Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 43: Chương 43: (tiếp)



Tắm rửa đàng hoàng xong xuôi, Thanh Hà và mọi người xuống nhà bếp ăn
sáng. Vâng, có ba giờ sáng thôi ạ.^^ Mới bước xuống đầu cầu thang mà mùi thức ăn đã chạy đùa tinh nghich bay quanh lỗ mũi mọi người khiến cho
ai cũng phê như con tê tê.

Nhỏ Mỹ Kim đã ngồi ở bàn ăn từ bao giờ, thấy tiếng chân bước xuống, nhỏ chạy khỏi bàn ăn tiến đến chỗ bọn họ.

-Mọi người ơi, đi ăn nào? Vừa nói nhỏ vừa kéo tay xuống cầu thang khiến anh suýt đi tong bộ hàm.

Yên vị vào bàn ăn với vị trí: Thanh Hà ngồi cạnh Hoàng Dương, Mỹ Kim ngồi
cạnh Quốc và đương nhiên chị Thư nhà ta ngồi một mình một xó cạnh đĩa gà quay. Đúng là nhà giàu có khác ,thức ăn đầy đủ sơn hào hải vị: giun xào đỉa luộc, cóc nấu đông, chuồn chuồn áp chảo,bọ hung hầm..Nói cho oai
chứ thực ra có đĩa gà quay, đĩa bò hầm, khoai tây chiên cùng năm tô mì
nóng hổi vừa thổi vừa xơi.

Ăn uống xong xuôi người nào về phòng người nấy lăn quay ngủ như trâu. Còn mọi chuyện để mai tính!!

—–

Hôm nay là ngày chủ nhật-một ngày được dự báo nắng nhẹ nhiệt độ khoảng bốn mươi đến bốn mốt độ C, ấm áp dễ chịu phù hợp cho việc tắm nắng ở bãi
biển ban trưa, đi dạo đầu giờ chiều và bật lò sưởi đắp chăn bông vào
buổi tối . Mặt trời đã bảnh mắt từ bao giờ, chim đã hót, hoa đã nở đến
cả mấy bà đồng nát đã cất tiếng rao nhôm đồng sắt vụn từ bao giờ. Ấy thế mà ở trên chiếc giường kia vẫn có một con lừa đang ngủ ngon lành.

“Ầm ầm ầm” những tiếng kinh dị vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh của cô. Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cô bật dậy với một cái ngáp dài sảng
khoái.(có duyên quá cơ)

-Đứa nào gọi ta
đấy không có ta ở đây đâu mà tìm. Vẫn tiếng ngái ngủ đó cô hét lên cho
cái tên phá đám nghe, còn cô đi vào phòng làm VSCN.

Mọi việc xong xuôi, cũng là lúc bụng cô đánh trống đòi quà. Mới ăn lúc ba
giờ sáng mà bây giờ thức ăn đã tiêu hết rồi đúng là dạ dày tốt!! Xoa xoa cái bụng rỗng cô đi xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Nhưng mới mở cánh cửa gỗ
lim kia ra thì:”ẦM…ầm…một vật thể lạ nằm thẳng cẳng trên sàn phòng
cô với tình trạng răng môi lẫn lộn, mặt san phẳng. Có lẽ đây là màn ôm
hôn đất thắm thiết nhất mà cô từng xem. Phim Hàn á, độ lãng mạn có khi
phải học tập cảnh này mới được.

-Này
nhóc, chị biết nhóc yêu cánh cửa mê sàn nhà ám tà tường kia.Nhưng có cần thiết phải lén la lén lút như vậy không? Thích thì bảo chị một câu, chị sẽ mở rộng cánh cửa cho em chứ làm sao phải thế?Lắc đầu nhìn Thiên Quốc đang nằm bẹp dí ở sàn ,cô bước qua anh xuống tầng trệt tìm đồ ăn.

Bước từng bước xuống cầu thang cô đã thấy Thanh Hà vui vẻ cùng chị Tâm nấu
nướng. Nhỏ Mỹ Kim thì đang xem tivi.Bên ngoài cửa thì có mấy tên vệ sĩ
lượn qua lượn lại như cá cảnh(bộ không thấy mệt sao?). Thấy vậy cô nhanh chân bước đến nhà bếp nơi tụ họp các món ngon đang chờ mình.

-Hế nhô mọi người.

-Mọi người chào hế nhô.

Cả chị Tâm và Thanh Hà đều chào lại cô nhưng co vẻ họ đang tập trung cao
độ về chuyên môn nấu nướng của mình mà không quay đầu lại . Hơi thất
vọng nhưng không sao, họ cứ tập trung làm việc đi để thức ăn ở đấy cô
còn chôm chôm được vài miếng chứ,haha. Nghĩ thế nào cô làm như thế luôn, ngó nghiêng ngó dọc xem có ai ở quanh không, cô rón rén nhẹ nhàng xê
chồng bát ra ngoài rồi thò tay túm lấy một chiếc đùi gà thơm phức. Đang
định ăn vào mồm thì có tiếng hét lên..

-Quỳnh Thư…

Giật mình đánh rơi chiếc đùi gà ,đây gọi là có tật giật mình khi làm chuyện
mờ ám. Nhưng mà thức ăn đến mồm rồi mà không được ăn thì tức thật. Thầm
chửi cái tên chết tiệt nào làm mất miếng, cô bực mình quay người định
trở về phòng thì lại thấy tên Quốc nhăn răng đứng sau mình. Đúng là cái
tên sao quả tạ mà, gặp hắn ở đâu là y y rằng mọi thứ trở nên xui xẻo đến đấy. Dẫm những bước chân voi của mình ngang qua anh, cô để lại một cái
đạp dấu ấn in lên đôi chân đó như một lời cảnh báo” Hãy tránh xa ta ra
không mi chết chắc,kaka”.

Nhưng chưa kịp đi thì anh đã lôi cô lên phòng cho dù đôi chân rất chi là đau.

-Này cái tên điên kia mi hâm hả, thả ta ra mau. Quỳnh Thư giận tím mặt nhưng không dám nói to. Bao nhiêu lần rồi cô đã bị hắn ta lôi đi như một con
thú cưng, vì vậy lần này cô quyết định chống cự dù bằng mọi cách ,mọi
thủ đoạn. Nghĩ là làm ngay nó mới nóng hổi, cô không chịu đi mà ngồi ăn
vạ trên cầu thang. Nhưng có một điều cô không ngờ rằng Thiên Quốc là đàn ông điều đó có nghĩa với hắn ta là một con bò mộng năng khỏe mạnh. Hắn
có thể không lôi cô bằng đôi tay rắn chắc thì hắn ta có thể làm cách
khác mang cô đi mà còn nhẹ nhàng hơn ví dụ như cho cô vào bao tải, hoặc
đóng hộp in tem mà mang đi.Nhưng có lẽ điều đó hơi phũ thì phả vả lại ở đây lại không có vật liệu đi kèm nên anh vắc hẳn cô lên phòng mặc cho
sức cào cấu, giãy dụa. Vứt cô vào chiếc giường, anh chốt cửa lại với mái tóc bù xù mà cô túm giật lúc nãy. Thế này thì toi con rồi, cô nghĩ thầm trong đầu.

Sau khi chốt cửa, anh quay ra lườm cô. Cái con nhỏ này…đúng là. Anh lắc đầu cười, vuốt lại mái tóc
bồng bềnh lãng tử anh chạy ra chỗ cửa sổ nhòm ngó gì đó.

-Thằng cha này đúng là có vấn đề, vừa lườm mình xong, lại thầm cười một mình,
cười xong lại chạy ra cửa sổ cười tiếp.Ô! hay! chắc là do bị mình dứt
tóc giữ thăng bằng lúc khua chân múa tay đây lúc nãy đây mà, tác dụng
phụ, tác dụng phụ.. Vừa nghĩ cô cười nín nhịn trận cười trong bụng.

Từ cửa sổ nhìn ra, anh thấy Hoàng Dương trở về. Đưa tay chào, anh quay trở lại chỗ cô.

-Có gì mà vui vậy cô Hai. Hay là phấn khích vì được ở chung phòng với hot boy như tui đây.

-Con lậy má ý lộn mà thôi làm ơn cho con hai chữ bình yên đi cha nội. Cô
chắp hai tay vẻ cầu khấn nhìn anh. Thấy cô như vậy anh cười một nụ cười
rất ư là mờ ám tiến sát lại gần cô. Như biết thân biết phận với sức lực
của mình, cô lùi ra đằng sau vừa lùi vừa hét toáng lên..

-Này thằng..a…con..ý nhầm tên kia, các cụ nói rồi Nam nữ thực thụ bất tương thân nên hãy tránh xa chị đây nha!

-Tưởng các cụ có câu: Nam nữ thụ thụ bất thân cơ mà! Vừa nói Quốc càng tiến
sát gần cô hơn. Thấy vậy cô nhắm nghiền mắt lại mà hét: Cụ nhà chị dạy
khác cụ nhà chú dạy khác, vì vậy tránh xa chị ra.

Nhăn nhó khuôn mặt cùng với đôi mắt nhắm nghiền, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp đó đang rất gần. Thật sự là nhìn cô bây giờ rất buồn cười, cứ như là sắp phải chịu một điều gì đó…nó khó nói.

Quốc mỉm cười
nhìn cô rồi vòng đôi tay mình ra đằng sau lưng của cô với chiếc điện
thoại di động. Anh nhắn một tin gì đó rồi vội xóa ngay. Còn cô mãi một
lúc chả thấy gì (chớ chị muốn thấy gì hehe) cô mở mắt ra nhìn mọi thứ.
Cô nhìn thấy căn phòng trắng có cái đèn cùng đồ dùng xung quanh và đặc
biệt là có Quốc đứng ở phía cửa sổ.Vuốt ngực thở dài cô đứng dậy định
bước ra cửa phòng thì một tiếng nói vang lên khiến đôi chân cô nhíu lại.

-Cô Hai à ăn cô dưa bở no chưa? Quốc cười tươi đứng khoanh tay bên canh cửa sổ khiến cô ngại đến đỏ ửng khuôn mặt. Vớ tạm chiếc chổi lông gà bên
cạnh, cô tiến tới chỗ Quốc cho anh một trận.

-Này thì dưa
bở này, chị đây cho chú ăn thêm “vitamin roi” cho béo này. Vừa nói cô
vừa thẳng tay quất vào chân Quốc. Không chỉ vậy còn gặp thứ gì vứt thứ
đó. Biết thân biết phận anh chạy qua chỗ giường mà tránh. Nhưng khổ nỗi
đang chạy anh mắc vào đống bút bi ở sàn nhà mà té ngửa lên giường, theo
đà đó cùng lực hút mãnh liệt cô cũng trượt té một cách ngoạn mục mà hạ
người cô xuống người anh, đồng thời môi chạm môi.(@0@)

—————————————————————————————–

Hoàng Dương vừa trở về đã bước ngay vào bếp gặp Thanh Hà. Anh tiến lại gần, lúi dúi cái gì đó vào tay cô rất chi là mờ ám.

Và bây giờ kế hoạch mới chính thức được bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.