Ba Đêm Định Mệnh

Chương 22



Bọn họ phải mất mười lăm phút tìm kiếm mới đến được chỗ chòi săn. Từ xe ngựa, Lucien quan sát thấy ngôi nhà trông có vẻ vô hại. Con gái gã ở đây, chắc chắn đang rất sợ hãi. Những ngón tay gã siết chặt lấy quai chiếc túi rỗng gã mang theo.

“Ông DuFeron, ông tiếp cận ngôi nhà đi”, Harris từ phố Bow nói, dùng tay vạch một bản đồ lên ghế. “Tôi sẽ đi vòng đến hướng này, và, Đức ngài, nếu ngài đi vòng theo hướng còn lại…?”

Robert gật đầu dứt khoát, bàn tay vững vàng đặt trên khẩu súng trong túi áo khoác.

“Và phu nhân DuFeron sẽ ở lại trong xe ngựa”, Lucien nói, trao cho vợ mình ánh nhìn cảnh cáo.

“Rõ, thưa chồng”, cô đáp với nụ cười ngọt ngào.

“Thưa Đức ngài, đến chỗ của chúng ta thôi. Ngay khi chúng tôi yên vị, ông DuFeron hãy đi ra.”

“Đồng ý.”

Harris và Robert lách khỏi chiếc xe. Ánh mặt trời phản chiếu trên mái tóc em trai gã như màu một đồng xu mới đúc. Hoặc một mục tiêu rạng rỡ và sáng chói, Lucien nghĩ.

“Robert!” Gã hét lên. Khi em trai gã dừng lại, Lucien ném cho cậu ta chiếc mũ của mình. “Coi chừng đấy.”

Robert tóm lấy chiếc mũ và đặt nó lên đầu, rồi vẫ cam đoan trước khi chui vào bụi rậm.

“Công tước nào đó”, gã lẩm bẩm. “Trong một ngày mải miết xông lên cứu người, đã quên chiếc mũ chết tiệt của mình.”

“Thật khó cho cậu ấy cũng như cho anh”, Aveline nói. “Mẹ cậu ấy là kẻ chủ mưu sau tất cả sự khổ sở của chúng ta. Anh nói xem điều đó khiến cậu ấy có cảm giác ra sao?”

“Anh biết, anh biết.” Lucien vuốt bàn tay lên mặt. “Anh chỉ ước sao chuyện này mau kết thúc. Anh ước Chloe sẽ trở lại với chúng ta và lúc về nhà chúng ta có thể tổ chức một buổi tiệc trà trong phòng trẻ.”

Cô trao nụ cười dịu dàng, xóa bớt đi phần nào đau đớn bao quanh trái tim gã. “Em sẽ bảo Chloe đã đến lượt rót trà của anh.”

“Nhớ đấy.” Gã liếc bên ngoài cỗ xe. “Trông có vẻ họ đã vào vị trí.” Kéo cô lại gần bằng bàn tay đặt sau cổ, gã hôn cô, cố gắng truyền tất cả tình yêu gã cảm nhận trong một lần âu yếm. Khi môi họ tách ra, gã tựa lên trán cô. “Ở lại trong xe nhé.”

“An toàn nhé.”

“Hứa với anh.”

“Anh hứa với em đi.” Tia nhìn bướng bỉnh đó thắp sáng đôi mắt xanh của cô.

“Chúng mình hứa với nhau được không?”

Môi cô cong lên. “Đồng ý.”

Gã vuốt ve má cô, thì thầm, “Anh yêu em.” Rồi bước ra khỏi xe ngựa và tập trung vào những việc gã phải làm.

Aveline nhìn theo Lucien bước về phía ngôi nhà, chiếc áo khoác màu xanh dương của gã là một mục tiêu đơn giản giữa đồng cỏ mướt xanh. Cô thoáng nhìn những chiếc cửa sổ tối đen, song không thấy sự đe dọa. Thực tế là không nhì bất cứ một ai.

Đột ngột, cánh cửa phía bên kia chiếc xe ngựa bật mở. Aveline hét thất thanh khi Dante thò đầu vào trong.

“Gọi cậu ta lại!” Dante thì thào. “Nó là cái bẫy!”

“Con gái tôi đâu?”

“Ngay đây.” Y di chuyển sang một bên.

“Chào mẹ.” Đang ngậm một chiếc kẹo bạc hà, Chloe nắm tay Dante và mỉm cười như không có gì nghiêm trọng xảy ra.

“Lại đây, bé cưng.” Aveline giơ hai cánh tay và Dante giúp đứa trẻ chui vào trong xe, vào trong vòng ôm của mẹ.

“Giờ thì gọi cậu ta lại mau”, y rít lên. “Bà ta sẽ giết cậu ấy!”

Cô chui đầu qua cửa sổ. “Lucien, quay lại! Chloe ở đây rồi!”

Gần đi đến cửa, Lucien quay phắt lại nhìn cô. Cùng lúc ấy cửa sổ trước ngôi nhà vỡ toang và một khẩu súng xuất hiện. Gã xoay người tránh nguy hiểm, phát súng nổ vang, bắn phải chiếc cặp gã mang theo. Gã lao vào trong bụi rậm.

“Lucien!” Cô thét lên. Chloe rấm rứt khóc và Aveline lơ đãng vỗ về con bé, đôi mắt phóng hết ra trước và sau để tìm chồng.

“Mẹ nó chứ”, Dante lẩm bẩm. Y lôi một khẩu súng ra khỏi túi áo khoác. “Sang ghế kia”, y ra lệnh. “Nhanh lên!”

Cô không muốn di chuyển, không muốn cho y tầm bắn rõ ràng về phía Lucien. Làm sao cô biết đây không phải một phần của cái bẫy? Nhưng cô không thể gây nguy hiểm cho Chloe.

“Tôi đang cố giúp cậu ta, mẹ kiếp! Chuyển ngay!” Y đẩy mạnh, làm cô vội bỏ sang ghế kia để có thể ngồi gần cửa sổ.

“Nếu làm anh ấy bị thương”, cô trầm giọng nói, “anh sẽ không sống sót mà rời khỏi chiếc xe này được đâu.”

Y giật nảy mình nhìn cô, rồi tỏ vẻ ngưỡng mộ. Với nụ cười nhe nhởn tự mãn, y ngả người ra ngoài cửa sổ và ngắm bắn. “Ra nào”, y tự lẩm bấm. “Xuất hiện đi, thằng Pháp hèn nhát.”

Một khoảng im lặng cứ tích tắc trôi qua, thi thoảng bị phá vỡ bởi những tiếng ậm ừ không giai điệu của Chloe khi con bé mút kẹo.

“Ra đi nào”, Dante lẩm bẩm. “Đúng rồi.”

Aveline chuyển sang ghế khác để cô có thể nhìn qua vai Dante.

Cánh cửa ngôi nhà từ từ kẹt mở. Dante chĩa khẩu súng về phía cửa, ngón tay đặt hờ lên cò súng.

Tiếng huýt vang lên và một chú chim bổ nhào vào bụi cây nơi Lucien vừa biến mất, theo sau là tiếng người chửi rủa. Một người đàn ông to lớn cố rỉa mép đến cùng một khẩu súng nhảy vào khung cửa và nổ súng về phía bụi rậm. Ai đó thét to.

Lạy Chúa, không. Aveline ôm ghì Chloe vào người, những giọt nước mắt nghẹn lại trong cô.

“Thằng khốn!” Dante khạc nhổ và khai hỏa.

Dòng máu đỏ lênh láng trên ngực gã đàn ông to lớn. Với vẻ mặt giật mình gần như lố bịch, hắn đổ gục xuống mặt đất.

Dante đá cánh cửa xe ngựa mở ra và bắt đầu lao về phía bụi rậm có tiếng thét. Aveline nối gót y, bế theo Chloe.

Ông Harris xuất hiện từ mé rừng và chạy hết tốc lực về cùng một hướng.

Và rồi Lucien đứng dậy từ bụi rậm ở một bên đường và vội vã chạy đến cùng một đi

“Lucien!” Aveline kêu.

Lucien quay sang nhìn cô, vẻ mặt gã tăm tối khi trông thấy Dante. Gã rút súng. Dante ghìm chân lại, thả khẩu súng hết đạn của mình xuống đất và chậm rãi giơ hai tay lên.

“Lucien, không!” Aveline xông đến để chắn trước Dante. “Anh ta đã mang Chloe trở lại. Anh ta đã cố cứu anh. Đừng làm thế.”

Lucien nheo mắt, nhưng mục tiêu nhắm bắn của gã không suy chuyển. “Tránh ra, Aveline.”

“Không.”

Gã chỉ chừa cho cô một ánh mắt. “Hắn đã bắn em trai anh.”

“Không phải.” Cô bắt đầu bước về phía gã, vẫn giữ bản thân chắn ngang bọn họ. “Em nhìn thấy hết, Lucien. Người đàn ông kia”, cô chỉ về phía tên đàn ông nằm sõng soài trên khung cửa, “hắn đã bắn em trai anh. Dante đã bắn hắn”.

Chloe ngẩng đầu lên. “Đừng bắn chú Wexford, cha ơi”, con bé nói. “Chú ấy cho con kẹo.” Con bé chìa ra que kẹo bạc hà.

Lucien khó nhọc nuốt xuống. “Thật vậy ư?”

Chloe hùng hồn gật đầu, mái tóc quăn đen tung bay.

Lucien hạ khẩu súng xuống, nhưng vẫn bắn sang Dante cái nhìn tăm tối. “Tôi với cậu sẽ giải quyết những bất đồng vào ngày khác.”

Dante cứng nhắc gật đầu. “Cứ bổ sung điều khoản sao cho tiện với cậu.”

“Lucien…”

Chồng cô giơ một bàn tay lên gi im lặng. “Chuyện này không liên quan đến em, Aveline.” Gã quay sang nơi Harris đỡ Robert ngồi xuống. Máu rỉ ra từ vết thương kinh khủng trên vai cậu ta. “Em trai tôi thế nào?”

“Khó nói lắm”, Harris đáp, khi khám vết thương. “Ngài ấy mất rất nhiều máu. Tốt hơn hết nên cho ngài ấy một bác sĩ.”

Robert ngước lên nhìn Lucien, đau đớn khiến gương mặt cậu ta vặn vẹo. “Bị bắn bởi chính bếp trưởng nhà em”, cậu ta nói. “Thật kì lạ.”

“Người đây bị đau sao?” Chloe hỏi.

“Đây là chú Robert của con”, Aveline nói. “Và phải, chú ấy bị thương.”

“Chú ấy cần kẹo”, Chloe tuyên bố. Ngay cả Robert cùng cười khúc khích, dù cử động đó khiến cậu ta đau đớn.

“Đưa nó lên xe ngựa đi”, Lucien nói.

“Để tôi giúp.” Dante bước lên trước.

Một âm thanh rít cao từ ngôi nhà.

“Robert!” Nữ Công tước Huntley xông lên, băng qua cửa. Không còn vẻ thanh lịch lạnh lùng của một bà chủ quý tộc nữa. Đôi mắt xanh dương của bà ta bùng cháy với cơn giận dữ điên cuồng khi bà ta giẫm lên xác của tên đầu bếp người Pháp và cuống cuồng chạy đến bên con trai, quỳ sụp xuống bên cạnh cậu ta. “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao con lại ở đây? Con không thể ở đây được!”

Mặc cho đau đớn rõ rệt của mình, Robert cố gắng thu về ánh nhìn nghiêm khắc. “Anh trai con gặp nguy hiểm, mẹ ạ. Mẹ muốn con làm gì đây?”

“Anh trai con!” Bà ta phỉ nhổ. “Làm sao con có thể gọi nó như vậy? Con tốt đẹp hơn nó nhiều.”

“Không”, Robert thì thào, đau đớn tô mờ h”Không phải.”

“Đừng chết! Robert, đừng chết!” Mắt con trai bà ta lờ đờ nhắm lại và mái đầu thõng ra sau. Nữ Công tước ngửa đầu và thét.

Aveline co rúm người trước tiếng than vãn nhức nhối và cố gắng bịt hai tai Chloe lại.

“Thằng bé không chết đâu, Clarissa.” Lucien tiến đên. “Nó chỉ ngất xỉu vì mất máu thôi.”

“Mày đã giết con trai tao!” Nữ Công tước bật dậy và ném mình về phía gã, giằng lấy khẩu súng trong tay gã đang cầm. Cú xô của bà ta khiến gã mất đà và ngã lăn ra đất. Rổi bà ta quay ngoắt lại chĩa súng về phía Aveline và Chloe. “Chúng mày giết con tao”, bà ta rít lên. “Nên tao sẽ giết hết chúng mày.”

“Không!” Lucien thét lên, đẩy người đứng dậy. Gã nhảy về phía Nữ Công tước. Khẩu súng phát nổ khi ngay gã cản bà ta và ai đó hét thất thanh. Gã gỡ mình khỏi người đàn bà bị hất văng xuống đất và quay lại, tin chắc sẽ thấy gia đình mình nằm trong vũng máu.

Nhưng Aveline vẫn nguyên vẹn đứng đó, ôm chặt Chloe đang khóc ré lên. Dante nằm sõng soài trên mặt đất dưới chân cô.

Khi Harris lo xử lý Nữ Công tước đang lên cơn điên loạn, Lucien lảo đảo đến được chỗ bạn gã đang nằm, máu đổ dưới đất. Vệt máu đỏ loang lổ giữa chiếc áo gi lê lụa màu hồng của y.

“Bắn tốt”, Dante thì thào, rồi ho. “Hỏng chiếc gi lê của tôi rồi.”

“Ai bảo cậu chọn màu hồng.” Lucien xé toạc chiếc áo để nhìn thương tích. Máu ồ ồ chảy từ vết thương chí mạng.

“Anh ấy đã lao ra chắn trước bọn em”, Aveline khẽ nói.

“Lại cố làm anh hùng nữa sao?” Lucien hỏi, nhưng giọng gã rạn vỡ.

“Phải gây ấn tượng với các quý cô chứ.”

“Anh làm được rồi”, Aveline nói. “Bõ công cho điều đó, tôi tha thứ cho anh. Cảm ơn anh vì mạng sống của con gái tôi.”

Cô gửi cho Lucien ánh nhìn đau đớn thăm thẳm, rồi bế Chloe khỏi nơi đầy chết chóc.

“Bà ta muốn giết cậu”, Dante thều thào.

“Đừng cố nói chuyện.” Lucien cởi áo khoác và gấp nó lại, rồi nhẹ nhàng trượt xuống dưới đầu Dante.

“Không còn nhiều thời gian đâu.” Dante với tay siết lấy bàn tay Lucien. “Năm năm trước… bà ta đã bảo tôi giết cậu.”

“Dante, cậu không phải…”

“Có, tôi phải làm.” Y khó nhọc nuốt xuống. “Tôi không thể làm thế. Tôi đã làm giả cái chết của cậu. Gửi cậu đi.” Y cố gắng mỉm cười. “Bạn thân của tôi.”

“Bà ta nói với Adminton bảo trợ cậu với giới thượng lưu phải không?”

“Phải.” Y ho và máu trào ra từ miệng. “Tôi đã… rất khốn cùng. Bọn cho vay nặng lãi định giết tôi.”

“Cho nên cậu làm công việc bẩn thỉu đó cho Nữ Công tước, nhưng thay vì giết tôi, cậu giam tôi lại trên con tàu Rồng Biển.”

Dante hơi nhếch mép. “Biết cậu sẽ sống sót.” Mí mắt y sụp xuống.

“Dante!” Lucien lắc người y, mắt bạn gã lại lờ đờ mở ra.

“Xin lỗi v lá thư”

“Quên lá thư chết giẫm đó đi!”

“Chăm sóc Chloe thay cậu.” Dante thở đứt quãng. “Con mụ đó chưa bao giờ nhìn thấy con bé. Mụ đã bảo tôi bắt con bé, nhưng…” Y mắc kẹt trong một tràng ho, máu sủi bọt trên môi.

“Mẹ kiếp, Dante!”

Dante nở một trong những nụ cười dịu dàng nhất với gã. “Cậu đã thắng trò chơi, Luce. Thế này tốt hơn. Ít nhất cậu… sẽ không… phải giết tôi… lúc rạng đông…”

Lời y nhỏ dần, đôi mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời cao khi hơi thở chầm chậm rút khỏi hai lá phổi.

Rồi, im bặt.

Ngẩng lên trong đau đớn tột độ, đôi mắt gã nhức nhối với những giọt nước mắt nhu nhược. Gã vươn bàn tay run rẩy để khẽ khàng vuốt lại đôi mắt bất động của Dante.

Anh em quỷ dữ không còn tồn tại nữa.

“Ông DuFeron”, Harris lẳng lặng nói, “chúng ta phải tìm bác sĩ cho Công tước”.

“Đương nhiên rồi.” Hắng giọng và chớp đi hơi ẩm trong đôi mắt, Lucien đứng dậy và quay sang đứa em trai cùng cha khác mẹ đang bị thương. Robert đã lấy lại được ý thức và bi thương nhìn gã.

“Em rất tiếc, Lucien”, cậu ta nói vói sự đồng cảm chân thành.

“Anh cũng vậy.” Lucien khoác cánh tay lành lặn của Robert qua vai và đỡ cậu ta đứng dậy. Harris hộ tống Nữ Công tước, người nhìn trừng trừng về phía trước như thể mộng du. Harris đã bẻ ngoặt hai bàn tay bà ta ra sau lưng.

“Tôi sẽ đưa người này vào xe của nếu điều đó ổn thỏa với Đức ngài”, Harris nói.

Robert gật đầu.

“Và nếu chúng ta có thể di chuyển… bạn ông… vào ngôi nhà, tôi sẽ cử người đến đưa cậu ta và tên người Pháp đi.”

“Tôi sẽ bảo người đánh xe của tôi giúp đỡ ông.” Lucien thoáng nhìn cơ thể im lìm của Dante. “Tôi sẽ tổ chức lễ tang cho ông Wexford.”

“Rất tốt, thưa ông DuFeron.” Harris dẫn Nữ Công tước ra sau ngôi nhà, nơi cỗ xe của bà ta đang đợi.

“Mẹ em không khỏe lắm”, Robert lẩm bẩm, khi họ bước từng bước chậm chạp xuôi theo con đường đến chiếc xe ngựa của Lucien.

“Hận thù có thể ăn mòn vài người trong suốt chừng ấy năm.”

“Anh là người rộng lượng, khi bà đã hơn một lần cố giết anh.” Robert ré lên vì đau đớn khi giẫm phải một hòn đá và bị chấn động phần vai trúng đạn. “Em sẽ thu xếp cho mẹ. Em có một điền trang ở Scotland, nơi có thể giữ bà ở đấy. Bà sẽ không bao giờ làm hại ai được nữa.”

“Anh xin lỗi khi mọi chuyện lại diễn ra thế này.”

“Em cũng vậy.” Robert ngừng bước, buộc Lucien phải ngừng theo. “Lucien, em biết mình không có quyền yêu cầu anh điều này sau những gì mẹ em đã làm, nhưng là người đứng đầu gia đình, em phải nghĩ đến tên tuổi nhà Huntley. Em sẽ nói chuyện với Harris về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng anh cũng sẽ giữ im lặng, vì thanh danh của gia đình chúng ta được không?”

“Gia đình chúng ta?”

“Phải, gia đình của chúng ta.” Robert mỉm cười. “Em không thể nghĩ ra ai khác trở thành anh trai của em hơn anh được.”

“Em không có ý là anh cùng cha khác mẹ đấy chứ?”

“Không.” Robert siết bờ vai đang giúp đỡ mình. À, ý em là anh trai.”

“Đương nhiên anh sẽ giữ im lặng.” Gã lại bắt đầu bước đi, thuyết phục Robert đi cùng. “Anh cũng gây vài vụ bê bối cho gia đình, trong trường hợp em không chú ý.”

“Thật buồn tẻ.”

Lucien bật cười. “Nếu có gì sai khi miêu tả về cuộc hôn nhân của anh, thì chính là buồn tẻ.”

“Em ghen tị với anh khi có người vợ như thế.” Robert cười yếu ớt. “Chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.”

“Anh thấy bản thân rất may mắn mới có được cô ấy.”

“Khẩu vị của anh với các cô dâu có vẻ tốt hơn em. Giờ nếu anh muốn chia sẻ vài bí mật về đời sống phòng the với em trai yêu dấu…”

Lucien cười khùng khục. “Có lẽ đợi khi ngài trưởng thành đã, thưa Đức ngài.”

Lúc họ đi gần đến chỗ cỗ xe thì Aveline mở cửa, gương mặt cô nhăn lại vì lo âu cho Robert. Nỗi lo ngại của cô mờ đi trông thấy khi phát hiện vị Công tước trẻ đang tự bước đi. Nhưng lúc cô quay sang nhìn chồng. Trong khoảnh khắc nhìn nhau trong im lặng, cô đã hiểu chuyện gì đã diễn ra và cảm xúc của anh ra sao.

Cô tiến lại để giúp anh đỡ Robert, vòng cánh tay qua eo em chồng ở phía bên kia. Bên trên mái đầu gục xuống của Robert, cô gửi cho chồng ánh nhìn cảm thông sâu sắc, rồi siết nhanh cánh tay gã trước khi hướng toàn bộ sự chú ý vào người em trai.

Lucien hít một hơi run rẩy và cảm giác khổ sở đã vơi đi phần nào. Gã là một người đàn ông may mắn, thật vậy.

Phần kết

Aveline tìm thấy gã trong phòng làm việc, nhìn đăm đăm vào ngọn lửa như mọi khi.

Lễ chôn cất của Dante đã diễn ra vào buổi sớm ngày hôm nay, chỉ có duy nhất Lucien, Robert và cô có mặt. Lucien rất khó khăn đón nhận cái chết của Dante, dù thách đấu kẻ tự mãn đó thực sự là chủ ý của gã vì những hành động khiến Chloe không được thừa nhận. Nhưng có vẻ giết một địch thủ trong cuộc đấu súng vì danh dự khác rất xa với việc có người bạn hy sinh bản thân để cứu vợ và con mình.

Aveline bước đến bên cạnh và đặt bàn tay lên vai gã. Gã ngước lên, hít một hơi thở sâu và rũ bản thân khỏi nỗi sầu muộn. “Chloe đã đi ngủ chưa em?”

“Có vẻ đã ngủ rồi.” Cô ngồi lọt thỏm vào lòng gã, vòng hai cánh tay ôm lấy cổ. “Giờ cũng là lúc để anh lên giường đi ngủ rồi đấy.”

“Vậy sao?” Sự tinh quái lấp lánh trong đôi mắt gã sưởi ấm trái tim cô. Một khi gã không ngừng nhìn cô như vậy, cả hai rồi sẽ ổn.

“Trừ khi anh thích nằm cuộn tròn bên ngọn lửa.” Cô ngọ nguậy không ngừng trong lòng, nhận thức được tác động từ cơ thể phủ lụa của mình lên người gã.

Gã nghịch ngợm giật sợi dây buộc áo choàng của cô, tách làn v

ải giống như ren để lộ chiếc váy ngủ bằng lụa trơn nhẵn bên dưới.

“Anh thích nằm cuộn tròn.”

“Em cũng vậy.” Cô ngả đầu vào vai gã khi bàn tay gã vuốt xuống đường cong nơi hông mình. “Cha em cũng ổn rổi. Bác sĩ Wells nghĩ ông ấy có thể giúp

“Thực sự là tin tức tốt.” Gã lần bàn tay trở lên để dịu dàng đỡ một bên ngực cô.

Tiếng thở hắt run rẩy thoát khỏi môi cô. “Em có nên cảm ơn anh”, cô hụt hơi hỏi, “vì đã đưa cha em đến Luân Đôn không?”.

“Em biết mà, anh không tin em cần làm thế.” Gã nhe răng cười, khi vuốt ngón cái qua nhũ hoa của cô.

“Em có thể làm gì…”, cô hôn lên cổ gã, “… để bày tỏ…”, rồi hôn lên tai gã, “… lòng biết ơn của em đây?”. Miệng cô bắt gặp miệng gã trong một nụ hôn nóng bỏng như thiêu cháy cả cơ thể.

Đôi môi họ tách rời và Lucien đắm chìm vào đôi mắt cô, một cách trang nghiêm và cương quyết. “Hãy cho anh một đứa con trai”, gã thì thầm. “Để anh được nhìn em trải qua các giai đoạn mang thai. Hãy cho anh được chứng kiến những gì anh đã bỏ lỡ với Chloe.”

Trái tim tan chảy trong lồng ngực, cô dịu dàng ôm lấy gương mặt gã. “Em rất hạnh phúc nếu được tặng cho anh một đứa con trai.” Đôi môi cô cong lên. “Nhưng là con gái thì sao?”

Gã nhuớn hàng lông mày với điệu cười phóng đãng và đứng dậy, bế cô trong vòng tay. “Thì chúng ta lại cố.”

Cô bật cười và bám lấy gã, nhưng khi gã xốc cô lên, có thứ gì đó đâm vào đùi. “Ối. Thứ gì trong tay anh vậy?”

“Chỉ là một quân cờ cũ thôi.” Gã mở lòng bàn tay và thả quân hậu trắng lên tấm thảm. “Anh không cần nó nữa.”

“Anh có thắng ván đó không?” Cô tán tỉnh hỏi, khi gã bế cô hướng về phía cửa.

“Em biết mà, anh tin rằng mình đã thắng.” Gã mang cô ra khỏi phòng làm việc và đi về phía cầu thang. “Và em là giải thưởng của anh

Tiếng cười giòn tan của cô vang khắp ngôi nhà khi gã đưa cô đến phòng ngủ của mình.

Trong phòng làm việc, quân hậu trắng sáng lấp lánh trong ánh lửa, bị lãng quên.

Chú thích

[1] Một lối đánh bài thông dụng thời bấy giờ.

[2] Ở Phương Tây, bọ rùa được biết đến rộng rãi như một biểu tượng may mắn.

[3] Vua George III của Anh (4/6/1738 – 29/1/1820) hay George William Frederick.

[4] Bedlam: Nhà thương điên.

[5] Theo truyền thuyết Hy Lạp là vua của Phrygia, người có bàn tay chạm vào thứ gì thì thứ đó biến thành vàng.

[6] Một loại cocktail có nguồn gốc từ Ấn Độ, pha chế từ rượu mạnh với đường, sữa, chanh và nước nóng.

[7] Trong thần thoại Hy Lạp, là nữ thần tình yêu và sắc đẹp. Nàng còn có tên Venus trong thần thoại Lã Mã.

[8] Nguyên tác: Bow Stress – nơi đặt trụ sở của lực lượng cảnh sát (tuần cảnh) thời bất giờ.

[9] Banbury là nơi xuất bản rất nhiều câu chuyện cổ tích, trong đó có Cô bé Lọ Lem…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.