Ba Ba

Chương 37: Thế thân



Không ngoài dự đoán của Nghiêm Thành, chỉ khoảng một tiếng sau, đã có điện thoại từ nhà.

Giọng ba vang lên, rõ ràng, rành mạch. Đã bao nhiêu lâu không nghe giọng ông rồi:

-Về nhà ngay.

Nghiêm Thành ngưng lại một chút, rồi khẽ lên tiếng:

-Tối nay con có tổ chức một buổi tiệc ở biệt thự riêng. Ba và dì nói với nội, sau tiệc…con sẽ về nhà….

-Con…

Sau chuyện đêm nay, có lẽ nội sẽ nói: “Đủ lông đủ cánh, đứa nào cũng muốn bay.”

Nếu có một nơi làm tổ ấm thì có con chim nào muốn bay khỏi đó đâu.

-Anh….

Diệp Tâm mang theo ly trà nóng lên cho anh. Thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa dò xét của bà Trương gián tiếp báo cho cô biết, sắp tới sẽ có sóng gió. Bà ấy thế nào cũng đem chuyện hỏi bà Nghiêm. Bà ấy lại….

-Không sao đâu. -Nghiêm Thành lại cười nhẹ, dịu dàng- Rồi sẽ qua thôi.

Khi anh mười tuổi, ba đã nói với anh câu đó khi đưa Nghiêm Thành về Nghiêm gia….Nỗi nhớ, kỉ niệm….Mọi thứ rồi sẽ qua thôi. Một khi mẹ đã chấp nhận kí vào hiệp ước, duyên phận mẹ con giữa hai người đã kết thúc. Bà không đủ sức giữ lại Nghiêm Thành, đành phải để anh đi.

Ba Nghiêm Thành sống như một cái bóng trong nhà họ Nghiêm. Anh còn được coi trọng hơn ông ấy. Dù thực tế, chỉ Nghiêm Thành mới hiểu- ông ấy xem anh chỉ xem như vật thế thân, thay cho vị trí của mình ở nhà lớn. Nghiêm Thành càng thành công, ba anh càng không phải bận tâm về vai trò con trưởng, dễ dàng thực hiện hoài bão của mình.

Sinh ra là vật hi sinh cho giấc mơ của người khác, đó chính là số phận của những người trong nhà họ Nghiêm sao?

-Anh đừng làm…đừng làm bà tức giận- Diệp Tâm ngập ngừng- Bà ấy….

-Nội tôi tàn nhẫn, nhiều thủ đoạn. Em sợ phải không?

-Không….-Diệp Tâm đáp nhỏ -Tôi không sợ….Chỉ là….

-Không sao đâu -Nghiêm Thành bất thình lình đứng dây- Nội tôi đáng sợ, nhưng nội cũng chỉ là một người phụ nữ không có gì để lưu luyến ngoài danh vọng và tiền bạc. Những thứ ấy dễ làm mê muội người ta lắm. Em đừng lo….

Diệp Tâm không thể nói…Cô không lo sợ gì cho mình cả. Bà ấy không biết cô còn sống, cứ ngỡ là một cô gái nào đó quyến rũ cháu bà. Ba mẹ cô sẽ không bị hại. Đào Đào còn là đứa trẻ, dù nhẫn tâm thế nào bà ấy cũng không đến nỗi hại một đứa bé. Nhà họ Nghiêm đang im lặng chờ cơ hội Nghiêm Thành trở mặt cùng bà ấy, cũng sẽ không có hành động bất lợi với cô.

Nhưng Nghiêm Thành thì khác. Nếu bà nội lấy tư cách trưởng bối, người đứng đầu Nghiêm thị rút lại mọi quyền hành của anh thì…Anh có đủ sức chống lại sao?

-Tôi…tôi và Đào Đào đáng giá vậy sao? Anh thực sự làm vậy vì chúng tôi sao?

Diệp Tâm hỏi. Nghiêm Thành nhíu chặt đôi mày:

-Tôi vì chính mình. Sống với hai mẹ con em, tôi cảm thấy hạnh phúc. Và tôi muốn sống hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.

Diệp Tâm nhìn bóng lưng người trước mặt. Cao lớn, vững chãi….Cô chưa yêu Nghiêm Thành, đó là điều chắc chắn. Song anh lại làm cho Diệp Tâm tin tưởng. Có một người cha xứng đáng với tình thương của con cái, Đào Đào sẽ rất tự hào….

-Chuyện đăng ký kết hôn đó….

Cô bỏ dở cậu nói. Nhưng Nghiêm Thành rõ ràng đã quyết định. Cô nhớ tới khuôn mặt rạng ngời của con gái. Không ai yêu thương nó bằng ba ruột. Đào Đào lại thương ba như vậy, con bé cũng không muốn sống xa mẹ của mình.

-Chuyện đăng ký kết hôn đó….khi nào thực hiện? Tôi….

Thủ tục kết hôn cũng đơn giản. Nghiêm Thành nhìn cô cúi gằm mặt, thoáng mỉm cười:

-Tối nay có thể nội tôi hoặc nhiều người sẽ đến dự tiệc. Chúng ta cũng nên xác định thân phận của mình. Chi bằng…-Giọng anh trở nên trầm thấp- Chiều nay, không….ngay bây giờ chúng ta cùng đi làm thủ tục luôn đi.

Diệp Tâm vẫn còn cứng người khi vòng tay Nghiêm Thành vòng qua người mình. Nhưng cô không muốn phân vân nữa….Đào Đào không thể xa ba của cô nhóc. Cô cố vịn vào lý do ấy để mình thụ động song vẫn cam tâm tình nguyện bước ra xe theo Nghiêm Thành đến văn phòng công chứng, chính thức làm giấy kết hôn.

*Chương sau: Gặp lại người xưa – nhân vật nữ phụ, nam phụ….Khang Kỳ Bách tiết lộ thân phận.

Đào Đào -Lạc Lạc- Mạnh Quan- Mạnh Bằng cũng gặp nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.