Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 42: C42: Chương 42



Trận mưa này đổ tù tì đến sau giờ cơm tối mới ngừng, mưa lớn tẩy sạch cái oi bức của mùa hè, trong sân rất mát mẻ, hai anh em liền ngồi dưới gốc đa to bóc hạt sen ăn.

Hạt sen do một người bạn của Đậu Hiểu Hoa tặng trước bữa tối, đài sen to tươi mới hãy còn đọng sương, giọt nước trên chiếc lá biếc xanh cực kỳ xinh đẹp, hai anh em chưa từng ăn thứ này, vừa ăn cơm xong đã gấp gáp muốn nếm tươi.

“Phì — đắng quá –” Một giây trước Lâm Khinh Chu còn cười hề hề trêu đùa Tần Việt, giây sau đã nhăn mặt phun hết đồ trong miệng ra, “Phì phì…khó ăn quá, thứ này ăn được thiệt hả…”

Tần Việt cũng ăn một hạt, thật ra không ngon lắm, ngoại vị đắng ra hoàn toàn không nếm được vị gì khác. Nhưng chắc chắn là ăn được, bằng không lúc nấu cháo ngọt cũng sẽ không bỏ hạt vào.

“Em đi hỏi bà ngoại thử.” Vừa dứt lời, Lâm Khinh Chu đã lao vào phòng, không lâu sau lại hùng hổ lao ra, giơ đài sen lớn trong tay, hô, “Tần Việt — Ngoại nói phải lấy tâm sen màu xanh ở trong ra, lấy ra mới ngon –”

Tần Việt vừa bóc một hạt ra xong, nghe vậy lập tức tách ra, phát hiện bên trong có tâm sen màu lục thật.

“Chính là cái này! Ngoại nói cái này cũng đừng vứt đi, phơi khô có thể pha trà uống, có thể thanh tâm trợ giấc.”

Nó hì hục lột hết hạt sen của đài sen trong tay, tách ra lấy tâm ở trong. “Không phải thỉnh thoảng anh ngủ không ngon sao, chúng ta lột hết mấy hạt sen này, giữ tâm lại pha trà cho anh uống!”

Một sọt thật lớn đây, lột hết phải ăn đến buồn nôn.

Tần Việt mới định phản đối, lại ngẫm chắc chắn cậu nhỏ chỉ là nhiệt tình trong thời gian ngắn, không thể nào lột xong nhiều như vậy được, bèn tùy nó.

Sự thật chứng minh Tần Việt đã đúng, mới đầu Lâm Khinh Chu miệt mại lột rất chăm chỉ, mặt mày nghiêm túc, Tần Việt còn cười nó:

“Thái độ nghiêm túc này mà dùng vào học tập thì tốt rồi.”

Lâm Khinh Chu nhăn mặt với anh: “Anh ơi, sao anh nói chuyện ngày càng giống ngoại vậy.”

Nhưng không lâu sau, “chứng tăng động” của nó bắt đầu phát tác, không biết lấy từ đâu ra mấy đoạn dây đỏ, lén lút buộc một đài sen nhỏ xíu lên đầu Tần Việt.

Lâm Khinh Chu ôm bụng cười ngả trước ngả sau: “Anh, anh thế này trông như đài sen thành tinh.”

Tần Việt bất lực nhìn nó: “Yên tĩnh hơn hai phút sẽ bị kết án à?”

“Anh tiểu Tần — anh tiểu Tần –” Lúc này, đột nhiên có một đứa trẻ lao vào sân, đứa trẻ kia nhìn thấy Tần Việt dưới gốc cây, vẻ mặt lập tức suy sụp, tủi thân và đau lòng chất vấn, “Anh tiểu Tần, tại sao anh chặn em?”

Tần Việt không hề hay biết chuyện tối qua: “Chặn cái gì?”

“Số QQ! Tại sao anh chặn số QQ của em!” Đứa trẻ căm phẫn lên án.

Bản thân Tần Việt chưa từng làm chuyện thế này, vậy thì người làm được là ai đã rõ như ban ngày, anh nghiêng mặt nhìn Lâm Khinh Chu, nhưng người kia không nhìn anh, đứng dậy trừng kẻ đến, “Là tao chặn, làm sao!”

Chiều cao của nó không thắng Tần Việt, nhưng thừa sức đè bẹp Lâm Thông, mặc dù năm nay thằng nhóc đã học tiểu học, song không hề lớn, chỗ ngồi lúc đi học thường bị xếp ở hàng một hàng hai, vì vậy đã ấm ức có được biệt danh “Chú Lùn”.

Mà Lâm Khinh Chu ăn hiếp quỷ nhỏ hơn mình nửa giáp cũng không hề có gánh nặng tâm lý.

Trước đây thằng quỷ nhỏ này là đàn em của Lâm Khinh Chu, nhưng Lâm Khinh Chu chê nó nhỏ tuổi, dẫn theo phiền, không thích cho nó theo, Tần Việt vừa tới, quỷ nhỏ liền có mới nới cũ quấn lấy Tần Việt, ngược lại trở nên không hợp với Lâm Khinh Chu.

Lần này trở về càng như vậy, hai người gần như đến độ như nước với lửa, nhìn là thấy ghét, gặp mặt chắc chắn phải cấu nhau một chập.

“Tui biết ngay là anh mà! Lâm Khinh Chu đồ chó nhà anh!”

“Mày mới là chó! Cả nhà mày đều là chó! Ai bảo mày gọi Tần Việt là anh, Tần Việt là anh của tao! Không phải của mày!”

Hai người oán một hồi liền muốn động tay động chân, ồn đến mức Tần Việt nhức cả đầu, một tay một đứa tách hai người ra, giữa mày đè nén vẻ mất kiên nhẫn: “Im miệng hết!”

Bản thân “hồng nhan họa thủy” không tài nào hiểu nổi hai thằng nhóc này rốt cuộc có gì hay mà ồn, nhưng Lâm Khinh Chu là người nhà mình, tuổi cũng lớn hơn, Tần Việt đương nhiên chọn giáo huấn nó, “Bé Chu, đừng càn quấy.”

Nhưng Lâm Khinh Chu không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, còn tưởng Tần Việt đang giúp người ngoài mắng mình, vừa thấy mất mặt vừa thấy tủi thân, bùng nổ ngay tại chỗ: “Tần Việt anh là đồ ngốc!”

Nó tức sắp nổ phổi, không hề muốn nhìn thấy Tần Việt và thằng nhóc thúi tẹo nào, ném mạnh đài sen trong tay, giận dỗi lao vào phòng.

Lâm Thông cười trên nỗi đau của người khác làm mặt xấu với bóng lưng của nó, sau đó ngoan ngoãn kêu Tần Việt: “Anh tiểu Tần –”

Thế nhưng chưa nói hết lời, đã bị Tần Việt ngắt ngang: “Tôi vào xem em ấy.” Nói rồi vào theo.

Bỏ lại một mình Lâm Thông như con gà trống thua trận, tức muốn chết: “Anh tiểu Tần!”

Lâm Khinh Chu nhốt mình ở trong phòng, lấy gối che mặt, nghe thấy tiếng mở cửa cũng bất động, cho đến khi cảm thấy giường lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh nó, nó mới làm mình làm mẩy trở người, che mặt và tai chặt hơn.

– – Không để ý Tần Việt đó, hừ.

“Tại sao em tức giận?” Nhưng Tần Việt đào người từ dưới gối ra, “Cảm thấy anh không nên giúp người khác mà không giúp em?”

Đây cơ bản là lại chọc vào cái chân đau của Lâm Khinh Chu, cậu nhỏ giận dỗi nghiêng mặt đi, không chịu nhìn anh, cũng không hé răng.

“Em đó, tị nạnh với một thằng nhóc cái gì, em cũng học lớp Một à?” Tần Việt nhẹ nhàng đặt tay xuống, xoa đầu Lâm Khinh Chu như xoa chó con. “So bì với một đứa trẻ nhỏ hơn em gần một giáp làm gì?”

Lâm Khinh Chu “hừ hừ” hai tiếng, vẫn im re.

Tần Việt đang định rút tay về, người này lại không hài lòng, túm cổ tay anh, ấn lòng bàn tay anh lên đầu mình, sau đó trừng anh bằng ánh mắt hung dữ. Tần Việt lập tức hiểu rõ, cậu nhỏ vẫn muốn mình xoa đầu cậu.

“Dữ với con nhà người ta không thích hợp, chỉ có thể oan cho đứa nhà mình thôi, nhưng làm cậu nhỏ của chúng ta không vui, là lỗi của anh,” Tần Việt thuận theo ý nó tiếp tục xoa cái đầu lông xù, tốt tính an ủi, “Vậy nên cậu nhỏ có thể tha thứ cho anh một lần không, lần sau không dám nữa.”

Bấy giờ Lâm Khinh Chu mới ngước mắt nhìn anh, trừng dữ hơn: “Vậy anh không được đem nó ra khỏi danh sách đem!”

Nói thật, đến danh sách đen ở đâu Tần Việt còn không biết, vốn dĩ anh cũng không thích dùng điện thoại trò chuyện với người khác, ngoại trừ với Lâm Khinh Chu. Biết nghe lời phải trả lời: “Ừ.”

Lúc này Lâm Khinh Chu mới vui lên: “Vậy tối nay em ngủ ở chỗ anh.”

Thật ra nó cũng không giải thích được tại sao mình ghét Lâm Thông, dù sau hễ thấy thằng quỷ kia cứ muốn dính Tần Việt là lòng lại rất phiền muộn, rất bứt rứt.

Không chỉ giới hạn trong Lâm Thông, thỉnh thoảng homestay cũng có chị gái xinh đẹp, các chị gái nói chuyện với Tần Việt, hỏi xin Tần Việt số QQ, nó cũng sẽ thầm khó chịu.

Không thích việc Tần Việt gần gũi với bất cứ ai ngoại trừ mình. Không muốn thấy Tần Việt cười với người khác.

Lâm Khinh Chu biết mình thế là không bình thường, Tần Việt có quyền được lựa chọn kết bạn với ai, nhưng nó không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Thậm chí có lần bà ngoại nói đùa Tần Việt có thể tìm bạn gái rồi, Lâm Khinh Chu cũng tức giận, đơn phương chiến tranh lạnh với bà ngoại ba ngày, làm bà ngoại chẳng hiểu mô tê gì.

Mà trong tất cả mọi người, sự yêu thích của Lâm Thông với Tần Việt rõ ràng nhất, vậy nên nó ghét Lâm Thông nhất.

Nhưng nếu như sau này Tần Việt quen bạn gái thật thì sao, vậy Tần Việt sẽ cùng bạn gái đến lễ hội âm nhạc, ăn hạt sen, cùng bạn gái làm bài tập, đọc sách, ngủ với bạn gái, đến lúc đó làm gì nghĩ tới em trai nào.

Có lẽ còn chê nó là cái bóng đèn phiền phức.

Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Chu lại không vui, nó ôm eo Tần Việt, cọ đầu vào ngực đối phương nhõng nhẽo: “Anh ơi, anh có thể đừng quen bạn gái không?”

Đây là đang ỷ mình mặt dày, còn nhỏ, Tần Việt sẽ dung túng nó, nên mới làm nũng bậy bạ, lớn thêm vài tuổi là không được nữa.

Mất mặt.

Tần Việt không hiểu tại sao chủ đề lại đột nhiên chuyển đến đây, thật sự rất bất đắc dĩ. Nhưng vốn dĩ anh cũng không định quen bạn gái, vậy nên đồng ý rất mau: “Ừ, không quen.”

Lâm Khinh Chu không tin: “Thật?”

Tần Việt: “Thật.”

“Vậy móc ngoéo.” Lâm Khinh Chu thò ngón út móc lấy ngón út của anh, “Ngoéo tay treo ngược một trăm năm, ai lừa gạt người đó là chó con.”

Đôi khi cậu nhỏ ấu trĩ đến mức khiến người ta cảm thấy nó mới lên 7 chứ không phải 17. Thế mà Tần Việt cứ không có cách nào với nó, gì cũng chịu dỗ chịu chiều.

Vậy nên anh đóng dấu: “Ừ, không lừa gạt.”

Lâm Khinh Chu lập tức vui ngất ngây, lại còn được nước lấn tới: “Vậy lát nữa chúng ta đi nhặt vỏ sò, không được cho Chú Lùn biết.”

“Ừ, không nói.”

“Cũng không nói cho Đầu To.”

“Được.”

Lâm Khinh Chu ôm anh nó chặt hơn: “Anh ơi, anh thật tốt, tốt nhất quả đất.”

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Lâm Thông sau khi lớn: “Xem, tui đã nói ông nội kia là người đáng ghét nhất đảo San Hô mà.”

(Lâm bảo sắp trưởng thành! Có thể thích anh trai được rồi!)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.