Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 41: (tiếp)



“Bụp…choảng”

“Mày chết này con, dám cắn ta à, con muỗi chết tiệt”

Những tiếng nói văng vẳng lên trong một ngõ cụt u ấm đến đáng sợ.( Ở nơi đây, cây cỏ nhiều nên có muỗi là chuyện đương nhiên). Ngồi trên đám cỏ đó là một nhóm năm sáu người gồm một nữ và còn lại là nam. Ai ai trong số họ cũng bịt khẩu trang đeo kính đen ,đích xác hội ăn mày Việt Nam ý quên phải gọi là đầu gấu Việt Nam. Những chiếc xăm bản to được lộ ra từ những bắp tay săn chắc của đám đàn ông kia, còn cô con gái có vẻ trầm hơn. Cô cứ dựa vào tường mà theo đuổi cho những suy nghĩ riêng trong đầu.

——

Bước ra ngoài bar, Quốc gặp ngày hình ảnh Mỹ Kim đang ngồi trò chuyện cùng Quỳnh Thư. Có vẻ như cô đã đi trước anh một bước rồi. Hừm!!!Chả qua là tại bà béo kia cứ lôi thôi khiến anh không tiếp cận được đối tượng mà thôi. Nghĩ vậy, anh tiến lại gần xem họ trò chuyện.

-Sao hai người không vào trong kia mà lại ngồi đây tâm sự với nhau như thế này.

Ngước đôi đôi mắt lên, Mỹ Kim cười trừ tỏ vẻ ngượng ngùng:-Trong đấy hơi ngột ngạt nên tụi mình ra đây ngồi cho thoáng, còn cậu.

-Ơ,… à mình cũng vậy, mà mình ngồi đây được không? Quốc tỏ khuôn mặt ngu ngơ vô số tội trước hai cô gái. Quỳnh Thư thì quá quen với chuyện này rồi nên cô cũng chả biểu hiện gì mấy. Trái lại với nhỏ Mỹ Kim nhìn thấy anh nó cứ cười suốt như bắt được vàng, chưa kể đến bám tay kéo xuống nói chuyện một cách hồn nhiên.

Đang yên đang lành bỗng một toán người áo đen đi mô tô đến:

-Là tiểu thư, chúng bay mau đuổi theo…phải bắt bằng được tiểu thư..

Sau tiếng nói Mỹ Kim hơi hốt hoảng. Chiếc xe đó không lạc đi đâu, chính là chiếc xe của đám vệ sĩ nhà cô. Biểu hiện rõ nhất là cánh tay cô ôm trọn cánh tay Quốc. Như phát hiện ra điều gì Quỳnh Thư vội giục hai con người đang ôm nhau tình tứ kia:

-Chạy mau,..

Thế là Quỳnh Thư chạy trước để lại hai người kia ôm nhau chạy sau. Thiên Quốc đến mệt với cô ả này..chạy như con rùa bò đã thế lại còn cứ ôm tay anh, nặng muốn chết.

Quỳnh Thư chạy chạy và chạy rồi đột nhiên dừng lại trước con ngõ nhỏ. Quay đầu lại cô gọi hai người kia.

-Này! trốn vào đây đi!!Nhanh lên.

Nói rồi cô chạy vào trước, được một lúc thì hai người kia vào sau. Nhưng khi vừa ló được cái mặt vào trong ngõ thì một hình ảnh trước mắt hiện ra…là Thư đang bị đám côn đồ trêu trọc.

“Cái quái gì vậy trời? kế hoạch mới à?” Quốc ngẩn tò te ra nghĩ về vấn đề nan giải này.Theo kế hoạch nhân vật chính phải là cái cô ả Mỹ Kim kia bị bọn côn đồ trêu trọc rồi anh là người giải thoát kiểu như là anh hùng cứu mỹ nhân ấy. Bọn này làm ăn mất khách, sai kịch bản rồi!!

Nhưng có vẻ đây không phải một trò diễn vì hình ảnh quá sức chân thực và tàn bạo. Quỳnh Thư bị bọn kia đẩy vào tường còn được ôm trọn hai cái tát. Thấy tình hình không được ổn, anh quay lại bảo Mỹ Kim đi về trước kẻo nguy hiểm. Nhưng cái cô gái cứng đầu con của mafia Hải Bò này lại cứ lẽo đẽo đi sau khiến anh bực mình thêm.

-Không được, em về đi, anh sẽ đi cứu Quỳnh Thư.

-Em không về, Quỳnh Thư cũng là bạn em,tuy mới quen nhưng…mà thôi cứu người là quan trọng nhất, em không sao,tụi này chắc là đàn em của bố em thôi để em ra nói chuyện.

Nói rồi Mỹ Kim bước đi trước, coi bộ nhỏ cũng tốt tính ghê gớm. Nhìn thấy vậy, Quốc cũng vội chạy đến theo sát sau.

-Dừng ngay lại cho tao.-Giọng nói giang hồ xuất hiện cùng gương mặt lạnh lùng lên tiếng. Trái lại với vẻ nghiêm nghị thì lũ côn đồ kia lại nhâng nhâng nhìn nhỏ với một ánh mắt thèm thuồng.

-Ôi em này xinh thế, cá tính đấy, anh thích rất thích. Một tên đầu xỏ tiến gần tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói những lời đê tiện.-Ngoan ngoãn theo anh, không thì kết cục lại giống bà thím dưới kia.

Quỳnh Thư thở hổn hển dưới đât đầu vẫn còn chửi thầm mấy tên đáng ghét kia” Dám gọi mình là bà thím à”.

-Tránh xa ra, cấm cho chúng mày động vào hai cô gái này.-Thiên Quốc bước tới tay chỉ thẳng mặt tên đầu xỏ.

-Mày là cái thá gì mà dám kêu đại ca tao biến-một tên đàn em nhao nhao tiến tới trước mặt anh-Mày có nghe danh Dương chim lợn mới nổi ở đây không mà láo.

-Thế thì mày nghe danh Hải Bò chưa?-Mỹ Kim vắt tay trước ngực nhìn tên to mồm ở đó.

-Hải Bò là thằng nào?…Gãi đầu suy nghĩ một tên tiếp lời- A chắc là thằng đi chăn bò mặt như cái mo, tóc lò xo, người co ro, da như tro, tính ki bo, chỉ được cái mồm to thôi hả?

Nghe hắn nói mà Mỹ Kim cười sặc sụa, thì ra đây chỉ là một lũ tôm tép. Hải Bò uy lực như thế mà tụi này không biết đúng là có mắt không tròng. Ếch ngồi đáy giếng mà lại muốn lên tiên. Nhếch miệng, Mỹ Kim tiến sát tên cầm đầu, tay cô vỗ vai hắn : Không biết hải Bò là ai sao? Có muốn thử không?

-Thôi đi cô em, cô em có một mà không biết mười, Hải Bò là thằng chó nào anh không quan tâm vì đêm nay anh đã có em bên mình! Hắn tiến sát lại gần định hôn nhỏ. Nhưng thế nào mà Quốc lại đẩy hắn ra cho hắn ăn trọn vẹn một quả đấm uy lực.

-Mẹ kiếp, vỡ mồm bố rồi, thằng chó này!!

Đấm lại cho anh một quả với uy lực không kém , Quốc ngã lăn ra đất ôm mặt. Đúng lúc đó Thanh Hà và Hoàng Dương tiến tới. Vẻ mặt hai người hốt hoảng không kém phần người trong cuộc.

“Tuýp…” cảnh sát đây. Hoàng Dương hùng hồn đáp tuy tay chỉ vác khẩu súng nhựa cùng còi đồ chơi. Ngay sau khi nghe tiếng tui kia chạy rẽ tóc trong tíc tắc mà không để lại dấu vết. Nháy mắt với Thư, Thanh Hà tiến lại gần đỡ cô dậy.

-Em có bị làm sao không?

-Dạ em đau lắm cô ơi!!

Đỡ Quốc dậy, Mỹ Kim lo ắng cho anh. Nhưng nghe tiếng Thư kêu Quốc liền hất nhỏ ra mà chạy đến chỗ cô. Hơi hụt hẫng Mỹ Kim đứng dậy thì chạm mặt Hoàng Dương.

-Là cậu sao?

-À, là mình…tại vì đi ngang qua nghe thấy mấy tên ngoài kia nói có người bị hãm hại nên mình với cô giáo vào xem như thế nào. Ai dè lại là mấy cậu, may quá mọi người không làm sao?

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Dương, Mỹ Kim cười nhẹ. Quay người lại cô tiến tới chỗ ba người kia.

-Bây giờ đã khuya, mọi người về nhà mình đi. Ai cũng bị thương hết trơn rồi này.

Nói rồi nhỏ lấy điện thoại gọi gọi gì đó. Đợi khoảng năm phút thì một chiếc ô tô đậu đầu ngõ, thì ra là vệ sĩ của nhỏ?

-Đi thôi mọi người!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.