Trong tiểu thuyết, nhân vật nữ chính thường tỉnh lại sau một đêm say bí tỉ trong tình trạng không mảnh vải che thân và bên cạnh là một người đàn ông không rõ nguồn gốc.
Khẳng định luôn là người đàn ông kia nhất định là cực phẩm, tiếp theo hai người sẽ như có duyên tiền định, năm lần bảy lượt tình cờ gặp gỡ, rồi phát sinh tình cảm, rồi ghen tuông hiểu lầm, ngược thân ngược tâm đau khổ quằn quại, v.v…, HE hay SE thì tuỳ thuộc vào độ biến thái của tác giả.
Ngoài đời thực thì chẳng có chuyện tốt như vậy đâu. Người đàn ông mà bạn mơ mơ hồ hồ lên giường cùng chưa chắc đã đẹp trai ngang ngôi sao, người đẹp trai bây giờ đi làm diễn viên ca sĩ cả rồi, làm sao mà vơ một phát liền có một anh được. Thậm chí bạn phải đối mặt với viễn cảnh anh ta có thể xấu xí và mất lịch sự, đã có vợ con, và tệ nhất anh ta là một tên lừa tình lừa tiền, trong lúc bạn đang say giấc nồng thì hắn cuỗm sạch tư trang của bạn và để bạn ở lại trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. À quên, kinh khủng hơn nữa bạn có thể bị lây bệnh truyền nhiễm vì quan hệ không an toàn. Cuối cùng, bạn có lẽ đừng nên mơ về một em bé xinh xắn thông minh mang gen tốt, khả năng đó thấp đến đáng thương.
Tôi hiểu tất cả những điều đó, nhưng tôi lại ngu xuẩn đến mức rơi vào tình trạng 419.
Hiện giờ đầu tôi nhức kinh khủng, cả người đều uể oải. Trong phòng chỉ có mình tôi.
Thật tuyệt, đêm qua tôi đã say đến mức đi không vững, bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn, sau đó… thế nào ấy nhỉ, tôi quên sạch rồ! Việc duy nhất tôi nhớ lúc này là tôi vẫn chưa gửi tài liệu cho Tỉnh Thành, không biết anh ta có phát điên lên với tôi không nữa.
Tôi rời khỏi giường, dùng cái chăn quấn tạm quanh người rồi đi về phía cửa kính, vén tấm rèm xanh lên để nhìn ra bên ngoài.
Tôi nhìn thấy Nhà hát opera thành phố H.
Từ căn phòng này nhìn ra khung cảnh đẹp thật, nhìn thấy cả nhà hát opera cổ kính được xây từ thời Pháp thuộc.
Suy nghĩ bị ngừng trệ trong vòng nửa phút. Tôi quan sát căn phòng mình đang đứng. Rất đẹp, rất sang trọng, rõ ràng là một khách sạn cao cấp, giường kingsize, có tầm nhìn xuống nhà hát lớn.
Hình như… tôi đang ở trong khách sạn Hilton Opera, có lẽ là loại phòng Executive Deluxe.
Người đàn ông uống whisky, lạnh lùng, bí ẩn, cô đơn, bây giờ thì có thể bổ sung thêm tiêu chí nhiều tiền đến nỗi không biết tiêu vào đâu.
Lần đầu tiên đem cho một người đàn ông xa lạ, một người mình không yêu, tôi nên có tâm trạng gì nhỉ?
Hối hận, đau buồn, hiếu kì? Nói thật là tôi chẳng có cảm nhận gì, chỉ thấy rỗng tuếch. Mà sao tôi lại chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra, đúng là kì quái!
Là người trưởng thành, bốc đồng chạy đến bar trêu chọc đàn ông thì kết quả kiểu này tôi cũng đã lường trước rồi. Có gì phải khổ sở đâu, dù sao thì Nguyên Bảo cũng không cần tôi.
Mà kể cũng hơi lạ, tiểu thuyết đều nói lần đầu khá đau, nhưng mà hiện giờ tôi ngoài việc đau đầu ra thì những chỗ khác không thấy khó chịu gì.
Ga giường trắng tinh nhàu nhĩ nhưng không có vết máu.
Tôi kiểm tra kĩ cả cái chăn đang bọc người, không có vết đỏ nào cả.
Lẽ nào… chưa có chuyện gì xảy ra?
Tôi chạy vào phòng tắm, soi gương xem khắp người mình. Có vài dấu hôn mờ mờ ở ngực.
Chết tiệt, rốt cục là đã làm hay chưa đây? Chuyện không có dấu vết cũng không có nghĩa là tôi và anh ta chưa làm gì.
Đầu tôi rối loạn kinh khủng!
Tôi bật vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng tìm quần áo. Chiếc váy ren đỏ hôm qua hiện giờ đã thành một mớ rách nát dưới sàn, rõ ràng là không còn khả năng tái sử dụng.
Đây có được coi là minh chứng cho việc tôi đã có một đêm cuồng nhiệt không?
Vấn đề là không có cái váy đó tôi biết mặc gì ra ngoài bây giờ, chẳng lẽ lại gọi điện cho chồng tôi, bảo anh ta mang quần áo tới khách sạn đón tôi chắc.
Mà người đàn ông tối qua không biết đã biến đi đâu, tôi còn chưa nhìn rõ mặt anh ta nữa. Thôi, không thấy càng tốt, chí ít tôi có thể tự tưởng tượng theo kiểu ngôn tình rằng người tình một đêm của tôi vừa nhiều tiền vừa đẹp trai lạnh lùng. Nhỡ đâu thấy mặt anh ta rồi tôi lại vỡ mộng, hối hận suốt đời vì quyết định ngu xuẩn của mình.
Lúc này tôi mới chú ý trên ghế dài có một chiếc túi bên ngoài in logo một hãng thời trang, để xem nào, sẽ không phải là quần áo mới chứ? Trong truyện toàn thế còn gì, người đàn ông sẽ chuẩn bị đồ mới cho người phụ nữ qua đêm cùng anh ta.
Nếu người đàn ông gọi whisky thật sự làm thế thì mặc kệ anh ta có đẹp trai hay không, tôi cũng chúc anh ta có vợ đẹp như hoa hậu, con trai con gái đứa nào đứa nấy đẹp như mẹ nó, quyến rũ như cha nó, thông minh bằng cả hai người họ cộng lại.
Bên trong túi là một chiếc váy liền chiffon xếp ly màu xanh ngọc có thắt nơ ở eo.
Xong rồi, tôi đã gặp được soái ca cực phẩm trong truyền thuyết rồi, thế mà tôi lại chẳng nhớ gì kể từ đoạn nụ hôn nóng bỏng ở hành lang quán bar, đúng là đáng tiếc.
Cái váy mặc lên rất vừa người, tôi xoay qua xoay lại vài lần trước gương. Không son phấn, gương mặt tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi thực, lại thêm kiểu váy dễ thương, thoạt nhìn rất giống một cô gái chưa đến hai mươi.
Tôi nhặt chiếc váy ren đỏ đã rách ném vào sọt rác, tìm chiếc clutch của mình rồi ra khỏi phòng khách sạn.
Hôm nay tôi quyết định không đến văn phòng mà trở về nhà. Nói thật là tôi rất không muốn đặt chân về đó nữa, nhưng mà tôi bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì hơn Nguyên Bảo, ông ăn chả bà ăn nem. Tôi đâu phải người vợ chung thuỷ mà có quyền trách móc anh ta.
Người quản lý chung cư thấy tôi ở thang máy có vẻ khá ngạc nhiên. Lúc này tôi mới nhớ ra là hôm qua khi tôi ra khỏi nhà để đến quán bar cũng đã gặp anh ta. Hình ảnh của tôi chiều qua và sáng nay hoàn toàn khác biệt. Khi đi là yêu nữ, khi về là thục nữ, thảo nào anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm.
Chín giờ sáng, cửa nhà không khoá. Giờ này lẽ ra Nguyên Bảo phải đi làm rồi chứ, hy vọng không phải bố mẹ chồng tôi tập kích bất ngờ.
Đôi giày đen hôm qua vẫn đặt trước thềm.
Bọn họ đã ở cùng nhau cả đêm. Nguyên Bảo thậm chí không quan tâm tới việc tôi sẽ về nhà và nhìn thấy.
Hoàng Nam đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ mệt mỏi khó chịu. Anh ta vừa trông thấy tôi thì nhảy dựng lên.
– Cô đi đâu bây giờ mới về hả? Có biết Nguyên Bảo tìm cô cả đêm qua không?
Tôi hơi ngạc nhiên, tìm tôi sao? À, mà đương nhiên rồi, nếu tôi chết hoặc mất tích thì Nguyên Bảo sẽ phải đi tìm một bình hoa di động mới, cũng mất công ra phết. Hơn nữa tôi mà mất tích thật thì chồng tôi sẽ là đối tượng bị công an tình nghi đầu tiên.
Dù sao thì tôi cũng rất cảm kích, bọn họ trong lúc tình nồng ý mật vẫn còn nhớ đến bù nhìn là tôi đây.
– Nguyên Bảo đâu? –Tôi lạnh nhạt hỏi Hoàng Nam, giờ phút này tôi đã chán ngấy việc phải mang bộ mặt hoà nhã tươi cười ra đối phó với bọn họ.
Tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài, Nguyên Bảo đẩy cửa vào nhà, kích động gọi tôi.
– Diệp Thư, em về rồi à?
Nhìn Nguyên Bảo lúc này không tốt cho lắm. Tóc tai rối bù, quần áo cũng xộc xệch. Hai mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ. Xem ra anh ta thật sự đã tìm tôi cả đêm.
– Trông anh tệ quá! –Tôi vẫn không thể nổi giận với anh ta được.
– Em đã đi đâu, anh gọi điện mãi mà máy em luôn tắt?
Tôi nhớ rõ ràng là mình không tắt di động.
– Chắc máy em hết pin thôi, em ra ngoài ngủ, lần sau em sẽ gọi điện báo cho anh một tiếng. Hôm qua em sơ suất quá, em xin lỗi!
Nguyên Bảo nghe tôi nói vậy thì sững người lại. Gương mặt có chút khó coi, mất một lúc mới lên tiếng.
– Ừ, anh hiểu rồi. Em đã ăn sáng chưa, anh chuẩn bị cho em nhé?
Tôi lại gần anh ta, nhẹ nhàng nhặt mấy chiếc lá nhỏ dính trên tóc. Hành động này thân thiết vô cùng, vào mắt Hoàng Nam chắc chắn đặc biệt khó chịu.
– Anh mệt rồi, về phòng ngủ đi! Em không đói đâu.
Nguyên Bảo mỉm cười với tôi, ngoan ngoãn gật đầu rồi quay về phòng mình. Hoàng Nam vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt vừa ghen tỵ lại vừa chán ghét.
– Chồng tôi không khoẻ, tôi cũng thấy hơi mệt, hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé! –Tôi lên tiếng đuổi khách.
Anh ta bực bội ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại. Tôi cảm thấy Hoàng Nam vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, cái tính nóng nảy từ thời đại học vẫn không thay đổi được.
Tôi mở clutch ra tìm di động, không phải hết pin mà là tắt máy, chẳng lẽ lúc tôi say sưa bí tỉ đã tự tắt máy mình à?
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật mình, trên màn hình hiện ra dãy số hoàn toàn xa lạ.