Ảo Long Thần Tung Ký

Chương 6: Hư Không tự



Nếu chết là cảm giác dễ chịu thế này, vậy cái chết thực sự cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng vì sao A Tì ngục lại chẳng hề nóng, chẳng lẽ ta lên thiên đường. Nếu là thiên đường, vì sao chân ta không chạm vào mây.

Gã thử nhúc nhích mấy ngón chân. Cảm giác rất khẽ, nhưng ngón chân đúng là đã nhúc nhích.

Vậy là gã chưa chết, người chết về cơ bản, không có cách nào nhúc nhích được ngón chân. Vì chưa chết, nên gã hé mắt nhìn ra. Một thẻo mây trắng hờ hững vắt ngang bầu trời trong vắt.

Một đôi mắt xanh, xanh đến thăm thẳm, ngút ngàn như thảo nguyên mênh mông.

Quân Hào khe khẽ lắc đầu, bất tri bất giác muốn vươn tay chạm vào màu xanh tinh khiết đó. Bàn tay của gã được một bàn tay âm ấm giữ lại. Một thanh âm trìu mến thân thuộc khẽ vang lên.

– Ngô công tử, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi.

Là Vân Mị.

– Ta vốn lén theo dấu của người, tìm đến Vương gia trang, lúc ta đến thì bọn hắc y đã bắt đầu phóng hỏa, ta vốn e ngại Thần chủ, chỉ dám nép một phía xa để xem. – Vân Mị từ từ kể lại.

– Sau đó ta thấy các người dắt nhau ly khai Vương gia trang, liền bám theo, từ đầu đến cuối, đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Đến khi hai tên Đông thành sát thủ ấy định sát hại ngươi, ta liền phi đao ngăn chặn, đánh nhau một lúc thì ta giết được cả hai, cứu người đem về đây. Kỳ quái nhất là khi ta vừa đỡ ngươi dậy, thì Thiếu chủ đã đứng ngay sau lưng ta. Y bảo phi đao của ta, nhanh thêm ba lần nữa thì mới hơi hơi xứng với một chữ phi. Ta bèn hỏi lại ngươi không giết bọn ta à. Y bèn nói ra một câu gì đó cổ nhã, ta cũng không nhớ rõ ràng rành mạch, chỉ biết đại ý là y không ra tay với kẻ thua hai lần, bảo ta thích đem người đi đâu thì đem, nhưng nếu gặp lại y lần nữa, y sẽ ngắt đầu cả hai.

Quân Hào nhìn Vân Mị :

– Cô gọi y là gì?

– Người không biết sao, đó là Thiếu chủ của Ảo Long thần cung, Vương Ngạo Thiên.

Quân Hào há miệng, cũng không biết nên nói gì. Ngay cả Thiếu chủ của Ảo Long thần cung cũng đã đến đây, có thể thấy tình cảnh Vương lão gia không có chút gì khả quan rồi. Gã hỏi Vân Mị :

– Còn Vương lão gia và Vương phu nhân, cô có biết tin tức của họ không?

Vân Mị lắc đầu, thần tình buồn bã :

– Đêm đó sau khi đưa người tới đây, ta có chạy ngược lại thám thính tình hình, thì thấy nhân mã của Sát Thủ hội đã bỏ đi hết, Vương gia trang chỉ còn là một đám tro tàn mà thôi.

– Bọn hắc y đó là nhân mã của Sát Thủ hội à, Sát Thủ hội cũng là người của Ảo Long thần cung sao?

– Không phải, bọn hắc y đó là Đông thành sát thủ, có lẽ Ảo Long thần cung đã bỏ ra một món tiền lớn để thuê người của Sát Thủ hội. Nhưng cũng may hôm ấy chỉ có Đông thành sát thủ xuất hiện, nếu truy đuổi theo người là Tây thành vô nhân thì chỉ e là giờ đây hai chúng ta đã trở thành hai cái xác lạnh ngắt rồi.

Vân Mị lưu lại Triêu Phong trang mấy ngày, không hề biết Sát Thủ hội đã thuộc về Ảo Long thần cung, còn Quân Hào thì căn bản đây mới là lần đầu gã nghe đến hai chữ Đông thành sát thủ và Tây thành vô nhân.

Quân Hào gắng gượng chống tay ngồi dậy, dù thế nào gã cũng phải đi tìm Tiểu Kính về đây. Vân Mị ngạc nhiên nhìn gã :

– Người định làm gì?

– Ta phải đi cứu Tiểu Kính.

– Người vừa từ Quỷ môn quan trở về, giờ lại định quay trở lại đó sao.

Quân Hào lắc lắc đầu, tự gã biết cơ hội cứu Tiểu Kính trở về, chỉ sợ không đến một phần vạn. Gã nhìn Vân Mị :

– Vân Mị, cảm ơn cô đã cứu mạng ta, một mạng trả một mạng, coi như giữa chúng ta không ai nợ ai nữa, từ nay cô đừng xen vào chuyện này nữa, Ảo Long thần cung sẽ không tha cho cô đâu.

Vân Mị chẳng nói gì, lẳng lặng nhìn Quân Hào xiêu xiêu vẹo vẹo quay đi. Gã đi được mấy bước, cảm giác tê bại ngày càng tăng lên, hai chân dường như hoàn toàn mất đi khí lực, rốt cuộc cũng không chi trì nổi té lăn ra đất. Vân Mị chạy lại đỡ gã lên, ngán ngẩm bảo :

– Xem người đó, đến đi cũng không nổi lại còn đòi cứu người. Ta nói cho người biết, một chưởng đó của Thiếu chủ, tuy không có ý lấy mạng người, nhưng toàn bộ kinh mạch phế phủ của người đã bị chân khí của y phong bế hoàn toàn rồi. Trong mười ngày nửa tháng, nếu người có thể nhấc kiếm lên được, ta sẽ đổi sang họ người luôn.

Quân Hào hất tay Vân Mị ra, nói lớn :

– Cô im đi, dù có thế nào, ta cũng không phụ lời của Vương phu nhân được.

Vân Mị bị gã hất ra, cảm thấy tức giận, bản tính vốn chẳng hiền lành gì, nói cũng lớn không kém :

– Không phụ thì sao, đem tấm thân vô dụng của người tế đao cho bọn họ à. Ngô công tử, người chừng nào mới hết ngây thơ đây, người tưởng qua lại trong giang hồ giống như nhẹ nhàng cắp đao đi dạo trong vườn hoa nhà người sao. Nhìn người xem, có khác gì một phế vật, người dựa vào cái gì để sính cường với Ảo Long thần cung.

Quân Hào như bị giáng một búa, choáng váng ngồi im. Vân Mị chưa hết nộ hoả, rút thanh tiểu đao ra ném phập xuống trước mặt gã.

– Ta cho người mượn đao đó, đi theo dấu bọn Thần chủ đi. Trước khi bị họ loạn kiếm phân thây thì dùng thanh đao này tự kết liễu cho đỡ hổ danh tiếng của Ngô gia. Phụ thân của người, khi xưa thi triển đại kế phá Thông Thiên giáo, dù là bằng hữu hay địch nhân, không ai là không cúi mình khâm phục tài trí của ông ta cả, vì sao người bây giờ lại hành động hồ đồ như một kẻ thất phu như thế.

Quân Hào rốt cuộc cũng đã minh bạch một việc.

Gã ngẩng lên nhìn Vân Mị đứng trước mặt, ánh mắt thoắt nhiên trở thành bình tĩnh lạnh lùng, từ từ nói :

– Vân Mị cô nương, là ta sai. Quả thật bây giờ ta chẳng có cơ sở nào để chống lại Ảo Long thần cung cả. Cũng nhờ cô cảnh tỉnh, trước khi ly khai Vương phu nhân có dặn ta sau này đến Hư Không tự tìm Vô Trí đại sư.

Vân Mị ngồi xuống rút thanh tiểu đao lên :

– Hư Không tự à, Hư Không tự là ở đâu, sao ta chưa bao giờ nghe tới nhỉ?

– Hư Không tự ở trên đỉnh Bắc Mang sơn, nghỉ ngơi vài ngày rồi ta sẽ đi tới đó.

Cỏ lau rì rào hát trong đêm, hòa quyện với ngọn gió, thổi đến tận những vì sao đang lấp lánh trên tấm màn đen thăm thẳm trên cao.

Dưới gốc cây cổ thụ, bên ánh lửa lập loè, hai bóng người ngồi cạnh nhau. Là Vân Mị và Quân Hào. Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế đã hơi hơi bình phục, Quân Hào lập tức thu xếp lên đường ngay, Vân Mị trong lòng không an tâm, nhất quyết đòi đi theo. Gã đối với vị cô nương tính tình cứng rắn này không cách gì đối phó, chỉ đành cười khổ chấp thuận.

Mấy ngày nay, hai người họ thần tốc lên đường, chẳng cần tính toán đến chỗ dừng chân, thẳng tiến về Bắc Mang sơn. Quân Hào tuy thân mang nội thương, vẫn cứ kiên cường đi miết, lắm lúc mồ hôi lạnh cứ từng giọt từng giọt rịn lên mặt nhưng gã cũng không màng tới. Vân Mị đi bên cạnh, nhiều lúc cảm thấy ái ngại, nhưng nhìn thấy thần sắc quyết tâm của gã, lời nói ra tới đầu lưỡi lại thụt vào.

Cả hai đều là nhân vật giang hồ, cũng chẳng tị hiềm nghỉ ngơi, gặp thành trấn thì thuê quán trọ, ở hoang sơn dã lĩnh thì tuỳ tiện thắp lên một đám lửa lớn, trải chăn ra mà ngủ. Vân Mị vốn nghề nghiệp chính là sát thủ, qua lại giang hồ mấy năm, ăn gió nằm sương cũng chẳng lấy làm phiền lòng, lễ giáo phong tục lại chẳng cần liếc mắt tới, chỉ là gã công tử thế gia Quân Hào lại có sức chịu đựng không thua kém gì nàng, quả thật trong lòng có chút khâm phục.

Quân Hào chọc chọc vào đống lửa, xếp thêm một ít củi, đảm bảo cho nó sẽ cháy cho đến sáng. Gã nhìn qua Vân Mị đang bó gối ngồi dựa vào gốc cổ thụ phía sau :

– Cô ngủ sớm đi, trưa ngày mai là ta có thể tiến tới Hư Không tự rồi.

Vân Mị gật gật đầu, hỏi Quân Hào :

– Công tử, Vô Trí đại sư là người như thế nào, là bạn tâm giao với lão gia, ắt hẳn là một nhân vật phi thường.

Quân Hào lắc đầu :

– Nói ra thì thật không dám tin, phụ thân ta sau khi tật bệnh phác tác, đi lại khó khăn, vốn chẳng hề bước chân ra ngoài, ta gặp Vô Trí đại sư lần đầu tiên đến giờ đã là bảy năm rồi. Sau lần đó, ngẫu nhiên nghe phụ thân bảo Vô Trí đại sư, tuy phật pháp cao thâm nhưng tính tình có đôi chút kỳ lạ, tự mình lập tự, tiềm tu ẩn nhẫn. Ta tuy lúc đó còn nhỏ, nhưng với đại sư lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc, quả thật nhìn dáng vóc của đại sư, không ai dám nói đó là một võ giả cả, có điều phụ thân ta từng bảo, Mộc đại sư trụ trì Thiếu Lâm tự, nếu ngang bằng so sánh, chỉ sợ còn xếp dưới Vô Trí đại sư nữa kìa.

Vân Mị nghe gã tán tụng Vô Trí đại sư, trong lòng cảm thấy tuy có chỗ hơi quá, lại có chút cảm giác thú vị háo hức :

– Thì ra là một vị ẩn sư, tuy ta chưa qua lại giang hồ nhiều, nhưng trong mấy năm thi hành nhiệm vụ, chưa bao giờ nghe đến danh tính vị đại sư này, thật là hồi hộp muốn diện kiến ông ta quá.

Quân Hào nhìn vào đống lửa, bất thần hỏi :

– Vân Mị cô nương, cô làm sát thủ của Ảo Long thần cung, rốt cuộc từ đó đến giờ đã giết bao nhiêu mạng người rồi.

Vân Mị nhăn mặt :

– Sao người lại hỏi chuyện đó, chẳng đem lại cho người ta cảm giác thú vị tí nào.

Quân Hào trầm ngâm ngồi đó, vô thức chọc chọc cây gậy vào đống lửa, làm cho nó bắt lửa cháy luôn. Vân Mị nhìn lên tán lá trên cao, khe khẽ hồi tưởng lại.

– “Một người con gái nhỏ như ta, năm tuổi đã bơ vơ không cha không mẹ, sống nhờ vào lòng hảo tâm của hàng xóm, đến năm ta mười tuổi thì đã biết vào chợ, trộm cắp lặt vặt để mà sống qua ngày. Một đứa bé gái mười tuổi đầu, lại tứ cô vô thân, thì còn biết làm gì hơn nữa.

Có một lần, ta ăn trộm một cái bánh bao, bị lão chủ quán bắt được. Lão đứng giữa đông người, đánh ta ba cái bạt tai, lúc đó ta vừa xấu hổ tưởng chết đi được, lại vừa căm giận gã vô cùng. Gã tuyên bố, thức ăn đã ăn, cũng không bắt ta nôn ra trả lại được, nên sẽ bắt ta vào làm nô tài để trừ nợ trong mười năm. Một cái bánh bao, đáng giá mười năm nô tài, người thấy cái giá đó có hợp lý hay không.

Tất nhiên là ta không chịu, thừa sơ hở của lão, cắn thật mạnh vào tay lão già ấy. Lão đau quá bỏ tay ra, ta lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Hà, chỉ là vận khí thật quá đổi không may, lão đáng ghét ấy có chút công phu trong người, chụp lấy cái chổi ném vào chân ta, làm ta ngã lăn lông lốc, bị lão bắt lại, bị đánh thêm mấy cái cái rất nặng nữa.

Đúng lúc ta sắp sửa ngất đi, thì thấy lờ mờ có một bóng người hiện ra, chỉ trong nháy mắt, ra tay tàn độc vô cùng, đã bẻ gãy hai tay lão chủ quán đó, rồi nâng ta dậy. Lúc đó ta cũng mơ hồ chẳng còn biết gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng la thét thảm thiết của lão chủ quán, cùng tiếng chân tán loạn của mọi người xung quanh.

Sau khi ta tỉnh dậy, thì đã thấy nằm trong một gian phòng nhỏ, quần áo đã được thay ra, tuy không mới lắm, nhưng rất là sạch sẽ. Hồi lâu sau thì có người đem cơm đến cho ta ăn, lại vỗ về an ủi ta, cảm giác ấm áp ấy, là lần đầu tiên ta có được trong đời. Đến chiều tối, có người vào thăm ta, chính là người đã bẻ gãy hai tay lão chủ quán ấy.

Y hỏi thăm hoàn cảnh của ta, hỏi thăm gia thế, rồi y khen ta khí huyết cương cường, tuy phận gái mà can đảm như con trai. Lát sau, y hỏi ta có muốn đầu nhập vào Ảo Long thần cung không.

Ta chẳng biết Ảo Long thần cung là cái gì, bèn hỏi lại, vào đó có được ăn mỗi ngày không, có được mặc sạch sẽ như vầy không, có chăn êm nệm ấm thế này không. Y bật cười, bảo với ta tất cả mọi thứ đều có hết, chỉ là, phải đem tính mạng mình ra nổ lực đổi lấy mà thôi.

Lúc đó ta cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đem tính mạng ra đổi lấy thức ăn, ta cũng đã làm mấy lần, chỉ là thức ăn dù thế nào cũng không nóng sốt như ở đây, chỗ ngủ cũng chẳng tốt như ở đây, ta liền đồng ý ngay. Thế là năm ta mười tuổi, chính thức đầu nhập vào Ảo Long thần cung, ở đó trong suốt chín năm trời.

Chín năm trong đó, ta đã thực sự thấm thía, ở Ảo Long thần cung chẳng ai cho không ai cái gì, tất cả đều phải trao đổi ngang giá, mỗi năm có hơn trăm đứa trẻ lang thang vào đó, qua một năm, không có đến hai mươi đứa ở lại, qua một năm nữa, chẳng còn được đến mười đứa. Ta may mắn, trụ lại được hơn năm năm, đầu nhập vào Ám đội của Thần chủ, lúc đó ta mới biết, người ra tay cứu ta năm xưa là Long chủ của Ảo Long thần cung.

Năm năm tu luyện trôi qua, ta mới chính thức đi làm nhiệm vụ ngoài giang hồ. Hì, công tử, việc đầu tiên ta làm khi bước ra giang hồ, là tới cái quán năm xưa, trả thù lão chủ đáng ghét đó. Trả thù thật là thống khoái”.

Quân Hào nãy giờ im lặng ngồi nghe, đến đây cảm thấy hơi chấn động, nghe giọng nói tỏ ra vô cùng khoái ý của Vân Mị, hỏi lại :

– Trả thù thật thống khoái à.

Vân Mị gật gật đầu :

– Phải, ta kêu một bàn đầy thức ăn, đuổi tất cả thực khách ra ngoài hết, sau đó bắt lão ta ăn cho bằng hết, dưới lưỡi kiếm kề cổ, lão ta vừa ăn vừa khóc, đến khi không chịu được nữa lăn ra bất tỉnh. Công tử biết không, đó là lúc trong lòng ta cảm thấy vui vẻ nhất.

Quân Hào nghe phương cách trả thù thống khoái của Vân Mị, trợn mắt há miệng hồi lâu, chẳng biết nói gì cho phải, lát sau mới lầu bầu :

– Thôi, nghỉ sớm đi, ngày mai còn khởi hành sớm.

Vân Mị nhìn qua, thấy gã lui cui dọn một chỗ trống dưới gốc cây, móc trong bọc ra một cái chăn mỏng, đưa sang cho nàng, sau lại suy nghĩ gì đó, đổi lấy chăn của gã.

– Tiết trời cuối thu, hàn phong bắt đầu thổi, cô phải cẩn thận giữ ấm, không thì lăn ra ngã bệnh, lại làm khổ ta phải chăm nom.

Vân Mị mỉm cười nhẹ nhẹ, tiếp lấy cái chăn đắp lên mình.

Gió thu vẫn thổi trên đồng cỏ lau xào xạc không dứt.

Lẫn trong tiếng gió, là tiếng lòng ai :

– Công tử biết không, dù phía trước là bão tố mịt mù, đây vẫn là lúc trong lòng ta cảm thấy yên bình nhất.

Bắc Mang sơn, cái tên nghe vừa hùng tráng, vừa oai phong.

Chỉ có điều đứng trước ngọn núi đó rồi, Vân Mị chỉ còn biết trố mắt ra mà dòm, cũng không biết nên mở miệng khen ngợi hay lập tức phát tác một trận nữa. Ngọn núi ấy, so với quả đồi thấp thì cũng miễn cưỡng cao hơn chút đỉnh, chỉ có điều mang vào hai tiếng Bắc Mang, thật làm người ta cảm giác như bị lừa.

Bắc Mang sơn đã thế, Hư Không tự đương nhiên chẳng phải đại tự viện gì.

Ngôi chùa nhỏ ẩn dưới một tán cây cổ tùng to lớn, mái đỏ rêu phong, dựa lưng vào vách núi, thấp thoáng cũng có chút oai thế uy nghiêm. Ngôi chùa cổ này, thoạt nhìn vô cùng hiền hoà, lá rơi đầy ngoài sân, chẳng ai buồn quét dọn, nếu không có làn khói hương thấp thoáng, cũng như tiếng chuông chùa đều đặn mỗi ngày, thì ai cũng tưởng đây là một ngôi hoang tự.

Quân Hào ngồi giữa đại điện, hương thơm nhang đèn nhè nhẹ tỏa ra, vương vấn trong không gian. Vân Mị ngồi phía sau gã một chút, len lén quan sát xung quanh. Đại điện vốn cũng không to, lại đôi chút cũ kỹ, tượng phật chuông khánh cũng không lấp lánh như những ngôi đại tự khác, nhưng cảm giác ngồi giữa đại điện đó, lại vô cùng yên bình, cõi lòng bất giác cảm thấy thư thái an tĩnh vô cùng.

Đối diện với họ, là một vị cao tăng gầy gầy đã cao niên, nhưng dáng người lại vô cùng thẳng thớm, đang nhắm mắt trầm tư, tay mân mê một chuỗi hạt thô vụng đẽo bằng gỗ mộc. Quân Hào chẳng hề lên tiếng, kiên nhẫn ngồi đó, chờ đợi lão tăng. Vân Mị thì nhấp nhổm trên tấm bồ đoàn, trông thái độ đoán tâm trạng, thì biết nàng ta chỉ muốn ném vài mũi phi đao vào người lão tăng mà thôi. Họ cứ ngồi như thế, đã năm canh giờ. Ngoài sân chùa, bóng chiều đã dần buông xuống chầm chậm.

Lão tăng chậm chạp mở mắt, nhìn vào Quân Hào đang ngồi trước mắt, Vân Mị giật mình khi thấy ánh mắt lão cực kỳ tinh anh, nhưng phảng phất một vẻ hiền hòa ấm áp chứ không bá đạo như những cao thủ võ công khác.

Vô Trí đại sư, quả nhiên cao nhân bất lộ.

Vô Trí buồn bã nói với Quân Hào :

– Quân Hào, ta đã từng ẵm con trên tay lúc con mới chào đời. Nay Ngô gia con gặp kiếp nạn này, trong lòng ta quả thật đau đớn. Ta tịnh tu nơi hẻo lánh này, thật đã chẳng màng tới thế sự nhân sinh, nhưng mà tình cảm của con người với nhau, vốn chẳng phải là thứ nói bỏ qua là bỏ qua. Ngô huynh đệ, hắn ta là hảo huynh đệ của ta, nhi tử của đệ ấy, ta coi như ruột thịt của chính mình, vì thế bất cứ điều gì con muốn, ta cũng sẽ đáp ứng cho con. Cho ta biết, con cần gì ở ta.

Quân Hào nghe lão nhắc đến cha mình, trong lòng đau xót, cúi lạy :

– Phụ thân thảm tử, hài nhi bất hiếu không làm được gì, đại sư, xin hãy chỉ cho con một con đường sáng.

Vô Trí khẽ thở dài :

– Từ khi con đặt chân đến đây, vốn đã sớm chọn cho mình một con đường rồi. Cừu hận, một khi đã bám rễ trong tâm tư con người, mãi mãi không bao giờ còn có thể vui sướng lên được nữa.

Quân Hào nghiến răng, thanh âm bất chợt lạnh băng :

– Con muốn trả thù.

Phía sau gã, Vân Mị một thoáng run lên.

Vô Trí từ từ đứng dậy, bước đến gần Quân Hào, khẽ đặt tay lên đầu gã, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang rực lên đó :

– Quân Hào, muốn trả thù, trong tay phải có lực lượng. Lực lượng thật mạnh, phi đánh liều tính mạng, tuyệt không có cách gì có được.

Gã cương nghị gật đầu.

Vân Mị khẽ thốt lên :

– Đại sư, tính mạng đã mất, lực lượng lại càng không phải bàn tới. Phương cách này có quá nguy hiểm không?

Vô Trí quay sang Vân Mị, chăm chú quan sát nàng một hồi lâu, làm cho nàng ta cảm thấy hơi nhột nhạt, thốt lên :

– Đại sư.

– Một kẻ đã nhất quyết chọn con đường báo thù, thù không báo được, tính mạng có cần phải giữ lại không? – Lão tăng ấy, chậm rãi hỏi lại nàng.

Nhìn Quân Hào thi triển xong toàn bộ Ngô gia thập tam thức, Vô Trí trầm ngâm một lúc, xong gọi gã lại gần bảo :

– Quân Hào, Ngô gia thập tam thức này, chiêu thức tinh kỳ, nội lực mạnh mẽ, chiêu thức của con không có gì phải bàn, nội lực thì con chưa đủ, nhưng có thể bồi đắp theo năm tháng, việc này không thể gấp gáp được. Chỉ có điều, con biết vì sao lại lạc bại dưới tay gã Thần chủ đó không.

Quân Hào lắc đầu :

– Đại sư, xin chỉ điểm cho con.

Vô Trí bảo :

– Vì con chưa biết sợ chết, kiếm khách không biết sợ, cố nhiên là cao thủ, kiếm khách biết sợ, lại càng là nhất đẳng cao thủ. Vì càng quý trọng mạng sống của chính mình, con người càng sinh ra một lực lượng mạnh mẽ để bảo vệ nó. Chỉ cần con một lần chân chính cảm nhận tư vị của cái chết ập đến, thì sẽ bộc phát được công lực thật sự của mình.

Quân Hào đang suy nghĩ thì Vô Trí lại giảng giải tiếp :

– Bây giờ đối thủ đầu tiên của con, là chính bản thân mình. Quân Hào con xưa nay, chiêu số đều nhất nhất tuân thủ nghiêm mật, bộ vị đều chính xác từng ly từng tý. Vì thế tuy được phần trầm ổn nhưng lại thiếu đi phần biến ảo. Nếu đối thủ võ nghệ cao cường hơn con, chiêu số ảo diệu hơn con, dùng chiêu thức đó, khắc chế ngay vào bộ vị di chuyển của con, lại đoán được cách tấn công của con, thì con chắc chắc sẽ lạc bại.

Ngô Đình vốn là nhất đẳng cao thủ, nhưng từ khi tiêu diệt Thông Thiên giáo trở về, đã chẳng còn màng đến võ công nữa. Võ công của Quân Hào, đều là do gã lĩnh ngộ từ kiếm quyết gia truyền, Ngô Đình chỉ hờ hững nhìn qua, giảng giải rất sơ sài, truyền dạy về những đạo lý này, lại càng không lý gì tới. Quân Hào vốn thiên tư xuất chúng, tuy là tự lĩnh ngộ nhưng tu vi cũng không thấp, chỉ là so với những cao thủ thật sự, thì còn một khoảng cách rất xa. Nay gã nghe Vô Trí giảng giải, như vừa được mở ra một chân trời mới của võ học.

Gã phấn khích hỏi :

– Đại sư, nói vậy là có thể bỏ qua chiêu thức, bộ vị mà chỉ cần chú trọng tới làm sao để cầu thắng, có phải không.

Vô Trí gật gật đầu :

– Nói vậy cũng không đúng hoàn toàn, chiêu thức, bộ vị vốn là nền tảng căn bản của võ công, luyện tới xuất thần nhập hoá, thì đã có thể miễn cưỡng bước chân vào hàng ngũ cao thủ, có điều chẳng biết phải bỏ ra mấy chục năm. Cũng chiêu thức, bộ vị đó, có thể biến hóa liên tục, thậm chí sai lệch đi vài ly một tấc, cũng chẳng phải là vấn đề gì lắm, có khi lại làm cho đối thủ không đoán được chiêu tiếp theo mình sẽ công kích vào đâu. Chiêu thức vốn chỉ là vật chết, người sử chiêu mới là vật sống. Chiêu thức là gốc rễ, biến chiêu là cành lá, gốc rễ càng vững, cành lá sẽ càng sum xuê. Quân Hào, con cần nhớ kỹ, cao thủ quyết chiến, luận về chiêu thức, tuyệt đối không đánh giá chiêu nào là bác đại tinh thâm, chiêu nào là đơn giản thực dụng, chỉ nhất tâm chuyên chú vào tốc độ, sức mạnh và thần khí. Bất kể con dùng cách nào, không nhanh hơn thì công lực phải mạnh mẽ hơn, không mạnh hơn thì tốc độ phải như chớp giật để bù đắp cho công lực thua sút, và nếu ngang ngửa nhau, thì kẻ nào có thần khí hơn, kẻ đó sẽ chiến thắng.

Quân Hào đứng ngây ra, lòng nhắc lại những gì đã lĩnh hội lại một lượt. Vô Trí trầm ngâm nói tiếp :

– Cũng như lúc ở Vương gia trang, với võ công chân thực của con mà nói hoàn toàn không thể chỉ mới một chiêu đã bị Thiếu chủ Ảo Long Thần cung khắc chế. Thật ra con đã bị sát khí của hắn ta trấn nhiếp tâm hồn, tự đưa mình vào thế tất bại. Võ học tên này tà môn quái dị, quả thật thú vị.

Quân Hào giật mình, nghe miệng vị đại sư đó nhận xét một câu “võ học tà môn quái dị”, lại tán thưởng một câu “quả thật thú vị”, quả thật cảm thấy hồ đồ khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt băn khoăn của gã, Vô Trí cười khẽ :

– Con thắc mắc vì sao ta thân là người trong thiền môn, lại tán thưởng võ công hắc đạo có phải không. Kỳ thực phóng mắt nhìn ra bốn phương, có môn võ công nào không dùng để sát nhân lợi kỷ chứ. Tâm ma là do con người tự tạo ra. Quỷ thần ma phật gì mà không cùng một gốc, võ công vốn chỉ là một môn công phu hộ thân, sao có thể tuỳ tiện đổ cho nó hai tiếng ma đạo kia chứ. Nhưng thành thật mà nhận xét, đạo cao một thước ma cao một trượng, võ học hắc đạo tinh tiến thần tốc, nhưng cách huấn luyện lại quá sức bá đạo diệt thân, dễ làm con người ta sinh ra tâm ma, cho nên gọi là hắc đạo cũng đôi phần có lý. Nay con muốn thần tốc tu luyện, cách duy nhất là học hỏi võ học đó, dùng ma diệt ma. Chỉ cần bước vào Địa Ngục, mà tâm vẫn trong sáng, thì không có gì phải thẹn với lòng.

Quân Hào xuất thân công tử thế gia, tuy chưa từng biết đến cái gọi là chính đạo ma đạo, nhưng từ nhỏ đã không biết bao nhiêu lần nghe dạy bảo phải phò chính diệt tà, dù có thế nào cũng không tưởng được vị cao tăng này lại một tay chỉ đường cho gã nhập vào tà môn. Vô Trí bỏ mặc gã đứng ngây ra đó, đi vào nội viện, chỉ còn tiếng đại sư vẳng lại :

– Đêm nay con suy nghĩ những điều này cho thật kỹ, ngày mai chúng ta sẽ bước vào Ma động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.