Mặt trời đã lặn, sắc trời dần tối, Ôn Lương cùng Mục Sở Bạch nói chuyện xong liền đưa y về phòng.
Hai người rời khỏi cửa, vừa mới bước chân vào lớn, Mục Sở Bạch liền thấy Chu Vượng Mộc có chút thấp thỏm ngồi không yên. Mục Sở Bạch thuận tay đóng cửa lại, đi đến bên người Chu Vượng Mộc hỏi: “Chu huynh? Ngươi làm sao vậy?”
Chu Vượng Mộc hai tay chắp sau lưng, có chút ấp úng mà nói: “À, thời…… Thời tiết lạnh, ta bảo lão Vạn mang cho ta…… Không phải, mang cho ngươi mang mấy đồ vật.” Hắn đem “Đồ vật” giấu phía sau lấy ra rồi nhét vào tay Mục Sở Bạch, Mục Sở Bạch nhìn kĩ hơn thì đó là một cái bình nước nóng.
Mục Sở Bạch cảm thấy có chút cảm động lại có chút buồn cười, nhận đồ vật này từ một vị sơn tặc thống lĩnh mười mấy người, bất luận là ai đều yêu cầu suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thế này, y mở miệng hỏi: “Này…… Ngươi lấy nó từ chỗ nào vậy?”
Chu Vượng Mộc chợt thấy có chút tùy tiện, hắn khoát tay, “À, là lão Vạn làm ra, lúc trước không phải ngươi nói ở nhà ngươi trải qua mùa đông đều là dựa vào cái này sao, cho nên ta đi làm ra một cái, dù có nói như thế nào đi nữa, ngươi đều giúp ta, ta cũng không thể ngươi chịu thiệt.”
Mục Sở Bạch ngẩn người, y nhìn nhìn bình nước nóng trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Chu Vượng Mộc, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót, y lắp bắp nói: “Đa tạ, đa tạ.”
Hai người nói không hề nhiều, Mục Sở Bạch ôm bình nước nóng vọt vào trong phòng. Mà Chu Vượng Mộc một mình đứng bên ngoài sảnh, gãi gãi tóc sau gáy, lại bất giác nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Vạn Tử Sơn đã chia tiền xong. Mọi người ở trong dinh thự Tống Phong đang ngồi chờ đến lúc mặt trời chiều ngã về tây. Bọn họ tuy là người đi đưa tiền nhưng rốt cuộc số tiền không phải là quang minh chính đại nên không thể trao tiền một cách công khai giữa thanh thiên bạch nhật.
Qua nửa giờ Dậu (17h-19h), đám người Chu Vượng Mộc ăn chút mứt hoa quả, sau đó từng người cầm túi tiền từ cửa sau Tống gia đi ra, đi bộ về phía Tây của Hồng Châu thành. Lúc này có Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương hai người mang theo Mục Sở Bạch, mọi người cũng tương đối yên tâm hơn, ngược lại Mục Sở Bạch trong lòng thập phần lo lắng.
Bọn họ đi trên con đường cách khu dân nghèo không xa, Mục Sở Bạch nhỏ giọng nói, nói: “Ta từ trước tới giờ chưa từng làm loại chuyện này, nếu có gì sai sót, phiền hai vị phải gánh vác một chút rồi, tại hạ cảm tạ trước.”
Chu Vượng Mộc xua xua tay, “Mục công tử thông minh như vậy nhất định sẽ không có sai sót, chốc lát ngươi ở bên cạnh nhìn là được.”
Ôn Lương phe phẩy cây quạt thăm dò xung quanh, chọn một con đường vắng vẻ dẫn bọn họ đi vào. Nếu nói Hồng Châu thành náo nhiệt bất phàm thì cũng chỉ náo nhiệt ở khu vực bán hàng này, còn khu dân nghèo một khi vào đêm, ngay cả một bóng người cũng không có.
Đường đi rất hẹp, bọn họ ba người không thể sóng vai mà đi, Ôn Lương chỉ phải phe phẩy cây quạt theo ở phía sau.
Nhà ở khu dân nghèo thật ra không to lớn giống như nhà Tống Phong, mỗi một căn nhà rất sát nhau, nóc nhà cũng không cao. Nếu gạch xanh ngói đá còn tính có nơi che đầu thì mái nhà ở đây đều rợp bằng gỗ rơm rạ tùy ý, vừa tối vừa dơ lại không chắc chắn.
Mục Sở Bạch cau mày nhìn khắp nơi, theo bản năng giơ tay bưng kín mũi. Y nói: “Nếu trời tối đen thì chẳng phải là không tìm được lối đi ra ngoài sao?”
“Ôn Lương mang theo gậy đánh lửa, ngươi đừng lo lắng.” Chu Vượng Mộc quay đầu nhìn vào bên trong hai gian phòng, hắn dùng ngón tay ra hiệu, Ôn Lương ở phía sau bọn họ hướng về phía Mục Sở Bạch cười cười.
Mục Sở Bạch nghĩ thầm chính mình lo lắng quá mức, hai ngươi bọn họ nhất định đã ra ngoài rất nhiều lần để phát tiền, điều gì cần nghĩ tất nhiên đã nghĩ tới. Đi được nửa đường, Chu Vượng Mộc đột nhiên dừng lại trước mắt y, Mục Sở Bạch không chú ý, thình lình mà đụng vào tấm lưng rắn chắc của Chu Vượng Mộc. “Xin lỗi.” Mục Sở Bạch che cái mũi lại nói xin lỗi, mà Chu Vượng Mộc tựa hồ một chút cũng không để ý, hắn nhìn nhìn, đột nhiên hướng Ôn Lương vươn tay tới.
Hắn nói: “A Lương, đưa ta năm lượng.”