Bá Khí

Chương 41: Tật Phong Bộ đại thành



Bà lão phụ trách khu nhà gỗ cuối cùng cũng xuất hiện, cũng không thấy bà ta bước bao nhiêu bước chân, chỉ trong vài bước đã đến bên cạnh đám người Đường Thanh và Phong Vân Vô Ngân.

Ánh mắt bà lạnh lẽo nhìn ba gã thất phẩm thiếu niên Đường Thanh, khiến trong lòng Đường Thanh sợ hài, khí thế cũng với lửa giận đang dâng trào trong nháy mắt tan thành mây khói.

Sự chênh lệch trên cảnh giới, khiến cho bà lão trực tiếp áp chế được ba người Đường Thanh!

– Các ngươi muốn động thủ trong thành Nham Thạch? Chán sống rồi sao?

Bà lão lạnh lùng nhìn lướt qua ba người Đường Thanh.

Ba gã thiếu niên, tất cả đều cúi đầu, vẻ mặt sợ hài. Luôn miệng nói:

– Đệ tử không dám.

– Hừ! Đương nhiên các ngươi không dám!

Bà lão cười nhạo một tiếng, lại quay đầu cảnh cáo Phong Vân Vô Ngân.

– Tiểu tử thối, ngươi cũng giữ quy tắc cho lão nương, bằng không, một chiêu chém chết!

Nói xong, bà lão quay người bỏ đi.

Sau khi bà lão rời đi, Đường Thanh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tạp chủng, ngươi hãy nghe cho kỳ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ truy sát ngươi. Ở trong thành Nham Thạch, ta không dám động đến ngươi, chỉ cần ra khỏi thành, ta mà gặp được, ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh! Nếu như ngươi không muốn chết, thì cả đời co đầu rụt cổ ở trong thành Nham Thạch đi!

Vây giết!

Hai mắt Đường Thanh bắn ra lửa hận, sát khí bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi ban bố phong sát lệnh đối với Phong Vân Vô Ngân. Ngũ quan của hắn đã vặn vẹo tới mức biến dạng.

Đương nhiên, đây cũng không phải là do Đường Thanh biết được Phong Vân Vô Ngân thực sự là hung phạm giết đệ đệ của hắn. Hắn chẳng qua là bị thái độ của Phong Vân Vô Ngân gây kích động mới bùng lên sát khí, hơn nữa cũng có ý giận cá chém thớt.

Những thiếu niên ở đây nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, có người thì đồng tình, có người thì cảm thấy may mắn vì thoát khỏi kiếp nạn. Hiển nhiên, không ai cho rằng Phong Vân Vô Ngân có tiền đồ gì. Bị Đường Thanh và hai tên thiếu niên thất phẩm liên thủ vây giết, trừ khi Phong Vân Vô Ngân ở trong thành Nham Thạch cả đời, bằng không nhất định sẽ bị ngược đãi đến chết!

Việc đã đến nước này, Phong Vân Vô Ngân cũng không có gì để nói, lại càng không khóc lóc van xin. Trên khuôn mặt non nớt xẹt qua vẻ khinh thường cùng thù hận, không nói gì quay về căn nhà gỗcủa mình.

Đóng cửa phòng lại, khóa trái cửa. Tránh xa những tiếng hỗn loạn cùng không khí ngột ngạt bên ngoài.

Phong Vân Vô Ngân biết, ở trong thành Nham Thạch, nhóm người Đường Thanh tuyệt đối sẽ không dám làm bậy. Lúc này, hắn khoanh chân ngồi trên giường gỗ, lấy từ trong người ra 8 viên Dường Tâm đan.

– Nếu không thể mượn 8 viên Dường Tâm đan này, đề thăng Tật Phong Bộ tới cảnh giới đại thành, thì tình cảnh của ta sẽ vô cùng khó khăn! Tiền đồ mờ mịt, họa phúc khó lường!

Phong Vân Vô Ngân nín hơi ngưng thần, trong đầu dần dần hiện lên lộ tuyến của 10 đường kinh mạch trùng kích Tật Phong Bộ cảnh giới đại thành.

Uống vào một viên Dường Tâm đan, không bao lâu sau dược lực phát tác, Phong Vân Vô Ngân tiến vào cảnh giới vô nhân vô ngã, xung quanh đều yên tĩnh, trong đầu không hề có tạp niệm! Tâm ý thôi động một tia huyền khí, bắt đầu trùng kích đường kinh mạch thứ nhất!

Liên tục trùng kích 13 lần vẫn không được. Phong Vân Vô Ngân nuốt viên Dường Tâm đan thứ hai. Dược lực chồng lên!

Sau mấy chục lần trùng kích, Phong Vân Vô Ngân dường như cảm thấy được, mình đã gần đả thông được đường kinh mạch thứ nhất!

Phong Vân Vô Ngân cũng không do dự, nuốt luôn viên Dường Tâm đan thứ ba!

Trong nháy mắt, kinh mạch thứ nhất được khai thông mà không hề gặp phải trở ngại!

Phong Vân Vô Ngân không ngừng cố gắng, lợi dụng hiệu quả của ba viên Dường Tâm đan, điên cuồng công kích kinh mạch thứ hai!

Sau hơn mười lần công kích, kinh mạch thứ hai đã được khai thông!

Khi công kích đường kinh mạch thứ ba, Phong Vân Vô Ngân lại nuốt tiếp viên Dưỡng Tâm đan thứ tư.

Phá!

Đồng thời không ngừng cố gắng, khai phá sợi kinh mạch thứ tư!

Khi công kích sợi kinh mạch thứ năm, Phong Vân Vô Ngân liền nuốt luôn hai viên Dưỡng Tâm đan!

Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, ba đường kinh mạch 5,6,7, dưới dược lực của 6 viên Dưỡng Tâm đan, liên tiếp bị khai thông!

Đường kinh mạch thứ 8.

Sau khi trải qua 34 lần trùng kích, đã được khai thông.

Công kích đường kinh mạch thứ 9!

Dưới sự thúc giục của dược lực cường đại, kinh mạch thứ 9 cũng lung lay sắp đổ.

Phong Vân Vô Ngân đã làm thì làm cho xong, nuốt nốt hai viên Dường Tâm đan cuối cùng! Dược lực trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, hình thành một vòng xoáy mành liệt, gió cuốn mây tan, đả thông được đường kinh mạch thứ 9!

Còn lại một đường kinh mạch cuối cùng, Tật Phong Bộ sẽ đạt cảnh giới đại thành!

Cùng với mành lực của 8 viên Dưỡng Tâm đan, Phong Vân Vô Ngân dốc toàn lực, điên cuồng công kích kinh mạch cuối cùng!

Rõt cục, sau 43 lần thất bại, trời không phụ người có lòng, kinh mạch cuối cùng rõt cuộc cũng bị Phong Vân Vô Ngân đả thông!

Hôm nay, trong cơ thể hắn có 20 đường kinh mạch chứa đựng huyền khí chạy dọc theo thân thể, cuối cùng thông xuống hai chân.

– Cuối cùng cũng luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới đại thành! Thêm một chút vốn liếng để giữ mạng rồi!

Phong Vân Vô Ngân thì thào lẩm bẩm.

Tu luyện Tật Phong Bộ này, tổng cộng tiêu hao 12 viên Dường Tâm đan cấp thấp. Nếu đổi thành vàng, thì là khoảng 6000 lượng!

Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ, con đường tu luyện không phải chỉ xem ai nuốt nhiều đan dược cấp cao.

Nói về tật phong bộ này, người có tư chất tốt, dựa vào vài viên dường tâm đan là có thể đủ để tu đến đại thành cảnh giới, người có tư chất kém, phải liên tục uống thuốc không được gián đoạn, mười mấy viên, mấy chục viên, thậm chí hơn trăm viên…

– Võ đạo của ta thiên phú, có lè là thuộc vào loại trung bình.

Phong Vân Vô Ngân tự mình đánh giá.

Sau khi đại công cáo thành, Phong Vân Vô Ngân đi tới phía cửa sổ, mờ cửa xem bên ngoài, trên đất trõng, Đường Thanh cùng đám thiếu niên sớm đã giải tán, sắc trời cũng đã tối dần.

Chỉ một lúc sau, Phong Vân Tuyết đi tới căn nhà gỗ của Phong Vân Vô Ngân, thân thiết nói:

– Vô Ngân, đệ đang làm gì ở đây? Đi ăn với Tuyết tỷ được chứ?

– Tuyết tỷ, đêm nay ta sẽ không ăn. Tỷ đừng có lo lắng, ta đang tu luyện.

Phong Vân Vô Ngân mở cửa, hiện ra trước mắt, là khuôn mặt Phong Vân Tuyết ôn nhu cùng với lo lắng.

– Vô Ngân… tên Đường Thanh đó thực sự quá đáng… Hay là, việc này đi tìm ba vị trọng tài đại nhân?

Phong Vân Tuyết nói thăm dò.

– Tên thối tha đó, ỷ vào bản thân tu vi cao, liền đi chèn ép người khác, thực sự là đê tiện vô liêm sỉ.

Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói:

– Tuyết tỷ, cũng không thể nói Đường Thanh đê tiện vô liêm sỉ. Quy luật của thành Nham Thạch chính là như vậy, người có quả đấm lớn, chung quy vân là tốt hơn những kẻ yếu. Nói cho ba vị trọng tài cũng không thể giúp ích gì cho ta. Được rồi, Tuyết tỷ, đừng lo lắng nữa, ta sẽ tự ứng phó.

Trên khuôn mặt non nớt, hiện lên một vẻ vô cùng thành thục, kiên nghị, tự tin. Phong Vân Tuyết muốn nói điều gì đó, nhưng dường như bị chặn lại, một câu cũng không nói lên được.

Lúc này, vài thiếu nữ cùng độ tuổi với Phong Vân Vô Ngân, từ khu nhà gỗ đi ra, luôn miệng hô:

– A Tuyết, chúng ta cùng đi ăn cơm đi!

– Tuyết tỷ, tỷ muội của tỷ đang gọi đấy. Tỷ đừng lo lắng cho ta, ta phải nắm chặt thời cơ tu luyện.

Phong Vân Vô Ngân cười nhạt nói.

– Vậy…vậy được rồi.

Phong Vân Tuyết không nói thêm gì nữa, liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó xoay người rời khỏi. Lúc gần đi, Phong Vân Tuyết căn dặn một câu…

– Vô Ngân, thời gian gần đây, đệ đừng có rời khỏi thành Nham Thạch.

Phong Vân Vô Ngân cười nhìn theo Phong Vân Tuyết rời khỏi, sau đó đóng cửa phòng, lại trở về ngồi trên giường. Hắn sờ tay lên ngực, lục lọi lấy hai tấm da thú ra. Chính là ngày hôm nay ở trong Khôi Lỗi trường, vô tình nhặt được vật này bên cạnh bộ xương khô.

Phong Vân Vô Ngân cẩn thận dè dặt thổi hết bụi bặm trên tấm da thú, sau đó cầm lấy một cái, mượn ánh sáng của căn phòng tỉ mỉ quan sát.

Trên tấm da thú thứ nhất, bên trên vẽ đầy đường đi, rừng cây núi sông, hiển nhiên là một tấm địa đồ. Mỗi chỗ trên bản đồ, dùng màu hồng đánh dấu một khu vực.

Phong Vân Vô Ngân nhìn rất lâu cũng nhìn không ra, vì vậy liền cất tấm da thú đi.

Tấm da thú thứ hai, càng cổ quái, bên trên là bức tranh một thiếu niên cầm kiểm.

Thiếu niên trong bức tranh, bạch sam nhẹ nhàng, mặt như quan ngọc, trên trán đầy rẫy phong thái ngạo nghễ không nói nên lời, càng nhìn càng thấy sống động.

Một luồng khí mịt mờ, hơi có sự uy áp, dĩ nhiên lại phát ra từ trong bức tranh!

Thế cho nên, Phong Vân Vô Ngân chỉ xem tranh cũng sinh ra một cảm giác mê mẩn, ánh mắt si ngốc nhìn thiếu niên trong tranh, cũng không di chuyển nửa phân, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Nhân vật trẻ tuổi trong bức tranh này, tu vi nhất định vô cùng cao minh.

Rất lâu sau, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân mới chuyển đến thanh trường kiếm trong tay vị thiếu niên trong tranh.

Trong bức tranh, kiếm của thiếu niên chưa rút ra, nhưng gần như muốn rút, thực sự rất huyền ảo!

Vẻn vẹn cũng chỉ là tư thế rút kiếm như vậy, mà có thể khiến người khác suy tưởng vạn phần!

Tâm thần Phong Vân Vô Ngân, từ từ dung nhập vào tư thế rút kiếm của thiếu niên trong tranh. Trong nháy mắt, trong đầu không hề có tạp niệm, hình ảnh hiện lên đều là tư thế rút kiếm của vị thiếu niên kia!

– Hắn… Hắn rút kiếm ra, không ngờ có 35 phương vị xuất kiếm!

Phong Vân Vô Ngân chìm đắm trong cách thức rút kiếm vô cùng tuyệt diệu của vị thiếu niên trong tranh, đồng thời bắt đầu suy diễn…

– Không, là 39 phương vị xuất kiếm… Hả, 42 phương vị xuất kiếm!

Dần dần, Phong Vân Vô Ngân cũng cầm lấy đoản đao bên hông, làm theo những tư thế của thiếu niên trong tranh, trong nháy mắt, khí chất của Phong Vân Vô Ngân, dường như cũng thay đổi!

Thần bí mờ ảo, thật giả khó lường! Cuối cùng cũng có chút ăn khớp với khí chất của vị thiếu niên trong tranh! Đương nhiên, kiểu ăn khớp này, có thể chỉ là một phần trăm, một phần nghìn!

Nhưng, chút ăn khớp nhỏ bé này, làm cho Phong Vân Vô Ngân sản sinh ra một loại kiếm ý!

– 48 phương vị xuất kiểm… 52 phương vị xuất kiếm…. 68 phương vị xuất kiểm…

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân bắt đầu suy diễn, dĩ nhiên từ phương thức rút kiếm đơn giản trong bức tranh, suy diễn ra 68 phương vị xuất kiếm!

Đột nhiên, sự mệt mỏi rã rời trực tiếp xâm chiếm lấy Phong Vân Vô Ngân, hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tinh thần dường như đã bị rút sạch!

Một cảm giác khó chịu như sắp thổ huyết, khiến toàn thân Phong Vân Vô Ngân mềm nhũn, ngồi thẳng xuống đất thở gấp gáp, ánh mắt liếc nhìn tấm da thú đó, nhưng không ngờ vừa nhìn tấm da thú, hình ảnh thiếu niên trên đó đãkhiến Phong Vân Vô Ngân quanh thân huyền khí cuồn cuộn, đột ngột nôn mửa! Hắn cũng không dám liếc nhiều, bèn nhắm mắt cuộn tấm da thú lại, cất vào trong người.

Sau đó, khoanh chân ngồi dưới đất, thu nạp 104 hạt thiên địa đan điền nhập thể, năng lượng huyền khí ôn nhuận, tự nhiên chảy xuống tứ chỉ bách hài Phong Vân Vô Ngân!

10 phút qua đi, cảm giác như bị bóng đè này của Phong Vân Vô Ngân mới từ từ bị xua tan. Hắn mở mắt, thở dài lẩm bẩm nói.

– Bức họa kia, tuyệt đối ẩn chứa huyền cơ rất lớn! Lẽ nào, là phương pháp tu luyện một loại vũ kỹ cao giai? Tuy nhiên, tại sao lại chỉ có tư thế rút kiếm đơn giản vậy?

Suy tư một hồi, Phong Vân Vô Ngân liền đứng lên, tay phải đặt trên đoản kiếm, giống như tư thế rút kiếm của thiếu niên trong tranh.

Trong nháy mắt, khí chất của Phong Vân Vô Ngân đột nhiên biến hóa, mờ ảo vô định, thay đổi vô hình!

Hắn giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm tùy lúc có thể đả thương người khác! Nhưng, thanh kiếm này cuối cùng đâm tới phương vị nào, lại khiến người ta không thể nhìn thấu!

Nhưng, bản thân Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ. lúc này, hắn có 68 phương vị có thể xuất kiếm!

Đột nhiên, trong đầu Phong Vân Vô Ngân hiểu ra thứ gì đó…

– Lẽ nào nói, từ trong tư thế rút kiếm của thiếu niên kia, ta có thể không ngừng suy diễn phương vị xuất kiếm? Vừa suy diễn một lúc, ta đã lĩnh ngộ được 68 phương vị xuất kiếm, nếu như tiếp tục suy diễn, ta sẽ lĩnh ngộ được càng nhiều phương vị xuất kiếm?

– Lẽ nào quả thực chính là bí kíp vũ kỹ cao giai… hoặc là, một phần nội dung nhỏ của bí kíp vũ kỹ cao giai?

Phong Vân Vô Ngân thu hồi thanh kiếm trên tay phải, lại trở về ngồi lên giường, bây giờ hắn lại muốn lôi bức tranh ra, tỉ mỉ xem xét suy diễn, nhưng cái cảm giác như bóng đè vừa rồi, lại khiến hắn tạm thời không dám xem bức họa kia nữa.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Phong Vân Tuyết ở ngoài nhẹ giọng nói:

– Vô Ngân, đệ mở cửa ra.

Phong Vân Vô Ngân vội vã lấy lại tinh thần, đứng lên mở cửa.

Ngoài phòng, trăng nhô lên cao, bóng đêm đã dần dần bao trùm lên tất cả.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy Phong Vân Tuyết cầm theo một cái giò trúc, im lặng đứng ở cửa phòng, mùi thơm rượu thịt bay vào trong mùi Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong cái giò trúc, có vài bát nhỏ, bên trong có đồ ăn ngon lành.

– Vô Ngân, đệ cũng đừng chỉ lo luyện tập, nếu như đói bụng, làm gì có khí lực tu luyện chứ? Đây, Tuyết tỷ mang cho đệ chút thức ăn.

Phong Vân Tuyết vừa nói, vừa đi vào căn phòng của Phong Vân Vô Ngân, đặt vài bát nhỏ lên bàn.

– Vô Ngân, mau lại đây ăn đi.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác ấm áp vô tận, đi qua bưng bát cơm lên ăn.

Trong mắt Phong Vân Tuyết tràn ngập sự cưng chiều, mỉm cười ngồi nhìn Phong Vân Vô Ngân ăn.

Cơm nước xong, Phong Vân Tuyết cũng không làm lờ thời gian tu luyện của Phong Vân Vô Ngân, cầm giò rời khỏi.

– Vô Ngân, Tuyết tỷ cùng phải về phòng, cố gắng tu luyện thân pháp huyền giai cấp thấp kia. Hì hì, Vô Ngân, tốc độ thân pháp của đệ rất nhanh, chờ Tuyết tỷ luyện thành thân pháp huyền giai cấp thấp kia, nhất định phải cùng đệ tỷ thí một phen.

-ừm!

Phong Vân Vô Ngân cười, tiễn Phong Vân Tuyết về.

Hắn cũng không lập tức ngủ, mà đi tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết vài tiếng đồng hồ. 104 hạt thiên địa đan điền bay lượn quanh thân thể, thoải mái hấp thụ luyện hóa thiên địa linh khí. Một hít một thở, 104 hạt thiên địa đan điền đã sắp có xu thế phân giải mãnh liệt, chỉ là còn thiếu một chút thời gian cùng hòa hậu mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.