Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 70



Editor: Yuu

“Tôi rất vui khi được mời tới tham dự cuộc vận động trước kỳ thi đại học của trường Nhất Trung ngày hôm nay…” Giọng nói của Sở Mặc vang lên trong hội trường.

“Tôi nghĩ, nếu vào bảy năm trước, tôi chắc chắn sẽ không nghĩ một ngày nào đó mình có thể đứng ở chỗ này, diễn thuyết cho mọi người nghe…” Giọng nói của cậu trầm thấp mà trong trẻo, giống như ánh mặt trời buổi chiều dịu nhẹ, lan tỏa vào trong trái tim, vô cùng ấm áp, mang theo sự thoải mái của những buổi chiều.

Nhịp điệu của cậu rất phù hợp, không nhanh cũng không chậm, nói ra những điều mà học sinh bây giờ cảm thấy hứng thú.

Cậu nói: “Khi tôi còn đi học, tôi không phải là một học sinh giỏi. Tôi trốn học, ngủ trong giờ học, đánh nhau, bị gọi phụ huynh, mà những chuyện này còn tái diễn rất nhiều lần…”

Học sinh ngồi phía dưới bật cười.

Cậu nói tiếp: “Có lẽ các em sẽ chê cười, nói rằng tại sao một người như vậy lại có thể đứng ở đây để mà diễn thuyết.”

“Đúng vậy, như tôi đã nói ở phần mở đầu, tôi của bảy năm trước chắc chắn sẽ không nghĩ có một ngày mình có thể đứng ở chỗ này, diễn thuyết cho mọi người nghe. Bởi vì tôi khi đó, nên dùng từ mà các em hay nói bây giờ, chính là “hội chứng tuổi dậy thì”, tự cho mình là đúng, tự cao tự đại, kiêu căng và tự phụ, thường xuyên đối đầu với giáo viên, còn trộm yêu đương…”

Phía bên dưới truyền tới những đợt cảm thán.

“Ha ha, đúng vậy, cô gái tôi thích bảy năm trước cũng đang ngồi ở dưới đó, và bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ số phận lại kỳ diệu như vậy, đi một vòng rồi cuối cùng chúng tôi vẫn trở về bên nhau.” Nói tới đây, cậu nhìn về phía Vân Khê: “May mắn một điều là, hôm nay cô ấy cũng ở đây.”

“Tất nhiên, đây không phải là điều mà tôi muốn nói đến vào ngày hôm nay. Vấn đề là… Sau này dù các em thành công hay là thất bại, đều không phải do vận mệnh của các em quyết định, mà bởi vì vận mệnh thật sự nằm trong tay các em. Có lẽ rất nhiều người đều nói với các em rằng, thi đại học chính là quyết định số phận sau này của các em. Thật ra không phải như vậy, tôi cuối cùng cũng không tham gia thi đại học, tôi đi Mỹ, ở đó rèn luyện và trải ngiệm. Lúc đầu, tôi thật sự rất thất vọng, tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng các em phải nhớ rằng luôn có một ánh sáng trong trái tim các em, ánh sáng đó sẽ dẫn đường các em giống như một ngọn hải đăng. Cho dù các em có vất vả hay đau đớn đến đâu, chỉ cần đi theo ánh sáng đó, các em có thể nhìn thấy con đường đúng đắn nhất mà mình phải đi.”

“Và ánh sáng trong trái tim tôi chính là bạn gái của tôi, Hứa Vân Khê.”

“Có lẽ một số bạn sẽ nói, tình yêu thời trung học đâu có thể giữ lời được chứ. Điều tôi muốn nói với các em chính là,” Cậu dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tình yêu thời trung học chính là tình yêu thuần khiết nhất trong cuộc đời các em. Nó không trộn lẫn với bất kỳ tạp chất nào. Mà tôi cũng thật sự may mắn, chính điều này đã hỗ trợ tôi cho đến tận bây giờ.”

“Bây giờ các em vẫn còn nhỏ, không thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài không trọn vẹn như thế nào. Nhưng các em phải nhớ rằng trái tim các em bây giờ chính là thuần khiết nhất, bởi vì các em sẽ thấy rằng không có gì có thể trong sạch hơn giấc mơ hiện tại của các em, và nó đáng để các em theo đuổi. Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, các em với các bạn cùng lớp sẽ người ở trời nam người ở đất bắc, khi đó các em sẽ chỉ còn một mình.”

“Nhưng các em nhất định không được quên những suy nghĩ hiện tại, những giấc mơ hiện tại của các em, bởi vì đây là những ý định ban đầu của các em, mà ý định ban đầu đã đưa các em tiến xa hơn và bay cao hơn trên mọi nẻo đường.”

“Đừng bao giờ dùng bài thi đại học để quyết định mọi thứ trong cuộc sống của các em. Nó chỉ là một mảnh ghép trong cuộc sống của các em, là một chiếc đũa được sử dụng trong cuộc sống của các em mà thôi. Ngay cả khi các em gục ngã, các em phải có can đảm để đứng lên một lần nữa. Bởi vì các em vẫn còn tuổi trẻ, và cuộc sống của các em mới chỉ bắt đầu.”

“Điều cuối cùng tôi muốn nói là, đừng nản lòng, đừng thỏa hiệp, đừng sợ hãi, đừng bốc đồng, tương lai vẫn còn đầy sự hứa hẹn và đừng quên những ý định ban đầu của các em.”

Những lời của Sở Mặc như một liều thuốc kích thích được tiêm vào trái tim của các nam sinh và nữ sinh trong hội trường. Bọn họ không thể không đứng dậy, vỗ tay cổ vũ cho Sở Mặc.

“Để nói về sự kết thúc,” Sở Mặc cười khúc khích sau khi tiếng vỗ tay của mọi người vang lên: “Tôi nhớ rằng lần duy nhất tôi có bài phát biểu trong thời gian đi học chính là tự kiểm điểm trước mặt mọi người. Nhưng kết quả cuối cùng tôi lại bị chủ nhiệm đuổi theo sau mông.” Cậu nói đùa: “Có phải vậy không ạ, chủ nhiệm Tào?” Cậu hướng cằm về phía chủ nhiệm Tào ở phía dưới.

Mọi người đều cười phá lên.

Khi đi xuống chỗ khán giả, Vân Khê ôm chầm lấy Sở Mặc.

Cô nói với cậu: “Anh thật tuyệt.” Cô thật sự tự hào vì cậu, cảm thấy kiêu ngạo vì cậu.

“Diệt Tuyệt sư thái” ôm cái bụng lớn đầy mặt vui vẻ nhìn Sở Mặc: “Em thật sự trưởng thành rồi.” Không còn là nam sinh bị giáo viên đuổi theo sau mông để giao bài tập về nhà và mời phụ huynh nữa.

Sở Mặc mỉm cười, không nói lời nào.

Lúc này, hiệu trưởng đi tới.

Ông ấy vỗ vai Sở Mặc, nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, bạn học Sở, cảm ơn vì bài phát biểu ngày hôm nay. Nó thật sự rất tuyệt vời.” Ông ấy cười đến híp mắt: “Đợi chút nữa tôi sẽ làm ông chủ mời cậu một bữa cơm. Cậu bây giờ chính là doanh nhân trẻ được săn đón nhất trong thành phố chúng tôi, chúng tôi cần thiết phải đối xử thật tốt.”

Trong lòng Sở Mặc không biết hiệu trưởng đang nghĩ gì.

Cậu nói với Vân Khê bên cạnh: “Em với Lâm Manh Manh và mọi người đến phòng ăn chờ anh đi, lát nữa anh sẽ qua.”

Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Sở Mặc quay mặt lại nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Vương, bữa cơm này hay để sang dịp khác đi, hôm nay tôi có hẹn với các bạn cùng lớp, cho nên không thể đi được.” Cậu nhìn thấy trong mắt hiệu trưởng Vương có chút mất mát, mỉm cười nói: “Tuy nhiên tôi sẽ yêu cầu thư ký của mình liên lạc với nhà trường. Tôi nghe nói Nhất Trung mấy năm nay đều mở rộng thêm, vì vậy, tôi sẽ xem xét đến sự thiếu hụt kinh phí của nhà trường, cộng thêm trường học đã nuôi dưỡng tôi trong nhiều năm trước như vậy, tôi cảm thấy cung cấp thêm vốn cho khu dạy học của nhà trường cũng không phải điều gì lớn lao, xem như là báo đáp trường học nhiều năm trước đã bồi dưỡng tôi.”

Sở Mặc nhẹ nhàng nói, cậu biết rằng hiệu trưởng Vương trước mặt tâng bốc nịnh hót mình như vậy cũng chỉ bởi vì muốn kéo nguồn tài trợ quyên góp cho nhà trường. Bây giờ Sở Mặc chính miệng nói sẽ bỏ vốn xây dựng tòa nhà dạy học, giống như một trận mưa rào kéo tới trong những ngày hạn hán.

Hiệu trưởng Vương lập tức cười lớn. Ông ấy gật đầu liên tục, nói: “Được, được.” Ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này: “Có thể tặng cho nhà trường một tòa nhà như vậy thì thật tuyệt.” Như vậy công trạng của ông ta càng tuyệt vời hơn.

“Vậy, thứ hai tới mời ông tới văn phòng tôi tìm gặp thư ký của tôi để trao đổi.” Sở Mặc rút từ trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp đưa cho hiệu trưởng: “Hôm nay tôi thật sự có việc. Chuyện ăn cơm có thể để vào một ngày khác.” Cậu nhìn bộ dạng của hiệu trưởng lúc này dường như còn muốn giữ cậu lại, lập tức đưa danh thiếp cho ông ta.

Hiệu trưởng có được thứ mình muốn, ông ta cũng không miễn cưỡng cậu ở lại nữa.

“Thứ hai tới làm phiền Sở tổng rồi.” Hiệu trưởng Vương sau đó còn vẫy tay với Sở Mặc đã rời đi.

———

Lúc Sở Mặc đến nhà hàng, tất cả mọi người đều đã đông đủ.

Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh Vân Khê rồi nói với người phục vụ: “Mang đồ ăn ra được rồi.” Sau đó, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

Trong bữa ăn, mọi người nói chuyện và cười đùa vui vẻ. Từng câu chuyện cười của thời còn đi học lần lượt xuất hiện.

Đàm Thiên nói: “Ha ha, chị dâu, có thể chị không biết, đại ca hồi còn đi học ngày nào cũng nhìn chị. Mỗi ngày đi học đều chống cằm nhìn cái gáy của chị, em liền tự hỏi không biết cái gáy thì có gì để nhìn chứ, chẳng lẽ nhìn xong một bông hoa có thể nở ra sao.”

Mọi người đều bật cười.

“Còn nữa, mọi người không biết đâu, đại ca của chúng ta còn thay đổi màn hình điện thoại thành hình của chị dâu, thậm chí đến máy tính để bàn cũng thay bằng ảnh của chị dâu! Ha ha ha ha! Điều này chứng tỏ có thể tùy thời cơ mà “bắn pháo” ở trong sao?” Những lời Đàm Thiên nói lập tức chọc trúng vào tâm tư của Sở Mặc, Sở Mặc vươn tay ra đánh một cái thật mạnh vào lưng Đàm Thiên.

“Mẹ nó.” Vương Kiêu Dương cũng lên tiếng tán đồng: “Đúng rồi đó! Còn nhớ trước đây lúc tao mở máy tính của Sở Mặc ra, ảnh của Vân Khê lập tức xuất hiện, tao sợ tới mức suýt bị liệt dương!” Ký ức này vẫn còn tươi mới trong đầu cậu ta.

Lúc mọi người đang nói đùa, ánh đèn trong nhà hàng đột nhiên biến mất.

Mọi người đều không chuẩn bị trước.

“Sở Mặc?” Trong bóng tối, Vân Khê có chút sợ hãi, cô mở miệng gọi tên Sở Mặc.

Mà đáp lại Vân Khê, chính là Sở Mặc đang quỳ một gối xuống.

Căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến lung linh, Vân Khê cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Sở Mặc đang quỳ một gối trên mặt đất. Cậu nắm lấy tay phải của Vân Khê, ánh mắt chân thành, tha thiết mà thẳng thắn, thành khẩn: “Vân Khê, quen biết em chín năm, cũng thích em chín năm. Tuy rằng chúng ta đã từng đánh mất nhau, nhưng…” Cậu tạm dừng một chút: “Nhưng, anh rất chắc chắn em chính là người anh muốn bảo vệ suốt cả cuộc đời. Anh hy vọng có thể được bảo vệ em, yêu thương em, giúp em tránh khỏi những tổn thương, mang tới cho em sự yên ổn, cho em tình yêu, cũng cho em một gia đình.”

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Vân Khê bị sốc, sau đó, những giọt nước mắt của cô rơi xuống.

“Sở Mặc…” Giọng nói của cô hơi khàn: “Anh đã không nói trước với em…”

Mọi người xung quanh cũng phàn nàn: “Cũng không nói trước với bọn tôi!”

“Đúng vậy!” Lâm Manh Manh giơ điện thoại lên chụp ảnh: “Tôi thậm chí còn chưa lấy khẩu súng 5D của mình ra.”

“Không sao.” Sở Mặc thanh minh: “Đây chỉ là lời cầu hôn đầu tiên của anh thôi, sau đó, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc cầu hôn cho em.” Cậu thừa nhận hành động của mình có chút ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng cậu không thể chờ đợi được, lần đầu tiên cậu vội vàng như vậy, cũng khát vọng muốn có được người con gái ở trước mặt như vậy.

Vân Khê của cậu.

Tiểu Thiên Nga của cậu.

“Em đồng ý gả cho anh không?” Sở Mặc lấy hộp nhẫn từ trong túi áo vest ra, một chiếc nhẫn sáng chói lóa xuất hiện. Lâm Manh Manh và Trần Nhân đều thốt lên, viên kim cương khổng lồ, hơn nữa còn được chế tác vô cùng tinh xảo, sáng rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm.

Lộng lẫy, bắt mắt.

Vân Khê mở miệng, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của cô.

Vân Khê nói: “Nhưng lớp trang điểm của em trôi đi hết rồi…” Cô bật khóc.

“Không sao đâu. Trong mắt anh, bộ dạng nào của em cũng đều là đẹp nhất.” Sở Mặc vươn tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Em đồng ý gả cho anh chứ?” Sở Mặc lặp lại một lần nữa.

“Em đồng ý, em đồng ý.” Một tay Vân Khê che miệng lại, nước mắt cô giống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, cô gật đầu mạnh.

Sở Mặc tháo chiếc nhẫn ra, đeo vào cho Vân Khê.

“Sau này em đều là của anh, Tiểu Thiên Nga.” Sở Mặc ôm Vân Khê vào trong lòng: “Em rốt cuộc cũng không thể chạy trốn được nữa.” Cậu nói bên tai Vân Khê.

Mọi người trong nhà hàng đều hò reo.

Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên được bật lên, hai mắt Vân Khê trong lúc nhất thời không thể thích ứng được. Sở Mặc đưa tay lên che mắt Vân Khê lại, cậu cúi xuống, hôn sâu lên môi cô.

“Anh yêu em, cho đến khi sinh mệnh của anh kết thúc.”

(Hoàn chính văn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.