Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 68



Editor: Yuu

“Anh sẽ tha thứ cho em chứ?” Vân Khê ngẩng đầu lên, nhìn Sở Mặc một cách đáng thương: “Trong khoảng thời gian này, em đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Về chuyện tình cảm của chúng ta.” Cô ngước mắt nhìn Sở Mặc, trong mắt lộ ra một tia sáng yếu ớt: “Là em không có tự tin đối với chuyện tình cảm của chúng ta. Bảy năm trước, em cho rằng khi đó anh chỉ nhất thời thích em.” Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra bảy năm trước: “Em rất yếu ớt, lại nhạy cảm, em cảm thấy anh giống như cánh diều trên bầu trời, chỉ cần sợi dây trong tay em bị đứt, anh sẽ lập tức bay đi.”

“Nếu nói không có tự tin vào tình cảm của chúng ta, chi bằng nói em không tư tin vào bản thân mình thì đúng hơn.” Cô nhớ lại nỗi bất an của mình trong những ngày qua: “Trước kia lúc đi học, có rất nhiều nữ sinh thích anh. Lớp trưởng cũ của chúng ta, Lưu Oánh Oánh, cô ấy yêu thầm anh lâu như vậy, đến khi anh chuyển trường đi rồi, cô ấy vẫn nhớ mãi không quên được anh.” Nói đến đây, cô có chút ghen tỵ.

“Anh thấy đấy, có rất nhiều nữ sinh trong trường như vậy, vậy mà lúc đó anh lại cố tình quấn lấy em.” Cô nói có chút bất lực: “Em có cái gì tốt chứ? Ngoại trừ việc nhảy múa ra, dường như không mặn mà lắm với những thứ khác.” Cô có chút buồn rầu.

“Đã từng có lúc em tự an ủi mình, anh không ưu tú như vậy, thành tích rất kém, còn thường xuyên trốn học, rõ ràng chính là một học sinh hư.” Cô nhớ lại những vết đen loang lổ của Sở Mặc trước đây, bất giác bật cười: “Nhưng anh xem, bây giờ anh đã thay đổi. Anh đã trở thành rùa biển tinh anh, còn là một doanh nhân thành đạt, bên cạnh anh có vô số những người phụ nữ vây quanh.” Cô cảm thấy có chút cô đơn, cúi đầu xuống hai tay, cuộn tròn người lại: “Em chỉ là một giáo viên dạy múa bình thường.”

Đây là lần đầu tiên cô bộc lộ những suy nghĩ về sự lo lắng trong lòng mình với Sở Mặc.

Cô nhạy cảm, cô đa nghi, cô thiếu sự tự tin, tất cả những điều này biến thành sự không chắn chắc trong chuyện tình cảm của bọn họ. Đó là lý do tại sao khi cô đột nhiên nhìn thấy Sở Mặc xuất hiện trong bệnh viện, cô lập tức muốn chia tay.

Bởi vì cô nghĩ rằng Sở Mặc chỉ coi cô như một món đồ chơi mà cậu không có trong những năm qua. Vài năm sau khi có cơ hội, cậu đã mua nó mà không chút do dự. Thật ra, một khi bạn đã không còn sự cấp thiết như lúc ban đầu nữa, bạn sẽ càng có nhiều sự không cam lòng và mong muốn chiếm hữu hơn.

Bởi vậy, cô đã lo lắng, cô không chút do dự mà đưa ra lời chia tay. Nguyên nhân cũng bởi vì cô sợ hãi. Nếu lời chia tay này là cậu nói ra, cô thậm chí sẽ không thể giữ được lòng tự trọng cuối cùng của mình nữa.

Nói đến đây, Sở Mặc không nói gì, chỉ nhìn cô, trong ánh mắt cậu tràn ngập cảm xúc đau khổ.

Sở Mặc không biết, thì ra Vân Khê và cậu ở bên nhau lại mang tới cho cô nhiều áp lực như vậy.

Tình yêu vốn là tình cảm đến từ hai phía, nhưng tình yêu của cậu lại mang đến cho cô nhiều áp lực vô hình như vậy.

“Em…” Cậu hơi mở miệng nói: “Là anh không mang lại cho em đủ cảm giác an toàn.” Cậu cảm thấy đây cũng là lỗi của mình.

Trong mối quan hệ nam nữ, người nam có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cung cấp đủ cảm giác an toàn với người nữ.

Chuyện này là cậu làm không đúng, cậu cũng không có lý do nào để đổ lỗi cho Vân Khê.

Cậu quay sang, đối mặt với Vân Khê đang cuộn tròn lại. Cậu vươn tay ra bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình.

Cậu nói với cô: “Anh xin lỗi, là anh không để ý tới cảm xúc của em, để em phải chịu tủi thân rồi.”

Trái tim của Vân Khê khẽ run rẩy khi nghe cậu nói như vậy, chóp mũi cũng cảm thấy cay cay, khóe mắt cũng vô thức khô khốc.

Cô vùi đầu vào ngực cậu.

“Người nên nói xin lỗi là em.” Giọng nói của Vân Khê có chút rầu rĩ, nặng nề.

Sở Mặc đáp lại cô, là đưa tay lên vuốt mái tóc dài rối tung ở sau lưng cô.

“Tự tin lên, Hứa Vân Khê, em rất ưu tú.” Cậu thì thầm bên tai cô, mùi hương cơ thể cậu hòa quyện của với mùi nước hoa Cologne theo chóp mũi đi xuống dưới phổi khiến đầu óc cô cũng trở nên bình tĩnh một chút.

Cô thích người con trai trước mặt mình, từ cơ thể đến tâm hồn cô, tất cả đều đang nói với cô rằng cô thích cậu.

Thậm chí có thể nói là yêu.

“Vân Khê.” Sở Mặc không nhận ra sự cứng ngắc ngắn ngủi của Vân Khê. Cậu nói với giọng bình tĩnh: “Anh cảm thấy mình nên lo lắng, bởi vì một ngày nào đó khi anh tỉnh lại, em lại mở miệng nói lời chia tay với anh.”

“Anh chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ em khỏi cuộc sống của mình, trừ khi anh chết đi.”

“Trong bảy năm ở Mỹ, anh thường xuyên nhớ đến em. Ban đầu anh nghĩ những ký ức đó sẽ phai mờ theo thời gian, nhưng anh nhận ra bốn chữ ‘tồn tại mãi mãi’ thật sự tồn tại. Rõ ràng có những thứ anh không thể nhỡ rõ được, nhưng sau đó lại nhớ rất rõ. Ồ, ngày đó em buộc một chiếc chun buộc tóc màu xanh lam, trên gương mặt tràn ngập tình yêu.”

“Anh biết mình đã từng rất vô phép và ngang bướng, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Vân Khê, em nên tự tin vào chính mình, cũng nên tin tưởng vào anh. Cho dù có người phụ nữ khác lao vào anh, anh cũng sẽ tuyệt đối khước từ. Anh phải có trách nhiệm đối với tình yêu của chúng ta. Và những lời nói này không phải là lời nói suông hay là lời ngon tiếng ngọt.” Đôi mắt sáng của cậu rơi vào trong mắt Vân Khê, Vân Khê có thể hiểu được những lời này của cậu có ý nghĩa như thế nào.

Cậu nói, cậu phải có trách nhiệm đối với tình yêu của hai người.

Điều này có phải nghĩa là… Trái tim cô phảng phất như vừa bị ép ăn một thìa mật ong lớn, ngọt ngào, cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cằm cô áp lên ngực cậu, khẽ cọ xát hai cái.

Sở Mặc lập tức cảm nhận được sự thất thần của cô.

“Làm sao vậy?” Sở Mặc cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nào ngờ, trong lúc cậu không phòng bị, Vân Khê câu lấy cổ cậu, ngẩng cổ lên hôn lên môi cậu.

Một nụ hôn triền miên.

Nụ hôn qua đi, Vân Khê buông tay ra, cô nói với Sở Mặc: “Anh không được giấu em bất cứ chuyện gì.”

Sở Mặc chưa đã cơm thèm, liếm liếm khóe môi, sau đó gật đầu.

“Em cũng không được giấu anh bất cứ điều gì.” Cậu nói với Vân Khê: “Em không thể kết án tử hình với anh, cũng không được nói lời chia tay với anh. Có điều gì cần hỏi thì cứ hỏi anh, cũng đừng che giấu với anh bất cứ điều gì.” Cậu hận thấu xương tủy đối với mấy hành động này, cũng không hy vọng sẽ phát sinh thêm lần thứ ba.

Tuổi tác cậu cũng lớn rồi, chịu không nổi khi trái tim cứ phập phồng lên xuống như vậy (Yuu: Tôi mệt anh Mặc quá)

“Em biết rồi.” Vân Khê câu lấy cổ cậu, khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Em nên tin tưởng vào anh, cũng nên tin tưởng hoàn toàn vào tình yêu của chúng ta.”

Rốt cuộc, chúng ta đã đã bị chia cách suốt bảy năm qua, chúng ta đã phải ra sức đuổi theo, bù đắp khoảng trống ở giữa đó.

Lúc này Sở Mặc mới thấy an tâm.

Nhưng trong lòng lại nảy lên ý đồ xấu xa.

Mỹ nhân ở trong lòng, ai có thể ngồi yên mà không làm loạn nữa. Hơn nữa, mỹ nhân này còn là một cô gái đáng được âu yếm.

Sở Mặc thậm chí còn khó kiềm chế hơn.

Hạ thân dường như bùng lên một cơn nóng bỏng, bàn tay cậu vòng quanh eo cô, vô thức mà vuốt ve.

“Đưa em về phòng.” Vân Khê nhấn giọng, nói vào tai cậu: “Coi như là anh chấp nhận lời xin lỗi của em.” Cô cắn vào vành tai cậu.

Đổi lại, cậu bất ngờ đứng dậy.

Cô sợ tới mức lập tức ôm chặt lấy cổ cậu.

Sở Mặc cong môi cười xấu xa: “Lời xin lỗi có được chấp nhận hay không còn phụ thuộc vào thành ý của em.”

Nói xong, đôi chân dài của cậu sải bước đi, ôm Vân Khê trở về phòng.

————————————————

Sở Mặc nhận được lời mời diễn thuyết của Nhất Trung.

Ban đầu cậu thấy rất ngạc nhiên, bởi vì cậu ở Nhất Trung không được tính là ngôi sao sáng, lại còn là một học sinh hư. Vậy mà cậu lại nhận được lời mời diễn thuyết từ trường học cũ sau nhiều năm tốt nghiệp như vậy.

Nội dung bài phát biểu rất cơ bản, chỉ là muốn cậu chia sẻ một chút kinh nghiệm dẫn tới thành công của mình với các học sinh của Nhất Trung, thuận tiện thúc đẩy tinh thần đối với các sĩ tử của kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay.

Cậu không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bởi vậy khi cậu nhắc đến chuyện này với Vân Khê, trên mặt Vân Khê cũng tràn đầy sự kinh ngạc.

Cô nói: “Nhất Trung mời anh tới diễn thuyết? Anh lên sân khấu? Hay là đứng dưới cột cờ?”

Cô vẫn còn nhớ lúc đấy, Sở Mặc bị buộc phải đứng dưới cột cờ tiến hành tự kiểm điểm, cuối cùng lại gây chuyện khiến chủ nhiệm phải đuổi theo sau mông cậu.

Mà cậu với giáo viên thỉnh thoảng cũng gà bay chó sủa đuổi nhau.

Nào ngờ, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua như vậy.

“Đúng vậy.” Sở Mặc đút tay vào trong túi quần, trong miệng cậu vẫn còn ngậm một điếu thuốc. Vân Khê giơ tay lên muốn rút điếu thuốc trong miệng cậu ra, lại bị cậu né tránh: “Ngoan, đừng nháo.” Cậu đưa tay ra chạm vào đỉnh đầu cô.

“Hút ít thôi.” Vân Khê bĩu môi, oán giận nói: “Nói bỏ mà không chịu bỏ.”

Trước kia còn nói sẵn sàng cai thuốc vì cô. Bây giờ thì điếu thuốc không rời tay lúc nào, không có việc thì cũng phải hút đến hai điếu.

Sở Mặc khẽ cười, cậu nói: “Ngoan, khi nào vợ sẵn sàng nguyện ý sinh con cho anh, anh sẽ cai thuốc. Không chỉ cai thuốc, còn cai cả rượu.” Cậu nói được là làm được.

Vân Khê trở tay vỗ lên ngực cậu một cái.

Chỉ giỏi nói miệng.

“Anh định sẽ nói gì trong bài diễn thuyết?” Vân Khê có chút tò mò: “Chắc sẽ không nói về ‘sự tích huy hoàng’ của anh trước đây chứ?”

“Ồ, vợ yêu, sao em lại quan tâm đến anh sẽ nói gì trong bài phát biểu vậy?” Sở Mặc vòng tay ôm lấy eo Vân Khê, hừm, vẫn còn quá gầy. Cậu tự hỏi làm thể nào để vỗ béo cho cô mà thần không biết, quỷ không hay: “Hay là mời em đến xem nhé?” Cậu ôm lấy vai cô, các ngón tay cũng siết chặt lấy vai cô.

“Không đi.” Vân Khê lập tức từ chối: “Đi xem anh để bị mất mặt sao.” Cô không muốn bị đám trẻ con miệng còn hôi sữa đó cười nhạo.

Sở Mặc nói “Này” một tiếng: “Đi đi, ông lớn của tập đoàn Thần Khê sẽ tới đón em trên một chiếc xe đặc biệt, đưa em đi xem trẫm đánh hạ cả giang sơn.” Ý cậu chính là Nhất Trung.

“Còn có cả những đứa em trai của trẫm nữa.” Ý cậu chính là những đám người ở Nhất Trung.

“Ha ha.” Vân Khê không thể không bật cười. Mà Sở Mặc cũng siết chặt lấy tay cô, rồi dần dần đi xuống phía dưới: “Được rồi, được rồi, tiện tới gặp chủ nhiệm lớp năm đó luôn.”

“Lúc anh đi, ‘Diệt Tuyệt sư thái’ đã kết hôn chưa? Đã bảy năm trôi qua rồi, cái bà cô già xử nữ kia mà còn chưa gả đi thì vẫn còn thua anh.” Ký ức của Sở Mặc đối với vị “Diệt Tuyệt sư thái” này vẫn còn khá mới mẻ. Năm nó cô ấy đã phá vỡ chuyện tốt giữa cậu và Vân Khê, lại còn buộc cậu phải mời phụ huynh tới, cậu còn bị phạt tự kiểm điểm dưới cột cờ. Những điều này vẫn còn rất sống động trong đầu cậu.

Tuy nhiên, nếu không phải lúc đó “Diệt Tuyệt sư thái” hỏi, Sở Mặc, Vương Kiêu Dương và những người khác đã đi đâu, mà Vân Khê cũng không nói dối hộ bọn họ, cậu cũng sẽ không chú ý đến cô gái trầm lặng cúi đầu ngồi trước bàn mình.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm thán, vận mệnh đúng là biết trêu người mà.

Nhưng, tất cả những chuyện này qua đi, chỉ cần cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau, người đó vẫn là em thì tốt rồi.

Mà cậu cũng thấy rất thỏa mãn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.