Ads
Tôi nhặt áo mặc lên người, tâm tình rối loạn đến nỗi
chật vật mãi mới cài nổi mấy chiếc cúc. Ngô Giang dựa người lên tủ áo, ánh mắt
vẫn bám theo từng cử động của
tôi.
– Diệp
Thư… –Ngô Giang định nói gì đó với tôi nhưng bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Tôi lấy cớ mở cửa để
tránh né Ngô Giang. Vốn dĩ mọi chuyện giữa tôi và anh ấy đã đủ căng thẳng, cái
người đang đứng chờ ngoài cửa còn khiến tôi có cảm giác mình đang ôm một quả
bom sắp nổ.
– Cao
Phi, sao anh lại đến đây?
Cao Phi cười nhẹ,
đôi mắt ngay lập tức nhìn qua tôi vào trong nhà.
– Tôi
thấy muộn rồi nên đến đón em.
Anh ta không hỏi
nhưng lại biết tôi đi đâu, chỉ có hai khả năng, một là anh ta cho người theo
dõi tôi, hai là tự anh ta đã đi theo tôi.
Cao Phi rốt cục có
mục đích gì đây, tôi và anh ta đã thoả thuận trước ngoài những vấn đề có liên
quan đến chuyện giữa anh ta và Thuỵ Du thì Cao Phi sẽ không can thiệp vào đời sống
cá nhân của tôi. Cho dù là khả năng một hay hai thì rõ ràng Cao Phi đã vi phạm
thoả thuận.
– Sao
anh biết tôi ở đây?
Cao Phi cau mày
nhìn ra sau lưng tôi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
– Sao
anh ta lại ở đây?
Tôi ngoảnh đầu lại.
Ngô Giang rất thoải mái đứng trong phòng khách, ngay tầm mắt của Cao Phi. Anh ấy
vẫn cởi trần và mặc quần dài như lúc nãy, mái tóc còn ẩm ướt, nhìn qua thật sự
rất có phong thái của chủ nhà hư hỏng.
Cố ý, Ngô Giang chắc
chắn là cố ý. Anh ấy cho rằng giữa tôi và Cao Phi có quan hệ mờ ám nên muốn chọc
tức Cao Phi.
– Thư,
em không mời khách vào nhà à? –Ngô Giang tự nhiên nói.
Hay thật, đây là
nhà tôi, tôi thích mời ai thì mời, ai mượn anh ấy ra vẻ thị uy!
Khi tôi còn chưa
lên tiếng thì Cao Phi đã thản nhiên bước vào, khoé môi hơi nhếch lên tạo thành
nụ cười giễu cợt.
– Thì
ra là anh Richard Ngô. Tôi mới nghe được tình hình của anh, thật sự là rất đáng
tiếc. Nếu anh tạm thời chưa có chỗ ở thì cứ ở lại nhà cũ của vợ tôi cũng được,
dù sao hiện tại Diệp Thư cũng đã dọn đến sống chung với tôi.
Sắc mặt Ngô Giang
trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên u ám, bàn tay trái xiết chặt nổi đầy gân xanh.
– Diệp
Thư và anh chưa chính thức kết hôn, anh gọi cô ấy là vợ vẫn còn hơi sớm. Ba
mươi chưa phải là Tết.
Cao Phi đi đến trước
mặt Ngô Giang, hai người họ một bên quần áo chỉnh tề, một bên tuy có hơi lôi
thôi nhưng lại rất gợi cảm. Nói chung nếu phải cho điểm thì tôi sẽ cho Ngô
Giang cao điểm hơn vì tôi thấy anh ấy thuận mắt hơn.
– Nếu
là trước đây tôi sẽ có chút lo lắng… nhưng mà bây giờ anh ốc không mang nổi
mình ốc, Diệp Thư là người thông minh, tôi tin cô ấy sẽ có lựa chọn đúng đắn.
Làm thằng đàn ông thì phải đủ sức lo cho người phụ nữ của mình chứ không phải sống
dựa vào cô ấy.
Tôi không thích Cao
Phi dùng giọng điệu này với Ngô Giang. Ngô Giang không phải kẻ bất tài, cho dù
bây giờ anh ấy gặp khó khăn thì không có nghĩa là anh ấy sẽ không đứng dậy được.
Hơn nữa cứ cho là Ngô Giang dựa vào tôi đi nữa thì cũng là tôi muốn cho anh ấy
dựa.
– Cao
Phi, chúng ta ra ngoài nói chuyện. –Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói
thì không kiềm chế được đã lộ ra sự tức giận.
Cao Phi làm như
không nghe thấy tôi, vẫn tiếp tục đả kích Ngô Giang.
– Ai
có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn không cần nói cũng rõ, anh muốn Diệp Thư
phải vất vả cả đời với anh? Anh đủ sức bảo vệ cô ấy khỏi người bố mất nhân tính
của cô ấy không, đủ sức khiến bố anh không thể đụng đến cô ấy không? –Anh ta lắc
đầu cười nhạt. –Tôi có thể trả lời hộ anh, đáp án là không. Richard Ngô, nếu
anh thật sự yêu Diệp Thư thì đừng níu kéo cô ấy nữa.
Cái quái gì thế,
Cao Phi lên cơn điên à?
Người đàn ông của
tôi thì tôi có thể mắng, có thể châm biếm, có thể bắt nạt, còn người ngoài ai
cũng đừng mong động đến một sợi tóc của anh ấy.
Tôi tiện tay vớ lấy
cái bình hoa ném xuống sàn nhà, ngay gần chỗ Cao Phi đứng. Thật ra thì nếu cái
bình đủ to tôi sẽ úp nó lên đầu Cao Phi để anh ta câm miệng, đáng tiếc là nó
hơi nhỏ.
Tiếng đồ sứ vỡ tan
trong đêm tối đặc biệt chói tai, cả Cao Phi và Ngô Giang đều ngạc nhiên nhìn
tôi. Tôi không hét, không cáu gắt, vẫn vô cùng nhã nhặn cười với họ.
– Có con
gián rất to vừa chạy qua, tôi ghét gián!
Cao Phi nhíu mày, lạnh
lùng bước đến nắm chặt khuỷu tay tôi rồi kéo tôi ra khỏi nhà. Anh ta đi rất
nhanh khiến tôi phải chật vật chạy theo.
Xuống đến sân, Cao
Phi buông tay tôi rồi rút thuốc lá ra hút. Tôi xoa xoa khuỷu tay, bực bội nhìn
Cao Phi.
Anh ta túm tay tôi
như thế kiểu gì cũng hằn lên vết đỏ, đây rõ ràng là hành động xâm phạm thân thể
của người khác, lại còn hút thuốc lá nữa chứ. Khói thuốc bay lung tung thế kia
tôi chắc chắn sẽ hít phải không ít thì nhiều, khoa học đã chứng minh rằng hít
phải khói thuốc cũng có thể dẫn đến ung thư và một số bệnh khác như những người
hút thuốc… Tôi hoàn toàn có cơ sở để tin rằng Cao Phi đang muốn ám hại tôi.
Cao Phi rít mấy hơi
liền ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di di nó.
Hừ, nói tóm lại thì
anh ta đã tiếp tục thể hiện sự coi thường pháp luật bằng việc xả rác bừa bãi
sau khi cố ý gây tổn hại đến sức khoẻ của tôi.
– Diệp
Thư, tôi cứ nghĩ sau mười năm em ít nhất đã khôn ngoan hơn trước, xem ra tôi đã
lầm.
Câu này hẳn là nói
giảm nói tránh của câu “Cô đúng là đồ đần độn!”. Nói cho cùng thì nếu Cao Phi thông minh anh
ta đã chẳng bị Thuỵ Du dắt mũi chừng ấy năm và đá một phát nhẹ nhàng. Cho nên
ai chê tôi ngu ngốc còn được, riêng Cao Phi không có tư cách đấy.
– Cao
Phi, tôi nghĩ trước đây chúng ta đã nói rất rõ ràng, anh không thể can thiệp
vào chuyện riêng của tôi.
– Sao?
Tôi nói hắn vài câu làm em đau lòng?
Đau lòng à, tôi tức
điên lên mới đúng.
– Anh
không nên vượt quá thoả thuận giữa chúng ta. Anh không là gì của tôi cả.
Cao Phi xiết tay
thành nắm, tôi có thể thấy đôi mắt anh ta loé lên tia lạnh lẽo. Người đàn ông
này rốt cục muốn gì đây? Tôi không bị hoang tưởng nhưng phản ứng của anh ta rất
dễ khiến tôi cho rằng anh ta có tình ý với tôi.
– Tôi
không là gì của em? Vậy thì chúng ta kết hôn, như thế tôi sẽ là chồng em, có
quyền can thiệp vào chuyện riêng của em rồi chứ?
Đúng là một ý tưởng
nhảm nhí!
– Cao
Phi, anh còn tỉnh táo không đấy, anh quên mục đích ban đầu của mình rồi à?
– Tôi
không quên… nhưng tôi muốn thay đổi. Tôi sẽ từ bỏ việc trả thù Thuỵ Du, chúng
ta có thể bắt đầu lại. Những gì Richard Ngô cho em tôi cũng có thể, thậm chí
còn nhiều hơn.
Ồ, nghe cứ như tiểu
thuyết ấy nhỉ. Tác giả ngôn tình thường rất thích cái kiểu sau nhiều năm gặp lại,
nam phụ khốn kiếp khi xưa từng tệ bạc với nữ chính sẽ hối hận quay đầu. Tôi
nghĩ lý do của những tình tiết như thế thường là để thoả mãn một phần hư vinh của
phụ nữ. Nếu gã đàn ông khi trước từng bỏ rơi bạn lại hối hận theo đuổi bạn lần
nữa thì còn gì tuyệt bằng, chúng ta có thể ngẩng đầu kiêu ngạo hất hàm nói với
hắn: “Bà đây không phải động vật nhai lại”. À, tất nhiên là nói chuyện thô lỗ
quá thì cũng không nên, hẳn là nói một câu ý tứ uyển chuyển một chút nhưng nhất
định phải làm nổi bật nội dung trên.
– Thực
ra tôi không phải là người hay ảo tưởng nhưng mấy câu vừa rồi của anh làm tôi
cho rằng anh có tình ý với tôi.
Ánh mắt Cao Phi trở
nên âm trầm, anh ta thấp giọng hỏi:
– Nếu
đúng thế thì sao?