Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 14



Sau phong ba ở Liên Tâm đình, bản tiên cô hoàn toàn không biết thanh danh mình đã thành ra cái gì rồi.

Chẳng biết tên nào thất đức đi ngụy tạo sự thật, nói bản tiên cô cóc ghẻ đòi
ăn thịt thiên nga, hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình, mưu đồ ” bá vương ngạnh thượng cung[1] “. May mà nội tâm của Nhị sư huynh như tấm gương
sáng, tính cách giống hệt Liễu Hạ Huệ[2], nhờ vậy mới khiến nữ nhân vô
sỉ kia không thực hiện được ý đồ xấu xa. Nhị sư huynh còn tương kế tựu
kế, thực hiện kế sách trừng trị, lừa nữ nhân kia hứng gió một đêm trên
núi, thật khiến người ta hả hê sưng sướng.

[1] Bá vương ngạnh thượng cung: Xuất phát từ điển cố giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ Cao Tổ Lưu Bang, ám chỉ việc cưỡng gian.

[2] Liễu Hạ Huệ: Người nước Lỗ. Vào một đêm rét lạnh, ông nghỉ đêm tại cổng thành, gặp một cô gái vô gia cư, Liễu Hạ Huệ sợ nàng ta lạnh cóng nên
đã cởi áo ngoài ra khoác lên người nàng ta rồi ôm nàng ta vào lòng,
nhưng trong lòng ông không hề có chút tà tâm nào.

Còn về việc ta ở trong viện tử Đế quân, bà chằn Tư Đàn đương nhiên vô cùng tức
giận, nhưng lại cố gắng cực khổ nhẫn nhịn không nổi cơn tam bành trước
mặt nhi tử của ta. Khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội, ả liền hung dữ uy
hiếp ta, ” Bề ngoài đã giống như con cóc cái thì ngoan ngoãn mà đi tìm
con cóc đực, đừng có bám lấy Nhị sư huynh! “.

Hai ngày nay
tâm trạng ta khá tốt, chẳng muốn tranh cãi với Tư Đàn làm gì, còn đặc
biệt tặng ả một nụ cười tràn đầy tiên khí: ” Lục sư tỷ nói sai rồi, con
cóc nào không thích ăn thịt thiên nga thì mới là bất bình thường “, chọc cho ả tức đến nỗi suýt chút nữa thì rút kiếm chém ta.

Đế
quân rất bận. Đệ tử nói rằng, Nhị sư huynh phải chăm sóc cho nhóc trọc
đầu – chú chim bị bệnh dịch, lại còn phải đối phó với ả mẫu thân mặt dày của đồ đệ y, Nhị sư huynh rất mệt mỏi, đã ba ngày không được chợp mắt.
Đệ tử cũng nói, không biết tên khốn nào lại dám trét một mảng tro rất
lớn lên tượng thần của Tam Thanh sư tổ, làm liên lụy Nhị sư huynh của họ phải thiếp vàng lại lần nữa lên tượng thần. Đệ tử tức tối nói, nếu để
họ bắt được kẻ tội đồ ngỗ ngược làm loạn, nhất định sẽ trừng phạt thật
nặng đại tội dám bất kính với sư tổ của hắn!

Nghe xong mà ta cảm thấy chột dạ vô cùng!

Từ sau khi chùm quả ở sườn núi bị nhóc trọc đầu ăn liền như có cái gì đó
đã bị kích thích. Chỉ trong một đêm, bên ngoài kết giới đã xuất hiện rất nhiều cây cỏ hoa lá có hình thù kỳ quái, còn kết ra những quả cũng mang hình thù kỳ dị. Ta nghe Ôn Ngọc Tuyển than thở: ” Lệ khí tích tụ trên
núi càng lúc càng nhiều, xem ra trận chiến giữa chính đạo và tà ma sắp
xảy ra rồi. ”

Hắn giải thích: ” Thiên địa vạn vật hợp mà
sinh, âm dương giao nhau mà biến hóa. Điềm báo của hưng và vong, tương
sinh tương khắc. Nhân giới từ trước đến nay có hai loại khí là thanh khí và trọc khí[3]. Thanh khí là khí của chính đạo, còn trọc khí là lệ khí
của thiên địa. Trong hai khí này hưng thì ắt cái kia suy. Hiện giờ chính là thời khắc xảy ra tai ương ngàn năm có một, thanh khí suy mà trọc khí hưng, chắc chắn vì luồng lệ khí này sẽ sản sinh ra nhiều ta mà làm hại
nhân gian. ”

[3] Thanh khí: khí sạch, thuần khiết; Trọc khí: Khí dơ bẩn, thấp hèn.

Sau đó hắn lại lạc quan nói: ” May mà sắp đến lễ tế Tam Thanh, lúc đó tổ sư nhất định sẽ chỉ cho chúng ta phương pháp ngăn chặn yêu ma. ”

Từ khi mấy đệ tử đi tuần đêm vô duyên vô cớ bì tà vật tập kích, trên núi
dần dần bị bao phủ bởi một bầu không khí khẩn trương lo lắng, đừng nói
là ngoại viện, cho dù là mấy đệ tử ở trung viện cũng đều có cảm giác như đang lâm trận với đại địch vậy.

Trong hoàn cảnh ấy, ta lại còn tỏ ý muốn xuống núi, tất nhiên là không được tán thành.

Đế quân nghe xong chỉ khẽ hỏi ta: ” Đi vài ngày? Vậy Hàn Nhi thì sao? “.

Ta vỗ về nhi tử sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó cói, cười ha hả nói: ” Không quá mười ngày đâu, Hàn Nhi đành phải nhờ Nhị sư huynh chăm sóc rồi. ”

Còn Ôn Ngọc Tuyển nghe vậy thì đến khuyên ta: ” Trên núi đã không yên ổn
như vậy, chắc dưới núi cũng chẳng khá hơn là bao, thế đạo đại loạn, đây
cũng chẳng phải việc nguy cấp, sao cô nương không đợi đến khí yên bình
một chút rồi hẵng đi? “.

Buổi tối Đế quân gọi ta đến phòng y, rồi nói: ” Muội đưa tay ra đây “.

Y cầm cây bút lông nhúng vào mực màu vàng kim rồi vẽ một phù hiệu cổ quái gì đó vào lòng bàn tay ta, sau đó mới nói: ” Đây là Ngũ Hành Thiên Lôi, nếu gặp nguy nan gì thì muội cứ hướng lòng bàn tay về phía có yêu quái
rồi niệm chú, những yêu vật tầm thường sẽ không dám đến gần muội đâu,
nói xong y liền dạy ta một đạo pháp chú đơn giản. ”

Ta ngờ
nghệch hỏi: ” Vậy Ngũ Hành Thiên Lôi lúc nào cũng dùng được sao? Có cần
kiêng kỵ gì không? Thí dụ như không thể đụng nước chẳng hạn. ”

Đế quân khẽ đáp: ” Không cần đâu. ”

Căn phòng vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Đế quân như gần trong gang tấc.

Hoa đèn[4] có thể cắt, còn trái tim của ta cứ đập thình thịch mãi không ngừng.

[4] Hoa đèn: Dùng đèn dầu hay nến lâu sẽ hình thành cacbon đọng lại giống như cánh hoa quanh bấc đèn, màu đỏ tối.

Không cần biết việc làm này của Đế quân có phải là vì nhi tử ta hay không,
chỉ cần y quan tâm chu đáo như vậy đã khiến ta rất cảm động rồi.

Khi quay về, ta không kìm được quay đầu, nhìn thấy Đế quân đang dựa vào
cánh cửa, vẻ mặt trầm như nước, ung dung thản nhiên mà nhìn ta. Ta hoảng tới nỗi suýt nữa ngã lăn ra rồi.

Cuối cùng cũng tới lúc lên
đường, nhóc trọc đầu đi cùng ta xuống núi. Lần này chú chim tham ăn đã
nhận được bài học nhớ đời, tuy chẳng thông minh lên được, nhưng ít ra nó cũng biết cảnh giác hơn, sau khi hồi phục nguyên khí nó liền mặt ủ mày
chau chạy đến tạ lỗi với ta. Chuyện ở đình tối hôm đó đã bị nó phá hỏng.

Nó không nỡ xa A Hàn bảo bối tận mấy ngày, những cũng rất mong chờ vào lời hứa ta sẽ dắt nó đi chợ phiên, ăn hết món ngon từ đầu đường đến cuối
phố, vậy là nó cứ xoắn xuýt lấy ta tới mức hồ đồ.

Nhi tử ta cứ phụng phịu mặt mày tận hai ngày.

Lúc xuống núi, Đế quân dắt tay nó đi tiễn ta, từ nội viện đến Thiên Môn,
rồi tiếp tục tới sườn núi, chắc là có ý tiễn đến mười tám dặm quá. Ta
nhìn Đế quân, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi: Có cần phải cực khổ tiễn
xa như vậy không? Đế quân ngày chẳng phải biết đạp kiếm hay sao? Cứ cưỡi kiếm tiễn ta cũng được mà, vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm công
sức, lại còn khỏe chân. Tuy nhiên, nghĩ rằng những lời này sẽ phá hỏng
bầu không khí, cho nên cuối cùng ta vẫn cực khổ nhẫn nhịn.

Lần này ta xuống núi là để trông nom mấy cửa tiệm là kế sinh nhai của mình. Đi tới nơi con người sinh sống ta mới phát giác, lệ khí đã tỏa ra khắp
nơi gây họa. Số trời thay đổi, những lời đồn nhảm cũng nhân đó nổi lên,
chỉ trong thời gian ngắn mà lòng người đã dần có chút hoang mang.

Đến thành trấn nơi ta sống, trong huyện mọi người đang vô cùng huyên náo
tuyên truyền câu chuyện huy hoàng về vị ” huyền y thần tiên[5] “.

[5] Huyền y thần tiên: Thần tiên mặc áo đen.

” Hôm đó, trời vốn đang nắng đẹp thì bỗng dưng cuồng phong từ đâu kéo đến, mây đen che phủ cả bầu trời, mưa to đổ ập xuống! ”

” Chỉ trong phút chốc, sấm sét dậy lên ầm ầm, ngay cả cây cổ thụ ngàn năm ở ngoài thành cũng bị bật cả rễ! ”

” Một lát sau, mưa lớn làm nước lũ dâng cao tới hơn nửa thước! ”

” Thình lình trên trời giáng xuống một tia sấm sét, đánh trúng cầu Mẫu
Thân của Hồng Tiên trấn chúng ta! Chiếc cầu cổ chúng ta xây mấy trăm
năm, chiếc cầu Mẫu Thân đã trải qua mấy đời, chỉ ầm một tiếng, đã đổ sập xuống! “.

” Vào thời khắc nguy hiểm đó, dưới cầu lại vang
lên tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh! Cũng vào chính lúc ấy, huyền y
thần tiên đã xuất hiện! ”

” Chân người giẫm lên hai đám tường vân ngũ sắc, tay cầm thanh kiếm từ thuở khai thiên lập địa, hai mắt
sáng rực, đầu như chiếc chuông đen lớn, eo lưng tựa núi, bắp tay phải to như cái trụ lớn ở cửa miếu Nương Nương chúng ta kia kìa! Huyền y thần
tiên vừa tức giận thét lên một tiếng, tức thì đất động núi lay! ”

” Khi đó huyền y thần tiên chỉ cần đạp một cái, rồi vươn tay ra, không ai nhìn rõ được người đã làm như thế nào! Đứa bé dưới cầu đã nằm gọn trong tay người! ”

” Nhưng ngay sau đó đã xay ra một chuyện ngoài
dự liệu của tất cả mọi người, thần tiên vừa ôm đứa trẻ lên, liền cười
lớn, giận dữ quát: Con yêu vật này lại dám hành hung ở ngay trước mặt
bản đại tiên! Tay người vung lên, ném văng đứa bé xuống đất! “.

” Lúc ấy lại xảy ra một việc còn kỳ lạ hơn nữa, đứa bé vừa bị ném xuống
đất, sấm sét và cuồng phong bão táp tức khắc ngừng lại, không còn thêm
bất kỳ hiện tượng nào nữa! ”

” Mọi người định thần nhìn kỹ
lại phát hiện ra, đứa bé lúc nãy lại có đến ba con mắt, miệng lòi răng
nanh, đôi bàn tay mọc ra móng vuốt đen sì sắc nhọc. Đây đâu phải là
người, rõ ràng là yêu quái! ”

Bản tiên cô đang hứng thú nghe đến đoạn này liền không nhịn được hỏi: ” Vậy vị thần tiên kia đâu rồi? “.

Người này nói: ” Thần tiên đã được Huyện thái gia đón về nha môn thiết yến tẩy trần rồi “.

Người kia reo hò: ” Huyện thái gia đã nói, sau khi Huyện thái gia khẩn khoản
cầu xin, huyền y thần tiên đã nhận lời ngày mai ngồi xa giá đi diễu hành quanh trấn, tiếp nhận hoa tươi và cống phẩm! Chúng ta phải mau mau về
nhà chuẩn bị, thắp hương, tắm rửa, thay y phục thôi, không thể bất kinh
với thần tiên sống được! “.

Ta chờ mãi mới đến ngày hôm sau, hưng phấn dắt tay nhóc trọc đầu đi góp vui, xem diễu hành.

Trên đường, người người chen chúc, âm thanh huyên náo, giờ ngọ canh ba vừa
qua, từ phía xa vang lên tiếng gõ chiêng dẹp đường, một đội người ngựa
khiêng theo cờ gấm hoa tươi, vây xung quanh xa giá đang đi tới.

Từ xa, ta nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang biếng nhác ngồi trên xa giá,
hắn mặc một thân y phục màu đen như trong lời đồn, ánh mắt mang theo ba
phần tà khí, khuôn mặt hào hứng, vừa vẫy tay với khuê nữ và các thím
dưới đường, vừa đùa giỡn với hai tỳ nữ xinh đẹp đi theo đến mức hoa đào
tung bay phất phới.

Bản tiên cô trong lòng đang nghĩ tên thần tiên bịp bợm này không biết từ đâu đến đây mạo danh lừa bịp, nhưng vừa
quay lại đã thấy nhóc trọc đầu trợn tròn đôi mắt bé xíu, vẻ mặt giống y
như ăn phải phân ngựa, cũng tựa như gặp phải người quen.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.