“Giang Thành đưa đến Lâm Tương?” Chu Vượng Mộc đem khoai lang từ chủy thủ thượng rút xuống dưới, “Đó là lô hàng nào a?”
“Ông chủ Trang của Vạn Trà Lâu ủy thác Hồng Môn tiêu cục đưa lô hành này đến hàng trà của Lâm Tương.” Vạn Tử Sơn chậm rì rì mà nói.
“Ồ” Chu Vượng Mộc không ngẩng đầu, chỉ là tiếp tục ăn khoai lang, hàm hồ nói:
“Tống Phong kia có phát hiện ra có người trên núi này bảo vệ lô hàng hay không?”
Một bên Ôn Lương thoa thuốc mỡ băng bó tốt cho Mục Sở Bạch, liền quay đầu lại nhìn phía Vạn Tử Sơn.
Vạn Tử Sơn nói: “Ta còn nghe nói, người họ Tiêu là người bảo lãnh.”
“Phi!” Chu Vượng Mộc phun ra một ngụm khoai lang rachậu than, “Chính là là lô hàng mà lần trước họ Tiêu tới đây nói?”
Vạn Tử Sơn nói: “Chỉ sợ là như thế.”
Lúc này đừng nói là Chu Vượng Mộc, đến Ôn Lương còn cảm thấy kỳ quái. Chu Vượng Mộc cầm chủy thủ đặt ở trong lòng bàn tay xoay xoay, vội vàng hỏi:
“Tống Phong kia còn phát hiện được cái gì?”
Vạn Tử Sơn thẳng thắn nói: “Tống Phong nói, lô hàng hóa này ở tiêu cục được ghi dưới tên quán trà của ông chủ Trang, kỳ thật nó thuộc về của thứ sử Giang Thành, Hồ Khuê. Về phần nó được đưa đi, Tống Phong không có biết được, bất quá lão đại, ngẫm lại chuyện này đích xác thực kỳ quái, nếu ông chủ Trang chỉ đưa đích xác hàng lá trà, Hồng Môn tiêu cục không cần thiết sử dụng những người có hộ tống cấp cao đưa tới, cái này so vói mấy rương trà còn đắt hơn, nơi này chắc chắn có vấn đề.”
Chu Vượng Mộc nghe xong xoay chuyển tròng mắt, khoai lang cũng bị hắn gặm đến không còn nhìn ra hình thù, hắn đùa bỡn chủy thủ nơi tay đầu ngón tay vung tới vung đi, nói:
“Tống Phong tin tức khẳng định là không có vấn đề, điểm này ta tin hắn, nhưng là chuyện này liền kỳ quái, nếu nơi này đồ vật thật sự bị ẩm ướt, sao lại nhờ thằng nhãi Tiêu Đại Tráng này tới bảo lãnh?”
Ôn Lương nghe xong cũng cảm thấy có lý, hắn đối với Chu Vượng Mộc nói:
“Đại ca, ngươi không cảm thấy lời của Tiêu Đại Tráng nói rất có vấn đề sao? Tựa hồ là Đặc Đặc lên núi trại nói cho chúng ta biết, chẳng lẽ bọn họ thật là sợ hãi chúng ta sẽ đi cướp sao?”
Mục Sở Bạch một bên nhất thời nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền đi xuống nhà bếp cầm một đôi đũa tới, lấy trong túi hai củ khoai lang có vẻ ngoài không tồi, cắm vào chiếc đũa lớn, ngồi trở lại chỗ một lần nữa bắt đầu nướng khoai lang.
Bên kia Vạn Tử Sơn còn ở cùng Chu Vượng Mộc nói cái gì, chỉ nghe hắn nói:
“Tiêu Đại Tráng nhất định là nghe theo lời Lão Cửu, bọn họ biết hướng đi của lão đại, cho nên cố ý nói như vậy bức ngươi không cần ra tay.”
Ôn Lương không tỏ ý kiến mà gật đầu, “Có lẽ là lời cảnh cáo của Lão Cửu thúi đối với đại ca. Dù sao trước đây, đại ca cướp của bọn họ quá nhiều lần, mà Lão Cửu thối kia chính là dựa cái này tới nịnh bợ quan viên tam thành, có lẽ lúc này Hồng Môn tiêu cục có đoàn hộ tống dầu và nước.”
Chu Vượng Mộc cúi đầu nghĩ nghĩ, đối Vạn Tử Sơn phất phất tay, “Chuyện này ta hiểu rồi, lão Vạn ngươi đi về trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Vạn Tử Sơn gật đầu, hắn hướng về phía ba người ôm quyền, đang muốn rời đi, Chu Vượng Mộc giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ trên ghế nhảy dựng lên, vội vàng đuổi theo Vạn Tử Sơn. Ôn Lương nhìn còn có chút kỳ quái, không khỏi nở nụ cười, đối Mục Sở Bạch nói:
“Đại ca có khi chính là như vậy, lúc kinh lúc rống.”
Mục Sở Bạch đi theo cười cười, y đưa một củ khoai nướng gần chính vào tay Ôn Lương,
“Nè, cho ngươi, đa tạ ngươi vừa rồi thoa thuốc cho ta.”
Ôn Lương ngơ ngác mà tiếp nhận đũa lớn xiên khoai lang, tậm chí còn quên nói một tiếng cảm ơn với Mục Sở Bạch.
Lúc này, Chu Vượng Mộc từ bên ngoài đuổi trở về, ngồi trở lại trên ghế, hắn nhìn nhìn đũa xiên khoai lang trong tay Mục Sở Bạch cùng Ôn Lương, mỗi người một cái, trông rất hòa hợp. Hắn cũng xoay người, từ trong túi lấy ra một củ khoai lang lớn lại đây, một phen cắm vào chủy thủy, tiếp tục nướng lên.
Ôn Lương mở miệng nói, “Lão đại, lô hàng hóa này ngươi thấy thế nào?”
“Ừmm……” Chu Vượng Mộc nhất thời không ra chủ ý gì, liền thuận miệng hỏi Mục Sở Bạch, nói: “Mục công tử có ý tưởng gì không? Nói ra nghe một chút,cho ta một ít lời khuyên.”
Như vậy vừa hỏi, Ôn Lương còn cảm thấy có chút khó xử, đừng nói là Mục Sở Bạch, y ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi:
“Kỳ thật…… Kỳ thật ta nghe không có hiểu ý trong lời ngươi nói.”
“Ồ, xin lỗi a.” Chu Vượng Mộc khờ khạo mà gãi gãi tóc, trong lòng có chút hối hận, Mục Sở Bạch sao có thể liên quan tới loại chuyện này.
Ôn Lương một bên không còn cách nào đành giải thích:
“Tuy nói chúng ta là sơn tặc, kỳ thật chúng ta cũng không phải thấy tiền liền sẽ đi cướp. Thông thường chúng ta chỉ cướp tiền do quan viên tiêu cục đưa tới. Bọn ta cướp cũng cướp đồ cứu tế thiên tai.”
Mục Sở Bạch ngẩn ngơ, “Các ngươi sao đến đồ cứu tế thiên tái cũng dám cướp? Những cái đó nạn dân phải làm sao đây?”
Mấy năm nay phương nam đại tai, dân chúng lầm than, nghe đồn đã có không ít nạn dân di chuyển về phương Bắc nhưng bị bọn quan binh đè ép, hiện tại còn không có nhìn thấy động tĩnh.
“Mục công tử, ngươi cho rằng chúng ta không cướp, những khoản cứu tế là có thể bình bình an an mà tới tay nạn dân không?”