Cô không nhịn được nắm con chuột, chờ máy vi tính khởi động, sau đó thuần thục vào internet đăng nhập để chat webcam.
Qua thật lâu, đối phương mới đáp lại.
“Có chuyện gì?” Diệp Nặc thúi mặt, xuất hiện tại khung hình chat webcam.
Anh đang mang kính, có thể thấy anh đang đọc sách.
“Anh có đang bận việc gì không?” Cô đột nhiên giật mình.
Bộ dáng Diệp Nặc đeo mắt kính, có chút giống nam tài tử Hàn Quốc Bae Yong Joon, chẳng những vô cùng tuấn tú, mà cả người còn lộ vẻ nho nhã dịu dàng.
“Đúng, anh bận sắp chết rồi, cho nên có rắm mau thả!” Anh lạnh lùng trả lời.
Chỉ cần anh không nói lời nào. . . . . . Từ Mật chống cằm, bất đắc dĩ thở dài.
Ai, dù sao trên đời này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ cả!
Truyên được đăng tại diendanlequydon.com
“Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
“Không, được!” Anh hí mắt nhìn cô.
Cô biết, anh là người ăn ở hai lòng.
Mặc dù anh từng rất giận dữ nói phải qua sinh nhật hai mươi tuổi của cô mới bằng lòng qua nhà sửa máy tính giúp cô, nhưng thật sự chỉ ba ngày sau anh đã chủ động qua sửa cho cô rồi.
Cô thật không biết sống chết mà, lại can đảm gọi điện chat webcam với anh.
“Không được? Anh thật ngây thơ.” Cô bĩu bĩu môi.
Diệp Nặc bật người nhìn cô.
“Em mới ngây thơ! Anh đã nói anh rất bận rộn, là ai ác tâm hại anh thành như thế này chứ?” Anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm.
Nhìn anh tức giận, cô cũng không còn sức lực.
“Được rồi. . . . . . Vậy chờ lúc nào anh rãnh rỗi, thì hãy nói chuyện với em. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ảm đạm xuống.
Diệp Nặc hình như nhìn ra ánh mắt của cô có cái gì không đúng, l$q%đ, yên lặng nhìn cô mấy giây rồi lại mở miệng.
“Thôi.” Anh đầu hàng.
Mỗi lần thấy gương mặt vui vẻ của cô toát ra vẻ khổ sở, trong lòng anh như bị ai đó hung hăng nhéo một cái, hại anh cảm thấy rất không thoải mái.
“Cái gì?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
“Em có thể nói chuyện với anh, anh sẽ cố gắng nghe nhưng anh không thể đảm bảo sẽ đap lời em kịp lúc, hiện tại anh đang rất bận.” Anh cầm một sắp tài liệu quơ quơ lên trước ống kính.
“Anh nói thật sao? Anh đã để ý đến em rồi sao ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Mật bỗng chốc lại sáng lên.
“Đứa ngốc!” Anh cười khẽ.
Hai người câu được câu không trò chuyện.
“Em chờ anh một chút, anh đi lấy tờ fax vừa gửi tới đã.” Anh chỉ chỉ máy fax đặt ở góc phòng.
Cô loáng thoáng nghe tiếng máy fax hoạt động, d!đ!l@q@đ, một lát sau liền nhìn thấy giấy từ máy fax đưa ra.
“Em . . . . . Em thích anh thật lâu, đã lâu lắm rồi. . . . . .” Cô nhìn màn hình không một bóng người, nhỏ giọng bày tỏ.
“Em nói cái gì?” Một khuôn mặt phóng đại chợt chiếm cứ cả màn hình.
“Oa a ——” cô bị dọa sợ lui về sau, hét to một tiếng.
Cùng lúc đó, khăn tắm trên người cô cũng rơi xuống, làm cô phơi bày hết cảnh xuân tươi mát trước mặt anh.
Thân thể mảnh khảnh uyển chuyển cứ như vậy phỏi bày không một thứ gì che đậy, trần truồng bày ra trước mặt anh, toàn thân, chi có khăn tắm đang yên vị trên tấm thảm Ấn Độ. . . . . .
Không gian trong nháy mắt đông lại, hai người hai đầu máy vi tính cũng ngơ ra.
Một quên che thân, một quên nhắm mắt.
“A ——” tiếng kêu thứ hai càng thê thảm hơn, vang vọng ở trong phòng.
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Cha Từ và mẹ Từ nghe con gái liên tục thét chói tai, kinh hoảng chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa phòng Từ Mật.
“Không có việc gì…, con chỉ vấp một cái.” Cô nhanh chóng cúi thấp thân thể, đỏ mặt nhặt khăn tắm lên vây người lại.
“Thật không có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì!” Cô hô to.
Cho đến khi nghe tiếng bước chân cha mẹ dần cách xa, cô lập tức tiến tới máy tính.
Truyên được đăng tại diendanlequydon.com
“Mặc kệ anh thấy được cái gì, lập tức quên sạch cho em!” Cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng nói với anh, đôi tay khẽ phát run vòng quanh mình, toàn thân đỏ bừng giống như Tiểu Hà tử vừa được nấu chín.
Diệp Nặc cũng lui ra khỏi màn hình, chỉ truyền giọng nói.
“Xin lỗi, xin lỗi ——” âm thanh của anh có chút ngượng ngùng.
“Xin lỗi thì có ích gì chứ? Anh phải phụ trách!” Cô ăn vạ kêu liên tục, vùi đầu vào giữa đầu gối.
“Cái gì anh cũng chưa kịp thấy ——”dưới tình thế cấp bách anh nói ra điều trái với sự thật.
“Gạt người! Làm sao anh có thể không thấy được chứu?” Đáng ghét! Chẳng lẽ vóc người của cô một chút hấp dẫn cũng không có?
“Anh thề, thật sự không thấy, chỉ thấy hai cái bánh bao hấp. . . . . . Ách, không phải, anh là nói. . . . . .”
“Bánh bao? Bánh bao? Anh dám nói em là hai cái bánh bao sao?” Cô cúi đầu nhìn bộ ngực mình, giận đến phát run.
Mới vừa rồi mắc cỡ đến muốn chui xuống đất, l^q^đ, đã ném tất cả mọi việc lên tới chín tầng mây rồi.
Cô tức đến phát run lung tung mặc quần áo, liền chạy ra ngoài.
“Từ Mật, con muốn đi đâu?” Cha Từ nhìn con gái giống như con chó nhỏ nổi giận, chạy đùng đùng từ trên lầu xuống.
“Đi đòi lại công đạo giúp bánh bao!” Cô nắm quyền thật chặt, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bạo khí.
“Bánh bao? Là bạn của con à? Nó đã chọc tới người nào vậy? Có phải con muốn cùng người ta kéo bè kéo phải đi đánh nhau không?” cha Từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liên tiếp hỏi tới.
“Con chỉ đấu một mình!” Cô tức giận trả lời, lao ra cửa chính.
Hiện tại lửa giận của cô có thể đã lên đến chín tầng mây mầy, có thể một mình đấu với cái người xấu xa kia!
“Này này – cha nói bao nhiêu lần rồi, không nên mặc cái quần ngắn như vậy ra cửa!”
Cha Từ tốn công vô ích, ở sau lưng cô hô to.