Mọi việc của Quỳnh Thư dường như được dừng lại để cô chuyên tâm vào
công công việc đóng phim của mình. Hiện tại bây giờ trong lòng cô vừa
vui nhưng lại có thêm những khoảnh khắc lo lắng. Là một nhà báo, việc
quay phim diễn ra như cơm bữa với các bài phỏng vấn hay chương trình
truyền hình thực tế. Nhưng khi làm việc là cô có kịch bản trước mọi
chuyện được diễn ra tự nhiên và cô nắm thế chủ động. Còn đóng phim khiến cô phải học thuộc kịch bản làm theo đạo diễn và không hẳng có được ý
kiến trong mình.
Hôm nay cô lại phải
thức dậy sớm để kịp đến đài truyền hình. Thật may mắn khi hôm nay cô đã
không đánh đổ hay làm thứ gì ảnh hưởng đến quá trình ngủ nướng của hai
cô bạn thân.
Kịch bản cô chưa nhận, nội
dung chưa xem qua, nên trong lòng cô càng lo lắng. Bước xuống tầng trệt
của khu trung cư cô đã thấy một chiếc xe hơi bóng loáng đững đó. Máu
hóng hớt trong lòng cô dâng cao khiến cô mon men đến gần.
-Cuộc đời thật là bất công, thằng hai hộp sữa con không hộp nào! Đứa thì thừa tiền không tiêu đến, kẻ kiết sát không một hột ăn! Thư vừa đi vừa lẩm
nhẩm bài học triết lí của mình thì một tiếng kêu phát lên:
-Này nhái xanh…
-Mịa nó, có con nhái mà cũng giật mình, không biết thằng cha nào điên vậy?
Bỏ qua những thứ không liên quan cô bước đi thẳng. Nhưng từ đâu một cánh tay vương lấy tay cô khiến cho cô ngã té gối.
-Thằng điên
nào vậy, định cho bà cắm răng xuống đất hả con… Cô bực mình xoa mông
đứng dậy không thèm để ý đến ai đó đứng kia…
-Này bà chị khó tính kia…
Nghe xong câu nói máu nóng cô dồn lên não, đôi mắt tối sầm lại quay sang trút giận cái tên trời đánh phá buổi sáng của mình:
-Này, vừa mới sáng ra đã ồn ào bộ định ám đen cả ngày tôi hả, bà mày đây muốn nói gì nói tiếp đi. Người đâu mà đeo kính đen như hội người mù Việt
Nam, lại còn đeo khẩu trang như thằng mắc cúm H5N1. Trời nóng ba mấy độ C mặc thêm bộ như bộ áo mưa. Này, đây là khu trung cư chứ không phải
bệnh viện tâm thần đâu nha.
-Nói xong chưa… Một tiếng lạnh lùng vang lên nhưng có lẽ chưa đủ độ thể thổi “hot” trong cô.
-Chưa…- cô chống hai tay vào hông thở hổn hển sau một tràng dài cô trút giận.
Nhặt cái túi rơi ở đất lên, cô quay mông đi thẳng. Nhưng nào ngờ cái tên “đen xì” kia vác cô đi vào trong xe một cách nhanh chóng.
Ngồi an tọa trên xe , cùng với nhiệt độ điều hòa thấp cô mới bừng tỉnh…
-Á, bắt cóc bắt cóc….lại một lần nữa cô la lối om sòm và đập cửa. Lần này thì chiếc xe không dừng lại mà còn phóng nhanh trên đường.
Cô kêu hoài tổ cũng mỏi mồm cô thế là sau 10 phút thì cô cũng im lặng được trên xe.
-“Run, run….lạnh quá !!!” Hai tay cô đan vào nhau, người cô khẽ rung lên.
-Này…..trong đây….bao…bao…nhiêu độ… mà lạnh quá….vậy…? Hai hàm răng lạnh cạnh, đôi môi khô nẻ, cố lắm cô mới rặn khỏi mồm được mấy câu.
-23 độ, thông cảm điều hòa hỏng… người con trai đó bắt đầu tháo khẩu
trang…-Anh sợ cái lạnh…nên mượn tạm bộ hóa trang ấy mà…
-Á, thằng ranh con láo toét mày định hại chị mày hả…?Cô tức giận khi nhìn thấy mặt của Quốc-tên trời đánh xấu xa trong lòng cô-.Ôi mẹ ơi lạnh
quá……
Đưa cho cô chiếc áo ở bên cạnh, anh nở một nụ cười ma mãnh:-Nhìn thấy bà chị đầu bốc khói nên mới đưa
vào xe cho hạ hỏa thôi mà…..
Mặc chiếc
áo khoác cô mới thấy ấm hơn đôi chút, chả biết điều hòa có hỏng hay
không nhưng chắc chắn là nó trả thù cô vì lúc nãy cô chửi một chàng
dài….Giờ thì cô biết được cảm giác tuyết rơi mùa hè rồi. Đấy cứ cãi là mùa hè không có tuyết rơi đi,ngồi trong đây bão tuyết chứ chả đùa.
Bặm môi dữ tợn cô thầm nghĩ cách trả thù, nhưng nó kém mình mấy tuổi trả
thù nó liệu có phải người lớn bắt nạt trẻ con không ta? Cô nghĩ thầm
trong đầu. Dù sao thì cô vẫn quyết định trả thù cả nợ cũ lẫn nợ mới..