Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 20: Sắc tức thị không



Bữa chiều vẫn thịnh soạn như bữa trưa, ta nhẫn nhịn chỉ ăn một bát cơm, chỉ sợ Thích phu nhân nói ta ăn được rồi dễ đẻ dễ nuôi. Trước sự “tế nhị” của lão nhân gia, ta chỉ đành lép vế.

Nghe Thiếu Hoa và Thích phu nhân nói chuyện, ta mới biết, hắn là con trai thứ của Hổ Dực Tướng quân Thích Xung, năm đó Thích Xung nổi danh cùng Viễn Chiếu đại sư, khác nhau là sau khi công thành danh toại Viễn Chiếu đại sư về quê quy ẩn, Thích Xung tướng quân thân cư cao vị, uy danh viễn chấn.

Thiếu Dung nghiêng đầu hỏi: “Biểu ca, hồi chiều anh đi đâu vậy?”

Giang Thần nói xong, cô ta liền hừ một tiếng: “Cô cô thật bất công, tại sao không cho cháu đi cùng.”

Thích phu nhân cười nói: “Ta nào có bất công, là cha cháu không cho cháu ra ngoài, sợ cháu gây chuyện ở kinh thành.”

Thiếu Dung cau mày: “Phụ thân thật đáng ghét, phụ thân vào kinh có công việc, cháu và ca ca tự tìm chỗ chơi, sao phải quản ghê vậy.”

Thích phu nhân nói: “Kinh thành nhiều thị phi, ngộ nhỡ hai đứa gặp chuyện rắc rối gì, kẻ xấu bụng sẽ công kích cha hai đứa. Cây to đón gió, gỗ tốt trong rừng, hai đứa là người nhà họ Thích, làm gì cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải nhớ khiêm tốn kiềm chế.”

Thiếu Hoa gật đầu khen phải, Thiếu Dung bĩu môi thở dài: “Đến kinh thành cũng chẳng có gì thú vị.”

Thích phu nhân nói: “Hai ngày nữa là tiết đoan ngọ, Hoàng thượng sẽ tổ chức thi đua thuyền ở sông Tần Hoài, hôm đó chúng ta sẽ đi xem, quang cảnh rất thú vị.”

“Cô cô, cháu xem từ ở Hàng Châu rồi, chỉ là mấy cái thuyền tranh cướp tú cầu thôi mà, chán muốn chết!”

Thích phu nhân cười nói: “Đương kim Thánh thượng hùng tài vĩ lược, anh minh thần vũ, thích những thứ độc đáo mới lạ, đua thuyền rồng ở kinh thành khác ở quê nhà cháu, đến lúc đấy sẽ biết.”

Sau bữa chiều, ta tắm rửa xong xuôi thì buồn ngủ, Tiểu Hà Bao thần thần bí bí kề tai ta thì thầm: “Tiểu thư, bốn vị cô nương kia đang ở trong phòng cô gia hầu hạ đó.”

Ta không thèm để ý: “Có gì lạ đâu, bọn họ vốn là nha hoàn phu nhân phái đến Lan Trạch Viên mà.”

“Tiểu thư, ý của phu nhân là để bọn họ hầu hạ cô, nhưng cô xem xem, thời gian bọn họ ở trong phòng cô gia còn nhiều hơn ở trước mặt cô, em thấy, uhm… rất không ổn.”

“Không ổn thế nào?”

Tiểu Hà Bao muốn nói lại thôi chần chừ một phen: “Tiểu thư, nhà giàu có một kiểu nha hoàn gọi là thông phòng đại nha đầu, chính là để … cái đó đó, cô có hiểu không?”

Ta thành thật khiêm tốn thỉnh giáo: “Không hiểu, là ý gì?”

Tiểu Hà Bao kéo vạt áo, xấu hổ nói: “Thông phòng đại nha đầu chính là …uhm… để làm ấm giường cho các công tử, làm ấm giường rồi sinh được con trai, thì sẽ có khả năng được nâng lên làm thị thiếp.”

“Nóng thế này còn cần ấm giường nỗi gì?”

Tiểu Hà Bao sốt ruột dậm chân: “Không làm ấm giường cũng có thể sinh con trai, tiểu thư cô khờ quá.”

Ta hiểu ra: “Ý em là, bốn vị nha hoàn này là Thích phu nhân cho Giang Thần làm nha hoàn ấm giường?”

“Cô xem bọn họ xinh đẹp như vậy, cả ngày chẳng làm gì, chỉ toàn thấy liếc mắt đưa tình với cô gia.”

Ta lo lắng: “Làm gì có.”

Tiểu Hà Bao khinh thường: “Tiểu thư, thật uổng cho đôi mắt to của cô.”

Ta có phần sững sờ.

Tiểu Hà Bao thấp giọng nói: “Tiểu thư, cô không phát hiện sao, hôm nay Lan Nhi cô nương đã thay hai bộ xiêm y. Tóc của Mai Nhi cô nương đã đổi mấy kiểu.”

Ta thực sự không chú ý, tâm tư của ta hoàn toàn tập trung vào việc làm sao để phá sản.

Tiểu Hà Bao hừ một tiếng: “Tiểu thư, trong phủ này chỉ có cô gia là mỹ nam tử duy nhất, khắp nơi toàn những cô nương đang tuổi tương tư, nhìn cô gia mơ ước. Tiểu thư ngàn vạn lần không thể lơ là, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, ngàn vạn lần không nên trông mơ giải khát, bánh vẽ để no!”

Giọng điệu cô bé như thể ta đang đói khát. Ta nuốt nước bọt, ta đến mức thế sao?

Ta nhìn Tiểu Hà Bao nhanh nhẹn dũng mãnh, lòng thầm lo âu, sau này, nếu cô bé để ý ai liệu có cưỡng bức người đó luôn không?

Có điều, nghe cô bé nhắc nhở thế, ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Một trong thất xuất là ghen tuông, phạm vào sẽ bị chồng bỏ, bốn vị nha hoàn là do Thích phu nhân dạy bảo, nhất định rất được Thích phu nhân coi trọng và có cảm tình, không chừng đúng như lời Tiểu Hà Bao, là chuẩn bị cho Giang Thần làm thông phòng. Nếu ta tỏ vẻ ghen tuông với bọn họ, liệu có thể khiến Thích phu nhân chán ghét? Sau đó… Ta quyết định ngày mai thử một lần.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thần gọi ta dậy đi thỉnh an Thích phu nhân. Thích phu nhân vừa rửa mặt xong, trong nắng sớm quả là xinh đẹp động lòng, kiều diễm muôn phương.

Ta không kiềm chế được mà khen: “Phu nhân thật đẹp.”

Thích phu nhân mỉm cười: “Tiểu Mạt, con mới là xinh đẹp! Sao vậy, chẳng lẽ Thần nhi chưa từng khen con xinh đẹp?”

Hắn từng khen sao?

Giang Thần sờ mũi: “Vâng, con sợ nàng kiêu ngạo, trước đây đã chẳng để mắt đến con, nếu khen xinh đẹp chỉ sợ càng chẳng liếc đến con một cái.”

Ta ngơ ngẩn, đấy là Giang Thần sao? Sao nghe mà ấm ức tủi thân, chua chát sâu kín?

Không phải trước giờ hắn đều tự kiêu về bản thân, tự nhận phong lưu tuấn tú, hở chút là đả kích ta sao?

Thích phu nhân cười vỗ vai Giang Thần: “Ngốc quá, thông minh của con để đi đâu hết? Lời nên nói thì không nói, lời không nên lại nói lung tung. Haizzz, đúng là, quan tâm tất loạn.”

Giang Thần vuốt mũi, cười hì hì.

Thích phu nhân nhìn ta, cười nói: “Tiểu Mạt, Thần nhi ăn nói vụng về, con tha thứ cho nó.”

Hắn mà ngốc? Ta kinh ngạc nhìn Thích phu nhân, người làm mẹ quả nhiên bao che khuyết điểm.

Dường như Thích phu nhân nhìn ra ta không tin, lại nói: “Lời không cốt ở ít nhiều mà quan trọng là phù hợp. Có thể khắc sâu vào tâm khảm thì dù chỉ là một chữ cũng đáng giá, theo ta thấy, sợ là mấy năm nay Thần nhi không nói được mấy câu khiến con cảm động.”

Ta giật mình, Giang Thần cúi đầu không nói, dường như có điều phải nghĩ ngợi.

Thích phu nhân kéo tay ta, dịu dàng nói: “Nào, ăn sáng cùng ta.”

“Phu nhân, bốn vị cô nương Mai Lan Cúc Trúc, là quý phủ mua về từ nhỏ sao?”

“Đúng vậy, ta mua từ gánh hát, bốn nha đầu đó là nha hoàn xuất sắc nhất Quy Vân sơn trang, con có hài lòng không?”

Căn bản ta không cần nha hoàn, trên danh nghĩa Tiểu Hà Bao là nha hoàn của ta, thật ra ta không hề coi cô bé là tôi tớ, mà coi cô bé như muội muội.

“Dạ, phu nhân, văn tự bán thân có thể đưa cho cháu được không ạ?”

“Tất nhiên là được, Tiểu Bội, bảo Lưu mama qua đây một chuyến.”

Rất nhanh sau đó, Thích phu nhân đưa cho ta bốn văn tự bán thân, ta áy náy nhìn bà, ta thật sự bất đắc dĩ.

Ăn sáng xong, khi ta và Giang Thần trở lại Lan Trạch Viên, bốn vị cô nương đang sắp xếp hoa cỏ. Ta sờ sờ văn tự bán thân trong tay, việc này tuy là có mục đích cá nhân, nhưng cũng là vì muốn tốt cho bọn họ. Bọn họ có ngoại hình, làm vợ người khác hẳn là hơn làm thông phòng chứ.

Ta vào phòng, nhấp chén trà nhuận giọng, sau đó bảo Tiểu Hà Bao gọi bốn vị cô nương Mai Lan Cúc Trúc cùng tất cả nha hoàn Lan Trạch Viên lại, gọi là mở cuộc họp. Sư phụ thường xuyên mở cuộc họp với các sư huynh và ta, hôm nay ta như được chân truyền.

Không lâu sau mọi người có mặt đầy đủ, ta đứng dưới hành lang, nhìn các tiểu cô nương đại cô nương đứng xếp hàng ngay ngắn, tuổi xuân như hoa, dung mạo trẻ trung, cảm giác sâu sắc cuộc họp này là rất cần thiết.

Ta hắng giọng mở lời: “Hôm nay ta mời mọi người đến, là cảm thấy vườn này cũng không có công to việc lớn gì, mọi người ở đây lãng phí tuổi xuân thật đáng tiếc. Bốn vị cô nương Mai Lan Cúc Trúc, đã đến tuổi lập gia đình, ta tìm phu nhân xin văn tự bán thân, để mọi người ra khỏi phủ lấy chồng, mọi người thấy thế nào?”

Bốn người Mai Lan Cúc Trúc nhìn sững sờ, ngơ ngẩn! Các tiểu nha hoàn khác cũng ngây ra.

Ta đưa văn tự bán thân cho bốn người, bốn người đẩy không được, nhận không xong, chợt như giấc mộng vỡ tan.

Đúng vậy, một văn tự bán thân đập tan ảo mộng của họ. Thật ra không phải ta ghen, cũng không phải ác ý với họ, ta chỉ là cảm thấy, nếu cứ ở đây mò trăng dưới nước, hái hoa trong gương, không bằng tìm một người chồng tốt sống nửa đời còn lại.

Bọn họ thất thần khiến ta không đành lòng, ta dịu dàng khuyên nhủ: “Con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nhân phẩm con người mới là điều quan trọng, ngàn vạn lần đừng sai lầm bởi những thứ bề ngoài, sắc tức thị không! Ví dụ như Giang công tử, mọi người đều thấy hắn tốt đẹp như tiên trên trời, âm thầm ái mộ. Thật ra, hắn có đẹp trai đến đâu cũng chỉ là người bình thường. Đêm ngủ thì ngáy, sáng dậy gỉ mắt.”

Vẻ mặt các nha hoàn rất kỳ quái, sợ hãi nhìn ta, nhưng không sực tỉnh như ta tưởng. Chắc là dẫn chứng ta nói chưa đủ sức thuyết phục, bọn họ cần dẫn chứng gì nặng ký hơn.

Ta lại hắng giọng nói tiếp: “Uhm, ngày nào hắn cũng vào nhà xí.”

Những tiếng phì cười lần lượt vang lên. Mai Lan Cúc Trúc cũng phải cười. Ta nhìn mọi người nghẹn đỏ mà cười, hài lòng gật đầu. Xem ra rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấu bản chất vấn đề. Hy vọng bọn họ kiên định không lãng phí tuổi xuân nữa.

Ta vỗ tay: “Giải tán cuộc họp.”

Các nha hoàn giải tán, ta về phòng lại nhấp chén trà nhuận giọng. Ta chờ mong Thích phu nhân nghe nói chuyện này đến tìm ta khởi binh vấn tội.

Khi ta uống xong chén thứ nhất, đang chuẩn bị uống tiếp chén thứ hai, Thích phu nhân cười híp mắt đứng ở cửa.

Ta vội vàng đặt chén xuống, thi lễ chào bà. Tin này truyền nhanh thật.

Thích phu nhân vào phòng, cười nói: “Tiểu Mạt, ta vẫn tưởng con chất phác đơn thuần, lo sau này con không quản lý được Quy Vân sơn trang, hôm nay con mở cuộc họp khiến ta phải thay đổi cách nhìn. Quả nhiên là đệ tử đắc ý thâm tàng bất lộ của Tiêu Dao môn, rất có phong thái của Thạch Cảnh.”

Ta ngây ngốc, đỏ mặt. Tại sao không giống trong tưởng tượng của ta.

“Đại sự không hồ đồ, việc nhỏ không so đo. Biết nâng lên đặt xuống, dứt khoát lưu loát, chính là phong thái của đương gia chủ mẫu tương lai của nhà họ Giang ta! Tiểu tử Giang Thần quả là tinh mắt!”

Mặt ta càng lúc càng nóng bừng, tại sao không chỉ trích ta ghen tuông hẹp hòi? Tại sao không trách mắng ta bôi bác Giang Thần làm ví dụ, luận chứng sắc tức thị không?

“Hiếm có khi mẫu thân khen con một lần.” Giang Thần ung dung đi đến, xem ra tin tức trong phủ này truyền rất nhanh.

Hắn tươi cười đi tới trước mặt ta, nhướng mày hỏi: “Tiểu Mạt, tại sao muội biết ta đêm ngủ thì ngáy, sáng dậy gỉ mắt? Chẳng lẽ muội nhìn lén khi ta ngủ, ta nhớ là hai ta chưa từng ngủ chung mà!”

Giờ phút này chắc mặt ta còn đỏ hơn trứng tôm luộc chín.

Hậu quả của cuộc họp là, khi màn đêm buông xuống, Giang Thần sống chết đòi ngủ cùng ta để chứng minh hắn đêm ngủ không ngáy, sáng dậy mắt không gỉ.

Ta kiên quyết không chịu, hắn kiên quyết không đi.

Vì vậy, ta và hắn giằng co đến khi mẫu thân hắn biết chuyện, đến chủ trì công đạo.

“Mẫu thân, chuyện này liên quan đến thanh danh của con, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, con nhất định phải chứng minh trong sạch.”

Ta bị hắn làm cho vã mồ hôi: “Huynh không cần chứng minh, muội tin huynh rồi, nếu chưa được thì để muội tập hợp nha hoàn mở cuộc họp rửa sạch oan khuất cho huynh.”

Thích phu nhân hắng giọng lên tiếng, dáng vẻ công bằng chính trực, thái độ chân thành nói với ta: “Bọn nha hoàn hiểu lầm nó cũng không sao, tiểu Mạt con hiểu lầm mới khiến nó thương tâm, theo ta thấy đúng là chuyện này cần được chứng minh.”

Ta… câm nín.

Thích phu nhân lại nói: “Con chứng minh một phen cũng tốt, sau này hai đứa ngủ chung hàng đêm, nếu nó ngáy thì con khó mà ngủ ngon.”

Ngủ chung hàng đêm… Nghe thế mặt ta liền nóng bừng.

Thích phu nhân, lão nhân gia thật có bản lĩnh, khiến ta không biết làm sao?

Màn đêm buông xuống, Giang Thần hớn hở nằm trên giường ta, ta ngồi trên ghế.

Hắn dùng tay chống đầu, cười híp mắt nói: “Tiểu Mạt, sao muội lại cách ta xa như thế, chúng ta nằm cạnh nhau muội mới có thể quan sát kỹ càng.”

Ta ngao ngán, cảm nhận trình độ mở cuộc họp của mình thua xa sư phụ, lão nhân gia chưa từng bị người ta nắm thóp ngay sau cuộc họp, sao ta lại xuất sư bất lợi như thế, vừa làm đã bị khống chế.

Sáng hôm sau, ta mơ màng tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Giang Thần nằm ngay bên cạnh!

Hắn mặc áo ngủ màu hồng nhạt, vạt áo hơi mở, thêu những đóa hoa đào tươi rói. Phần da thịt lộ ra trơn bóng, khóa vàng ẩn hiện. Lần đầu tiên ta thấy một người đàn ông mặc áo màu hồng nhạt, người bình thường mặc nhìn sẽ phản cảm vô cùng, hắn lại có bản lĩnh mặc màu hồng nhạt đẹp đến vậy, thực khiến người ta phải kinh ngạc, bội phục.

Mà lúc này, ta như một con bạch tuộc, bám chặt hắn như bám tảng san hô, lại như một con chim tước nhỏ thân mật với đóa hoa đào.

Ta ngây người, là ta nửa đêm mộng du lên giường, hay là hắn đưa ta vào giường? Dù cho đã lên giường thế nào, việc cần làm trước tiên hẳn là xuống giường đã.

Ta tỉnh táo lại, dùng tư thế chim yến lướt nước phi thân qua người hắn, bởi vì quá hoảng sợ, khi tiếp đất không vững, ngả nghiêng một chút.

Hắn đưa tay đỡ tay ta, cười hì hì: “Tiểu Mạt, ta nhìn muội đã nửa ngày, muội ngủ say cũng rất khó coi.”

Ta không tự chủ nhìn hắn một cái, hắn tươi tỉnh trong nắng sớm, phong lưu tuấn tú, không chút gỉ mắt, râu hơi nhú lên, thêm sự mạnh mẽ anh khí, rất bắt mắt, bắt mắt đến mức người khác phải sững sờ. Haizzz, sơn trang này ít đàn ông, hắn lại tuấn tú như thế, các nha hoàn thì đang tuổi dậy thì, nhìn cả ngày khó tránh sinh lòng cuồng dại. Ta rất thông cảm cho bọn họ.

“Đêm qua… muội lên giường như thế nào?”

“Ta thấy muội ngủ trên ghế có vẻ không thoải mái, liền điểm huyệt bế muội lên giường, sau đó lại giải huyệt, vì thế muội không nhận ra.”

“Là thế sao, còn sau đó?” Ta quần áo hoàn hảo, tất nhiên hắn chưa làm gì ta, nhưng ta vẫn không kiềm chế được mà hỏi một câu.

Hắn cười híp mắt nói: “Sau đó, muội liền ôm chặt ta ngủ suốt đêm.”

Ta thấy mặt nóng bừng, kinh ngạc nhìn hắn, hắn bị ta ôm chặt, lại làm Liễu Hạ Huệ suốt đêm, là ta có vấn đề hay là… hắn có vấn đề?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.