt ngày muốn anh ở bên cạnh, so với những cô nàng được cưng như công chúa, thì hình như cô là đối tượng phù hợp nhất rồi.

Đối với duyên phận mà nói, cô chỉ e là mình là người tốt nhất lúc đó anh có thể chọn, hơn nữa còn là người tự chui đầu vào lưới.

Trong công việc, cô vẫn là cánh tay đắc lực phụ giúp mà anh không thể thiếu. Nhưng đối với vị trí một người vợ, hình như với anh cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi vì hai người kết hôn đến nay cũng sắp được một năm, mà trên thực tế quan hệ này vẫn là hữu danh vô thực.

Bọn họ dĩ nhiên không đến nỗi phân phòng ngủ, nhưng lại cố ý tách thời gian ngủ ra khác nhau, bình thường phải chờ cho cô ngủ xong Trì Diệu Hi mới trờ về phòng.

Có thể gả cho người mình thích, hơn nữa bản thân lại là một người trưởng thành, dĩ nhiên đối với chuyện tình dục cô cũng có phần hồi họp đợi chờ. Chẳng qua là, trước khi cưới hai người ngay cả quan hệ bạn bè cũng không phải, chứ đừng nói chi đến chuyện yêu nhau, hay hôn phu hôn thê, vào ngày tân hôn, cô đã khẩn trương đến mức đầu óc trống rỗng.

Cho nên cho dù đã kết hôn cũng không có nghĩa là có thể hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của đối phương mà mạnh mẽ tiến hành loại quan hệ thật mật của vợ chồng này, loại chuyện đó không nên tiến hành lúc quan hệ của hai người còn chưa rõ ràng như vậy.

Cô hiểu rõ hy vọng của mình, nhưng lại không biết Trì Diệu Hi nghĩ sao, cho nên chỉ có thể bị động chờ đợi, nhưng ngày qua ngày, không ngờ đã qua hơn ba trăm ngày rồi.

Trong thời gian này có lúc Trì Diệu Hi từng đến Nhật Bản công tác đến ba tháng, nhưng trong thời gian đó thân thể bà ngoại cô lại không ổn định, phải nhập viện, nên cô cũng chỉ có thể ở lại để chăm sóc.

Mà sau khi anh trở về từ Nhật Bản, lại xảy ra một việc làm cho cô cảm thấy bận tâm, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Trước khi cưới cô có nghe qua tên một người, La Vịnh Ân, mà người này giờ lại xuất hiện trước mặt cô, không những xuất hiện, mà sau này cơ hội gặp mặt của hai người cũng rất cao, vì cô ấy đã vào làm việc trong tập đoàn Hồng Lực.

Nghe nói chỉ cần Trì Diệu Hi cần mang theo bạn gái, cô ấy sẽ liền tự đề cử bản thân mình.

Có không ít người khuyên cô nên cẩn thận, nhưng cô cẩn thận như thế nào đây, ở trước mặt mọi người trong công ty trình diễn màn “Vợ lớn phản kích” sao? Thành thật mà nói, chuyện như vậy cô không làm được, huống chi, La Vịnh Ân là người hiền lành sao? Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Trì Phức Văn lại nói cô ta là người có tâm cơ nặng.

Cô không những thuần thục, mà còn rất biết tranh thủ thời cơ.

Cô ta có thể ở ngay trước mặt cô cùng với Trì Diệu Hi mà giành đi tham gia họp lớp với anh ấy, sau đó lại mang theo chút áy náy vờ muốn rút lui mà nói mát: “Thư Ký Lệ cô sẽ không ghen chứ? Những người bạn học cũ của Diệu Hi cô cũng không quen, đúng lúc đó đều là những người bạn đã lâu tôi chưa gặp, lần này tôi về nước cũng chưa có cơ hội gặp lại họ, tôi cũng rất nhớ bọn họ đó.”

La Vịnh Tư là môt nhân vật lợi hại, cô ta lại lấy phương thức “Không cố ý” này đi thâm dò thái độ của cô với Trì Diệu Hi, cũng muốn lấy loại phương thức này nói cho cô biết, cô ta với Trì Diệu Hi trước đây có quan hệ rất tốt.

Bất quá làm thư ký cho Trì Diệu Hi mấy năm nay, cô cũng giúp anh chặn không ít đào hoa, tâm tư của phụ nữ như vậy làm sao cô không nhận ra cho được?

“Tại sao tôi phải tức giận chứ? Trên thực tế, cô đi cùng với anh ấy tôi cũng yên tâm không ít đó, bạn học của Diệu Hi tôi cũng không quen nhiều, lúc chúng tôi kết hôn có vài người ở nước ngoài không đến tham gia được, vừa lúc có cơ hội này cũng nên nói cho họ biết tin vui của chúng tôi, có người biết quan hệ xã giao như cô đi cùng thì tôi tin mình có thể hòa nhập với họ nhanh thôi. Chiêu thức “Gậy ông đập lưng ông” này chỉ cần có chỗ dùng, thì cô sợ gì mà không sử dụng chứ.

Dĩ nhiên, những lời thật lòng cô cũng không có nói ra.

La Vịnh Ân khoe khoang như vậy chẳng qua là vì Trì Diệu Hi từng yêu cô ta, nếu như Trì Diệu Hi cũng cho cô ta dựa vào chữ “Yêu” đó, thì những lời nói của cô ta mới có lực sát thương, chứ nếu anh ngay cả thích cũng chẳng có, thì những lời như vậy nói ra cũng chỉ là tự mình rước nhục mà thôi, làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

Thật ra thì đối với cô, La Vịnh Ân có làm gì đi nữa cũng không thể tổn thương cô được, cô cũng lười để ý tới, thứ cô để ý là phản ứng của Trì Diệu Hi, nhưng anh lại nói: “Thư Ký Lệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi!”

Động cơ của những lời này là gì, cô cũng không dám nghĩ tới, có một số việc nếu như chưa muốn buông tha thì cũng không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải suy nghĩ sâu xa làm gì.

Một người cố gắng, một người khác lại đứng im tại chô, cảm giác giống như là cô đang độc diễn một mình.

Cuộc hôn nhân này là do cô chọn, người đàn ông này là người cô yêu, cho nên dù có độc diễn mệt mỏi thế nào đi nữa, cô vẫn cố gắng diễn nó thật tốt, cô cho rằng chỉ cần mình cố gắng, một ngày nào đó Trì Diệu Hi cũng sẽ tham gia vào vở diễn này, nhưng gần đây cô cảm thấy có chút lực bất tòng tâm rồi.

Kể từ khi La Vịnh Ân vào công ty, những lời đồn nhảm chưa từng dừng lại, ngay cả trợ lý Tiểu Mã của cô cũng không chỉ một lần nhắc nhở cô là phải cẩn thận “Tiểu tam”!

Thật ra làm cho cô buồn nhất vẫn là thái độ của vị “Trượng phu” kia, không phải người bằng sắt, cô đã trải qua rất nhiều trở ngại, dù là người có nghị lực đến thế nào đi nữa, về lâu về dài cô cũng dần chết lặng, không khí vợ chồng hai người cũng trở nên rất kỳ lạ.

Hai tuần lễ gần đây bà ngoại của cô bị cảm phải nằm viện, bởi vì bà vốn bị bệnh, nên bác sĩ cũng không dám sơ xuất.

Lệ Mộng Hằng từ công ty, trong nhà, đến bệnh viện ba nơi chạy đi chạy lại rất mệt mỏi…….. Cô muốn buông tha cho một thứ trong đó.

Bà ngoại, cô dĩ nhiên không thể nào bỏ qua!

Công ty? Cô có cam kết với Trì Diệu Hi là sẽ không nghỉ việc.

Gia đình thì sao? Thứ hôn nhân mà từ khi bắt đầu cô đã hoang tưởng này sao? Bây giờ cô muốn buông tay à?

Cô bây giờ thật sự rất bất lực, người duy nhất có thể tâm sự hình như cũng chỉ có La Trạch Hương.

“Cái gì? Như vậy liền buông tay sao?” La Trạch Hương liền kinh ngạc hỏi quả điện thoại.

“Này, Lệ Mộng Hằng, cậu thầm mến người ta hai năm, thật vất vả mới gả cho hắn như vậy không đến một năm liền muốn buông tay? Lần đầu tư này của cậu cũng quá lỗ vốn đi?” Mới vậy đã muốn chịu lỗ bán đền bán tháo à.

“Nếu không như vậy thì phải làm sao đây? Người ta có lẽ thích người khác rồi.”

“Trì Diệu Hi nói cho cậu biết sao?”

“Có một số việc nếu như chờ đến khi người ta mở miệng, thì đến cả một chút tự ái cuối cùng cũng chẳng còn rồi.”

“Mình thấy……. Chẳng qua Trì Diệu Hi là người không biết biểu lộ tình cảm thôi, nghe qua mấy chuyện của La Vịnh Ân với Trì Diệu Hi mà cậu kể, mình là người ngoài thì cảm thấy, đó chẳng qua là cô ta tình nguyện thôi.”

“Anh ấy không từ chối thì chính là ngầm cho phép rồi……” Nếu không anh cũng nên suy nghĩ dùm cô một chút, những chuyện như vậy, cô làm sao có thể chịu được chứ?

“Vậy cũng không nhất định. Có những chuyện không cần phải quá để tâm đến tình tiết, như vậy dễ làm bản thân suy nghĩ linh tinh lắm, cậu thử đổi góc độ mà xem xét thử đi không phải là mọi chuyện cũng không đến nỗi nào à?”

Lệ Mộng Hằng thở dài, Vậy xin hỏi, nếu không phải là ngầm cho phép, vậy theo cậu rốt cuộc như vậy là có ý gì chứ?”

“Thử dò xét. Có lẽ Trì Diệu Hi đang muốn thử dò xét, xem phản ứng của cậu ra sao.” Nói đến đây, gương mặt ngọt ngào xinh đẹp của cô liền nhíu lại.

“Người bình thường thấy bạn gái cũ của chồng mình xuất hiện thì đã bày sẵn trận đồ chờ nghênh chiến rồi. Còn cậu……. Độ lượng như vậy cũng phải có giới hạn chứ, cậu không có sống ở thời cổ đại, có cần thiết khi bạn gái cũ tới cửa giương oai diệu võ khiêu khích như vậy mà còn tỏ ra thái độ “Thích không? Chúng ta có thể cùng hưởng nha” sao?”

“Thỉnh thoảng cũng phải phát cái tính khí với Trì Diệu Hi chứ, hoặc là phải cùng cô đó tranh giành cao thấp đi chứ, cậu cũng không vì như vậy mà bị người ta bỏ đâu. Mình nghĩ đối với thái độ này của cậu, hẳn là Trì Diệu Hi cũng rất tức giận đó, không chừng còn là, bây giờ muốn sao? Người ta tới giành, cô liền không đợi được muốn đem ta cho đi, ta đối với ngươi không quan trọng đến mức đó sao? Tiểu thư, cậu ra vẻ muốn tranh đoạt một chút không được sao?”

Lệ Mộng Hằng trầm mặc.

“Thay đổi thái độ của cậu một chút đi, có lẽ kết quả cũng thay đổi theo không chừng.”

Lệ Mộng Hằng không biết La Trạch Hương nói có đúng không, nhưng những lời nói đó lại khơi lên tia hy vọng trong lòng cô.

Đúng vậy, cô bị thuyết phục.

Đến ngày kỉ niệm kết hôn, cô vắt óc suy nghĩ xem phải làm như thế nào, nhưng chính mình lại không phải là người có nhiều mưu kế, những chuyện như vầy đành phải nhờ La Trạch Hương đến giúp một tay, cuối cùng là dùng đến nước hoa quyến rũ cùng với đèn tinh dầu, dĩ nhiên quan trọng nhất còn là một bộ đồ ngủ “Tình thú” cao cấp.

Trương Ái Linh đã nói, Một người đàn ông muốn chiếm lấy tâm của người phụ nữ thì phải đi qua “Nơi đó”.

Như vậy ngược lại, muốn lấy được tâm của một người đàn ông có cần dùng phương pháp giống như vậy không?

Sau khi sắp xếp xong hết mọi việc, cô liền tìm cơ hội để nói về chuyện ăn mừng này với Trì Diệu Hi, nhưng hội nghị của hôm nay đã kéo dài từ sáng đến giờ làm đến chính cô cũng không rõ, rốt cuộc anh có ra khỏi phòng họp không.

Quả nhiên, ngay cả thời gian ăn cơm, mọi người đều kêu cơm vào phòng họp để vừa ăn vừa họp tiếp.

Đến cuối buổi chiều mà trong lịch vẫn còn ba hội nghị khác, Lệ Mộng Hằng ngồi chờ đến gần tám giờ thì cô quyết định đi về trước để chuẩn bị. Vốn là muốn nhờ trợ lý Tiểu Mã của cô đưa tờ giấy nhắn lại cho Trì Diệu Hi, nhưng lại nhớ lại hôm nay Tiểu Mã có việc, có nói với cô là anh sẽ về lúc sáu giờ.

Bất đắc dĩ, cô đành phải đem tờ giấy nhắn kẹp dưới điện thoại của anh trước khi rời đi.

Không biết như thế nào mà cô đợi đến khuya, gần mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy anh về, bình thường hội nghị cũng phải kết thúc từ lâu rồi mới đúng. Cô không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trì Diệu Hi, nhưng điện thoại của anh vang lên rất lâu cũng không có ai bắt máy.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không biết có nên gọi lại lần nữa không, đang lúc cô định gọi lần thứ hai thì điện thoại cô bỗng kêu lên, tưởng rằng Trì Diệu Hi gọi về nên cô cũng không vội bắt máy.

“Uy…..”

Cô nghe được tin bà ngoại bị ngã đã được đưa vào bệnh viện, trước mắt đang được bác sĩ cấp cứu trong phòng cấp cứu, sau đó cô liền lập tức lái xe đến bệnh viện.

Lúc cô đến bệnh viện, thì bà ngoại vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, bà đã lớn tuổi nên xương cốt yếu ớt, cú ngã lần này làm một bên xương đùi của bà bị vỡ, hơn nữa lúc ngã xuống hình như còn bị đụng trúng đầu, nên trước mắt vẫn còn phải quan sát kỹ hơn.

Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ, mà cuộc giải phẫu vẫn còn đang được tiến hành, từng phút giây trôi qua cô lại càng cảm thấy lo nhiều hơn.

Tất cả áp lực của những chuyện gần đây đều dâng lên, Lệ Mộng Hằng cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô cần một chỗ dựa, một người ở bên cạnh để nói với cô rằng “Không sao đâu” đừng lo lắng quá!

Lúc trời gần sáng cô liền cầm điện thoại lên gọi cho Trì Diệu Hi, cô biết như vậy có hơi thất lễ, nhưng giữa hai vợ chồng thì có cần phải khách sao như vậy sao? Cô rất hiếm khi yếu ớt như vậy, rất hiếm cần một người ở bên cạnh, ôm cô thật chặt. Kỷ niệm kết hôn cái gì cô cũng không cần, bây giờ cô chỉ muốn Trì Diệu Hi ở bên cạnh mình.

Điện thoại kêu một lúc lâu mới có người nhấc máy, Lệ Mộng Hằng liền nói: “Diệu Hi, là tôi…..”

“Có chuyện gì sao, thư ký Lệ?”

Lệ Mộng Hằng không thể tin được vào tai mình. Tại sao cô gọi điện thoại cho chồng mình, mà người nghe điện thoại lại là La Vịnh Ân? Hơn nữa hình như giờ này bình thường là lúc người ta đang ngủ đúng không?

Cô tự nhủ với bản thân, đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ có hiểu lầm gì đó, có lẽ có đang có tình huống gì đặc biệt xảy ra.

“Tôi biết hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, bất quá Diệu Hi có nói là, hôm nay anh ấy không muốn về nhà.”

Trong ngày đặc biệt như vầy mà anh ấy lại chọn ở cùng người phụ nữ khác là có ý gì? Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ vững tâm lý của mình, cô tự nhủ với bản thân, cô không phải muốn làm cho tâm tình mình càng tệ hơn mới đi gọi cuộc điện thoại này.

“Anh ấy đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!”

“Anh ấy đang tắm, cô xác định muốn nói chuyện với anh ấy trong lúc này? Được rồi, vậy cô đợi một chút!”

Nghe xong, Lệ Mộng Hằng trực tiếp ấn tắt điện thoại! Giờ phút này cô còn ráng chống đỡ cái gì chứ? Nếu Trì Diệu Hi thật sự nghe máy thì cô muốn nói cái gì? Chỉ trích anh ta sao lại quên ngày kỷ niệm kết hôn sao, hay là oán trách anh ta không cùng nàng đến bệnh viện? Nếu anh ấy có quan tâm đến cô, thì những chuyện này cũng không xảy ra, còn nếu anh không quan tâm, thì những lời trách móc này có ích gì chứ?

Phỉ Dung ở bên cạnh lo lắng nhìn dáng vẻ luống cuống của cô.

“Mộng Na……..”

“Phu nhân?”

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng sau đó không chịu được nữa, nước mắt của cô rơi lả chả, đáy mắt yếu ớt cùng vô lực là cho người khác đau lòng.

“Có thể cho tôi mượn cánh tay một chút được không? Một lát thôi là tốt rồi!”

Mộng Na đưa tay ra, Lệ Mộng Hằng liền cầm lấy thật chặc! Lần trước khi cô đau, khi cô sợ, thì có Trì Diệu Hi ở bên cạnh cùng cô vượt qua cơn sợ hãi, mà bây giờ, lúc cô cần anh nhất thì anh đang ở đâu?

Khi bọn họ còn là bạn cô có thể cầm lấy tay anh, nhưng bây giờ, khi hai người đã là vợ chồng , ở bên cạnh cô lúc cô đau khổ, lại không phải là anh mà chỉ có thể là Mộng Na sao?

Cô cho rằng mình và Trì Diệu Hi là đúng lúc gặp nhau, bất kể cô có phải là “Người đúng” của anh ấy hay không, lúc đầu đối với cô thì anh chính là đối tượng mà cô đã chọn.

Nhưng càng về sau mới biết, trên đời này có những chuyện không phải bản thân mình có thể quyết định, người kia cũng phải cảm thấy đúng người mới được.

Cảm ơn Trì Diệu Hi đã làm cho cô nhận ra điều này, cả hai đều là ở đúng thời gian gặp sai người, cô cũng không muốn tạo ra thêm nhiều tiếc nuối nữa, nên cô quyết định buông tay.

Mà đêm nay, cô cũng chỉ có thể để bản thân mình khóc cho thỏa thích một lần.

Mấy ngày nay tinh thần của Lệ Mộng Hằng rất không tốt, dù đã uống một đống vitamin để nâng cao tinh thần, nhưng hiểu quả vẫn không được tốt lắm. Có lúc còn vì duy trì một tư thế quá lâu, nên khi cử động liền choáng váng.

Cô mau kiệt sức như vậy cũng không có gì lạ, một hai tuần cô không đến công ty, hãng máy móc ở trung bộ bị nổ, các vấn đề liên tục xảy ra làm cho Trì Diệu Hi phải lái ô tô xuống đấy mấy ngày để giải quyết các vấn đề, thư ký riêng như cô phải ở lại tổng công ty để xử lý mọi chuyện bên này, bận đến mức muốn sức đầu bể trán.

Còn Trì Diệu Hi, anh đi mấy ngày còn kéo theo cả La Vịnh Ân, lúc sau lại còn xuất ngoại ra nước ngoài cùng với nhau.

Tại sao đi công tác cùng ra nước ngoài lại là La Vịnh Ân chứ không phải là cô? Điều này không còn mờ ám nữa, nó đã rõ ràng như ban ngày.

Trong công ty đồng nghiệp đều không ngừng bàn tán về việc này, có lẽ cô đã chết lặng, cũng có lẽ vì trong lòng đã có quyết định, Lệ Mộng Hằng không nói gì, ngoại trừ lười nói, thì cô còn đang đợi thời cơ để xử lý hết mọi chuyện.

Những ngày kế tiếp, ban ngày thì cô đến công ty đi làm, buổi tối thì ghé qua bệnh viện để chăm sóc bà ngoại, có về nhà thì cũng chỉ là để tắm rửa một cái, thay một bộ đồ sạch mà thôi.

Sau khi Trì Diệu Hi về nước, quan hệ giữa hai người cũng không được cải thiện, ban ngày gặp nhau ở công ty, lịch làm việc của anh vẫn do cô an bài, nhưng trong thời gian này vợ chồng hai người bọn họ cũng không có gặp mặt nhau lúc ở nhà.

Sau những ngày vội vã, thì cũng đã qua hai tuần. Mà Trì Diệu Hi thì vẫn còn rất bận rộn, nhưng cũng không giống như lúc trước bận đến mức không thể phân thân, có điều sáng sớm nay anh lại phải vào phòng hội nghị để họp.

Lệ Mộng Hằng ngồi trong phòng tổng giám đốc suy nghĩ đến xuất thần, cô kéo ra ngăn kéo, nhìn tờ giấy được đặc ngay ngắn trong tủ, cô đã kí tên rồi, chỉ còn lại một bên còn trống, chỉ cần ký thêm chỗ đó, mọi việc liền kết thúc.

Cô đơn phương yêu người ta, nên hôn nhân của cô cũng thật mỏng manh, mỏng đến nổi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.

Hôm qua lúc về nhà dọn dẹp hành lý, cô nhìn lại nơi mình đã ở một năm đến thất thần.

Cái nhà này bố trí rất đẹp lại ấm áp, qua đôi mắt đẫm lệ cô mở miệng cười, trong lòng có chút đắc ý, bởi vì tất cả những thứ này đều là công lao của cô. Từ lúc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, cô liền bắt đầu sửa sang ngôi nhà này thành ngôi nhà trong mộng của cô, dù sao khi kết hôn từ chuyện chọn áo cưới, đặc bánh cưới, đến nơi tổ chức, thậm chí là thực đơn…. cũng là do người lớn trong nhà quyết định, cô chỉ cần phối hợp với mọi người là tốt rồi. Nhưng nếu hôn lễ của mình mà cô lại không có phần tham gia vào, thì ít nhất về phần nơi ở cũng phải cho cô tự mình bài trí chứ?

Cô biết mẹ chồng mình có rất nhiều ý tưởng để bài trí căn nhà, nhưng về việc này Trì Diệu Hi lại không chịu cho mẹ mình nhúng tay vào. Tại sao? Cô cũng không rõ lắm, nhưng mà nhờ vậy nên cô mới có thể bài biện theo ý thích của mình.

Từ ghế sa lon, ra giường, đến phòng bếp…. Cô cũng rất vui vẻ mà bày trí từng chút một, cũng rất có cảm giác thành tựu khi hoàn thành, chỉ tiếc là…. Những thứ mà cô tốn công tốn sức bày trí này cũng không làm cho Trì Diệu Hi chú ý, có lẽ anh ấy căn bản cũng không phát hiện ra vườn hoa giả bên ngoài đã được thay thành thật hết, cô rất thích trồng nhiều loại cây có hương giống như: bạc hà, cỏ huân y, cỏ chanh,…

Trên bàn ăn cũng có nhiều bình hoa cùng với nến thơm, rèm trong phòng ngủ cũng được thay từ một cái dày cộm nặng nề thành một tấm mành La Mã thanh nhã…..

Một nơi thoải mái như vậy, vốn tưởng rằng vợ chồng hai người dù có bận cỡ nào đi nữa cũng có thể có thời gian hưởng thụ khoảng khắc riêng của hai người. Nào biết, cô có thể lên kế hoạch tốt nhất, lên lịch làm việc tốt nhất, nhưng lại không thể nào lên kế hoạch cho cuộc sống của người khác, cũng như là tình cảm.

Nơi mà Trì Diệu Hi cảm thấy ấm áp không phải nơi này, thì dù cho nơi đây có ấm áp như ở miền nhiệt đới đi nữa thì cũng có ít gì?

Cô hướng về ngồi nhà do một tay mình bài trí nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể thật tốt hưởng thụ cảm giác âm áp do nơi này mang lại, đến cuối cùng, hình như đến chính tôi cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này mất rồi!”

Cô nhớ mình đã từng nói với La Trạch Hương rằng , đối mặt với chuyện tình cảm cô sẽ liều mình đi yêu, sẽ liều mình bỏ ra, liều mình đi cảm thụ, cho dù anh ta không có đáp ứng cô thì cũng không sao, bởi vì cô làm mọi việc là vì bản thân mình, cô muốn dùng những thứ đó để tích lũy dũng khí rời đi.

Đúng vậy, tình yêu không thể nào vĩnh viễn là một giấc mơ đẹp, có thật sự tham gia vào thì mới biết nó thật sự ra sao. Cô cũng đã tham gia rồi, cũng có bỏ ra, nên lúc rời đi dù cho có một chút đáng tiếc, nhưng cô cũng không thấy tiếc nuối.

Ngoài hành lang có tiếng động, Lệ Mộng Hằng nhìn thời gian, có lẽ hội nghị cũng kết thúc rồi.

Ngay sau đó có người đẩy cửa vào phòng, quả nhiên là Trì Diệu Hi, cô dứng dậy hơi khom người.

“Thư ký Lệ, Sử Đan Phật tiên sinh có chuyển fax đến không?” Anh trở lại chỗ ngồi.

“Có, nhưng chỉ có một phần, những phần khác tôi sẽ kêu họ gửi lại thêm lần nữa.”

“Đưa tôi xem trước phần kia đi.”

Lệ Mộng Hằng đưa một xấp giấy lên.

Trì Diệu Hi mở ra xem, đem nội dung bản fax xem qua một lượt, khi lật đến trang cuối, anh ngẩn ra, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn thẳng vể phía Lệ Mộng Hằng, tựa hồ như muốn nhìn thấu xem cô làm vậy là có ý gì? Nhưng mặt cô không lộ ra biểu tình nào, anh không nhìn thấy được gì, sau đó mới nhẹ thở dài một câu: “Tại sao?”

Lần kết hôn này, cô đã bị thương quá nhiều, cô không thể để cho bất kỳ ai làm tổn thương mình thêm nữa.

“Hôn nhân giữa chúng ta chẳng qua là do nhu cầu của hai bên!” Cuộc hôn nhân này lúc đầu là do cô yêu cầu, cho nên cũng phải do cô kết thúc.

Trì Diệu Hi nhíu mày.

“Anh bởi vì áp lực của gia tộc nên cần một người vợ, mà tôi là bởi vì bà ngoại nên mới cần có một đối tượng để kết hôn.” Bỏ qua chuyện cô tự mình đa tình, thì tính huống của hai ngưới đúng là như vậy.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, cô có nói là để ý đến tôi mà, chuyện đó cũng là vì muốn tìm một đối tượng kết hôn nên mới nói như vậy sao?”

“Đó cũng giống như anh xem tôi là thư ký riêng đặc biệt thôi, tôi nói là thích chứ không phải là yêu.”

“Cô muốn chơi chữ với tôi sao?” Còn làm cho anh tưởng rẳng mình được cô quan tâm mà đắc ý!

“Có mấy chuyện, cô thật biết chọn lúc mà nói, Lệ Mộng Hằng, bây giờ tôi mới biết như thế nào là người nhẫn tâm!” Lúc đó có lẽ đầu anh bị choáng váng, nên mới đi tin tưởng lời nói của cô.

Lệ Mộng Hằng trầm mặt một lúc mới nói: “Có những việc không nói ra thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, tôi…. tôi không muốn bị ràng buộc, không muốn để những thứ này làm tôi cùng với người mình thích sau này có trở ngại hay hiểu lầm gì đó.”

“Như vậy thì sao? Sau khi kết hôn cùng tôi thì cô mới nhận ra trong lòng cô tôi chẳng là gì hết đúng không?” Nhìn cô lúc này là anh nhớ lại chuyện mấy hôm trước lúc chi nhánh công ty ở trung bộ xảy ra vấn đề, trong lúc anh đang mệt mỏi thì tháy một chuyện, “Vậy chắc là cô đã gặp được người mình thích rồi đúng không?”

Lệ Mộng Hằng trong lòng cười khổ. Trong lòng cô lúc nào cũng có tồn tại một người mà cô luôn thích, chỉ tiếc, đối với anh ta mà nói, người mà anh ta thích lại là người khác không phải cô mà thôi.

“Người trong lòng anh thích không phải là tôi, vậy thì anh lấy tư cách gì mà hỏi tôi có gặp được hay chưa chứ?”

Tâm tình phức tạp trong mắt Trì Diệu Hi bị anh che giấu quá nhanh, mà lúc này cô cũng không muốn đi tìm hiểu kỹ, muốn buông tay chấp niệm bấy lâu nay với anh thì cô nhất định phải học được xem nhẹ, không quan tâm đến nữa.

Trì Diệu Hi đẩy trang giấy rời ra khinh thường cười cười.

“Vậy chính là có rồi!” Còn đúng lúc bị anh bắt gặp nữa!

Lệ Mộng Hằng cũng lười giải thích, cũng không nói đến chuyện mờ ám giữa anh và La Vịnh Ân. Cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu là tốt đẹp, nên cô cũng không muốn khi kết thúc biến thành cả hai chỉ trích lẫn nhau. Dù sao sau khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, cô vẫn phải làm việc bên cạnh anh mà.

Lưu lại một đường lùi, sau này còn vui vẻ mà gặp lại nhau chứ.

Trì Diệu Hi còn muốn nói cái gì, thì có người đúng lúc mở cửa đi vào, anh thu lại tờ giấy, đối với chuyện này cũng chẳng tỏ rõ ý kiến của mình.

Lệ Mộng Hằng khom người trở về phòng làm việc của cô, Cô mới ra ngoài không bao lâu, thì Trì Diệu Hi liền nghe được tiếng của Tiểu Mã ở bên ngoài truyền đến, “Sư phụ, cô không sao chứ?”

Anh liền vội vã đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lệ Mộng Hằng bất tỉnh đang nằm dưới đất, anh liền vội vã ôm lấy cô bước nhanh về phòng y tế.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của cô nói rằng, cô chỉ là do vất vả quá độ, thể lực cạn kiệt nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.

Qua nhiên, cô nằm ở phòng y tế nằm một lát thì tỉnh lại. Trì Diệu Hi luôn ở bên cạnh cô chăm sóc, nhìn thấy cô gầy hẳn đi khuôn mặt tái nhợt, mà cặp mắt trong suốt sáng ngời đã không còn linh hoạt như xưa, gần như giống với một cành hoa, chẳng mấy chốc sẽ khô héo trước mặt anh.

Anh phải chờ đến ngày đó sao?

“Cô rốt cuộc….. muốn như thế nào?” Anh mở miệng một cách khó khăn.

Lệ Mộng Hằng chua xót, không có người nào ở đây nên nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống, một lúc lâu cô mới mở miệng, “…..Tôi muốn vui vẻ, chúng ta… ly hôn đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.