Bà Xã Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 2



Trên thế giới có bốn đại dương lớn trong đó Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất. Nó cũng là nơi mà không có ai có thể bước chân vào xâm phạm vì nơi đây thuộc quyền sở hữu của Tuyệt gia.

Đảo Thần Long là đảo lớn nhất nơi đây và là nơi ở của gia chủ gia tộc Tuyệt gia.

Nơi tập trung các con cháu về đoàn tụ. Nhưng không phải để hỏi thăm nhau mà là giải quyết nhau.

Tuyệt gia không có tình người chỉ có quyền lợi. Mọi người bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình.

“Dạo gần đây nó có động tĩnh gì không?” Tuyệt Quy Tranh ngũ quan tinh tế ,mái tóc tím huyền đúng nghĩa một người con lai. Mày ngài mắt phượng,môi mỏng làm cho bao phụ nữ phải tự nguyện ngã vào lòng hắn. Ngồi trên ghế Thần Long y nghi, quyền quý không thua các bậc vua chúa thời xưa.

“Bẩm gia chủ, Y Tuyết không có động tĩnh gì cả” Tuyệt Nghị Kiếm cúi đầu không dám nhìn Tuyệt Quy Tranh.

“Thất hộ pháp, ngài dường như rất thương thánh cô. Nhưng tôi nhắc nhở ngài trước cô bé có giới hạn của nó. Đừng đi quá tôi không có khả năng cứu ngài” Tuyệt Quy Tranh ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Tuyệt Nghị Kiếm,rồi nói tiếp”Cứ theo dõi tiếp cận thận đừng xen vào chuyện của nó. Nếu không có gì khác lạ thì ngừng lại”Tuyệt Quy Tranh nói rồi lập tức bỏ đi để lại gương mặt muộn phiền của Tuyệt Nghị Kiếm.

_____*-*_____

“Lịch của hôm nay là gì?” Tuyệt Y Tuyết ngã người dựa vào ghế nhìn Mạc Mỵ Miêu đứng trước mặt cô.

“8:00 ngài có cuộc hẹn với Nghị tổng, 10:00 đi đến trung tâm thương mại khảo sát,12:15 kí hợp đồng với tập đoàn “Xài thị” ,13:00 họp hội đồng quản trị,14:35 có cuộc hẹn với đạo diễn Viên Chưng, 15:35 xem mảnh đất ở thành đông với các chủ quản, 17:00 ăn cơm với Hà tổng. Đã hết” Mạc Mỵ Miêu cầm lịch đọc còn ngán huống chi là thực hiện. Cô thật thương cho số phận của Tuyệt Y Tuyết

“Còn việc gì nữa không?” Tuyệt Y Tuyết thấy Mạc Mỵ Miêu còn chưa đi nên ngước mắt lên nhìn cô.

“Ngài kí giùm tôi bản kế hoạch này” Mạc Mỵ Miêu đưa ra một công văn đợi Tuyệt Y Tuyết kí nhận.

“Cảm ơn”Mạc Mỵ Miêu cầm lấy công văn bước ra ngoài nhưng không thể nào yên tâm được nên cứ đi vài bước lại quay nhìn Tuyệt Y Tuyết một cái.

“Tổng giám đốc, tôi làm đồ ăn sáng cho ngài được không?” Mạc Mỵ Miêu do dự nãy giờ cũng quyết định quay lại nhìn Tuyệt Y Tuyết .

Làm bạn với Tuyệt Y Tuyết đã lâu cô hiểu rõ bản tính của cô ấy. Không để ý đến bản thân tối nư chỉ cắm đầu vào công việc.

“Ừa” Tuyệt Y Tuyết khẽ cười gật đầu đồng ý. Cô không thể làm bạn tốt của mình thất vọng được. Khi nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng cô không thể không mềm lòng.

“Ngài đợi tôi năm phút”Mạc Mỵ Miêu vui vẻ chạy đi.

Tuyệt Y Tuyết khẽ lắc đầu đã lấy chồng rồi còn tinh nghịch như vậy . Đúng là hết cách.

____*-*____

Chiếc xe Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase dừng trước trung tâm thương mại thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mạo Kì Chiêu bước xuống từ chỗ tài xế. Lịch lãm ra sau mở cửa ghế sau.

Đôi guốc màu đen 5 tất được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng chỉ có 3 đôi trên thế giới làm nổi bật lên màu da trắng nõn. Đôi chân thon dài bước ra bộ đồ công sở được kết hợp khéo léo cùng gương mặt trái xoan cổ điển. Mái tóc tím than uốn lọn thả tung đung đưa theo gió. Đây là một bức tranh tuyệt đẹp mê mệt mọi ánh nhìn.

“Tổng giám đốc mời ngài”Quản lí nhanh chóng chạy ra cúi đầu chào Tuyệt Y Tuyết muốn tự mình dẫn cô đi quan sát.

“Cứ đi làm việc của ông” Tuyệt Y Tuyết từ chối không cho quản lí đi theo mình.

Nhìn mặt chó theo đuôi của ông (quản lí) làm cho cô (Tuyệt Y Tuyết) muốn giết người.

12:00 là giờ cao điểm nên trung tâm rất đông đúc, ồn ào làm cho Tuyệt Y tuyết khó chịu.

Trung tâm thương mại gồm 32 tầng mua bán tất cả mặt hàng xuất nhập khẩu. Hàng hoá đều chất lượng và mẫu mã đa dạng. Từ tầng 1 đến tầng 5 mua bán hàng hoá như đồ dùng trong nhà, quần áo, đồ chơi,… Từ tầng 6 đến tầng 10 là nhà hàng cung cấp mọi loại thức ăn. Từ tầng 11 đến tầng 13 là tầng Vip dành cho các giới thượng lưu. Tầng 14 đến tầng 20 là nnơi vui chơi của giới trẻ như quán bar, sòng bạc,… Tầng 21 đến tầng 27 là khách sạn đến mọi người có thể nghỉ ngơi. Các tầng còn lại là tầng quản lí, giám sát , nơi nghỉ ngơi của các nhân viên.

Tuyệt Y Tuyết quan sát một lượt các tầng các nhân viên đều nhiệt tình hướng dẫn khách hàng. Tuyệt Y Tuyết khá hài lòng nhưng khi nhìn thấy…

“Gọi quản lí giùm tôi” Tuyệt Y Tuyết nhíu mày nhìn cảnh trước mắt mình lạnh lùng ra lệnh cho Mạo Kì Chiêu.

“Vâng” Mạo Kì Chiêu âm thầm thương xót cho số phận của quản lí.

“Tổng giám đốc có gì căn dặn” Quản lí hối hả chạy ra vô cùng vui vẻ khi hồi nãy ông hỏi thư kí Mạo thấy tổng giám đốc có hài lòng không? Thư kí Mạo gật đầu làm ông tâm hồn vui sướng ở trên mây.

“Ai tuyển bà ấy vào đây?” Tuyệt Y Tuyết ngón tay thon dài chỉ về phía một cụ già khoảng 70 tuổi đang xếp hàng lên kệ rất khó khăn mà không có nhân viên nào giúp đỡ.

“Tổng giám đốc tôi sẽ đuổi bà ấy ngay” quản lí đổ mồ hôi cúi đầu.

Lúc đầu đừng đưa bà ấy vào đây được rồi. Đúng là lúc nào cũng báo ông.

“Trả lời câu hỏi của tôi” Tuyệt Y Tuyết lạnh lùng nhìn quản lí. Ông ta có điều che dấu.

“Dạ là do tôi đưa vào” Quản lí không ngờ Tuyệt Y Tuyết tri cứu chuyện này.

Ông mà bị sa thải. Ông nhất định sẽ cho bà ta nhịn đói.

“Xoảng” một chiều hộp rơi xuống. Bà cụ gương mặt già nua, rầy rò lo sợ nhìn Tuyệt Y Tuyết và quản lí cúi đầu xin lỗi lia lịa. Tay run run cuối người lụm chiếc hộp. Nhưng bà không thể nào cầm nó được.

“Của bà nè” Tuyệt Y Tuyết cúi người lụm thay bà cụ cười đưa cho bà.

“Cảm ơn tiểu thư. Cô thật tốt!” Bà cụ đôi tay nhỏ bé, chai sần vuốt tóc của Tuyệt Y Tuyết. Ánh mắt đầy yêu thương nếu bà có một đứa cháu như vậy thì đỡ biết bao.

“To gan ai cho bà làm vậy. Bỏ tay xuống” Quản lí lớn tiếng la lối thu hút mọi người bắt đầu sì sầm, chỉ chỏ.

“Câm mồm” Tuyệt Y Tuyết lạnh lùng cảnh cáo quản lí làm ông lui vào sau mấy bước.

“Bà,con cháu bà đâu sao bà lớn tuổi còn đến đây làm?” Tuyệt Y Tuyết cầm bàn tay run rẩy của bà vuốt ve, khẽ hỏi.

“Tôi không có con cháu. Tiểu thư xin lỗi tôi không thể nói chuyện cùng cô nữa. Tôi xin phép” Bà cụ tiếp tục công việc của mình, đôi mắt gơm gớm nước mắt.

“Bà, bà dừng tay đi. Bà không cần làm nữa” Tuyệt Y Tuyết ngăn bà cụ cầm các món hàng khác

“Tiểu thư, tôi sẽ không tái phạm. Tôi sẽ cẩn thận. Cô đừng có đuổi tôi” Bà cụ hoảng hốt van xin ánh mắt đầy đau khổ nhìn Tuyệt Y Tuyết.

“Không có. Bà đừng có hiểu lầm. Kì Ân giúp tôi một chút.”Tuyệt Y Tuyết trấn an vỗ tay bà mỉm cười. Quay sang Mạo Kì Ân.

“Mời bà theo cháu” Mạo Kì Ân cười thân thiện đi lại dắt tay bà cụ.

“Quản lí, con cháu của bà ấy đâu?” Đợi bà cụ đi xa Tuyệt Y Tuyết nhìn quản lí bằng ánh mắt băng giá hỏi.

“Tôi không biết” Quản lí mặt không đỏ tim không đập nói dối trắng trợn.

“Vậy sao? Tôi tưởng ông là con của bà ấy chứ?” Tuyệt Y Tuyết cười lạnh một tiếng làm cho quản lí run rẩy đổ mồ hôi.

“Tổng giám đốc, ngài đã hiểu lầm”giọng quản lí run run lo sợ.

“Hiểu lầm” Tuyệt Y Tuyết hứ lạnh ánh mắt sắc bén, giọng điệu không ai có thể cãi lợi”Bà cụ và ông gương mặt ba phần đã giống nhau nhìn sơ qua cũng biết. Ông còn chối”

“Tổng giám đốc,tôi biết sai rồi. Tôi không bao giờ để bà ấy bước vào đây nữa” Quản lí quỳ xuống cúi đầu lạy Tuyệt Y Tuyết.

“Ông bị sa thải” Tuyệt Y Tuyết quay người bỏ đi.

“Tổng giám đốc đây là lần đầu tôi sai phạm rất nhỏ mong cô độ lượng bỏ qua” Quản lí chặn trước mắt Tuyệt Y Tuyết không cho cô rời đi.

“Rất nhỏ. Ông sai lầm rồi tội ông mắc rất lớn” Tuyệt Y Tuyết chán ghét nhìn người trước mặt.

“Tội gì mà lớn?” Quản lí khó hiểu nhìn Tuyệt Y Tuyết.

“Tội bất hiếu với mẹ”Tuyệt Y Tuyết nói rồi bỏ đi ra ngoài xe bỏ lại quản lí ngẩn người tiếng sì sầm.

Tầng 6 của trung tâm thương mại có hai cô gái nhìn cảnh trước mắt cười lạnh.

“Hà tỉ chính là cô ta (Tuyệt Y Tuyết) đã cướp bạn trai của em” Vạn Ngân Bình ánh mắt đầy sự căm thù và khinh bỉ.

“Càng đẹp càng là hồ ly tinh” Hà Ngọa Anh nhẹ nhàng uống nước.

“Chị,chị phải giúp em trừng trị cô ta” Vạn Ngân Bình tức đến giậm chân hả giận.

“Tại em vô dụng có một người đàn ông cũng giữ không nổi” Hà Ngọa Anh khinh bỉ nhục mạ Vạn Ngân Bình.

“Chị tại em đâu có giống cái hạn người cướp bạn trai người khác cô ta. Chị giúp em đi” Vạn Ngân Bình tức giận đến nhăn mặt nhưng không dám lộ ra ngoài.

“10% cổ phần tập đoàn “Nghị Nguyệt””Hà Ngọa Anh gian xảo từng bước từng bước dụ con mồi vào bẫy.

“Được. Nhưng chị phải xử lí cô ta, dành bạn trai về cho em” Vạn Ngân Bình không suy nghĩ gật đầu ngay lập tức. Nếu hôm nay Vạn Ngân Bình biết mình sẽ chết vì cái gật đầu này thì cô sẻ rất hối hận cho xem.

“Bạn trai của em là ai? Mà không tiếc hy sinh 10% cổ phần vậy?” Hà Ngọa Anh âm thầm bổ sung trong lòng ‘để chị có thể đạt được mục đích của chị vậy’

“Là Lãnh Tước”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.