Nhà họ Nghiêm – bầu không khí hết sức nặng nề.
Như Ý tấm tức khóc. Thẩm Thanh Dương cũng trầm ngâm trong một góc. Sắc mặt Nghiêm lão phu nhân u ám dị thường.
Cửa mở. Nghiêm Thành bước vào.
-Anh họ…
Mạnh Bằng là người đầu tiên lên tiếng. Mạnh Quan bình thường lạnh nhạt, bây giờ cũng rướn người dậy, mày nhíu khẽ.
Nghiêm Thành không về một mình. Anh dẫn theo Đào Đào. Cô bé có vẻ rụt rè, mắt chỉ sáng lên khi nhìn thấy Mạnh Quan, Mạnh Bằng và Như Ý. Nghiêm Thành cười khẽ, vuốt tóc con:
-Con chào bà cố đi Đào Đào…Kia là các cô, các chú.
-Cô chú ạ?
-Ừ. Chào cô chú đi con.
Đào Đào rất ngoan, khoanh tay chào hỏi từng người. Sắc mặt Nghiêm lão phu nhân càng khó coi hơn.
-Con đem đứa con hoang này về nhà làm gì? Con…
-Bà nội à…Chuyện người lớn đừng nên đổ lên đầu con nít -Nghiêm Thành cắt ngang -Tiểu Bằng, Tiểu Quan – hai em giúp anh họ một chút, đi chơi với Đào Đào nhé?
-Vâng…
Mạnh Quan ngoắc nhẹ, Đào Đào đã chạy đến bên cậu bé. Mạnh Bằng, Mạnh Quan – hai bên hai tay dẫn Đào Đào ra bên ngoài.
Như Ý cũng được Mạnh Bằng kéo ra. Trong phòng chỉ còn toàn người lớn. Thẩm Thanh Dương hít sâu một hơi, là người đầu tiên lên tiếng:
-Mẹ tôi vừa bị cảnh sát bắt. Anh biết chứ?
Khoảng 30 phút trước đã có người báo lại cho Nghiêm Thành. Tuy trên danh nghĩa là bà Thẩm bị bắt nhưng kẻ ảnh hưởng vẫn là người của Nghiêm gia. Nhất là khi báo chí đăng tin, cho là Nghiêm gia ra tay diệt khẩu, mấy năm trước đã sai người hãm hại Diệp Tâm. Trên mạng xã hội đã có không ít bài viết đòi lật lại vụ án năm cũ, làm rõ nguyên nhân Diệp Tâm bị tai nạn trong vụ nổ rò rỉ khí gas.
-Chuyện không còn là của Tiểu Tố (tên thân mật của Bà Thẩm -mẹ Thẩm Thanh Dương)- Nhà ta đang gặp chuyện. Bây giờ con lại vướng vào vụ scandal đã kết hôn. Báo chí mà mò được tin cô ta từng là người giúp việc nhà ta thì….
-Làm sao bằng được chuyện cô gây ra năm năm trước chứ -Nghiêm Thành bình thản- Thuê sát thủ giết người, để…..- Ánh mắt Nghiêm Thành hướng về phía Thẩm Thanh Dương, sắc bén- Không như nội nghĩ là để giữ gìn danh dự cho nhà mình đâu. Cô chỉ muốn bao che cho tội lỗi mà con mình gây ra….Nếu còn có chút lòng tự trọng, tôi nghĩ không đợi tới khi tôi vạch trần mọi chuyện, chú nên tự động nói cho bà nội biết, trước đây chú đã làm gì?
Mặt Thẩm Thanh Dương tái mét. Nghiêm lão phu nhân và những người còn lại cũng đều kinh ngạc nhìn Nghiêm Thành. Anh cười khẩy:
-Còn chuyện của Đào Đào và….Hân Hân, con nghĩ nội không cần phải quản. Dù nội tin hay không cũng được, Đào Đào là con gái ruột của con. Con và mẹ của con bé đã chính thức kết hôn và muốn được sống yên ổn. Nội và gia đình có chúc phúc không cũng không phải là chuyện quan trọng. Còn về việc quản lý công ty, nếu nội cảm thấy con làm việc không tốt hay có điều gì làm ảnh hưởng gia đình, muốn lấy lại vị trí giám đốc điều hành, con cũng sẵn lòng trả lại. Con sẽ gặp luật sư Trần ngay…
-Con….
Nghiêm lão phu nhân ngồi phịch xuống ghế, ông Nghiêm đỡ lấy mẹ, quắc mắt về phía anh:
-Con không được nói với nội như vậy. Con….
-Hơn hai mươi năm nay ba vốn coi như con không tồn tại- Nghiêm Thành hướng mắt về phía bà Nghiêm đang nhìn anh bằng đôi mắt như van nài, giọng lạnh băng- Nếu không có dì, con cũng chẳng muốn ở lại Nghiêm gia làm gì nữa. Bây giờ lên tiếng dạy dỗ, có muộn quá không ba?
Trong ký ức còn sót lại, Nghiêm Thành không quên một người mẹ trên giường bệnh đã phải dứt ruột cho anh theo gia đình bên nội giàu có hơn để đảm bảo một tương lai tươi sáng. Còn một người mẹ ở Nghiêm gia dịu dàng, nhân hậu, nuôi đứa con chồng như con ruột, đã cho Nghiêm Thành sự yêu thương và quan tâm suốt những ngày thơ ấu phải bó mình trong sự giáo dục khắc nghiệt nhằm đào tạo nên người “thừa kế Nghiêm gia”.
Người cha là một hình bóng nhạt nhòa. Ông ta chỉ biết oán trời trách đất. Ông ta không chấp nhận người vợ ở nhà tổ nhưng lại không đủ mạnh mẽ phản kháng. Ông ta làm ra vẻ không quan tâm danh lợi, thực ra là người đàn ông vô dụng, không có chủ kiến, chỉ biết đổ lỗi cho người khác, cho thất bại và sai lầm của bản thân mình.
-Đào Đào ơi!
-Dạ?
Tiếng dạ ngọt ngào của con gái làm lòng Nghiêm Thành ấm lại. Anh sẽ không để con gái mình phải oán trách cha của nó. Hơn ba mươi tuổi, cuộc sống của Nghiêm Thành chỉ gói gọn trong một phạm vi nhỏ hẹp. Nhưng con gái anh phải được sống trong hạnh phúc, dưới ánh mặt trời luôn tươi nở nụ cười.
-Ba ơi!
Điện thoại của Nghiêm Thành nhấp nháy. Đào Đào nhón chân lấy, đưa cho anh:
-Ba nghe điện thoại nè…
-Cảm ơn con…
Bên kia là giọng của bà nội. Người đàn bà thép trong thương trường, vậy mà bây giờ phải xuống giọng rất nhiều:
-Chiều nay….con đưa cô ta về ăn cơm. Chuyện cưới xin…không qua loa như vậy được. Phải tổ chức đàng hoàng.
Bà nội chấp nhận xuống nước. Nhưng mọi chuyện đã muộn màng rồi. Nghiêm Thành còn một lời hứa. Một lời hứa phải hoàn thành.
Anh thở dài. Chiều nay thôi, e là Nghiêm gia không chỉ đối diện với một trận sóng gió. Nó còn là bão tố, cuốn trôi bất cứ trở ngại nào trên con đường nó lướt qua.