Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Chương 8



Như đã hứa, Annabelle và Josiah ghé nhà mẹ nàng để chào tạm biệt bà trước khi đi khỏi thị trấn. Thomas lái chiếc Hispano Suiza đưa họ vào thành phố để chiều hôm đó đáp tàu hỏa đi du lịch. Thoạt tiên họ đến Chicago, rồi từ đây họ đi miền Tây tới Wyoming, đến ở tại trại chăn nuôi mà chàng đã từng ở và ưa thích. Họ sẽ cưỡi ngựa, đi câu, đi bộ giữa khung cảnh tuyệt vời của vùng Grand Tetons. Josiah nói rằng ở đây còn đẹp hơn vùng núi Alps ở Thụy Sĩ – mà họ không cần phải đi tàu thủy. Họ sẽ ở lại chơi ở đấy ba tuần. Rồi họ sẽ về lại New York, tìm mua ngôi nhà khá lớn để đủ cho hai vợ chồng và con cái ở sau này. Consuelo hy vọng rằng, giống như Hortie, Annabelle sẽ có thai khi hưởng trăng mật về.

Sáng hôm sau bà Consuelo quan sát sắc mặt con gái để tìm xem có gì thay đổi không. Bà hy vọng sẽ thấy nét mệt mỏi hiện ra trên mặt nàng, nhưng bà chỉ thấy nét tươi vui của đứa bé mà bà hằng yêu mến. Không có gì thay đổi. Consuelo thấy mặt con vẫn bình thường, không có gì tỏ ra gay gắt, không có vẻ ngạc nhiên hoảng sợ của những cô dâu vừa trải qua đêm tân hôn. Annabelle vẫn sung sướng như bao giờ, vẫn xem Josiah như người bạn cũ chứ không phải người yêu mới. Trước khi chào từ biệt mẹ, họ đã ghé vào nhà Josiah để chào tạm biệt Henry.

Khi cặp vợ chồng mới ghé vào chào tạm biệt mẹ, Consuelo đang ăn trưa với bố Josiah và bà mẹ kế của chàng. Mọi người đều rất phấn khởi, họ nói đến những chuyện vui đêm qua. Mẹ nàng lại ghì nàng vào lòng, nàng và Josiah cám ơn bố chàng về buổi tiệc diễn tập trước khi đám cưới và sau đó một lát họ lên chiếc Hispano Suiza để lên đường.

Annabelle muốn đến thăm để chào Hortie, nhưng mẹ nàng nói James đã gửi tin nói rằng cô ấy đang chuyển dạ. Cô ấy đã đau bụng trong lúc dự đám cưới và chuyển dạ cả đêm. Mẹ cô ta và bác sĩ đang túc trực bên cô, còn James đang ăn trưa với bạn. Annabelle hy vọng cô được mẹ tròn con vuông. Nàng biết Hortie rất lo sợ em bé quá lớn nên khó sinh. Một cô bạn của họ đã chết khi sinh nở cách đây mấy tháng. Họ rất buồn. Chuyện này thường xảy ra, khó tránh, vì người mẹ thường bị nhiễm trùng sau khi sinh khiến tử vong. Cho nên Annabelle lặng lẽ cầu nguyện cho Hortie, nàng không biết có phải mẹ nàng đã nói cô ta sẽ sinh con trai không nữa. Và việc bà hy vọng nàng sẽ có thai khi đi hưởng trăng mật ở vùng hoang dã ở Wyoming về, cũng là ý hay khiến nàng thấy thú vị.

Nàng mừng vì đêm qua Josiah rất tốt và tôn trọng nàng. Cả ngày quá mệt vì làm việc, mà tối lại thêm chuyện tình dục nữa có lẽ quá nhiều. Nhưng nếu chàng nhất quyết muốn làm tình, chắc nàng cũng phải bằng lòng thôi. Và chàng không ép, nên nàng rất sung sướng. Chàng đúng là người chồng tốt, hiểu biết, hoàn hảo và như chàng đã hứa ngay từ đầu, chàng vẫn là người bạn rất tốt. Khi họ đi xe về thành phố, nàng nhìn chàng với vẻ kính phục. Họ nói chuyện về lễ cưới, rồi chàng miêu tả về Wyoming cho nàng nghe. Chàng đã hứa sẽ dạy cho nàng cách câu cá. Đối với Annabelle, chuyến đi hưởng trăng mật này có vẻ rất hoàn hảo. Khi nàng nói với Josiah như thế, chàng đồng ý với nàng.

Họ đến New York vào lúc năm giờ, kịp để đáp chuyến tàu lúc sáu giờ. Họ ngồi trong toa hạng nhất trên tàu và khi thấy toa tàu, Annabelle vỗ tay sung sướng.

– Vui quá, em rất thích toa tàu này. – Chàng cười sung sướng nhìn nàng hân hoan.

– Em thật dễ thương, anh rất yêu em. – Chàng quàng tay quanh nàng, kéo nàng vào sát mình và hôn nàng.

Ngày hôm sau họ ở tại Chicago, đợi đến tối mới đáp tàu khác đi miền tây. Chàng đã hứa với nàng sẽ chỉ cho nàng xem thành phố trong lúc ở lại đây. Họ thuê phòng ở khách sạn Palmer House để nghỉ ngơi trong thời gian đợi tàu. Chàng nghĩ đến đủ thứ. Chàng muốn Annabelle được hạnh phúc. Nàng đáng được hạnh phúc sau khi đã gặp cảnh mất cha mất anh đau đớn. Khi tàu rời ga Grand Central, Josiah thề với mình sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng. Chàng muốn giữ lời hứa ấy và đây là lời hứa rất quan trọng đối với chàng.

Đến sáu giờ chiều hôm đó, khi con tàu chở Annabelle và Josiah rời ga, Hortie vẫn chưa sinh được. Cô ta chuyển dạ khó khăn và đau đớn. Hài nhi quá lớn, mà cô ta thì bé nhỏ. Cô quằn quại rên la suốt nhiều giờ. James ăn trưa xong về nhà, thấy vợ khóc la thảm thiết, anh rót cho mình ly rượu mạnh, rồi đi ra khỏi nhà và ăn tối với bạn. Anh ghét cảnh để cho Hortie đau đớn như thế, nhưng biết làm sao được. Phụ nữ phải lo việc ấy thôi. Anh tin bác sĩ, mẹ cô và hai cô y tá sẽ lo việc đó ổn thỏa.

Đến hai giờ sáng anh ta mới về nhà say oắt và ngạc nhiên khi nghe nói đứa bé vẫn chưa chào đời. Anh quá say nên không quan tâm đến vẻ lo lắng trên mặt của nhạc mẫu. Khi ấy Hortie quá yếu đến nỗi tiếng rên của cô nhỏ lại, làm cho anh ta dễ chịu hơn và bây giờ nó nghe như tiếng mèo kêu. Anh ta lấy gối bịt tai để ngủ. Đến năm giờ sáng, anh ta nghe có tiếng gõ cửa phòng dành cho khách thật mạnh, anh ngủ trong phòng này, xa phòng vợ nằm sinh. Người gõ cửa là nhạc mẫu của anh, bà đến báo cho anh biết vợ anh đã sinh rồi, đứa con trai nặng gần mười pound (1 pound = 0,4356kg). Chú bé đã hành hạ con gái bà, nhưng bà không nói chuyện ấy cho anh nghe. Nếu anh không say, thế nào anh cũng thấy rõ điều này. Anh cám ơn bà rồi ngủ tiếp, nói rằng sáng mai khi ngủ dậy, anh sẽ đến thăm Hortie và em bé. Dù sao anh cũng chưa đến thăm vợ được, vì bác sĩ đang khâu cho cô, sau khi đứa bé chào đời, nó đã làm rách cổ tử cung.

Hortie đã chuyển dạ lâu đến 26 giờ, với chú bé nặng như vậy. Khi bác sĩ khâu cho cô, cô vẫn khóc rất khổ sở và cuối cùng họ phải cho cô hít thuốc mê. Cô đã sinh rất khó nên rất nguy hiểm. Người ta còn lo việc nhiễm trùng, nên cô chưa được yên ổn. Nhưng em bé thì khỏe mạnh. Hortie không được như con. Việc khởi đầu làm mẹ của cô gặp sự thử thách quá lớn. Mẹ cô sẽ rỉ tai cho bạn bè biết chuyện đứa bé đã chào đời và mẹ tròn con vuông. Còn chuyện sinh khó sẽ được nói đến giữa các bà với nhau trong chốn kín đáo, không cho các ông nghe chuyện đau khổ trong việc sinh nở gặp nhiều nguy hiểm chết người.

Ngày hôm sau, khi Consuelo nghe mẹ Hortie nói về chuyện này, bà rất thương hại cô đã gặp chuyện khó khăn như thế. Bà đã sinh Robert một cách dễ dàng, nhưng sinh Annabelle thì khó vì hai chân nàng ra trước, thế mà kỳ diệu thay là cả hai mẹ con đều bình an vô sự. Bà mong sao khi Annabelle sinh nở, nàng sẽ sinh dễ hơn Hortie. Bây giờ họ phải hết sức cẩn thận để tránh nhiễm trùng xảy ra. Sau khi sinh khó khăn như thế, việc nhiễm trùng khó mà tránh khỏi, nhưng không ai biết tại sao.

Consuelo nói vài ngày nữa bà sẽ đến thăm Hortie, nhưng mẹ cô ta nói rằng cô không muốn ai đến thăm, có lẽ cô chưa muốn một thời gian. Họ định để cô ta nằm nghỉ một tháng. Bà ấy nói James đã đến thăm Hortie và em bé mấy phút, họ đã đánh phấn hồng và chải tóc cho cô, nhưng cô chỉ khóc. Anh ta sung sướng ngây ngất vì có đứa con trai. Nghe chuyện này, Consuelo nghĩ đến Arthur. Ông rất tốt với vợ mỗi khi bà sinh nở. Khi còn trẻ, ông đã có lòng trắc ẩn và hiểu biết một cách kỳ lạ. Bà nghĩ Josiah cũng sẽ như thế. Nhưng James đang còn trẻ, anh ta không biết việc sinh nở khó như thế nào. Khi dự đám cưới, anh ta đã nói rằng anh ta mong làm đám cưới lại cho vui. Hortie tròn xoe mắt và cười ha hả. Consuelo thấy thương cô ta, bà nghĩ cô đã trải qua những giây phút rất nguy hiểm. Chiều hôm đó, bà gửi cho cô một giỏ trái cây và bó hoa thật lớn và cầu nguyện cho cô chóng bình phục. Người ta chỉ biết làm thế thôi. Cô ấy đã có người chăm sóc cẩn thận chu đáo rồi. Consuelo tin rằng sau lần sinh nở này, chắc Hortie không còn vô tư như trước đây nữa. Cô ta có nhiều chuyện phải lo lắng.

Hóa ra Hortie chỉ nằm có ba tuần, rồi ra khỏi giường chứ không phải một tháng như dự kiến. Em bé lớn rất nhanh, người ta thuê một bà vú để cho em bú và bịt vú của Hortie lại để cho sữa khỏi chảy ra. Chân cô ta còn hơi run, nhưng người đã khỏe lại. Cô ta trẻ, khỏe mạnh, may mắn không bị nhiễm trùng, hết sợ nguy hiểm. Consuelo đến thăm cô ta nhiều lần và James rất hãnh diện vì có đứa con trai bụ bẫm. Họ đặt tên cho bé là Charles, bé lớn từng ngày. Sau khi sinh được ba tuần, người ta đưa Hortie về New York bằng xe cứu thương, để cô ta tiếp tục dưỡng sức ở thành phố. Cô ta rất sung sướng khi được về nhà và Consuelo cũng rời Newport về nhà từ hôm đó.

Khi về New York, Consuelo rất cô đơn. Ngôi nhà không có Annabelle nên rất yên ắng. Nàng đã đem sức sống đến cho ngôi nhà, có nàng ngôi nhà trở nên vui vẻ, sinh động hơn. Nàng luôn luôn chăm sóc mẹ, đề nghị bà để cho nàng cùng làm những công việc với bà. Khi Consuelo về nhà, cảnh vắng lặng và sự cô đơn làm cho bà cảm thấy ngột ngạt, khó thở như bị bom dội. Ở một mình thật quá buồn. Và bà mừng vì chỉ còn hai ngày nữa là cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng trăng mật sẽ về. Bà gặp Henry Orson ở ngoài phố và anh ta cũng cô đơn. Josiah và Annabelle đã mang đến nguồn vui cho nhiều người chung quanh, không có họ, nhiều người cảm thấy lạc lõng. Consuelo, Hortie và Henry rất mong họ trở về.

Rồi họ trở về, mọi người đều hân hoan. Trên đường từ ga về nhà, Annabelle nhất quyết đòi ghé nhà mẹ để thăm bà và Consuelo rất sung sướng khi gặp lại con gái, thấy nàng khỏe mạnh, vui vẻ, da sậm nâu, bà quá đỗi vui mừng. Josiah trông cũng khỏe mạnh. Hai vợ chồng son cũng đùa bỡn nhau như học sinh trong sân trường, họ cười đùa, nói khôi hài về đủ thứ. Annabelle nói rằng Josiah đã dạy cho nàng câu cá và nàng đã câu được một con cá hồi thật lớn. Josiah có vẻ tự hào về nàng. Họ đã cưỡi ngựa, đi bộ trong núi và hoàn toàn vui hưởng cuộc sống ở trong trại chăn nuôi. Trông nàng như đứa bé đi nghỉ hè xa trở về. Thật khó tin nàng đã trưởng thành và có chồng. Consuelo không thấy có dấu hiệu gì hiện ra trên mặt con gái chứng tỏ nàng là gái có chồng. Bà không biết nàng đã có thai chưa, nhưng bà không hỏi. Annabelle vẫn có vẻ như một cô gái vô tư, vui vẻ như ngày ra đi. Nàng hỏi Hortie có khỏe không, Consuelo trả lời cô ta khỏe. Bà không muốn kể chuyện Hortie sinh nở khó khăn, sợ sẽ làm cho Annabelle hoảng sợ, cho nên bà chỉ nói cô ta khỏe mạnh và em bé được đặt tên là Charles. Bà để cho Hortie muốn kể gì thì kể, hay không thì thôi. Bà hy vọng cô ta không kể gì. Chuyện sinh khó sẽ làm cho các thiếu nữ hoảng sợ, không nên kể cho họ nghe. Nhất là kể cho người sắp đi qua con đường gian khổ này. Không nên làm cho họ lo sợ.

Họ ở lại chơi một giờ mới chào bà về nhà. Nàng hứa hôm sau sẽ đến chơi và đi ăn tối với bà. Hai vợ chồng ôm hôn Consuelo trước khi về nhà. Bà rất vui sướng khi gặp lại hai vợ chồng, nhưng khi họ về rồi, ngôi nhà lại trống vắng hơn bao giờ hết. Bà không ăn gì, chỉ ngồi một mình trong phòng ăn, vẻ buồn rầu.

Đúng với lời hứa, hôm sau Annabelle đến ăn trưa với mẹ. Nàng mặc bộ đồ trong số áo quần đem theo về nhà chồng, bộ đồ len màu xanh nước biển trông rất người lớn, nhưng nàng vẫn như con nít trước mắt bà. Dù đã ăn mặc áo quần của người lớn và đeo nhẫn, nàng vẫn có hành động giống như trẻ con vậy. Khi vừa ăn vừa nói chuyện, nàng có vẻ rất hạnh phúc, rồi nàng hỏi bà sẽ làm gì trong những ngày sắp tới. Mẹ nàng nói rằng bà đã về thành phố lâu rồi, đã ở lại Newport một thời gian khá lâu để hưởng thời tiết đẹp trong tháng chín, bây giờ bà định sẽ đi làm công việc từ thiện ở bệnh viện lại. Bà tưởng thế nào nàng cũng nói nàng sẽ cùng đi với bà, hay đi làm trở lại như trước, nhưng bà rất ngạc nhiên khi nghe nàng nói nàng sẽ đi làm việc từ thiện ở bệnh viện Ellis Island. Nàng nói công việc ở đấy khó khăn hơn, nhưng rất thú vị. Ở đấy thiếu nhân viên, nên nàng có cơ hội để giúp các nhân viên y khoa, chứ không đến quan sát hay chỉ bưng khay thức ăn đến cho bệnh nhân thôi. Nghe thế, mẹ nàng hoảng hồn.

– Bệnh nhân ở đấy thường bệnh rất nặng, họ mang bệnh truyền nhiễm từ các nơi khác đến. Điều kiện ở đấy rất kinh khủng. Mẹ thấy con đến làm ở đấy là việc điên khùng. Con sẽ lây bệnh cúm lại và bệnh sẽ nặng hơn trước nhiều. Mẹ không muốn con làm ở đấy. – Nhưng bây giờ nàng đã là gái có chồng, mọi việc sẽ do Josiah quyết định. Bà bèn hỏi nàng chàng có biết gì về ý định của nàng hay không. Annabelle gật đầu, cười. Josiah rất tế nhị về những việc như thế này, chàng luôn luôn thông cảm, có cảm tình với những mối quan tâm về y học và công việc thiện nguyện ở bệnh viện của nàng. Nàng đã nói cho chàng biết về kế hoạch mới của nàng.

– Anh ấy cho rằng công việc này rất tốt.

– Còn mẹ thì không. – Consuelo cau mày vẻ tức bực.

– Mẹ à, mẹ đừng quên con bị mắc bệnh cúm trước đây. Con mắc bệnh ấy vì đi khiêu vũ và đi ăn tiệc, chứ không bị lây ở những người nghèo.

– Chính vì thế mà con càng không nên đi làm ở đấy. Nếu con lây bệnh do đi dự tiệc, con chỉ lây của những người giàu có, mạnh khỏe, bệnh nhẹ thôi; nhưng nếu con lây từ những người nghèo khổ, bệnh sẽ nặng hơn nhiều, vì cuộc sống của họ không tốt, có nhiều bệnh truyền nhiễm ngặt nghèo. Vả lại nếu con có thai, mẹ hy vọng con có rồi hay sẽ có, mà lây bệnh thì rất khủng khiếp, không những nguy hiểm cho con mà còn rất nguy hiểm cho thai nhi. Josiah có nghĩ đến chuyện ấy không? – Mắt của con gái bà thoáng có cái gì đấy mà bà không hiểu, nhưng chỉ một thoáng điều đó liền biến mất.

– Con không vội có con, mẹ à. Josiah và con muốn được vui trước đã. – Lần đầu tiên Consuelo nghe con nói thế, bà rất kinh ngạc. Bà phân vân không biết có phải con gái bà đang dùng biện pháp gì mới để ngừa thai, hay đã dùng biện pháp cũ. Nhưng bà không dám hỏi.

– Con quyết định như thế khi nào? – Lời của con gái bà vừa nói đã trả lời cho thắc mắc của bà về việc nàng có thai khi đi hưởng trăng mật hay không. Rõ ràng nàng không có thai.

– Con thấy con còn quá trẻ. Chúng con cần vui chơi, chưa muốn bận bịu vì có con. Chúng con muốn đi du lịch nhiều năm hơn. Có lẽ sang năm chúng con đi California. Josiah nói San Francisco rất đẹp và anh ấy muốn chỉ cho con xem cảnh ở Grand Canyon. Nếu con có con, chắc không làm được thế.

– Grand Canyon sẽ thăm sau, – mẹ nàng đáp, vẻ thất vọng. – Mẹ rất buồn khi nghe thế. Mẹ trông có cháu cho vui cửa vui nhà thôi. – Bà buồn rầu nói. Bây giờ bà không có gì trên cõi đời này hết, ngoại trừ những lần thăm viếng của Annabelle, chứ không ở với nàng. Những đứa cháu sẽ lấp vào khoảng trống của đời bà.

– Mẹ sẽ có cháu, – Annabelle bảo đảm với bà. – Chưa có thôi. Mẹ đừng nóng vội, Josiah đã nói chúng con có nhiều thì giờ. – Chàng đã nói thế nhiều lần khi đi du lịch, và nàng không có chọn lựa nào khác hơn là phải bằng lòng với chàng. Dù sao chàng cũng là chồng nàng, nàng phải nghe theo lời chồng.

– Thôi được, nhưng mẹ vẫn không muốn con làm việc ở bệnh viện Ellis Island. Mẹ nghĩ con thích công việc từ thiện con đang làm. – Khoa gãy xương ở bệnh viện đã quá bết rồi, bệnh viện Ellis Island lại còn tồi tệ hơn nhiều, không tưởng tượng nổi, Consuelo nghĩ vậy.

– Con nghĩ bệnh viện Ellis Island thú vị hơn nhiều, nó giúp cho con cơ hội để học hỏi thêm nhiều kỹ năng, – Annabelle đáp. Nghe nàng nói, mẹ nàng hết sức kinh ngạc.

– Kỹ năng gì thế? Con có điều gì bí mật à? – Annabelle luôn luôn nghĩ đến những tư tưởng mới lạ, nhất là về y học và khoa học. Nàng rất dam mê học hỏi về các môn này, dù nàng không chính thức hoạt động trong các lĩnh vực ấy.

– Không có gì đâu, mẹ à. – Annabelle đáp, vẻ hơi buồn. – Con chỉ muốn giúp mọi người, mà các bệnh viện ở đây người ta không để cho con làm nhiều việc quan trọng hơn. – Mẹ nàng không biết nàng muốn làm bác sĩ. Đây là giấc mơ mà nàng biết sẽ không bao giờ được toại nguyện, cho nên tại sao nói đến chuyện này để làm cho bà bực tức? Nhưng ít ra nàng có thể đến làm việc này chừng nào hay chừng ấy bằng con đường tình nguyện. Bệnh viện Ellis Island đông bệnh nhân mà ít nhân viên, họ cần người giàu kỹ năng về y học, nên họ sẽ cho nàng có cơ hội để làm việc ấy. Chính Henry Orson đã đưa ra ý kiến ấy. Anh ta quen biết một bác sĩ ở đấy và hứa giới thiệu cho nàng. Mà vì người đề nghị là Henry Orson, nên Josiah đã chấp thuận.

Ăn trưa xong, Annabelle cùng mẹ đến thăm Hortie. Cô ta còn phải nằm nghỉ ngơi, nhưng ngồi dậy nhiều hơn trước. Annabelle ngạc nhiên khi thấy cô ta gầy và mệt mỏi. Chú bé thì mập mạp, xinh đẹp, nhưng Hortie có vẻ như người chạy giặc và cô ta nói mình giống như người phải chạy giặc vậy.

– Thật khủng khiếp, – cô nói. Nhìn mặt cô thôi, người ta cũng đủ biết chuyện khủng khiếp như thế. – Mình nghĩ chắc chết mất thôi, mẹ mình nói mình gần chết. Còn James thì nói anh ấy muốn có gấp thêm đứa con nữa. Chắc anh ấy muốn lập nên một triều đại, hay lập đội bóng dã cầu hay cái gì đó. Mình vẫn không thể ngồi được và may là mình không bị nhiễm trùng. Nếu bị, chắc có lẽ mình sẽ chết như Aimee Jacken hồi năm ngoái. – Hortie có vẻ kinh hoàng và run lẩy bẩy khi nhắc lại chuyện đã xảy ra. Annabelle không thể không tự hỏi chú bé đáng giá đến như thế ư. Chú bé dễ thương thật đấy, nhưng nếu chú ra đời mà giết mẹ như thế thì chú có đáng dễ thương thật không. Mà quả thật việc chú ra đời đã gần giết chết Hortie. Khi Hortie kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra, nàng cảm thấy quá khủng khiếp. – Mình đã rên la suốt 26 giờ. Mình nghĩ chắc mình không muốn sinh đẻ nữa. Nếu mình sinh đôi, chắc mình chết chứ không chịu nổi. Nghĩ đến chuyện sinh một lần hai đứa mà khiếp. – Trông cô ta có vẻ khiếp sợ, trong khi trước đó sáu tháng, nói đến chuyện sinh đôi, cô ta lại vui. Chuyện có con hóa ra là chuyện quá nghiêm trọng hơn điều cô đã nghĩ đến lúc trước. Và chuyện cô sinh khiến cho người bạn cũ đâm ra lo sợ. Quá sợ đến nỗi Annabelle mừng vì mình không có thai. – Còn bạn thì sao? – Hortie hỏi, bỗng nhiên cô ta có vẻ tinh nghịch giống như bản tính trước đây của cô. – Hưởng trăng mật vui không? Tình dục tuyệt chứ, phải không? Tình dục là chuyện nhấp dẫn như thế, kết cục phải sinh đẻ, nhưng mình nghĩ nếu người ta gặp may, họ sẽ tránh khỏi sự đau đớn như mình. Bạn thấy đã có thai chưa?

– Chưa, – Annabelle vội đáp. – Mình không có thai. Chúng mình không vội. Nghe bạn nói, mình không muốn sinh con nữa.

– Mẹ mình dặn mình không nên nói cho các phụ nữ chưa có con nghe chuyện này. – Hortie có vẻ như có lỗi vì đã nói điều cấm kỵ. – Nếu mình làm bạn lo sợ, mình xin lỗi.

– Không sao. – Annabelle vui vẻ đáp. Nàng không bàn đến đời sống tình dục với cô ta. – Bạn làm cho mình mừng vì không có thai. – Hortie nằm xuống giường, thở dài mệt mỏi. Khi ấy bà vú đem chú bé vào cho họ thấy chú ta mập mạp và xinh đẹp như thế nào. Chú rất dễ thương, ngủ say trong tay bà vú.

Khi chị y tá đi ra rồi, Hortie nói với vẻ nghi ngờ:

– Mình nghĩ nó đáng giá cho mình đau đớn. – Hortie không thích ẵm nó luôn. Cô ta còn sợ tình mẫu tử, chưa quên cảnh đứa bé làm cho mình đau đớn. Cô ta nghĩ mình còn nhớ cảnh này một thời gian nữa rất lâu. – Mẹ mình nói cuối cùng mình sẽ quên. Mình không tin thế. Chuyện quá khủng khiếp, – cô nhắc lại. – Tội nghiệp James, anh ấy không biết gì hết và mình không được phép nói cho anh ấy biết. Đàn ông không cần biết chuyện này. – Annabelle thấy đây là một nguyên tắc kỳ lạ, vì nếu Hortie chết, chắc họ phải nói với anh ta chứ. Nhưng vì cô chưa chết, nên họ giữ chuyện này trong vòng bí mật, người ta phải giả vờ mọi chuyện đều tốt đẹp, bình yên.

– Mình không hiểu tại sao không nói anh ấy biết. Mình sẽ nói cho Josiah biết, không có chuyện gì mà mình không nói với anh ấy. Mình nghĩ nếu mình không nói, chắc anh ấy sẽ rất lo cho mình.

– Có nhiều đàn ông như thế. Còn James thì không. Anh ấy còn quá trẻ. Josiah lớn hơn nhiều, anh ấy như bố của bạn. Vậy bạn có gì vui không?

– Chúng tôi sống với nhau rất tuyệt vời. – Annabelle cười. – Mình học cách câu cá và ngày nào cũng cưỡi ngựa. – Nàng thích cưỡi ngựa với Josiah trên những chân đồi giữa rừng hoa dại.

– Bạn có học gì nữa không? – Hortie hỏi, ánh mắt quỷ quái. Annabelle tảng lờ không để ý đến lời cô ta hỏi. – Khi mình đi hưởng trăng mật ở Paris, mình học từ James rất nhiều điều thú vị. – Mọi người trong thành phố đều biết chuyện trước khi đám cưới, James thường đi đến nhà thổ. Nhiều người xì xào với nhau về chuyện này, cho nên có lẽ anh ta đã học nhiều thứ từ các cô gái điếm. Những chuyện này Annabelle không muốn biết, nhưng Hortie có vẻ không quan tâm. Annabelle thích được kết hôn với Josiah, dù họ không có con trong một thời gian. Và trước hết, họ cần tìm một ngôi nhà khác rộng hơn, vì ngôi nhà chàng đang ở quá nhỏ.

Hortie không có dịp để hỏi về chuyện tình dục và nói bóng gió về chuyện sỗ sàng, nên cuối cùng cô mệt mỏi, phải ngủ một giấc và Annabelle từ giã bạn để về nhà. Nàng đến thăm bạn thế là rất tốt, đứa bé xinh xắn, nhưng chuyện sinh nở làm cho Annabelle run sợ. Nàng muốn có con, nhưng không muốn đau đớn khi sinh như vậy. Và nàng tự hỏi không biết bao lâu nữa nàng mới có con. Bỗng nàng muốn ẵm Charles một lát, nhưng Hortie không có ý kiến gì và cô ta có vẻ không muốn ẵm con của mình. Vì Hortie đã gặp phải những chuyện khó khăn khi sinh nở, nên Annabelle tự nhủ rằng việc cô ta không muốn bồng con cũng dễ hiểu và nàng tự hỏi phải chăng cần có thời gian bản năng làm mẹ mới phát triển, cũng như cần phải có thời gian mới quen với ý niệm làm chồng hay làm vợ. Cả nàng và Josiah đều chưa có ai quen với ý niệm đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.