Trời đã bước vào hè.
Những áng mây trôi lững thững.
Cái nắng nóng gắt như đổ lửa.
Cái nóng không bình thường đối với nơi này.
Nhiệt độ phải lên tới 40◦C.
Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà.
Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng.
Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư.
Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp.
Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường.
Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình.
Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường.
Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao.
Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui.
Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người.
Cô ít nói.
Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân.
Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt.
Cô chỉ thở dài và ngồi yên.
Cô thích nhất ở trong căn phòng nhỏ của mình.
Cô cảm thấy nó là nơi an toàn và dễ chịu duy nhất cô thuộc về.
Cô không thích bất kỳ một ai bước vào căn phòng nhỏ của mình.
Và không thích khách đến chơi nhà.
Cô chẳng hiểu sao bố mẹ luôn niềm nở đón khách như thế.
– Lucasta, xuống chào cô đi con.
Cô Mari sẽ ở nhà ta vài hôm đó – Mẹ cô gọi vọng lên gác.
– Vâng, chào cô Mari, cô nói nhưng trong lòng không thoải mái.
Nhà cô chỉ có hai phòng ngủ, và
tất nhiên cô Mari sẽ ở chung phòng với cô rồi.
Cô rất ghét ngủ chung phòng với
người khác.
Tối, cả nhà ăn cơm, cô Mari trò chuyện rất vui vẻ với bố mẹ cô.
Lucasta nghe đấy, nhưng chẳng biết hồn phiêu bạt ở đâu mất rồi.
Rồi cô Mari đổi chủ đề sang cô cháu gái:
– Cháu có được học sinh giỏi không, Lucasta?
Mẹ phải nhắc thì cô mới chợt tỉnh và trả lời:
– Cháu học cũng bình thường ạ!
Cô Mari hỏi rất nhiều về Lucasta nhưng cô không muốn trả lời.
Cô chỉ muốn dọn dẹp xong là phóng lên phòng học bài thôi.
Những câu hỏi của cô Mari thể hiện sự quan tâm của mình đến Lucasta nhưng chỉ khiến Lucasta cảm thấy khó chịu, hơn cả những lời mắng mỏ của mẹ cô vẫn mắng cô hàng ngày về sự vụng về và đãng trí của cô.
Đêm đến, cô ngủ chung giường với cô Mari.
Cô trằn trọc không ngủ được.
Cô Mari như mẹ cô đã càu nhàu về căn phòng lộn xộn của cô với đủ thứ linh tinh.
Mẹ cô chỉ rình cơ hội có thể quăng hết đống đó đi.
Cô còn nơm nớp lo sợ với những suy nghĩ trẻ con rằng cô Mari có thể lục lọi những bí mật của cô, dù cô đã tống tất cả nhật ký, truyện tranh, vào tủ và khóa lại.
Cô cầu mong cô Mari đừng bao giờ đến nhà cô ngủ như thế này thêm một lần nào nữa.
Sáng, cô dậy sớm, đúng hơn là không ngủ được.
Chả thèm nhìn cô Mari một cái, chạy vút xuống lầu, ăn sáng, đi học.
Cô cảm thấy ấm ức trong lòng vì sự hiện diện của cô Mari đã hạn chế các hoạt động riêng tư của bản thân.
Kể cả học bài mà có người lớn ở cạnh bên cũng khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Trời cứ nóng hầm hập như đổ lửa.
Mọi người xung quanh đều phải nhíu mày nhăn nhó, cô mặc kệ, cô nằm dài trên bàn mơ mộng về những viễn cảnh thần tiên, chờ cho tiết học được bắt đầu.
Chỉ còn vài ngày nữa là học sinh sẽ được nghỉ hè.
Tất cả học sinh đều háo hức và cô cũng vậy.
Lớp cô tổ chức một cuộc chia tay nho nhỏ.
Cô không có ý kiến gì.
Cô không bao giờ có ý kiến gì về các hoạt động của lớp dù không thích.
Cuộc chia tay diễn ra sau giờ học.
Học sinh hò hét inh ỏi, bày bánh kẹo lên bàn học.
John mang cả loa lên và bật nhạc sàn lên, rồi nhảy nhót cùng những người khác nữa.
Cô ngồi trên ghế, bịt tai lại.
Cô ghét nhạc sàn, cô ghét tất cả các loại nhạc ồn ào và nhảy nhót.
Chúng khiến cô nhức óc.
Tại sao họ có thể nghe được những loại nhạc như thế nhỉ? Cô nghĩ thầm.
Cô chẳng biết nhóm nhạc hay ngôi sao nào hết, không thích cả cập nhật tin tức thời sự, và cũng chẳng biết nhiều về thể thao.
Cô ghét nhất là bóng đá.
Cô không cho rằng chuyện đó là quan trọng.
– Học sinh nghiêm túc có khác!
Giọng nói châm biếm cất lên.
Chính là Juliet.
Cô không xinh, không hát hay, lại ít tham gia các hoạt động của trường lớp.
Cô chỉ là một đứa vô dụng.
Trong khi đó, Juliet cái gì cũng biết, được bố mẹ nuông chiều, tại sao cứ thích lấy cô ra châm chọc thế! Cô nàng tìm mọi cơ hội mỉa mai chà đạp giễu cợt cô.
Cô chỉ im lặng.
Hình như sự im lặng này của cô lại khiến Juliet càng tức tối trong lòng.
Juliet có cả hội con gái bên cạnh kết bè kết cánh với nhau, và còn cùng nhau tẩy chay cô.
Nhưng cô không bận tâm.
Đầu năm học cấp hai đã từng có một cô bạn bị lớp tẩy chay vì lý do nào đó cô không rõ.
Nhưng cô bạn đó cũng là một kẻ chảnh chọe, nên cô lại càng không muốn dính dáng gì.
Cô bạn đó chịu không nổi đã xin chuyển sang lớp khác học.
Cô cũng là đối tượng bị kỳ thị từ lúc đó tới giờ.
Thực lòng thì, cô có chút ghen tị với Juliet.
Juliet là lớp trưởng, hoạt bát, tự tin, nhanh nhạy, viết văn hay.
Cô thì cảm thấy mình chậm chạp, tính tình khó chịu, nói năng cũng chẳng ra đâu vào đâu, chẳng có cả tài lẻ gì đặc biệt.
Không xinh đẹp, mặt mũi xám xịt, thời trang nửa mùa, lúc nào cũng nghiêm trang, lạnh đơ như xác chết.
Thỉnh thoảng cô tự cho mình là bóng ma của lớp, và cầu mong không ai để ý đến mình.
Giờ chia tay chấm dứt.
Cô nhanh về nhà ăn cơm.
Chiều, Lucasta đi chơi với cô Mari một cách miễn cưỡng.
Hai người đi về phía rừng nơi có không khí mát mẻ hơn.
Cô Mari chụp hình đủ kiểu, cô ấy mới có chiếc máy điện thoại mới có thể chụp được ảnh đẹp, kéo Lucasta cùng chụp chung dù cái mặt của cô cháu miễn cưỡng bị kéo vào.
Không gian nhòa đi trong ánh nắng gắt gỏng.
– Cháu không thích cô sao? – Cô Mari nhìn Lucasta.
Cô ấp úng:
– Dạ, cháu không có ý vậy đâu.
Lucasta cảm thấy hoảng sợ hoang mang trước câu hỏi của cô Mari.
Im lặng một lúc, Lucasta nhìn quanh gọi cô Mari.
– Trời sắp tối rồi, ta về thôi!
Thật kỳ lạ, dù trời đã chiều muộn, ánh nắng còn le lói mà hơi nóng cứ hầm hập bốc từ dưới đất lên, chẳng giảm đi tí nào.
Lucasta lúc này mới cảm nhận được sức nóng, cái nóng như ngồi bên lò sưởi vào mà hè.
Mô hôi nhễ nhại sau tấm lưng áo, cô phải nhanh chóng về nhà thôi.
Phịch! Cô Mari ngã xuống, thiếp đi.
Lucasta hoảng hốt gọi: “Cô Mari!” Cô nhìn xung quanh xem có ai không thì cô nhận ra tất cả mọi người đang ở trong rừng với cô cũng đang nằm trên đường như thây chết.
Cô càng sợ hãi.
Còn chưa biết làm già thì một cuộn lốc xoáy xám xịt từ đâu kéo đến cuốn Mari đi.
Lucasta thảng thốt gào lên:
– Không được cuốn cô Mari của tôi!
Nước mắt cô tuôn rời, nhòe đi trong cơn gió.
Trong đầu cô hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Phải cứu cô Mari! Rồi Lucasta hét lên rung chuyển cả núi rừng.
Cô cảm thấy trong mình có một sức mạnh mãnh liệt kỳ lạ.
Hình như đang có một nguồn năng lượng rất lớn được giải phóng trong cơ thể.
Cô cảm thấy cô không còn là chính cô nữa.
Con người cô chuyển hóa thành một người hoàn toàn mới: làn da trắng trẻo thay thế nước da ngăm nâu.
Mái tóc đen mọc dài hơn, mượt mà và bay phất phơ bởi gió.
Đôi môi tím tái nhợt nhạt đã biến đi đâu mà hiện lên làn môi hồng hào tươi tắn.
Đôi mắt trở nên đen huyền, ướt át tựa đôi mắt của thiên thần, và bờ mi cong dài quyến rũ.
Cả người tỏa ra một nguồn sáng mạnh mẽ.
Trên trán hiện lên hình tia chớp màu trắng bạc, từ nơi đó phóng ra một luồng ánh sáng vào cơn lốc xoáy.
Cơn lốc tan ra, bay yếu ớt rồi tắt hẳn.
Mọi người xung quanh bị cơn lốc cuốn liền rơi xuống, bất tỉnh.
Lucasta phóng thêm một luồng ánh sáng nữa, làm dịu đi cái nóng.
Gió mát ùa về.
Cô trở lại hình dáng cũ, không khỏi ngạc nhiên, sợ hãi, trống ngực đập thình thịch.
Các cơ mặt hiện rõ sự khiếp đảm kinh sợ.
Đến lúc này, mọi người bắt đầu tỉnh dậy, cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cuối cùng quay lại làm việc như thường.
Cô Mari cũng tỉnh dậy, thấy cô bần thần, liền gọi:
– Lucasta sao thế? Tệ quá, hình như cô đã ngủ thiếp đi.
Chúng ta đã định về nhà rồi cơ mà nhỉ?
Nhưng mà, cháu biết không, cô đã mơ thấy mình bay được đấy!
Cô giật mình, lắp bắp: “Cháu nghĩ chúng ta nên về thôi, muộn rồi!”
Tối đó, cô chẳng ăn ngon miệng gì cả.
Cô nghĩ về chuyện buổi chiều một cách thấp thỏm lo âu.
Mình có thể đánh tan một cơn lốc xoáy? Mình có sức mạnh như của một cô tiên trong truyện cổ tích? Đây là thật hay mơ? Chuyện này sao có thể xảy ra??!!! Ôi có ai có thể giải thích cho tôi biết tôi bị sao không? Mọi người sẽ thế nào nếu biết chuyện này? Tương lai mình sẽ ra sao? Cô thấy sợ mọi thứ, đặc biệt khi cô Mari kể lại chuyến đi dạo trong rừng.
Cô nín thở mong cô Mari đừng đả động đến nữa.
Cô không ngờ mình lại ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn, dẫu cô nhận thức được bản thân không bình thường.
Cô có thể chăm chăm nhìn vào ông mặt trời cả lúc trưa hè mà đôi mắt vẫn không có vấn đề gì.
Khi bị xây xát, các vết thương của cô lành nhanh hơn so với mọi người, lại không để lại sẹo.
Cô dường như còn có thể sai bảo được động vật sống mà cô còn nghi hoặc.
Một lần, cô muốn vặt quả táo ở trên cây, nhưng nó cao quá tầm với của bản thân.
Cô nói bâng quơ: “Có ai vặt được quả táo cho mình thì tốt quá!” Đầu ngờ, một con chim bay đến, mổ Liên tục vào cuống của quả táo khiến nó rơi xuống.
Cô bắt được và vô cùng ngạc nhiên.
Lần khác, mẹ đem con chó Tin về nhà nuôi Con chó kêu inh ỏi suốt ngày vì bị chuyển đến nơi ở mới.
Cô đang học bài mà kêu vậy, bực mình, cô xuống chỗ nó quát nó im lặng.
Từ đó nó không kêu nữa, cả những hôm sau cũng vậy.
Nó bắt đầu làm nũng cô nhiều hơn.
Dù vật, cô không thích vật nuôi.
Mẹ cô thì thích nuôi con này con nọ nhưng cô chỉ cảm thấy là mẹ đang rước thêm phiền phức về nhà.
Mới gần đây, khu vực cô ở có một hàng xóm mới chuyển về.
Ông ta mua lại căn nhà của bác Ruth cách nhà cô bởi hai căn nhà khác.
Cô chẳng bận tâm về điều đó.
Kỳ nghỉ hè đã đến, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để vào rừng chơi.
Ngoài căn phòng nhỏ của mình thì rừng cây là nơi thứ hai cô muốn đến nhất.
Cô thích không khí trong lành mát mẻ của rừng cây, cây cối rậm rạp um tùm, chim chóc líu lo.
Cô mỉm cười với những người bạn động vật đáng yêu.
(Thực ra, cô thích động vật, nhưng ghét nuôi chúng) Tụi thỏ quây bên cô, và cô sẽ ôm một con thỏ trong tay, nghịch nghịch hai cái tai của nó.
Cô chuyền cành cùng lũ khỉ.
Cô nhặt hạt dẻ cùng lũ sóc.
Cô ký họa khu rừng bằng vài nét vẽ.
Dù nguệch ngoạc, cô vẫn hài lòng với bức tranh của mình và tự cười vào tác phẩm.
Thỉnh thoảng Tin theo cô và cùng hòa vào đám thú rừng..