Ads
Tôi và Cao Phi đối diện
nhau trên bàn ăn, nhất thời đều im lặng. Trong nhà chỉ có tiếng ti vi xen lẫn một
vài âm thanh hỗn tạp từ bên ngoài vọng vào.
– Hôm
nay em đi đâu, tôi quay lại nhưng không thấy em?
– Tôi
gặp một tai nạn nhỏ nên đi bệnh viện kiểm tra.
– Có
sao không?
–
Không sao.
Chuyện thế nào chắc Cao
Phi đã nghe từ ông chú chụp ảnh cả rồi, tôi cũng chẳng muốn giải thích nhiều.
– Anh
và Thuỵ Du tiến triển tốt chứ? –Tôi làm như vô tình hỏi thăm.
Cao Phi buông thìa, từ
tốn uống nước. Khi tôi cứ tưởng anh ta không định trả lời mình thì Cao Phi đột
nhiên lên tiếng.
– Mọi
việc đều tốt cả.
Cái câu mọi việc đều tốt
cả này thật sự rất mơ hồ, chẳng cung cấp được chút thông tin cụ thể nào. Rốt cục
là tốt ra sao, hai người họ đã tình thương mến thương trở lại chưa? Diễn tiến
tình cảm của họ là một trong những yếu tố quan trọng quyết định thời gian làm
công của tôi.
Tôi húp thêm vài thìa
cháo, đầu óc không tự chủ được lại nghĩ đến cánh tay bị thương của Ngô Giang.
Anh ấy vì tôi mà bị thương, tôi nên ở lại chăm sóc cho Ngô Giang mới phải.
Nhưng tôi không biết phải
đối mặt với Ngô Giang như thế nào, chỉ cần gặp Ngô Giang tôi đều sẽ nghĩ đến
Phan Ý An đang mang thai con của anh ấy. Mà tôi hiện tại lại mang tiếng là vợ sắp
cưới của Cao Phi.
– Em
sao thế, có tâm sự à?
Tôi khuấy khuấy bát cháo,
không còn tâm trạng ăn uống nữa.
– Tôi
có thể hỏi anh vài câu không?
– Hỏi
đi!
– Nếu…
tôi chỉ nói là nếu thôi, có một người phụ nữ vì quá yêu anh, cô ta tìm cách có
được mẫu t*ng trùng của anh rồi thụ tinh nhân tạo để có con với anh. Anh sẽ đối
xử thế nào với đứa bé?
Cao Phi ngạc nhiên nhìn
tôi.
– Hỏi
câu khác đi, tôi chưa bao giờ gặp phải người phụ nữ nào điên rồ như vậy.
Điên rồ? Đúng là hành động
của Phan Ý An có phần điên rồ nhưng mang thai và sinh nở không phải chuyện đơn
giản, chị ta chấp nhận hy sinh như thế chứng tỏ tình cảm của chị ta với Ngô
Giang rất sâu sắc.
– Tôi
không có câu hỏi khác, tôi chỉ muốn biết anh nghĩ gì về đứa trẻ kia thôi. Cho
dù là thụ tinh nhân tạo nhưng nó vẫn là con anh.
Cao Phi lạnh lùng cười.
– Thế
em thử tưởng tượng nhé, có một người đàn ông vì quá yêu em, anh ta tìm cách có
được trứng trong cơ thể em, sau đó tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm với tinh
trùng của anh ta rồi cho một người phụ nữ mang thai sinh ra con của hai người.
Em cảm thấy thế nào?
Tôi rùng mình, cảm thấy
may mắn đã ngừng ăn cháo, nếu không rất có thể sẽ bị sặc.
– Ý tưởng
này của anh… có vẻ hơi biến thái.
– Đại
khái là tôi cũng nghĩ như vậy về câu hỏi của em. –Cao Phi nhún vai đáp lại.
Đối với Phan Ý An mà
nói tôi hoàn toàn không có thiện cảm, chỉ là một chút thương hại. Vấn đề là đứa
trẻ chưa chào đời kia, nó là một sinh mệnh mà Ngô Giang không thể chối bỏ. Về mặt
sinh học anh ấy là cha nó.
Có một số chuyện càng gỡ
lại càng rối, tôi cũng không rõ phải giải quyết thế nào, hiện giờ chỉ có thể nước
đến đâu bắc cầu đến đấy.
– Diệp
Thư, tôi nghĩ yêu một người không yêu mình chẳng có gì sai, nhưng nếu không biết
đâu là giới hạn thì tình yêu đó sẽ trở thành gánh nặng, một loại phiền phức, thậm
chí còn khiến cho người ta sợ hãi.
Cao Phi cầm quả táo
trên bàn nhét vào tay tôi.
– Tôi
muốn ăn táo. Gọt một quả táo bù cho một cái váy cưới, như thế chắc không thiệt
đâu.
Không phải chứ, vẫn còn
phẫn uất vì tôi đã phá hỏng cái váy à?
Tôi nhìn Cao Phi, nhìn
quả táo trong tay, cảm thấy người đàn ông này đúng là thay đổi còn nhanh hơn thời
tiết.
– Cao
Phi, nếu anh đã nghĩ được như thế thì vì sao anh lại nhất quyết muốn Thuỵ Du
quay về bên cạnh anh? Cứ cho là anh muốn hành hạ cô ta cả đời, nhưng dìm cô ta
xuống địa ngục theo cách đó thì bản thân anh cũng không thoát ra nổi.
Cao Phi làm như không
nghe thấy tôi hỏi, chăm chú theo dõi tôi gọt táo.
–
Không đứt, em gọt cả quả mà không đứt chút nào.
Gọt vỏ táo mà không đứt…
chuyện này làm tôi nhớ đến thời còn học ở trường trung học V. Ngày mùng tám
tháng ba năm ấy lớp tôi tổ chức sinh hoạt, các bạn trong lớp cùng bắt thăm, mỗi
tổ sẽ có một người trúng thăm phải lên thi nữ công gia chánh.
Gì chứ riêng cái khoản
này tôi chưa bao giờ phải nhúng tay. Có lẽ khi ấy tôi được chiều chuộng đã
quen, suy nghĩ cũng rất trẻ con.
Đã thế tôi còn luôn tìm
ra được lý do biện họ cho cái sự lười của mình: Người giúp việc là để làm việc
nhà, xã hội đã phân công ai làm việc đấy, mình cũng không nên tranh công việc của
người ta. Nếu việc gì mình cũng làm hết thì người giúp việc đâu còn việc làm nữa,
họ sẽ thất nghiệp, tạo nên gánh nặng cho xã hội, blah blah…
Để tránh việc phải lên
làm trò cười miễn phí cho thiên hạ, tôi định nhân lúc không ai để ý thì chuồn về
trước, ai ngờ mới bước được một chân ra hành lang đã bị Bí thối chặn đường. Cái
đồ Bí thối đáng ghét, chẳng lẽ hắn gắn vệ tinh theo dõi nhất cử nhất động của
tôi hay sao mà biết tôi định làm gì!
Từ trước tới nay dự cảm
của tôi lúc nào cũng chuẩn, tôi dính trúng cái lá thăm ngớ ngẩn kia. Phải lên
thi cùng tôi còn ba người nữa, kì quái thế nào mà lại toàn các bạn nữ ngoan
ngoãn học giỏi. Chỉ có mình tôi thuộc thành phần …hơi hơi cá biệt.
Vòng đầu tiên, thi xem
ai gọt vỏ táo nhanh nhất mà không đứt, hoặc là bị đứt ít nhất.
Bảo tôi thi xem ai ăn mỳ
nhanh nhất thì còn cơ thắng chứ gọt vỏ táo thì đừng hỏi, dự trước là thua.
Mặc dù tôi cũng cố gắng
để cái vỏ táo được lành lặn nhưng mà kết quả không khả quan lắm, nhìn đống vỏ vụn
trên đĩa tôi cũng thấy tội nghiệp cho ban giám khảo phải đếm xem tôi làm đứt
bao nhiêu lần.
Cao Phi cũng có mặt ở
cuối lớp, lúc tôi mang quả táo sứt sẹo cùng đống vỏ về chỗ anh ta hết sức vui vẻ
nhe răng cười.
– Anh
cười cái gì?
– Anh
nghe nói gọt vỏ táo mà không đứt thì tức là chỉ có một người yêu mình, đứt càng
nhiều chứng tỏ càng có nhiều người yêu. Em nhìn xem, phải có cả đống người yêu
thầm em, em đúng là có sức hút khó cưỡng lại.
Tôi không nhịn được
cũng phì cười, đang thoải mái bỗng nhiên tôi có cảm giác gai người, giống như
có ai đó đang hết sức oán hận mình.
Quay sang, nhìn trái,
nhìn phải, khua một vòng khắp lớp, đối tượng đáng nghi nhất là Bí thối, tôi vừa
nhìn tới chỗ hắn thì hắn liền cúi luôn đầu xuống. Hừ, đúng là thấy người ta vui
vẻ thì ghen tỵ, bụng dạ nhỏ mọn.
Những kỉ niệm đẹp giống
như một chiếc hộp đựng thức ăn không bao giờ nguội, mỗi lần mở ra thì mùi thơm
đều khiến chúng ta có ước muốn được quay về, nếm lại quãng thời gian trong trẻo
không đau buồn đó.
– Chuyện
trước đây… em còn trách tôi không? –Cao Phi ngập ngừng hỏi tôi.
Nhắc đến vấn đề này quả
thực cũng hơi khó nghĩ. Tôi không phải là người duy nhất trên thế giới bị bạn
trai và cái người từng là bạn tốt của mình phản bội, tôi không nhất thiết phải
căm hận họ cho đến cuối đời, mặc dù vào thời điểm đó đúng là họ đã dạy cho tôi
một bài học về lòng tin.
Có lẽ nhờ vào chuyện
tình của bọn họ mà cơ thể tôi đã tăng sức đề kháng, vì thế sau này khi chứng kiến
Nguyên Bảo và Hoàng Nam tôi không đến nỗi uất hận mà đâm đầu vào ô tô tự tử.
Đối với cả Cao Phi và
Thuỵ Du, tôi không còn chút căm hận nào, chỉ là sự chán ghét thì không thể xoá
bỏ hoàn toàn được. Thật ra thì bây giờ tôi cũng không chán ghét Cao Phi cho lắm
nhưng chỉ có thể coi anh ta như người xa lạ, không thể còn bất cứ tình cảm nào
khác.
– Thật
sự thì… không. Chuyện qua lâu rồi, tôi cũng không muốn mất thời gian vì những
gì không đáng. –Tôi bổ táo, bỏ lõi, đặt lên đĩa rồi đẩy về phía Cao Phi.
Vẻ mặt Cao Phi cứng đờ,
anh ta cầm miếng táo lên ăn một cách gượng gạo rồi rời khỏi bàn.
– Tôi
về phòng trước.
–
Vâng, chúc anh ngủ ngon.
Cao Phi đi lên vài bậc
thang thì bỗng nhiên đứng lại, anh ta không quay về phía tôi, chỉ làm như vô
tình nói:
– Hôm
nay tôi nhận được tin nhà họ Ngô có biến, hình như Ngô Vũ Kỳ đã tước bỏ quyền
thừa kế của Richard Ngô và thu lại toàn bộ tài sản của Phoenix mà anh ta có
trong tay. Em nói xem, cuộc đời luôn có những chuyện mà chúng ta không lường
trước được, một người đàn ông đang ở đỉnh cao, có mọi thứ rồi lại thành hai bàn
tay trắng, chắc anh ta bây giờ rất chật vật.
Tôi không đáp lại Cao
Phi, bình tĩnh cho bát vào bồn rửa, vặn vòi nước. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến
câu hỏi mà trước đây Ngô Giang từng hỏi tôi.
“Nếu anh không có gì cả,
không phải người thừa kế Phoenix, không phải con trai của Ngô Vũ Kỳ, chỉ có hai
bàn tay trắng bắt đầu sự nghiệp, em có chấp nhận sống cùng anh hay không?”
Tôi rất muốn trả lời
“Có” với anh ấy. Tôi chẳng hề ngại chuyện Ngô Giang không có bố mẹ giàu có,
không được thừa kế gia sản bạc tỷ, không sợ cùng anh ấy sống vất vả. Cái tôi sợ
là xung quanh Ngô Giang có quá nhiều vướng mắc. Phan Ý An, hai đứa trẻ, Triệu Lan
Phương… tất cả chừng ấy bí mật đủ để khiến tôi không dám bước tiếp.
Cảm giác lạnh cóng từ
bàn tay truyền đến khiến tôi tỉnh táo trở lại. Từ nãy đến giờ tôi không xoay
vòi nước ấm mà lại bật nước lạnh khiến hai bàn tay cũng đỏ ửng lên.
Tình cảm đúng là thứ
không tốt, chỉ toàn khiến người ta phiền lòng.
Ngô Giang bị tước quyền
thừa kế cũng có nghĩa là anh ấy và bố mình đã xảy ra xung đột. Chuyện này… rất
có thể là vì tôi.
Tôi úp chiếc bát cuối
cùng lên giá, tần ngần đứng ở phòng bếp một lúc liền quyết định đến chỗ Ngô
Giang. Khi tôi thay quần áo xong, xách túi bước xuống cầu thang thì tình cờ gặp
Cao Phi.
– Em định
ra ngoài à?
Tôi gật đầu.
– Tôi
có chút việc cần giải quyết.
Cao Phi chỉ cười nhạt rồi
quay người đi, không hiểu sao anh ta cứ luôn thích nói chuyện mà không nhìn mặt
tôi.
– Buổi
tối nên cẩn thận một chút, gọi thẳng taxi vào cổng khu biệt thự ấy.
– Tôi
biết rồi, cảm ơn anh.
– À…
câu hỏi của em về Thuỵ Du tôi vừa suy nghĩ kĩ càng. Tôi nghĩ đáp án có chút ít
thay đổi.
Tai tôi ngay lập tức dỏng
lên nghe ngóng. Thay đổi cái gì đây? Lẽ nào Cao Phi đã hết bệnh não tàn?
– Tôi
sẽ khiến bố tôi và cô ta chia tay, sau đó tôi sẽ đá cô ta.
Ồ, thì ra đây là chút
ít thay đổi mà Cao Phi mới có được sau khi đã “suy nghĩ kĩ càng”.
Thôi, thế cũng coi như
là có tiến bộ so với hồi anh ta có cái tư tưởng đem Thuỵ Du về bên cạnh mình để
hành hạ đến hết đời rồi.
Mặc dù nói một cách
khách quan thì tôi nghi ngờ những gì anh ta nói với tôi đều là nói dối, thật ra
mục đích của anh ta là gì cũng không phải vấn đề tôi cần quan tâm, dẫu sao thì
Cao Phi cũng không nhằm vào tôi.