Ads
Vốn dĩ tôi định mang
cái hộp đựng xác rắn cho cảnh sát để họ lấy dấu vân tay, nếu Trương Huệ Lan từng
đụng vào cái hộp thì như thế cũng có thể gây cho bà ta chút rắc rối. Đáng tiếc
là hàng xóm quanh nhà tôi đều rất hiếu kì, ai cũng từng đụng vào cái hộp ít nhất
là một lần, dấu vân tay chắc chắn đã lẫn lộn hết cả, muốn điều tra cũng không
được. Thôi thì coi như tôi rộng lượng bỏ qua cho mụ phù thuỷ đó một lần.
Tôi vào nhà, tắm rửa,
ăn qua loa một bát mì rồi quyết định đi ngủ. Cả ngày hôm nay đã rất mệt mỏi,
tôi cần giữ sức để dành cho cuộc chiến dài sắp tới.
Tôi xem lịch để bàn,
vài ngày nữa còn một vụ kiện quan trọng cần xử lý. Hôm nay là… nhẩm tính ngày
tháng theo lịch tôi chợt sững người lại.
Đã chậm mười ngày rồi!
Kinh nguyệt tháng này
đã chậm so với bình thường mười ngày, có lẽ nào…
Tôi vừa vui mừng lại vừa
lo lắng. Đúng là tôi rất mong đợi có con, nhưng ở vào thời điểm nước sôi lửa bỏng
này Ngô Giang lại không có tin tức, tôi cũng không biết có đúng lúc không.
Bây giờ chưa đến mười
giờ tối, có lẽ hiệu thuốc còn mở cửa. Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm mua que thử
thai.
Hồi hộp chờ đợi kết quả,
năm phút mà dài như năm mươi năm vậy, tôi bồn chồn đi đi lại lại cho hết thời
gian.
Hai vạch.
Là hai vạch.
Tôi mừng đến phát khóc.
Tôi có thai rồi, tôi và Ngô Giang đã có con…
Không kiềm chế được tôi
bấm điện thoại cho Ngô Giang, đây là số lúc đầu anh ấy thường dùng để gọi cho
tôi. Dù biết là khả năng gặp được anh ấy không nhiều nhưng tôi vẫn muốn thử.
Tôi muốn nói cho Ngô Giang biết chúng tôi đã có con.
Điện thoại đổ chuông,
thật không thể tin được, tôi cứ nghĩ sẽ không liên lạc được với anh ấy!
Anh ấy nhất định sẽ rất
vui…
– Alô
ai đấy? –Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên làm tôi giống như đang ở mùa xuân ấm
áp đột nhiên trời chuyển rét buốt.
Tôi nhìn lại đồng hồ, mới
hơn mười giờ tối, như vậy ở New York chắc chỉ khoảng mười hoặc mười một giờ
sáng, có lẽ là thư ký của Ngô Giang.
– Chị
cho tôi gặp anh Ngô Giang.
Người phụ nữ im lặng một
lát mới lên tiếng.
– Cô
tìm chồng tôi có việc gì?
Chồng?
Chị ta đang nói cái
quái gì thế?
Ai là chồng chị ta?
– Xin
hỏi đây có phải điện thoại của anh Ngô Giang, Richard Ngô không?
– Đúng
rồi, tôi là Ý An, vợ của Richard, cô là ai?
Cái gì gọi là rớt từ
thiên đàng xuống địa ngục, tôi cuối cùng cũng được nếm thử.
Tôi vui mừng gọi điện
cho Ngô Giang, người nghe máy lại là vợ cũ của anh ấy. Rốt cục là vì sao, hai
người họ đã ly hôn rồi thì Phan Ý An sao lại cầm điện thoại của Ngô Giang?
– Anh
Giang có ở đó không, chị cho tôi gặp anh ấy, tôi có việc rất quan trọng cần
nói!
– Bây
giờ không được, anh ấy đang tắm, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ nhắn lại cho chồng
tôi.
Một tiếng chồng tôi,
hai tiếng chồng tôi… Chị ta có ý thức được mình đang nói gì không, đã ly hôn
sao còn tỏ vẻ thân thiết như vậy?
– Tôi
nói là cho tôi gặp Ngô Giang ngay lập tức! –Tôi không kìm nén nổi, gần như quát
lên trong điện thoại.
Giọng nói của Phan Ý An
cũng trở nên gay gắt.
– Cô
là ai, sao cô cư xử bất lịch sự thế hả?
Bất lịch sự cái con khỉ,
tôi bây giờ thì cần quái gì lịch sự! Bạn trai tôi biến mất gần một tháng nay,
điện thoại lúc được lúc không, trong lúc tôi có thai anh ấy còn đang ở cạnh vợ
cũ, lại còn đi tắm à, muốn làm tôi tức điên lên có phải không?
– Chị
Ý An, tôi không có ý quát tháo chị, có điều chị và Richard đã ly hôn rồi, tôi
nghĩ chị gọi anh ấy là chồng tôi nghe không hợp lý lắm. –Tôi nhịn xuống xúc động,
bình tĩnh nói với chị ta.
Tiếng cười khe khẽ của
Phan Ý An không hiểu sao tôi lại thấy rất chói tai, giống như tôi vừa kể một
câu chuyện hết sức nực cười.
– Cô
đang nói gì thế? Cô nghe tin vợ chồng tôi ly dị ở đâu, lại mấy tờ báo lá cải vớ
vẩn chứ gì? Thôi đi, loại phụ nữ như cô tôi còn lạ gì, lúc nào cũng mong vợ chồng
người ta bất hoà để tìm chỗ chen chân vào. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi
nói cho cô biết, ngay cả người xinh đẹp nổi tiếng như Triệu Lan Phương mà còn
không khiến Richard bỏ tôi thì cô là cái thá gì? Đừng nghĩ giở chút thủ đoạn là
có thể chiếm được chồng người khác, làm người thì nên biết liêm sỉ, cái gì
không phải của mình dù có cố giành giật đến mấy cũng chẳng đến tay mình đâu.
Phan Ý An nói xong liền
cúp máy, mà cho dù chị ta không cúp máy tôi cũng không biết phải nói gì.
Bàn tay cầm điện thoại
của tôi không ngừng run lên.
Chuyện gì thế này?
Theo cách nói của Phan
Ý An thì chị ta và Ngô Giang chưa hề ly dị. Sao có thể như vậy được, chính miệng
Ngô Giang đã nói với tôi điều đó, anh ấy về Mỹ là để giải quyết rắc rối với gia
đình, sau đó hai chúng tôi sẽ danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Nhưng bây giờ Phan Ý An
lại nói bọn họ chưa từng ly dị.
Không, rất có thể chị
ta đang tìm cách ly gián tôi và Ngô Giang. Trong suốt khoảng thời gian Ngô
Giang sống cùng tôi chị ta cũng đã gọi điện đến không ít lần. Ngô Giang đối với
chị ta rõ ràng là rất lãnh đạm. Chị ta có thể đang lừa tôi, nhưng làm sao điện
thoại của Ngô Giang lại ở trong tay chị ta cơ chứ?
Còn Triệu Lan Phương là
ai? Tôi cảm thấy cái tên này rất quen, hình như tôi đã đọc ở đâu đó.
Cuộc nói chuyện với
Phan Ý An làm tôi không còn tâm tình đi ngủ nữa. Thậm chí cả đứa bé vừa có cũng
không làm tôi vui mừng, chỉ thấy nặng nề. So với việc bị Trương Huệ Lan doạ nạt
thì Phan Ý An còn làm tôi khiếp sợ gấp trăm lần.
Hai tiếng sau tôi gọi
điện thoại một lần nữa cho Ngô Giang, bây giờ thì tổng đài báo không liên lạc
được.
Tôi không chịu đựng nổi,
cứ đi đi lại lại trong nhà, hết dọn dẹp mọi thứ lại lau chùi giặt giũ, gần như
cả một đêm tôi làm việc không ngừng nghỉ. Nếu tôi dừng lại thì chắc tôi sẽ phát
điên lên mất.
Chỉ cần có thời gian rảnh
tôi sẽ bị những lời xúc xiểm của Phan Ý An vây lấy.
Chị ta bảo tôi làm người
phải biết liêm sỉ, bảo tôi là loại phụ nữ cướp chồng người khác…
Tôi có sao?
Tôi chưa bao giờ định
tranh cướp thứ gì của ai, toàn là người ta cướp của tôi. Trương Huệ Lan cướp bố
tôi, cùng ông ta cướp gia sản của ông ngoại tôi. Thuỵ Du cướp Cao Phi, Hoàng
Nam thì tranh giành Nguyên Bảo.
Tôi đã bao giờ tranh đoạt
với bọn họ chưa? Chẳng phải đều là tôi chịu thua sao?
Người đàn ông đầu tiên
thuộc về tôi, hết lòng yêu thương chiều chuộng tôi là Ngô Giang, bây giờ lại có
người bảo anh ấy là do tôi cướp đoạt từ người khác.
Sự thật là như thế nào?
Ngô Giang vì sao lâu nay không liên lạc với tôi? Tôi biết anh ấy đang phải đối
phó với gia đình, nhưng lẽ nào gọi cho tôi một cuộc điện thoại lại khó khăn như
vậy sao?
Sàn nhà, đồ dùng trong
nhà cũng bị lau đến sáng choang, tôi không biết phải làm gì nữa, chỉ ngồi thừ
trên ghế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.