~~~ Sáng hôm sau~~~ —~ing~—
Quốc Thiên và Mặc Phi đang đi ở hành lang bệnh viện thì *ẦM* , cái bóng đen nào đó đâm sầm vào Thiên, vì giữ hình tượng, anh hắng giọng;
– Cái thằng nào không có mắt thế ?!
– Ai zô…. Này anh kia , nói ai không có mắt? – Nó bị bật ngửa ra sau, may mà không bị đập đàu, đứng dậy xoa cái mông ê ẩm, nó nhìn Thiên bằng cặp mắt hình viên đạn, hét lên.
– Ủa ? Tiểu…Tiểu Vy? – Mặc Phi cau mày
– Tiểu Vy. Sao…sao tỉnh sớm vậy? – Quốc Thiên nhìn nó , nói một câu không thể tin nổi
– Liên quan gì tới hai người? – Nó hất hàm
– Ủa… Lạ vậy? – Hai người kia trố mắt nhìn nhau
– Ây… Vy Vy… mày đi đâu vậy? Không sao chứ ? – Nhỏ Minh chạy lại chỗ nó , xoay nó như chong chóng làm nó chóng mặt, giữ chặt vai nhỏ, nó dùng ánh mắt nghiêm túc:
– Con kia, dù không biết trước kia tao với mày thân như thế nào nhưng làm ơn. Tao đau đầu lắm rồi.
Nhỏ cười trừ, bấy giờ mới thèm quay sang nhìn người bên cạnh, nhỏ kêu lên :
– A… Mặc Phi, Quốc Thiên , hai người đến thăm Tiểu Vy hở?
– Ờ , nhưng Tiểu Vy…bị sao vậy? – Mắc Phi chỉ vào nó đang lườm tên Thiên
– Vô phòng rồi nói. – Nhỏ chỉ lên tầng
Đợi những người kia gật đầu, bốn người ung dung lên tầng, riêng nó thì vẫn nhìn Quốc Thiên bằng ánh mắt viên “kẹo” làm anh sởn da gà gai ốc:
– Vy Vy à, tôi xin cậu đấy, đừng nhìn tôi như vậy nữa!
– Sao vậy? – Nhỏ Minh ngơ ngác nhìn ba người
– Lúc nãy, tụi tôi đang đi thì Tiểu Vy bỗng đâm sầm vào Quốc Thiên nên Quốc Thiên nói Tiểu Vy không có mắt. Cũng không trách anh ấy được, anh ấy không nhìn rõ Tiểu Vy. – Mặc Phi lên tiếng giải đáp thắc mắc cho nhỏ, nhỏ chỉ gật gật đầu
– Xì…. Anh liệu hồn cho tôi ! – Nó giơ móng ”vuốt” ra dọa.
Bạn Thiên của chúng ta lại nổi da gà đợt 2.
Đi đi lượn lượn một hồi , đích cuối cùng của chúng nó là phòng bệnh của Tiểu Vy. Mặc Phi thắc mắc :
– Ủa, sao không thấy caca đâu rồi? Cả anh Dương nữa.
– Bọn họ đến tập đoàn có việc. Tôi ở đây trông Tiểu Vy.
– Ê, nhỏ kia, nhớ kêu anh Dương về sớm nha. – Nó hất hàm với nhỏ, nhỏ trợn tròn mắt
– Biết là ai làm chưa? Không thể nào có chuyện xe tự nhiên bị chệch như vậy. Không phải là ngày nào Vy cũng chăm chút xe cẩn thận sao?
– Ừm… Em và nó đi bảo hành thường xuyên mà. Ờ… khoan, còn ai ngoài tên đó? Em cảm thấy tên đó rất khả nghi.
– Thiên Kim, Thiên Phúc? – Mặc Phi nhíu mày
Trong lúc ba người kia nói chuyện thì Tiểu Vy bé nhỏ lại ngồi ăn caramen, bánh kẹo với hoa quả. Với nó thì ăn là nhất, mặc kệ sự đời!
– Ừ. -Nhỏ gật đầu
*Ting* *Ting*
– Xin lỗi hen, người của bang gọi. – Quốc Thiên nhìn điện thoại rồi đi ra góc tường
– Ai da…. Minh, nàng yên tâm, ta và anh Thiên sẽ giúp Tiểu Vy trả thù nhỏ đó!
– Không, nàng giúp ta tìm chứng cứ đi, chứ không có chứng cứ mà nói là con nhỏ đó làm thì không ổn. Ta, chính tay ta sẽ xử lý !
– Ừm.
– Trả thù cái gì vậy? Sao có tên tui?- Nó đang ăn bánh thì ngước mắt lên, ngây thơ hỏi
– Không có gì đâu, mày ăn tiếp đi.
Nó không thèm trả lời mà cúi xuống ăn tiếp, sao mà giống lợn vậy giời????
– Phi Phi, về thôi. Bye nha ,bang có việc gấp, tôi phải đi. Hôm khác đến sau. – Quốc Thiên kéo Mặc Phi đứng dậy, nói rồi đi luôn
Nhỏ gật gật đàu, còn nó thì mồm đấy bánh giơ tay “bye bye” . NHỏ với nó lại ngồi với nhau. Nó tỉnh dậy sướm hơn dự định của bác sĩ nhưng lại bị mất trí nhớ thế này thì… ?
—- ing~~ —-
Bên ngoài, trời chuyển gió ấm áp hơn, giờ đã là trưa rồi. Ông mặt trời cũng thòi lên, tỏa ra những tia nắng ấm áp, nó đi ra lan can ngắm trời đất. Vừa nhìn Mặt Trời nó lại nghĩ đến câu chuyện hắn kể. Hoa Hướng Dương chịu nhiều đâu khổ để có thể gây sức chú ý đến Mặt Trời……
– Vy, ăn trưa thôi. – Nhỏ Minh nói từ ngoài vọng vào
– Ờ. – Nó thờ ơ đi vào
Nhỏ mỉm cười, xòe ra cho nó bát cháo, nó đón lấy, múc lên cho vào miệng. Cháo này đúng là ngon thiệt, nó ăn hoài mà không biết chán. Nếu là bịnh thường thì nó đã la ầm lên không ăn rồi, nhưng thiệt tình là cháo này nó ngon quá mà.
*Cốc* *Cốc* *Cốc* ba tiếng gõ cửa vang lên, rất đều đặn và có trình tự. Nhỏ đi ra mở cửa, thật không thể tin vào mắt mình, nhỏ lấy bộ dạng lạnh lùng , nói:
– Đến đây làm gì?
– Ô… Mất lịch sự quá, Tiểu Vy bị thương, tôi cũng nên đến thăm chứ. Dù sao cũng là bạn cùng lớp mà. – Thiên Kim cật giọng điệu đà.
Thật ra ả đã nghe được cuộc đối thoại giữa nó , nhỏ , Mặc Phi và Quốc Thiên. Ả còn vui hơn khi biết nó mất trí nhớ. Thực ra ả rất thích hắn nhưng vì một số lí do nên cô ả mới chuyển đối tượng sang Tường ca mà thôi. Khổ cho ả là Tường ca cũng chả thèm quan tâm gì tới ả.
– Haha, tiểu thư Kim Kim, nói để cô nhớ , cô có bao giờ tử tế, lịch sự với tôi không? – Nhỏ nói giọng mỉa mai
– Tôi chỉ đến thăm bạn tôi mà thôi. – Kim cười nhạt
– Bạn? Ai là bạn của cô? Không biết ngượng khi thốt ra từ ấy à?!- Nhỏ khoanh tay, đứng dựa vào tường.
Bạn? Nực cười thật! Nghe mà nổi da gà.
– Tiểu Vy chính là bạn của tôi. -Ả nói chắc nịch
– Ai vậy? – Nó thấy ồn ồn nên đi ra xem. Nhìn vào mắt của Thiên Kim, nó thấy được sự giả dối của ả
– A, Tiểu Vy, mình đến thăm bạn đây. Bạn nhớ mình không? Mình là Thiên Kim, bạn thân của bạn! – Thiên Kim thấy nó thì mừng quýnh, giả tạo ôm lấy tay nó, cười
– Buông. – Nó nhìn cái tay bần thỉu của ả, thốt ra một câu
Nhỏ Minh không cãi nữa, nhỏ hiểu tính nó , dù mất trí nhớ nhưng tính cách của nó vẫn không khác, vẫn không thay đổi.
– Tiểu Vy, bạn nói cái gì vậy? Chúng mình từng rất thân với nhau mà. – Ả tỏ vẻ đáng thương
– Bạn thân? Cô nghĩ tôi là cu li à? Bạn thân mà lúc tôi tỉnh dậy không ở bên tôi, bên tôi chỉ có mỗi Minh Minh, caca và Dương ca. Đối với tôi, họ chính là bạn! Hơn nữa, nói cho cô biết, bạn tôi sẽ không bao giờ có kiểu thục nữ, yểu điệu giống cô. Ăn mặc thì càng không, Tiểu Vy tôi đây chỉ có người bạn duy nhất là Kiều Minh Minh! – Nó mỉm cười, khoác vai nhỏ
– Hai… người… Được lắm. Cứ chống mắt lên mà xem! – Ả tức quá, bỏ đi một mạch.
Có điều Thiên Kim không ngờ đến chính là dù mất trí nhưng nó vẫn ghét ả đến vậy. Thật không thể tin nổi, đúng là Giang sơn dễ dổi bản tính khó dời!
_____________ END_____________