Ba Đêm Định Mệnh

Chương 5



Đêm thứ hai bắt đầu chẳng mấy khác biệt so với đêm trước. Thêm một lần nữa, Lucien đặt sẵn một bữa ăn khi Aveline bước vào phòng khách. Mặc bộ lễ phục đen, gã đứng cạnh lò sưởi, ngọn lửa cháy lách tách ru chiếc bóng trên tường. Khi Aveline đẩy chiếc mũ áo choàng ra sau, gã quay lại nhìn cô, cơ thể vang lên tiếng thầm thì đầy cám dỗ khi chiếc mũ trượt xuống.

Cô ngập ngừng gần khung cửa. Gã đang nhìn cô với thứ xúc cảm mãnh liệt không thể đặt tên, không khí đột ngột quánh lại khiến cô nghẹt thở.

Cô sợ hãi khi nghĩ mình phải lòng gã mất rồi.

Đó là đỉnh điểm của sự ngu ngốc, khi để mất trái tim cho một tên vô lại như Lucien DuFeron. Cô biết, rất nhiều phụ nữ đã đem lòng yêu gã, rằng hết thảy bọn họ đã có những ảo tưởng được trở thành người đàn bà duy nhất có quyền đòi hỏi lòng tận tâm bất diệt từ gã. Và chắc chắn gã hầu như không nhớ nổi tên

Cô không hợp với gã; trái tim thiếu nữ nhạy cảm của cô không có hy vọng để chiến đấu và chiến thắng trái tim cứng rắn và chai sạn của một tay chơi đàng điếm. Nhưng ôi, cô bị cám dỗ muốn thử biết chừng nào.

Gã lại gần cô, những bước chân chậm rãi và đều đặn. Mạch đập của cô bắn lên như đá cuội rào rạo dưới vó của những con ngựa hoảng loạn. Cô đã biết điều gì sẽ diễn ra ngay lúc này. Cô đã biết mùi vị từ nụ hôn và cái chạm từ bàn tay gã.

Cô đã biết loại khoái cảm nào đang đợi trong những giờ tiếp theo của đêm nay.

“Anh vẫn chưa khiến em hoảng sợ đấy chứ?” Gã vân vê một lọn tóc của cô giữa những ngón tay, một nét bông đùa vang trong giọng gã. “Anh cứ nghĩ chắc em sẽ không quay lại sau những phóng túng đêm qua.”

Máu nóng dồn cả lên má cô. “Em không sợ anh, Lucien.”

Gã bật cười. ‘Thật chứ?”

Cô nhướng mày. “Sau đêm qua, em nghi ngờ khả năng mình sẽ bị sốc bởi bất cứ điều gì anh chỉ cho em.”

Môi gã cong lên tinh quái. “Em chắc chưa?”

Nụ cười đó khiến cơn rùng mình nổi lên khắp người cô. “Thực ra em chẳng chắc chắn về điều gì nếu nó có liên quan đến anh.”

‘Tốt.” Gã giật những nút thắt trên áo choàng của cô và gạt nó khỏi bờ vai. “Bởi đêm nay anh muốn em trần trụi.”

Cô không ngăn nổi sự ngạc nhiên, cố không nghĩ sâu xa. “Em đã trần trụi với anh rồi còn gì.”

“Cả đêm.” Đôi mắt đen đa tình của gã lấp lánh. Gã lách ra sau cô và cởi bỏ tất cả dây và cúc trên váy với tốc độ mà người hầu gái giỏi một quý bà cũng phải ghen tị. “Cả đêm, Aveline”, gã thầm thì, miệng cắn tai cô, sức nóng từ hơi thở mơn trớn lên cổ cô. “Ăn. Ngủ. Làm tình. Trần trụi… tất cả thời gian.”

“Ăn?” Là cả sự thần kỳ khi cô cố xoay xở không nói lắp.

“Em sẽ ăn tối khỏa thân.” Chiếc váy của cô mở rộng nơi bộ ngực, gã chiếm lấy lợi thế đáng xấu hổ đó, vươn tay từ phía sau để ôm ngực cô qua chiếc áo lót mỏng dính. “Em sẽ ngủ khỏa thân. Em sẽ chơi cờ khỏa thân.”

“Em… em không biết chơi cờ.” Đầu gối của cô như thế tan chảy. Cô sụp xuống dựa vào gã, đôi mắt khép lim dim đáp lại những vuốt ve của gã.

“Anh sẽ dạy em.” Miệng gã ấn trên cổ cô trong một nụ hôn khao khát nóng bỏng. “Bước di chuyển đầu tiên… quân mã ăn quân hậu.”

Gã nhấc cô lên, bế lên tầng và đến phòng ngủ.

“Đến đây nào, tình yêu của tôi.” Vài giờ sau, gã kéo lại những tấm mền để cơ thể trần trụi của cô lộ ra trọn vẹn. “Anh sẽ dạy em đánh cờ.”

Màu phấn hồng lan khắp đôi má cô, gã không rõ vì thích thú hay xấu hổ về tình trạng hiện giờ của cô. “Chơi cờ sao? Em khó mà nghĩ người như anh lại nghĩ đến việc chơi cờ vào lúc này.”

“Sao không?” Khi cô vươn tay tóm lại những tấm khăn trải giường để che người, gã trêu chọc vỗ vào mông cô. Cô hét lên, bắn cho gã ánh mắt cảnh giác khiến gã muốn bật cười. “Để những tấm khăn ở đó đi, bé con lật lọng. Em không nhớ anh đã bảo tối nay em phải khỏa thân làm tất cả mọi thứ sao?”

“Nhưng…” Đôi mắt cô mở to khi phát hiện gã đang nghiêm túc. “Em không thể học chơi cờ mà không mảnh vải che thân thế này được!”

“Đương nhiên là em có thể.” Gã hài hước đong đưa mắt với cô. “Nhìn mà xem, anh cũng có mặc gì

Cô ngó xuống lòng gã, rồi dường như chợt nhận ra hành động mình đang làm nên vội giật ánh mắt trở lại gương mặt gã.

“Em cứ tưởng anh đang đùa.”

Gã cười sặc sụa và ném những tấm mền của mình ra. “Anh chưa bao giờ nói đùa về việc ở trần, bé cưng của anh ạ.”

Gã đàn áp những lời phản đối của cô và mau chóng đặt cô ngồi đối diện với gã gần lò sưởi, vầng trán mượt mà của cô nhăn lại tập trung khi quan sát bàn cờ.

Sau sự xấu hổ ban đầu, Aveline bắt đầu tận hưởng ánh lửa lung linh trên bờ vai rộng và vòm ngực đầy cơ bắp của gã. Mái tóc lóng lánh như màu xanh đen khi gã nghiên cứu nước đi.

Họ nhanh chóng cảm thấy thoải mái bên người kia biết bao, cô mơ màng. Hai ngày trước, nếu bất cứ ai nói rằng cô sẽ ngồi thoải mái nhất trước mặt một người đàn ông khi không có một mảnh vải trên người, cô sẽ nghĩ kẻ đó bị mất trí.

Vậy mà cô ở đây, người đàn bà phóng túng hư hỏng, đang học chơi cờ với tất cả quyến rũ bị lột trần trước ánh nhìn vô cùng thích thú của gã. Và điều đó thực sự không hề khiến cô bận tâm.

Cô đáng lẽ nên đỏ dừ từ đầu đến chân. Cô đáng lẽ nên phản đối lòng ham muốn khó coi này. Nhưng phần nào đó trong cô tận hưởng vẻ ca ngợi ánh lên trong đôi mắt gã khi gã quét khắp phần da thịt lộ ra của cô. Cô phát hiện bản thân đang quỷ quyệt quay từ hướng này sang hướng khác để trêu chọc gã với nhiều phần cơ thể thoáng ẩn hiện của cô. Gã nhanh chóng nhập cuộc, với nụ cười xảo trá rộ lên trên môi, bàn chân cọ vào chân cô dướỉ chiếc bàn nhỏ xíu đặt bàn cờ, một nụ hôn dịu dàng lướt ngẫu nhiên lên những ngón tay cô. Lúc ván cờ kết thúc, trái tim cô đập rộn ràng, từng phần trên làn da cô bồn chồn với cảm giác chợt nhận ra là phản ứng của nhục cảm.

Phải, cô đã chấp nhận việc này vì cứu cha. Nhưng khi Lucien thắng cuộc với tiếng hét chiến thắng… khi gã đá quân vua của cô và đứng dậy, làm đổ nhào chiếc ghế đang ngồi… khi gã vác cô lên vai và ném xuống chiếc giường nhàu nhĩ, đòi hỏi như chiến lợi phẩm từ cuộc chiến tranh, cô biết nhiều thứ đã vượt ra khỏi mục đích đầu.

Phần nào đó trong cô khao khát tin dấu hiệu này, mối liên hệ này với một người đàn ông. Cô đã nghĩ sẽ học những điều như thế từ chồng. Nhưng giờ cô đã hiểu tường tận về nó và không thể hình dung đến một lúc nào đó mình sẽ trao bản thân cho ai đó ngoài Lucien.

Dẫu gã sẽ chỉ hiện diện trong cuộc đời cô thêm một đêm nữa.

Đừng nghĩ đến chuyện đó. Gã hôn cô, duỗi hai cánh tay cô qua đầu như một kẻ xâm chiếm, cô thiết tha hưởng ứng. Cô sẽ nhận hết những gì gã trao tặng.

♥♥♥

Nhiều giờ nữa lại mau chóng trôi qua. Gã lại khiến cô ngạc nhiên với tri thức về những bí mật ẩn trong cơ thể của chính cô. Cô đã học hỏi nhiều điều về bản thân từ gã trong hai đêm qua, hơn hẳn những gì được biết trong suốt mười chín năm sống trên đời.

Nhưng giờ phút này, cô đang nằm gọn trong vòng tay gã trên giường, áp lưng vào lòng gã, nhìn tia nắng mai chiếu qua khung cửa sổ sáng lên theo từng khắc thời gian.

Cô định hất những tấm mền ra, nhưng bàn tay to lớn của gã đã ngăn lại. Cô liếc ra sau, bối rối. Gã chỉ chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen dữ dội với những cảm xúc khác nhau được khuấy động mà cô không thể gọi tên.

“Em phải đi”, cô thì thầm. “Mặt trời đang lên rồi.”

Nhưng gã vẫn lặng thinh, đơn thuần lồng những ngón tay gã vào tay cô như khẩn nài trong im lặng. Trái tim cô dường như đang tan chảy trong lồng ngực. Gã đang nghĩ gì vậy? Vì sao gã lại nhìn cô như thể cô đang nắm giữ chiếc chìa khóa đến với bí mật quý giá nào đó?

“Anh biết em không thể ở lại”, cô nói.

Vẫn không rời mắt, gã nâng bàn tay cô lên môà chạm nụ hôn lên những ngón tay cô. Đôi mắt gã khép lại, hàng mi đen dài lặng yên trên má trong khoảnh khắc yếu đuối đến không ngờ.

Hơi thở của cô tắc nghẽn. Căng thẳng dâng lên, một chiếc lưới cảm xúc nào đó đang bó chặt quanh họ, kéo họ lại gần hơn. Chúa lòng lành, chuyện gì đang diễn ra thế này? Kẻ phóng đãng xấu xa cô quen trước đây đâu rồi?

Cô siết tay gã, gã choàng mắt nhìn. Cô chỉ có thể cứ thế nhìn gã, lưỡi đông cứng trước những lời không dám thốt ra. Sợ hãi phải thốt ra. Cô liếm môi. Có lẽ sau cùng, cô nên là người cất tiếng…

Biểu cảm của gã lay động, ánh nhìn trong đôi mắt bỗng ngăn lại mọi cảm xúc. Gã buông tay, lăn khỏi giường, rướn hàng lông mày nhìn cô khi với tay lấy quần áo. Khoảnh khắc đó đã qua. Tên Lucien thờ ơ đã quay trở lại với toàn bộ sức mạnh, con người không chút phòng thủ kia đã ra đi như thể chưa từng tồn tại.

Với tiếng thở dài khóc thương cho sự ra đi đó, cô cũng đứng dậy mặc đồ.

Chỉ một lát sau, khi trên đường về nhà trên xe ngựa, cô mới nhớ ra mình đã quên hỏi gã về Dante Wexford.

♥♥♥

Gã nhớ cô.

Lucien liếc nhìn đồng hồ. Một giờ chiều mới qua không lâu, Aveline sẽ không đến vào thời điểm này. Và tối nay là đêm cuối cùng cô đến.

Gã có thể sửa đổi bản giao ước. Có thể đòi hỏi thêm nhiều đêm nữa. Một tuần. Một tháng. Dài đến chừng nào gã chán cô.

Gã đã cân nhắc đến điều đó, giả thuyết các khả năng khác nhau trong đầu. Gã có thể khiến cô thực hiện, bằng cách hăm dọa sẽ thách đấu với cha cô.

Và cô sẽ hận

Đột ngột tạm ngừng những ý nghĩ hoàn toàn nhẫn tâm, gã bác bỏ ý tưởng ấy. Aveline không giống những người đàn bà khác. Gã sẽ không ép cô tiếp tục mối quan hệ của bọn họ bởi lòng tôn trọng dành cho cô.

Nhận định khiến gã còn ngạc nhiên nhiều hơn nữa.

Quắc mắt, gã tập trung vào chồng thư trên bàn, không nghi ngờ đó chính là lý do cho tâm trạng thất thường và thù hằn của gã. Lá thư từ vợ của cha gã, Clarissa, Nữ Công tước Huntley, yêu cầu gã có mặt trong bữa tiệc gia đình tổ chức vì người cha.

Clarissa hiếm khi viết thư cho gã; thực tế, bà ta căm ghét chính sự tồn tại của gã. Gã đang sống, đang thở cũng là một sự sỉ nhục với bà ta, nhưng bà ta chẳng thể làm gì để thay đổi. Gã thấy bà ta dư thừa ích kỷ và độc ác. Còn bà ta lại cho gã là kẻ bất kính và là vết bẩn trên thanh danh của gia đình. Bởi vậy họ đành tỏ ra hòa thuận trong sự ghê tởm lẫn nhau mỗi lần có cơ hội chạm mặt.

Nếu nhìn theo cách hoàn toàn khách quan, gã gần như có thể thông cảm những thái độ của bà ta với gã. Bà ta chỉ mới kết hôn với cha gã một năm, trước khi nhân tình cũ người Pháp của ông, Sophie DuFeron, liên hệ với vị Công tước và đề nghị đổi đứa con trai năm tuổi để lấy một chút tiền. Vị Công tước, không hay biết mình từng có một đứa con rơi, ngay lập tức đã du hành đến Pháp để tự mình gặp thằng bé.

Sau khi tìm hiểu về ngày sinh tháng đẻ của gã, Công tước Huntley nhanh chóng biết Lucien là con mình. Ông đã trả cho Sophie gấp đôi số tiền đòi hỏi với điều kiện bà phải biến mất khỏi cuộc đời của đứa bé mãi mãi. Điều bà không tốn nhiều thời giờ thực hiện, sau đó, Lucien không bao giờ còn gặp lại mẹ gã.

Công tước đã mang Lucien trở lại Luân Đôn, nơi gã được đặt trong phòng trẻ nhà Huntley, cũng như gây quá nhiều kinh sợ cho cô dâu trẻ tuổi của cha gã. Chỉ lời đe dọa sẽ bị nhốt lại cả đời mới ngăn Clarissa khỏi tự tay giải quyết việc giũ bỏ đứa nhỏ khỏi cuộc sống của bọn họ. Niềm an ủi duy nhất của bà ta là Lucien sẽ không bao giờ có thể thừa kế tước vị; mà chỉ đứa con của bà ta, kẻ thừa kế hợp pháp, mới được phép nhận nó. Và một năm sau, bà ta tự hào đem kẻ thừa kế đó trình điện với Công tước, chính là con trai Robert của hai người.

Trong khi Lucien đã trưởng thành, được cho ăn học tử tế và mặc những bộ quần áo đẹp trong tòa lâu đài nhà Công tước, tính cách lạnh lùng của người cha và lòng căm thù sắc bén của người mẹ kế đã biến tuổi thơ của gã trở nên khốn khổ. Gã từng hy vọng tạo được mối liên kết với đứa em Robert cùng cha khác mẹ của gã, nhưng Clarissa luôn đảm bảo con trai mình tuân theo thái độ thù địch của bà ta chĩa về Lucien.

Ngay từ đầu, vị Công tước đã nói thẳng ông ta chăm sóc Lucien đơn thuần do ý thức trách nhiệm, chứ không vì bất cứ tình thương phụ tử nào dành cho con mình. An ủi duy nhất của Lucien là Công tước dường như cũng không yêu mến Robert hơn đứa con hoang, khiến Lucien luận ra rằng cha gã từ trong bản chất đơn giản là một kẻ thờ ơ. Dù thiếu thốn tình thương của người cha, tiện nghi về vật chất của Lucien luôn được đảm bảo, vị Công tước thậm chí còn sắp xếp cho Lucien theo học ở trường Eton.

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt, người cha tặng gã một khoản tiền nhỏ để khởi nghiệp. Qua một loạt khoản đầu tư khôn ngoan, Lucien đã nhanh chóng nhân gấp ba khoản tiền đó. Giờ vào tuổi hai mươi lăm, gia tài của gã ngang ngửa với gia đình Huntley – điều chưa bao giờ ngừng làm Clarissa phát rồ. “Bàn tay vàng” của Lucien và mối liên hệ của gã với vị Công tước đã khiến gã nổi danh trong giới thượng lưu Luân Đôn. Những chiến tích đầy tai tiếng của gã đã mang lại cho gã cái tên Lucifer, và khi gã kết bạn với Dante, đứa con ngoài giá thú không được một vị Bá tước thừa nhận, cả hai đã được mệnh danh “Anh em quỷ dữ.”

Clarissa thực sự căm ghét điều đó. Bà ta tiếp tục dung thứ một cách lạnh lùng sự hiện diện của gã mỗi lần họ cùng tham dự sự kiện nào đó, vẻ ghê tởm của bà ta với gã không thể lẫn đi đâu được.

Thật lạ lùng khi bà ta mời gã đến bữa tiệc tổ chức cho cha mình. Với hiểu biết của Lucien về Clarissa, nếu có thể thì bà ta đã loại bỏ gã rồi. Rõ ràng người cha đã yêu cầu sự có mặt của đứa con, nên Clarissa không dám coi thường mệnh lệnh của ông.

Gã đánh dấu ngày – hai tuần nữa – và chuyển sang các thư tín khác. Một cái liếc nhanh qua đồng hồ cho thấy mới gần một giờ mười lăm.

Còn rất nhiều tiếng nữa phải trôi qua trước khi đến giờ hẹn với Aveline.

Vào đêm cuối cùng bên nhau, bọn họ thậm chí không vào phòng ngủ.

Luden chiếm lấy cô trong phòng khách, trên chiếc trường kỷ kiểu Pháp, trong nỗi đam mê tuyệt vời chảy xiết khiến cả hai phải kinh ngạc. Một khi cô lấy lại được ý thức Aveline còn phải kinh ngạc hơn nữa khi những món đồ nội thất trông thanh tú như thế không hề gãy dưới sức nặng của bọn họ.

Sau đó, gã bế cô lên cầu thang – thật là một trải nghiệm lý thú khi được bế trong tay một người đàn ông như thể không trọng lượng – và bắt đầu tất cả lại từ đầu.

Cuối cùng họ nằm quấn lấy nhau trên giường, cơ thể mềm mại ấm áp của Aveline nằm ghé vào vai gã. Chiếc đồng hồ dưới nhà bắt đầu điểm chuông báo nửa đêm.

Chỉ còn vài giờ nữa, cô sẽ rời khỏi gã, khoảnh khắc này sẽ không bao giờ quay trở lại.

Gã không thích sự yếu đuối trong con người mình. Vì sao gã lại bận tâm khi mối liên hệ của bọn họ kết thúc sớm đến thế? Trong quá khứ, mối quan tâm duy nhất của gã là nhân tình của gã thỏa mãn gã trong phòng ngủ và được chiều lòng ở bên ngoài.

Đương nhiên, Aveline không phải nhân tình của gã. Họ có thỏa thuận.

Một thỏa thuận đã sắp hoàn thành.

Aveline trở mình trong vòng tay gã, mái tóc mượt như lụa quét qua cánh tay khi cô quay lại đối diện với gã. Đôi mắt xanh lá vẫn rực rỡ với niềm hoan lạc còn rơi rót lại, và khi gã không rời ánh mắt cô, hai má cô ửng hồng.

Gã nên hạnh phúc. Thỏa thuận của họ đã trở thành màn tiếp nối thành công và đầy hứng khởi, mà không kèm theo những giọt nước mắt hay đòi hỏi từ đôi bên. Aveline đã nhập vai với lòng danh dự hơn tất cả những người đàn ông gã từng quen, và gã kính trọng cô vì điều đó.

Gã không muốn cô đi. Cảm giác quyến luyến kỳ dị này mang lại một nếp nhăn trên gương mặt gã.

Tiếp xúc nhẹ nhàng từ những đầu ngón tay cô trên chiếc trán nhăn kéo gã trở về từ dòng suy tư. Cô mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, trêu ghẹo cong trên đôi môi. “Em làm phật ý ngài chăng, nên ngài mới chau mày như thế?”

“Không đâu.” Gã trở về với vẻ quyến rũ tai tiếng và vạch ngón tay trên bờ vai trần của cô, khoe nụ cười tinh quái đã đánh sụp rất nhiều sự phòng thủ ở mỗi cô gái. “Em khiến tôi rất hài lòng. Thỏa thuận của chúng ta là một thành công.”

Nét mặt cô dao động, nhưng nụ cười vẫn còn kiên định. “Đúng vậy.”

Có thứ gì đó bóp chặt lấy trái tim gã. Gã không thích ánh nhìn mông lung thoáng hiện trên gương mặt cô. Gã không muốn điều gì phá hủy đêm cuối cùng họ bên nhau, nên gã tìm cách chọc ghẹo cô thoát khỏi nỗi sầu muộn của chính mình.

Vòng hai cánh tay quanh người, gã cọ chiếc má lởm chởm râu vào má cô.

“Lucien!” Cô thét lên, vặn vẹo trong vòng ôm của gã. “Buồn quá!”

“Vậy sao?” Gã chộp lấy cái chân đang quẫy đạp của cô và cúi xuống chà chiếc cằm lởm chởm vào lòng bàn chân cô.

Cô cười khủc khích, dùng hết sức lăn úp sấp để oằn mình thoát khỏi gã.

“Rồi, ngoan nào.” Thả chân cô ra, gã đặt tay lên eo để ngăn cô xoay người và lùa bàn tay khác lên đường cong tròn trịa trên mông cô. “Chúng ta có gì ở đây thế này?”

“Lucien!” Cô cố gắng ngọ nguậy để trốn thoát, nhưng gã đã cúi xuống để ấn một nụ hôn lên xương sống của cô. Cô rùng mình thở gấp và ngừng lăn l

“Có buồn không?” Gã di chuyển trên lưng cô, rải những nụ hôn từ hông cho đến gáy.

“Không”, cô thì thầm, những ngón tay bấu chặt lấy tấm khăn trải giường.

Gã quỳ gối và trượt hai bàn tay xuống bên dưới, ôm lấy bầu ngực cô. “Còn thế này?”

“Không”, cô tắc nghẹn.

Gã trượt một bàn tay dọc xuống bụng cô, hướng dẫn cô quỳ trên tứ chi, rồi chà xát phần đàn ông trên vòng ba mềm mại của cô. “Và đây nữa?”

“Ngừng trêu em đi mà, Lucien”, cô van xin.

“Được thôi.” Gã chỉnh lại vị trí, rồi dễ dàng trượt vào trong cô, ngây ngất nhắm mắt khi cơ thể cô nâng niu gã trong hơi ấm nóng đầy ẩm ướt. Gã bắt đầu chuyển động một cách chậm rãi, và cô lay động theo cùng gã, ép mặt vào giữa những chiếc gối khi những âm thanh sung sướng khe khẽ vang lên.

Gã giữ hông cô trong tay, phần mông mềm mại tỳ vào bụng gã tạo nên ma sát đầy gợi cảm cho cuộc ái ân của họ.

Tất cả khoái cảm dâng lên quá sớm trong gã. u yếm mông cô, gã đẩy vào mạnh hơn, thét lên hoang dại khi tuôn trào.

Đỉnh điểm của Aveline theo sau trong chốc lát, cả cơ thể cô run rẩy, ngã sụp trên những chiếc gối, tên gã thoát khỏi môi cô trong một tiếng thở dài thỏa mãn đầy dịu ngọt.

♥♥♥

Bình minh đã đến quá nhanh.

Với trái tim nặng trĩu, Aveline lách người khỏi cánh tay đè nặng của Lucien và xuống giường. Kéo những tấm rèm cửa sổ sang một bên, cô nhìn chằm chằm vào vầng dương màu cam mờ nhạt nhích dần trên đường chân trời

Lần đầu tiên trong đời, cô oán hận ngày mới sang.

Họ sẽ chia ly thế nào? Liệu gã có trở nên lạnh lùng và xa cách hay không? Liệu gã có tình cờ vỗ lên đầu hoặc mông cô và cảm ơn vì màn giải lao dễ thương này không? Liệu gã có cho gọi xe ngựa, rồi mặc cô tự xoay xở trong khi cô rời bỏ cuộc đời gã?

Trái tim cô gào lên phản kháng, nỗi sợ hãi ngang dọc khắp người cô. Lạy Chúa, đã quá muộn mất rồi. Cô đã đem lòng yêu Lucien.

Ngu ngốc, con nhỏ ngu ngốc.

Những giọt nước khiến đôi mắt bỏng rát, nhưng cô kìm nén không cho chúng rơi xuống. Cô biết rõ hoàn cảnh mình đang sa vào. Bởi cô đã trộn lẫn lần qua lại này với sự tinh tế từ tình yêu vô vọng với một người đàn ông, cho nên có khóc lóc thì cảm xúc của bản thân cũng chẳng thu lại được nữa rồi.

Khi cô nhìn chằm chằm vào bình minh quen thuộc, cuộc đời cô độc và cằn cỗi như trải dài trước mắt.

Lucien từ từ tỉnh giấc, cảm giác lơ đẵng như có gì đó bất thường đang xảy ra. Chiếc giường của gã lạnh lẽo và trống vắng. Khi mở mắt, gã nhìn thấy Aveline đang đứng cạnh khung cửa sổ, những vệt nắng mai như tráng một lớp ráng hồng lên cơ thể đáng yêu của cô, khiến mái tóc vàng lấp lánh như phủ một màu vàng sậm. Làn môi dưới căng mọng run rẩy. Cô cắn môi, rồi cụp mắt và xoay người khỏi ánh rạng đông như thể không chịu đựng việc nhìn thấy nó thêm nữa.

Rạng đông.

Gã ngồi dậy trên giường. Cô sắp đi. Ba đêm của họ đã kết thúc.

Tiếng loạt xoạt của khăn trải giường lôi kéo sự chú ý nơi cô, cô đông cứng như một chú thỏ vừa nghe thấy tiếng bước chân của người thợ săn. Đôi mắt cô mà to hoảng hốt trên gương mặt, những cảm xúc khác nhau nhấp nhô trong đó quá nhanh để gã có thể phân định rạch r

Ngực thít lại, gã siết hai nắm đấm giữa những tấm mền. Gã muốn lôi cô trở lại giường và chặn thời gian, để giữ cô bên cạnh và bên dưới gã vô thời hạn. Gã không muốn cô đi.

Ý nghĩ lạ lẫm ấy bám chặt lấy gã và không sao xua đi nổi. Gã không muốn cô ra đi, để quay trở về với cuộc đời im lặng khi là con gái của một kẻ ham mê cờ bạc mang tên Chestwick. Cô xứng đáng nhiều hơn thế.

Nhưng trở thành tình nhân của một tay phóng đãng ô danh có tốt đẹp hơn cuộc sống danh giá của con gái một kẻ cặn bã không?

Dày vò, gã chỉ có thể nhìn cô, khao khát điều gì đó không thể định thành lời, như bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ bởi sự thật đơn giản là họ buộc phải chia xa. Cô và gã đều phải quay trờ về với cuộc sống của mình. Đó là thỏa thuận. Thỏa thuận hợp lý. Thỏa thuận cần tôn trọng. Nếu làm nhân tình của gã, cô sẽ được chăm sóc, nhưng cũng sẽ không bao giờ có thể lộ diện ở những nơi đứng đắn thêm được nữa.

Gã phải để cô đi.

“Chào ngày mới nào”, cô thì thào.

Những từ đó như những cú đấm trời giáng vào gã, gã ước có thể ngăn không cho mặt trời mọc. Rằng thời gian có thể ngừng trôi mãi mãi.

Gã không thể dừng thời gian. Nhưng gã có thể đánh cắp một chút trong đó.

Gã vươn bàn tay ra phía cô. Cô ngập ngừng, rồi chạy về chiếc giường và ngã vào vòng tay gã. Miệng họ chạm nhau trong sức nóng liều lĩnh đến vô cùng, mỗi một giây trôi qua lại đem họ gần hơn với khoảnh khắc chia ly mãi mãi.

Gã lướt đôi tay khắp cơ thể đã trở nên quá quen thuộc, dùng hiểu biết của mình làm nhiên liệu đốt lên đam mê nơi cô. Gã muốn cô mất trí vì cần gã, thét lên tên gã.

Gã muốn…

Cô đáp lại từng cái vuốt ve của gã, dùng tất cả những gì gã dạy cô để thôi thúc khiến gã càng bị khuấy động, trở nên cứng rắn và đau đớn. Miệng cô ở khắp mọi nơi, đôi bàn tay nhỏ bé hăm hở khi chúng vỗ về và âu yếm da thịt gã. Không thể biết được ai là người kích động hơn, mỗi người đều phát điên khi muốn được trao hết cho người kia.

Đôi môi mềm của cô khép lại quanh gã, đôi mắt gã gần như đảo tròn ra sau vì khoái cảm. Quá nhiều. Quá nhanh. Gã để bản thân tận hưởng những săn sóc của cô trong chốc lát, rồi miễn cưỡng lùa tay vào tóc cô để kéo ra xa trước khi gã bùng nổ.

Cô trượt ánh mắt lim dim về phía gã, làn môi mím lại tinh nghịch. Rồi cô cúi mình và trao cái đánh lưỡi cuối cùng, khiến cơn run rẩy xuyên suốt khắp người gã.

“Cô bé hư hỏng”, gã lẩm bẩm, khi đỡ mặt cô lên với gã. Sự tự mãn trong đôi mắt cô không nhầm được đi đâu. “Muốn chơi phải không?”

Cô chỉ cười, làn môi cong lên đó hẳn đã khiến Adam dứt trái táo chết tiệt kia cho Eva.

Làm sao trách tên khốn khổ tội nghiệp đó được. Lucien cũng sẵn sàng dâng cho cô bất cứ thứ gì cô yêu cầu. Nhưng những tiếng tích tắc từ cái đồng hồ khốn kiếp kia nhắc gã nhớ không còn thời gian cho đặc ân nào nữa.

Cô có thể sẽ rời bỏ gã, nhưng chẳng khác gì đưa gã lên đoạn đầu đài nếu cô quên lãng gã.

Gã lật người cô lại, duỗi hai cánh tay cô lên đầu, dễ dàng ngăn lại những cố gắng của cô để giải phóng hai tay. Dùng một bàn tay to lớn giữ chặt lấy hai cổ tay nhỏ nhắn, gã vươn tay kia xuống giữa hai chân cô và vuốt ve.

Cô khẽ rên vì thỏa mãn, hai đầu gối hé mở. Gã nhân cơ hội, nhanh chóng đặt mình vào giữa hai chân nhưng không chịu chiếm lấy cô. Gã muốn thế. Mùi hương từ sự sẵn sàng của cô khiến gã mê say và nhận ra ánh nhìn cầu khẩn, yếu đuối trong đôi mắt cô. Nhưng gã muốn lần này kéo dài thật lâu, khiến cả hai quẫn trí vì muốn nhau khi cuối cùng gã cũng thực sự đoạt được điều mình muốn, khoái cảm đó sẽ khiến họ quên hết thế giới xung quanh.

Khiến cả hai quên đi đây là lần cuối cùng.

Gã hôn, đầu óc quay cuồng khi cô hôn lại gã theo cách gã đã dạy, những ngón tay yêu cô theo cách cô vẫn thích. Hông cô rướn về phía tay gã, van nài câm lặng, nhưng gã hiểu những dự định của mình. Khi gã chấp nhận sự phóng thích của cô, đó sẽ là thứ cô không bao giờ quên được.

Mãi mãi.

Gã cắn cổ họng, dái tai cô. “Gọi tên anh đi”, gã yêu cầu.

“Lucien.” Tiếng thở dốc thoát ra khi miệng gã tìm thấy bầu ngực cô. “Lạy Chúa, Lucien.”

“Nói anh nghe ai đang làm chuyện này với em”, gã rầm rì những yêu cầu hư hỏng và bắt cô phải thừa nhận, khiến cô biết ai là người cho cô cảm nhận theo cách này. “Ai là người đang chạm vào em? Ai là người đang hôn em?”

“Lucien”, hơi thở của cô dồn dập. “Chỉ mình anh thôi.”

“Chỉ mình anh thôi”, gã đồng ý. Phần đùi non mềm mại của cô cọ vào nơi đang căng lên nhức nhối, gã gần như đã mất kiểm soát. Gã rít một hơi sắc nhọn, trấn tĩnh bản thân bằng hàm răng nghiến chặt và lời nhắc nhở gã đang định cố làm điều gì.

Khốn kiếp, gã sẽ làm được. Sẽ cho cả hai một kỉ niệm sâu sắc.

Gã nhấm nháp bầu ngực cô và cô ưỡn lưng, thét lên tên gã khi gã tiếp tục tấn công cho đến khi cô tới gần hơn và gần hơn nữa với đỉnh điểm. Gã cảm thấy xung động quanh những ngón tay và đột ngột ngừng lại, không muốn cô tìm thấy giải thoát của bản thân quá sớm.

Cô rấm rứt phản đối và di chuyển hông một cách van nài trước bàn tay gã.

“Chưa đâu.” Với nụ cười xấu xa, gã hôn lên môi cô, nhìn chằm chằm xuống đôi mắt phủ mờ khao khát. “Hãy tin anh.”

Cô gật đầu, nhắm chặt mắt với tiếng rên khẽ khi gã bắt đầu vuốt ve cô lần nữa.

Gã mang cô đến mé vực thêm hai lần, mỗi lần lại khiến cơn đói của chính gã cồn cào hơn cho đến khi hầu như không thể chịu đựng. Trái tím gã đập rộn trong lồng ngực, mồ hôi ướt đẫm lưng và trán khi cả cơ thể run lên với sức ép không được cho phép giải tỏa.

Cuối cùng, gã không thể kéo dài thêm một giây phút nào nữa. Cơ thể gã nắm quyền, tìm kiếm những gì nó thèm muốn, dù gã có nguyện ý hay không.

Gã thả hai bàn tay ra, cô ngay lập tức vòng tay ôm cổ gã. Gã nâng chân cô trên hai cánh tay, ép cô mở cao và rộng, rồi dày vò cả hai người thêm chốc lát bằng cách cọ mình lên lối vào nóng bỏng, ẩm ướt của cơ thể cô.

“Chết tiệt, Lucien”, cô lẩm bẩm. Hai bàn tay cô sục sạo trong mái tóc gã, đôi mắt khóa chặt vào mắt gã trong nỗi đòi hỏi đầy ham muốn của đàn bà. “Nhận lấy em trước khi em chết vì muốn anh.”

Mệnh lệnh của cô đã phá vỡ kiềm chế cuối cùng nơi gã. Gã chiếm lấy miệng cùng cơ thể cô cùng một lúc, nụ hôn tham lam phản chiếu cú đâm dữ dội đầu tiên.

Cô thét lên và oằn người, khuấy động đến mức ngay bước đầu tiên đó thôi đã hất cô qua ranh giới. Cơ thể cô cuộn trào quanh gã khi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, những ngón tay không rời mái tóc gã.

Gã đẩy chân cô ra xa hơn, tự cho phép có thêm một khoảnh khắc thỏa mãn để chung vui với những rung chuyển sâu trong cô. Nhưng chính khoái cảm của gã cũng kìm kẹp gã, ngay ngoài tầm với, khiến gã tìm kiếm nó một cách bất chấp. Sâu hơn. Mạnh hơn nữa. Cách này, hay cách khác. Những cú đòn nhanh. Những lần chậm rãi. Gã muốn leo vào bên trong cô và đằm mình trong mê đắm.

Hét lên tên gã, cô đong đưa vòng hông để gặp những cú đẩy, mang gã vào sâu hơn và sâu hơn nữa, siết chặt những múi cơ quanh gã. Cô cắn tai gã, trao nụ hôn đói khát đầy phóng túng, ghì cánh tay ôm và bấu chặt những móng tay lên lưng gã khi cô lên đỉnh lần thứ hai.

Gã băng qua giới hạn. Với tiếng thét dữ dội, gã trút mình vào cô, trừ cô ra không còn lại gì trong tâm trí bị phấn khích rút sạch của gã.

“Aveline”, gã thì thào, ôm riết cô vào lòng, khi vẫn còn run rẩy. “Aveline.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.