Hoành Thanh bảo là có chuyện muốn nói với bản tiên cô, ta đành phải uể oải theo hắn ra hậu viện.
Hoành Thanh nói: “Sư muội, hôm trước muội đứng trước cửa phòng phải không?
Chuyện nên nghe thì cũng nghe rồi, bây giờ chắc muội cũng biết huynh tìm muội vì muốn nói điều gì, đúng không? “.
Ta đáp: “Việc đã đến nước này, muội chỉ còn một chuyện không sao hiểu nổi”.
Hoành Thanh nghiêm túc nói: “Chuyện gì? “.
“Là như thế này, Đại sư huynh”, bản tiên cô bi thương nói: “Diệt trừ Lệ Ma
là một nhiệm vụ rất nặng nề, bất kỳ ai trong tam giới Thiên – Đại – Nhân đều phải có trách nhiệm gánh vác. Sư muội cảm thấy, nếu chỉ có ba chúng tar a mặt thì chẳng hợp lý chút nào, có thể nào nói lý với Thiên Đế
phái thêm thượng tiên khác xuống nữa không?”
Vừa mới nói ra,
bản tiên cô liền hối hận, tên Hoành Thanh này hiển nhiên là rỗi việc
quá, đang tìm cơ hội để giáo huấn ta đây mà, nghe xong hắn lập tức quát
mắng: “Sư huynh chưa từng nghĩ sư muội lại có những suy nghĩ tầm thường, chỉ biết hưởng an nhàn như vậy! Huống hồ đấy lại là việc trọng đại! Đại nghĩa trước mắt há có thể nói muốn rút lui? “, sau đó hắn liền huơ tay: ” Đừng nói thêm gì nữa! “.
Trong khi bản tiên cô đang bị hắn làm cho chấn động cả người thì hắn lại ghé sát vào tai ta mà nói: “Sư
muội, từ sau khi bị bóng đè, Thiên Đế rất bất mãn với chúng ta, người đã phải Công tào và Nhật du thần ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của
chúng ta, phải cẩn thận lời nói! “.
Bản tiên cô lập tức thay
đổi sang thái độ thành khẩn thề thốt nắm chặt hai tay, cực kỳ hối hận mà nói: “Một lời của sư huynh quả thực là như thức tỉnh người trong mộng!
Vữa nãy sư muội thật không hiểm chuyện gì cả! Sư muội nhất định sẽ coi
chuyện trừ yêu là nhiệm vụ trọng yếu nhất, cho dù có nhảy vào nước sôi
lửa bỏng, chết không hối tiếc! “.
Đế quân bảo có việc muốn nói với ta, thế là ta lại ra hậu viện.
Hoa tiền nguyệt hạ*, vẻ mặt của Đế quân giống như sắc xanh đen của dãy núi phía xa kia, ôn hòa mà xa cách.
* Hoa tiền nguyệt hạ: Nghĩa là trước hoa dưới trăng, thường hay dùng để ví von những nơi trai gái hò hẹn.
Tâm trạng của ta bây giờ giống như vào tháng Chạp, ta đột nhiên ủ đôi bàn
tay rét buốt của mình trên bếp lò đang cháy rực, lúc đầu ta cảm thấy rất thoải mái, sau khi tỉnh ngộ thì lại nóng không thể chịu đựng được.
Ban ngày Hoành Thanh đã nói với ta: “Cùng là đồng liên, ta thật sự không
muốn thấy Nhị sư huynh muội đi làm chuyện dại dột. Bây giờ người có thể
ngăn cản đệ ấy chỉ có một mình muội thôi”.
Ta nói: “Huynh chắc chắn như vậy sao, đến pháp thân của mình ta còn không biết đang ở đâu nữa là”.
Hoành Thanh cười nói: “Nếu mà muội biết, với tính cách của muội, liệu muội có thể để yên như vậy hay sao? ”
Đế quân nói không sai, tên Hoành Thanh này quả thật là chuyên cho mình là đúng.
Đêm lạnh, hồ sen, tại đình năm góc.
Bản tiên cô cố tìm chuyện để nói liền cao giọng đọc theo tấm hoành phi trên nóc đình: “Phiến tử* đình”.
* Phiến tử: Cái quạt.
Quản gia cười tươi như hoa nói: “Chí phải, chí phải. Đại nhân văn thái phong lưu*, chỉ đơn giản hai chữ mà lại có hàm ý cả, tiểu nhân vô cùng bái
phục! “.
* Chỉ người tài hoa và phong độ.
Ta tỏ ra sâu xa không lường hỏi lão: “Vậy ngươi nói thử xem, đó là hàm ý gì? “.
Quản gia đáp: “Vào những đêm giữa hạ đầu thu, đại nhân thường bày tiệc ở
đây, các công tử cũng tới chung vui. Khi đó đúng vào lúc hoa sen nở rộ,
đom đóm bay lượn trên mặt nước, phát ra những ánh sáng lấp lánh, đại
nhân và các công tử đều ngà ngà say, đại nhân huơ quạt bắt đom đóm. Cảnh tưởng đó… chậc chậc…”.
Cảnh tượng đó chắc cũng chẳng khác gì một lũ điên khùng đang vui đùa ầm ĩ. Trái lại, trong lòng bản tiên cô
thầm mơ mộng, tưởng tượng một đêm mùa hè trong không gian tràn ngập
hương sen thơm ngát, tiếng ếch kêu kinh ỏi, từng con đom đóm bay lượn,
ngồi bên cạnh là người mình yêu, một bầu rượu, vài món điểm tâm, chỉ
ngồi như vậy một lúc thôi, nhất định khiến người ta ngây ngất. Đáng
tiếc, vào mùa này hiển nhiên là đom đóm đã tuyệt chủng rồi.
Chúng ta vừa mới ngồi xuống, lão quản gia đã biết ý bày rượu, trà và dâng lên vài món điểm tâm. Đế quân rõ ràng là không ưa lão quản gia tính tình có chút thô tục này, chỉ đứng chắp tay sau lưng mà thưởng nguyệt. Quản gia bộ dạng cứ như đi ăn trộm mà ghé sát vào tai ta thì thâm: “Đại nhân,
trong rượu đã hạ một thứ rất tốt vào đó, chỉ cần uốn một ly, bảo đảm như rồng như hổ…”.
Ta đang mặt dày gọi Đế quân đến ngồi cạnh
mình uống rượu, nghe hắn nói mà sững cả người. Lão này năng lực quan sát quả không tồi, biết được trong hai vị mỹ nam mới vào phủ, đây là người
mà bản tiên cô không thể nắm bắt được.
Những thủ đoạn trăng hoa thế này chỉ có thể hưởng lạc nhất thời, bản tiên cô há lại là người nông cạn như vậy?
Bản tiên cô lập tức đập bàn chỉ vào bình rượu nói là bên trong có con muỗi
ngã vào rồi, không sạch nữa, đi đổi cho ta bình khác! Lão quản gia ngây
người trong chốc lát, sau đó phản ứng lại rồi nhanh chóng chạy đi.
Ngay lập tức trong đình chỉ còn lại mỗi ta và Đế quân, lúc này ta lại cảm
thấy hơi lúng túng. Đế quân không để ý đến ta, ta cũng biết điều im lặng không mở miệng. Đột nhiên tiếng nói dịu dàng của Đế quân vang lên: “Lại đây”. Ta vừa hoàn hồn thì bàn tay đã bị nắm chặt, ấm áp và mạnh mẽ.
Thân thể đột ngột vút lên không trung, khi hạ xuống chúng ta đã ở ngay giữa hồ sen, đứng trên một chiếc thuyền nhỏ.
Tay của ta và y vẫn nắm lấy nhau như vậy, không hề buông lỏng.
Bản tiên cô rất sợ hãi và câu nệ những chuyện nhỏ nhặt thế này, tim cứ đập
thình thịch loạn cả lên, cho đến khi ta nghe thấy tiếng hít sâu của lão
quản gia trên bờ… Trong tầm mắt ta xuất hiện những con đom đóm bay lượn
khắp trời.
Mùa này đáng ra không có đom đóm mới đúng chứ.
Trong bầu trời tràn ngập những vì sao, đôi mắt Đế quân vừa chuyên chú lại vừa sâu thẳm, không còn lạnh lùng nữa.
Khi đó bản tiên cô quá xúc động, đến nỗi đầu óc nóng bừng cả lên: “Nhị sư huynh, ta giao Cơ Canh kiếm cho huynh được không? “.
Đế quân không trả lời, nhưng lại thình lình cúi sát đầu xuống, hôn lên môi ta.
Vô vàn vì sao nhỏ đang khuếch tán khắp mọi nơi, những đốm sáng nhỏ hòa vào nhau tạo nên vệt sáng lăn tăn như sóng nước.
Sau cơn mê đắm, ta dựa vào lồng ngực Đế quân thở dốc, sau đó ta lại đa sầu đa cảm mà rơm rớm nước mắt.
Nhi tử hay phụ thân của nó đây? Bản tiên cô càng dằn vặt hơn rồi.
Thế nhưng trong những lúc tất cả đều như một giấc mơ, cho dù ta có băn
khoăn dằn vặt đến mấy thì miệng cũng không thể nào thốt ra những chuyện
gây cụt hứng như vậy. Không biết từ khi nào, mí mắt ta lại càng ngày
càng nặng trĩu, đang nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy có người nói: “Ta
biết rằng, một khi muội hồi phục pháp thân, với tính cách của muội nhất
định không để cho bất cứ ai bảo hộ, đơn độc chống đỡ thiên kiếp. Xem như vì Hàn Nhi, ngàn năm nữa hãy tính tới chuyện hồi phục pháp thần, lúc đó tu vi của Hàn Nhi chắc cũng đã đạt được thành tựu nho nhỏ. Muốn đối phó với thiên kiếp, cũng nắm chắc phần thắng hơn”.
“Bảo trọng… ta giao Hàn Nhi lại cho muội sóc. Cô cô, ta…”
Đôi môi mát lạnh lại nhẹ nhàng hôn xuống.
Đầu ta đang rất nặng nề choáng váng, căn bản không thể phản ứng gì được.
Nhưng ta biết, cả trong và ngoài lời nói của y đều có ý muốn từ biệt, ta không muốn nghe.
Cảm giác đau lòng sợ hãi bỗng dưng ập tới
mà không có nguyên do, ta bám chặt lấy cánh tay y, giống hệt như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Sau đó, ta liền rơi vào mộng mị.
Lần nay ta ngủ rất say. Đến lúc tỉnh lại thì vấn đề nan giải khiến ta không thể chọn lựa được dường như đã có câu trả lời.
Trong giấc mơ, phía trước là Lệ Ma, phía sau là thiên binh thiên tướng. Bản
tiên cô cực kỳ dũng mãnh, đem nhi tử và phụ thân nó giữ chặt ở hai bên
người mình, một chiêu Phi Thiên La Hoàn, hướng lên phía trên mà đột phá
vòng vây. Chỉ một chiêu này, ta đã phá vỡ cả rãnh trời, phá vỡ tầng tầng lớp lớp hộ vệ của Thiên Đế, xông thẳng vào điện Linh Tiêu. Bản tiên cô
tức giận tung thêm một chiêu Dạ Xoa Thám Hải, túm lấy Thiên Đế đánh cho
một trận nên thân, đến nỗi trông Thiên Đế giống hệt như hình dáng của
Phật Tổ, cả đầu nổi lên những cục u to đùng.
Khi ta tỉnh dậy, ánh nắng chói chang khiến trước ta sao bay loạn xa.
A Hàn vẫn nằm ngủ trong lòng ta, hơi thở đều đặn. Ta ngẩn ra một hồi lâu
mới cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, chúng ta đang nằm trên
mây, xung quanh được bao bọc bởi một kết giới trong suốt tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, ánh nắng xuyên qua kết giới, chiếu thẳng lên người chúng ta. Trên mây vẫn còn một người nữa đang ngồi thừ ra, lúc này mới xoay đầu
lại, mặt nhắn mày nhó mà kêu lên: “Tỷ tỷ”.
Trong lòng ta đột nhiên trầm hẳn xuống, bật người dậy: “Hai vị sư huynh đâu rồi? “.
Nhóc trọc đầu nói: “Các huynh ấy vào cung trừ yêu quái rồi”.
“Họ không nhắn gì lại sao? ”
Chỉ có mỗi Đại sư huynh thôi, nó gãi đầu, hình như không muốn nói lắm, băn
khoăn hồi lâu mới lên tiếng: “Huynh ấy dặn đệ nói với tỷ, Nhị sư huynh
tưởng rằng chuyện tỷ làm, huynh ấy cũng có thể làm được”.