” ^ ”
Khi chiếc xe ngựa quay trở lại Schiffordshire, sự im lặng bên trong đang bị đè nén. Alec dường như không biết đến sự hiện diện của Carr, quá chăm chú vì chàng đang phân loại những câu hỏi trong đầu. Mira và những con ma vô danh trong quá khứ của nàng – dù cho chúng là gì, chúng đã ngăn cản nàng lấy chàng. Quá khứ ấy quá đáng sợ đến mức nàng sẽ không nói với chàng về bất cứ điều gì về nó. Nàng biết anh nàng đã giết Holt đúng không? Nàng đã biết hết tất cả phải không?
Chàng nhắm chặt mắt, lắc đầu như thể chối bỏ bất cứ điều gì chàng đã tìm thấy. Chàng có thể nhìn thấy gương mặt Mira như thể nó ở ngay trước mặt chàng, gò má nàng sáng lên với những giọt nước mắt, mắt nàng trống rỗng… nàng đã cố gắng ngăn chàng đi Luân Đôn, dường như đã sợ hãi khi chàng nói với nàng rằng chàng đang tìm kiếm kẻ giết Holt. Nàng đã sợ rằng chàng sẽ khám phá ra đó là anh trai của chính nàng sao? Chàng thấy kinh hoàng trước những ý nghĩ ấy nhưng không thể chặn lại chúng, và đôi tai chàng vang lên những lời mà nàng từng nói với chàng.
“Anh đang tìm kiếm trả thù một thứ nên được ngủ yên trong quá khứ.”
“Những cảm xúc của anh cho em sẽ thay đổi.”
“Không lần nữa… em không thể trải qua việc có anh rồi lại mất anh.”
“Anh nghĩ rằng có khả năng Mireille biết chuyện đúng không?” Carr vội vã hỏi, và Alec nhắm mắt lại để giấu đi nỗi đau câu hỏi ấy gây ra.
“Chúa ơi, anh không biết. Anh không biết thật.” Alec cố gắng nhớ đến Holt, cố gắng nhớ lại hình ảnh của Holt mà chàng đã hình dung trong đầu kể từ vụ giết người… bóng tối, cái ngõ, máu… nhưng không, nó không rõ ràng… giờ nó thật mơ hồ. Holt đã mất và quá khứ đã kết thúc – chàng tự do với quá khứ, và không có gì quan trọng với chàng như những thứ chàng có với Mira, tương lai mà họ cùng chia sẻ, những đứa con mà họ sẽ có, những ký ức mà họ sẽ cùng nhau tạo lên. Và nếu nàng biết việc Guillaume đã làm với Holt thì sao?… Nàng đã yêu Alec đủ để đánh cược rằng chàng sẽ không bao giờ biết được. Alec hi vọng rằng Mira không biết gì về Guilaume. Nếu nàng biết, rõ ràng nàng sẽ sợ hãi, và đó là điều chàng sẽ không thể nào trấn an được nàng, nàng sẽ không bao giờ tiếp cận chàng với chuyện đó.
“Giờ thứ quan trọng cần lo lắng là làm thế nào tìm được Guillaume.” Carr nói. “Chuyện ấy sẽ không khó khăn nếu chúng ta-“
“Không,” Alec nói, mở mắt và hít thở dễ dàng hơn, sự nhẹ lòng theo sau chàng khi chàng nhận ra lựa chọn duy nhất của chàng là gì. “Có một chuyện quan trọng hơn so với chuyện Guillaume để ta lo lắng. Em có thể tìm Guillaume…và ta chúc em may mắn. Nhưng em sẽ phải làm một mình. Anh không thể giúp em.”
“Nhưng…nhưng hắn là kẻ giết Holt!” Carr nói, thấy u mê.
“Ừ, và em gái hắn là vợ anh… anh không đủ ngốc để mất cô ấy. Nếu anh quyết định truy lùng anh trai của cô ấy, nếu anh làm bất cứ chuyện gì khiến cô ấy sợ rằng anh đổ lỗi cho cô ấy, nếu tình cờ cô ấy không biết bất cứ chuyện gì và biết được nó từ anh, cô ấy có lẽ sẽ chạy trốn.”
“Chạy trốn đi đâu cơ?”
“Đến nơi mà anh không thể nào tìm ra cô ấy,” Alec trả lời, nhận ra khi chàng nói nó ý nghĩ ấy làm chàng sợ hãi. Mira đã chạy trốn khỏi những vấn đề trong quá khứ, và chàng không có gì để đảm bảo rằng nàng sẽ lại không làm nữa. Vẫn còn quá sớm với cuộc hôn nhân của họ; thời gian trôi qua vẫn chưa đủ để nàng thấy an toàn trong tình yêu của chàng và vị trí của nàng trong trái tim chàng. Khởi đầu của nó còn vẫn quá yếu, quá mong manh để đưa ra một cuộc kiểm tra như vậy.
“Chị ấy sẽ không rời bỏ anh,” Carr tranh luận. “Rõ ràng rằng chị ấy yêu anh.”
“Chị ấy có lẽ quyết định đó là lựa chọn duy nhất của nàng.” Mỉa còn trẻ và táo bạo, nhưng nàng còn là một người vẫn bị thương người đã đối mặt với quá nhiều trận chiến một mình. Nàng vẫn chưa quen với thực tế rằng nàng có thể dựa một người khác để bảo vệ nàng. “Anh sẽ không đánh liều để cô ấy tìm ra, Carr,” chàng nói chắc nịch. “Nàng sẽ không biết chuyện gì về hôm nay, em hiểu đúng không?”
“Nhưng làm sao em có thể làm giảm khả năng chị ấy đã biết về Guillaume và chỉ là đã không nói với anh.”
“Anh không thể. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề với anh.”
“Em không hiểu tại sao lại không.”
“Em sẽ hiểu. Em sẽ hiểu khi em yêu…” Alec ngừng lời và rồi mỉm cười mệt mỏi. “Còn có hàng đồng thứ chết tiệt em sẽ hiểu sau đó.”
“Không phải chuyện này, em sẽ không hiểu. Không từ bỏ khi anh cuối cùng có cơ hội trả thù.”
“Trả thù thì ngọt ngào,” Alec hiểu một cách tiếc nuối, “và anh đã có được một cơ hội như thế trong quá khứ.”
“Nhưng?”
“Nhưng khi em sẽ khám phá ra, sẽ không có nhiều quá khứ trong nó.”
Hỉnh ảnh tẻ nhạt của một ghi chú trắng nhỏ không nên quấy rầy Mira nhiều đến vậy. Nó được đưa tới sáng sớm nay bởi một cậu bé ở xóm nhỏ, theo như Mary. Mira nhận nó để lên khay bữa ăn sáng, được chui vào bên cạnh ấn bản gần nhất của báo Thời Đại. Nàng cầm nó lên tò mò, chú ý tới chất lượng kém của tờ giấy và cái dấu sáp nến. Vì một lý do mà nàng không quan tâm kiểm tra, Mira trì hoãn việc mở tờ giấy lâu như có thể, hoàn thành bữa sáng, rửa mặt, chọn quần áo cho ngày, và mặc đồ. Trong khi nàng bận rộn với những việc làm thêm, tin nhắn vẫn chưa được mở ở trên giường, cái dấu sáp đen một cái mắt có ác ý mà quan sát nàng mọi cử động. Cuối cùng nàng cầm lên và mở nó ra.
Suy nghĩ đầu tiên là về việc nó kỳ lạ thế nào, rằng mặc dù nàng hiếm khi nói tiếng Pháp, và đã mất đi gần hết âm điệu, dù nàng thậm chí còn nằm mơ bằng tiếng Anh, hình ảnh của ngôn ngữ mẹ đẻ của nàng vẫn còn dễ hiểu hơn với nàng. Với nàng nó còn thân thiết hơn so với gương mặt của chính nàng ở trong gương… quá quen tứi mức nàng đã đọc và hiểu được ý nghĩa của nó trước khi nàng nhận ra nó được viết bằng tiếng Pháp.
Anh sẽ ở trong khu rừng ở cạnh khu vườn suốt buổi sáng. Anh sẽ đợi em nếu như anh phải đợi. Làm ơn hãy tới một mình. Anh cần sự giúp đỡ của em.
Nó không được ký tên. Chữ ký là điều không cần thiết, vì anh đã biết nàng sẽ nhận ra ai đã gửi nó.
Nàng chưa từng thấy lạnh lẽo như vậy trong cả cuộc đời. Khi răng nàng va vào nhau, Mira vò nát tờ giấy và xé nó. Nhịp tim của nàng đập thật sâu và điên cuồng làm nàng thấy đau ngực và đầu gối nàng yếu đi. Nàng ngồi co rúm ở góc phòng giống như một con vật bị mắc bẫy, lwang dựa vào tường, để cánh tay vòng lên trước ngực. “Làm ơn, Chúa, đừng lấy tất cả những thứ này đi,” nàng nghẹn lời, và nước mắt chảy tràn xuống dưới lông mày của nàng. “Đừng để cho anh ấy lại làm thế nữa.”
Một trận gió làm rung chuyển những cái cây, khiến những chiếc lá nâu đầu tiên của mùa thu như trận mưa rơi xuống quanh nàng. Họ chậm rãi tiến tới bên nhau, đôi mắt đen dán chặt vào một cặp mắt đen khác giống hệt nhau. Làn gió làm rối tung mái tóc nâu đen của hắn, cùng màu với tóc nàng.
“Mira, ma soeur… c’est tu, vraiment?” “Guillaume… Qu’est-ce que tu veux?’ nàng hỏi ngắt quãng, dừng lại và lùi lại vài bước khi hắn cố gắng tiến đề gần nàng hơn. Giờ mình đã là một người Falkner, nàng thầm nghĩ, bám chặt lấy suy nghĩ ấy như thể nó có thể cứu nàng thoát khỏi cuộc đua điên cuồng này. Nàng buộc bản thân nói tiếng Anh với hắn, nghĩ rằng nó sẽ dễ hơn nói tiếng Pháp. “Anh muốn gì.”
“Anh đã biết em sẽ tới giúp anh,” hắn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng. “Mira… c’est impossible, Mira… Anh không thể tim vào điều này khi anh đã biết em đã trở thành ai. Nhìn em đi! Em là một quý bà – và em chỉ là một cô gái bé bỏng khi em rời khỏi anh.”
“Khi anh đẩy tôi đi.” Nàng tự hỏi liệu nàng còn thấy sợ hắn hơn hay là thấy thương hại hắn. Guillaume năm năm trước thật đẹp trai, mạnh mẽ với tình yêu cuộc sống, gương mặt lanh lợi với đam mê và khát vọng… thèm khát đàn bà, giàu có, tiền bạc… đúng, trên tất cả, là tiền bạc. Giờ hắn quá gầy, hắn dường như già hơn nhiều cái tuổi gần 30. Chỉ cần nhìn hắn nàng biết được hắn đã đi trên con đường đó bao xa kể từ khi hắn bắt đầu đi lang thang năm năm trước. Đó không hoàn toàn là lỗi của hắn, nàng mệt nhọc nghĩ. Hoàn cảnh đã đóng vai biến hắn thành bây giờ, chỉ là chúng đã biến nàng thành nàng của bây giờ. Cảm nhận được sự dịu dàng trong tim nàng dành cho hắn, Mira buộc bản thân phải cứng rắn. Năm năm trước Rand và Rosalie đã gợi ý cho cả hai người Germain một cuộc sống mới ở Anh, một cuộc sống mà họ sẽ không phải đi trộm những thứ họ cần và những con mồi không có khả năng chống lại họ. Mira đã muốn cơ hội đó đến chừng nào. Guillaume đã phá hủy cơ hội ấy cho cả hai bọn họ.
“Gì đây, Guillaume?” nàng lặng lẽ hỏi. “Anh ở đây bởi vì anh muốn gì đó từ tôi.”
“Anh…anh không biết làm sao để bắt đầu.”
Phần nào đó họ đã hoán đổi vai. Nàng như thể một người lớn tuổi hơn và hắn là kẻ ít tuổi hơn bị phụ thuộc. “Hãy bắt đầu bằng cách nói với tôi chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta chia cách,” Mira thúc giục “Anh đã tham gia vào một băng đảng-“ “Một tổ chức – Stop Hole Abbey. Anh ở đó với họ kể từ khi em rời bỏ anh. Hơn năm năm qua anh đã trở thành một người quan trọng. Anh khởi nghiệp bằng việc làm những việc nhỏ nhặt-“
“À, những thứ nhỏ nhặt,” nàng lạnh lùng lặp lại, “giống như cố gắng bắt cóc Rosalie năm năm trước sao? Và lợi dụng tôi để phản bội chị ấy và ngài Berkeley?” Guillaume dường như ngạc nhiên trước sự nghiêm khắc của nàng. Hắn muồn gì ở nàng chứ? Mira giận dữ tự hỏi. Rằng nàng sẽ chạy đến bên hắn với vòng tay rộng mở và nước mắt vui sướng sao? Hay hắn mong một kiểu tái hợp đó sau những việc hắn đã làm với nàng sao? Hắn nhắc nàng nhớ tới một đứa bé người biết rằng hắn đã làm sai nhưng không hề cảm thấy xa cách.
“Anh phải làm thế,”hắn nói. “Chúa ơi, họ hứa hẹn với anh quá nhiều, Mira. Anh phải làm vậy. Họ nói anh sẽ giàu có vào một ngày nào ấy, và anh sẽ chia sẽ tất cả nó với em.”
“Anh dường như không rất giàu có,” nàng quan sát, nhìn đi nhìn lại hình hài gầy đét của hắn, và đột nhiên đôi mắt nâu của hắn ánh lên sự thù hằn.
“Nhưng em lại giàu. Lấy một người Falkner. Em đã làm gì thế? Em đã sử dụng mánh khóe gì, hay đó là may mắn? Em luôn rất may mắn… em là sức hút của anh. Khi em rời khỏi anh-“
“Tôi không rời khỏi anh vì tôi muốn vậy. Tôi bị buộc phải lựa chọn giữa việc đi và bắt đầu lại với việc chìm xuống với anh.”
“Anh không chìm xuống,” hắn nói căm phẫn. “Còn xa nữa. Anh là một người quan trọng của Stop Hole Abbey vào bây giờ. Anh có những trách nhiệm đặc biệt-“
“Kiểu trách nhiệm đặc biệt gì? Những thứ tệ như anh và tôi đã làm – lừa người ta, trộm tiền của người ta, làm tổn thương-“
“Điều chúng ta làm chỉ là những trò chơi trẻ con,” hắn khinh bỉ.
Nàng chậm chậm gật đầu. Những trò chơi trẻ con – đó là một cách tốt để đặt cho nó. Trong khi những đứa trẻ khác chơi bù nhìn rơm hay tìm kiếm những bức anh, nàng đã đang đi móc túi. Nhưng nàng và Guillaume luôn phải dường lại trước những giới hạn ngầm. Hắn đã đi xa tới đâu, nàng tuyệt vọng nghĩ, sau khi vượt qua những giới hạn ấy? Nàng không nhìn hắn nữa, cố gắng nuốt đi cái đau trong cổ họng. “Em muốn biết anh đã làm gì đúng không?” hắn hỏi, thái độ chán nản. “Anh phụ trách một nhóm người. Anh trở thành bạn với kẻ đứng đầu của Stop Hole. Hắn đưa ra tất cả những quyết định và biết được mọi chuyện sẽ tiếp tục. Hắn có thể có bất cứ thứ gì hắn muốn, và hắn cho anh phụ trách dự án đặc biệt của hắn. Người của anh và anh thu thập các cô gái, ngay ở những con phố… thi thoảng từ trong nhà của họ, thi thoảng bọn anh bắt chúng ra khỏi những cửa hàng chúng làm việc. Chỉ những đứa xinh. Và bọn anh bán chúng và gửi chúng đi xa tới-“
“Đừng nói với tôi!” Nàng hét lên, run rẩy. “Tại sao anh ở đây? Tại sao anh lại nói với tôi chuyện này – để đe dọa tôi? Anh muốn gì?”
“Anh có một vấn đề. Chỉ em mới có thể giúp. Anh có một số khoản nợ… Anh đã lấy được một ít tiền từ lợi nhuận của Stop Hole để trả chúng. Nhưng giờ một vài gã trong tổ chức đang nghi ngờ, và chỉ còn là thời gian trước khi chúng tìm ra anh đã lấy tiền… và khi chúng biết, anh sẽ không có cơ hội nào cả. Nếu em không cho anh tiền để thế vào chỗ anh đã lấy từ Stop Hole, cái chết của anh sẽ dựa vào lương tâm của em.”
“Không. Anh sẽ tìm cách khác để có được số tiền, nhưng anh sẽ không lấy được từ tôi. Chuyện này sẽ không bao giờ dừng lại… anh sẽ đến hết lần này đến lần khác nữa, luôn đòi nhiều hơn.”
“Vậy là em trở nên tham lam, petite soeur. Em có nhiều tiền hơn em có thể dùng, và em đã lấy một người đàn ông có quyền lực, nhưng em không dành ra một xu để cứu anh. Anh sẽ phải nhờ chồng em giúp.”
“Gì cơ?” nàng thì thầm.
“Anh nghe nói những người Falkner để tâm tới… và vì anh là anh trai em, chắc chắn anh phải có được một vài lời nói… ừ, anh sẽ phải nói chuyện với đức ngài Falkner về mọi thứ… giải thích những rắc rối của anh… giải thích về nền tảng gia đình của chúng ta.”
“Anh nghĩ anh có thể tống tiền tôi,” Mira nói, cảm thấy hoảng loạn, hoảng loạn đến mức nàng không thể cho phép hắn biết. “Nhưng tại sao anh nghĩ rằng tôi chưa nói mọi chuyện với anh ấy? Bao gồm cả chuyện về mẹ.”
“Em sẽ không – anh hiểu em, nếu anh không biết chuyện gì khác. Nhưng nếu em đang nói sự thật, vậy em sẽ không phản đối việc anh thảo luận nó với anh ta, đúng không? Có lẽ em mong anh viếng thăm vào tối muộn hôm nay. Chúng ta sẽ cời cùng nhau về điều đó… câu chuyện cười lớn nhất ở Anh. Với tất cả đàn bà anh ta có thể chọn, Alec Falkner lại chọn cưới con gái của một ả điếm người Pháp.” “Không.”
“Anh nên nói với anh ta rằng mẹ chăm sóc khách hàng ngay trước mặt em khi em là một đứa bé đúng không? Rằng em và bà ấy đã sống ở cùng một phòng cho tới khi em đủ lớn để di chuyển tới góc bếp-“
“Ngừng lại.”
“- và rồi anh sẽ nói với cậu ta rằng nếu anh không đưa em đi sau khi Mẹ chết, em cũng đã trở thành một con điếm – hôm nay em sẽ ở trong cái nhà chứa đó, dạng chân ra cho bất cứ ái có một túi đầy tiền frang.”
“Không!” Mira kêu gào, úp mặt vào tay và bật khóc nức nở. Nàng gạt nước mắt một cách không kiểm soát được, quay mặt khỏi người anh trai và giấu đi nỗi sợ hãi và tội lỗi. Sau khi trận nức nở đã giảm thành những tiếng nấc, nàng lảo đảo đến một cây mảnh khảnh và dựa vào nó, không để ý vỏ cây của nó đang đâm sâu vào bên mặt nàng. Nàng không nhìn Guillaume, nhưng nàng biết rằng hắn vẫn đang đừng đó, kiên nhẫn, cảnh giác, chờ đợi. “Tôi có một ít tiền,” nàng thì thầm, “nhưng tôi không thể đưa cho anh hơn vài trăm bảng tiền mặt.” “Trang sức. Chắc chắn ngài ta cho em khá nhiều.” “Đúng.” “Vậy hãy mang nó tới đây vào ngày mai và cho anh xem. Anh sẽ chỉ lấy thứ anh cần.”
“Anh ấy sẽ quay lại đây vào tối nay. Có lẽ anh ấy sẽ ở bên em cả ngày ngày mai.”
“Vậy hãy đi và lấy nó ngay bây giờ. Anh sẽ đợi ở đây.”
Nàng đang ở trong cơn ác mộng. Chỉ trong vài giây, nhiều năm như vậy mà không kết thúc được gì, và nàng không còn là Mira Falkner, nàng là Mireille Germain, bất lực, sợ hãi, sợ ở lại, sợ chạy trốn. “Guillaume,” nàng van xin, “sau hôm nay, anh dự định quay lại… tôi biết anh làm thế. Và sẽ không có kết thúc cho đến khi anh lấy đi tất cả những gì tôi có và phá hủy hôn nhân của tôi… và điều đó sẽ giết chết tôi. Đừng quay lại nữa. Làm ơn.”
“Hãy đi kiếm trang sức của em đi Mira.”
Guillaume đã lấy một phần lớn tài sản của nàng, và nàng đã hoảng loạn vì lo lắng – làm sao nàng có thể che giấu chúng? Có lẽ nàng có thể nói rằng chúng bị lấy trộm – nhưng, không, rồi việc đổ lỗi ấy sẽ không công bằng với một hoặc một vài người hầu, và nàng không thể cho phép điều đó. Nàng ngồi ở phòng ngủ sau khi quay lại từ cuộc gặp với Guillaume, và nàng từ chối ăn bữa tối, cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. Khi đêm xuống, những âm thanh mơ hồ bên ngoài thu hút sự chú ý của nàng, và nàng đi tới bên cửa sổ. Họ đã trở lại. Cửa của xe ngựa mở ra, và cái đầu đen của Alec xuất hiện. Chạy nhanh ra khỏi những bậc cầu thang lên xuống, Mira tới cửa trước chỉ khi Carr và Alec bước vào trong. Nàng chưa từng thấy vui khi gặp anh đến thế… nàng chưa từng cần vòng ôm của anh nhiều hơn lúc này.
“Alec!” nàng hét lên vui sướng, và anh cười khi nàng chạy vào vòng tay anh. Anh ôm lấy nàng và quay nàng vòng quanh một lần trước khi đặt nàng xuống và chiếm lấy môi nàng. Nàng vòng tay quanh cổ anh và ép sát cơ thể mảnh mai của nàng vào anh, và nụ hơn có lẽ đã kéo dài vài phút hơn nếu không vì Juliana hắng giọng. “Buồn cười thật, những màn trình diễn công khai này. Mỉa, nó sẽ chỉ khuyến khích nó lờ con đi khi con để nó đi và rồi chào mừng nó trở về mà không làm om sòm. Con nên khiển trách nó vì đã bỏ lại con, không nên la hét và chạy tới nó như thể con-“
“Cô ấy không cần phải la rày con vì bỏ lại cô ấy,” Alec ngắt lời mẹ anh, cánh tay anh ôm chặt lấy Mira khi anh cười với nàng. “Con đã tự trách mình vì điều đó mỗi phút trôi qua.”
“Anh có bất cứ may mắn gì về việc Holt-“ Mira mở lời hỏi, và anh giữ nàng im lặng với cái hôn nhanh.
“Không em yêu. Nhưng điều đó không thành vấn đề… em đúng, tốt hơn hãy để quá khứ ngủ yên. Anh sẽ không đi tìm câu trả lời nữa… câu trả lời cho mọi câu hỏi quan trọng ở ngay đây trong vòng tay.”
Ôi, nàng mới yêu anh làm sao! Ngay trước mặt Juliana, Carr, và người khác có lẽ đang nhìn, Mira kéo đầu Alec xuống, đôi môi nàng đam mê và ngọt ngào. Nàng chạm vào đầu lưỡi của nàng với một lời hứa thầm kín, cảm nhận được chút run rẩy trong vòng tay anh, và thoát ra với nụ cười ngượng ngùng.
“Có ai ăn tối không?” Nàng hỏi Carr, người bẽn lẽn một cách kỳ lạ lắc đầu từ chối. “Em sẽ đi nói với nhà bếp chuẩn bị cho hai người ngay bây giờ,” nàng nói. “Em biết chuyến đi chắc hẳn đã dài-“
“Cám ơn chị, nhưng em quá mệt để có thể ăn nổi,” Carr nói, nở nụ cười biết ơn với nàng. “Một vài giờ ngủ là thứ mà em cần.”
“Thứ duy nhất em có thể làm cho anh,” Alec thì thầm vào tai nàng, “là đưa anh đi ngủ – ngay bây giờ”.
Họ đều trở lại phòng, và Mira hành động như đầy tớ cho chồng nàng, giúp anh cởi giày và đặt quần áo của anh vào lưng ghế. Tuy nhiên, anh đã làm phức tạp quá trình ấy bằng việc khăng khăng đòi nàng cởi bỏ quần áo của nàng cùng một lúc, điều đó dẫn tới một chút vụng về tay chân, một vài tiếng cười, và thậm chí một vài cái cúc bị bung ra. Cuối cùng công việc được hoàn tất, và Alec đổ xuống giường trong tư thế uể oải đẹp đẽ, kéo lấy cổ tay Mira cho tới khi nàng ngã lên người anh cùng với tiếng cười khúc khích.
“Anh yêu em, bà Falkner,” anh thì thầm, đưa tay vuốt mái tóc đen của nàng khi nó đổ xuống ngực anh.
“Em yêu anh, đức ngài.” Môi dưới của nàng cong lên thành nụ cười khi ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Đừng gọi ta là đức ngài… hãy gọi ta là tình yêu của em, chồng của em,-“
“Cuộc sống của em,” nàng thì thầm, mắt nàng sáng lấp lánh. “Tình yêu của em… niềm vui của em.” Nàng hôn qua cổ và vai anh. “… trái tim của em… sức mạnh của em…” Nàng hôn lên ngực anh và rồi tựa má nàng lên đó. “… hoặc có lẽ em nên gọi anh là của em.”
“Hãy gọi ta là thằng ngốc vì để lại mình em,” anh ngọt ngào nói, xoay người và ôm nàng thật chặt. Hai bên đùi nàng xâm nhập vào giữa đùi anh và hông nàng cảm nhận được chiều dài của vật nam tính của anh. Cả hai người đều bị khuấy động bởi sự gần gũi, nhưng không ai di chuyển, chỉ giữ nguyên tư thế thân mật ấy tận đến khi Mira khẽ trượt ra, háo hức đẩy nhanh sự hợp nhất của họ. “Luôn luôn quá lo lắng,” Alec thì thầm, không di chuyển đi vào nàng.
“Luôn luôn thế,” nàng sẵn sàng thừa nhận, đẩy hông nàng vào anh cho tới khi nàng cảm nhận được sứ cứng rắn của anh đẩy vào giữa đùi nàng, và nàng thở gấp vì ấm áp. Alec mỉm cười và cúi xuống hôn bờ ngực nàng, dùng đôi tay khum lấy chúng. Dù cái chảm của anh không hề mạnh, Mira không thể không run rẩy. Theo bản năng Alec ý thức được sự không thoải mái của nàng, và đôi tay anh trở lên quá nhẹ nhàng trên da nàng đến mức anh dường như không hề chạm tới nàng.
“Nhạy cảm hơn thường lệ,” anh nói, một câu hỏi hiện lên trong giọng nói của anh, và nàng hụt hơi gật đầu, run lên khi anh vuốt ve với sự dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Ngón tay cái của anh di chuyển nhe nhàng lên những đỉnh mềm mại của bờ ngực nàng cho tới khi chúng cứng lại thành những điểm hồng hào. Nàng rên rỉ, nâng người lên, gần hơn với nguồn vui sướng của mình, và lòng bàn tay anh ấn nhẹ vào đỉnh nhô lên của bụng nàng. Bàn tay nàng khám phá và che chở một cách tò mò. Mira đông cứng lại trước cử chỉ ấy, đôi mắt nàng mở lớn khi chúng bị anh che đi bằng chính mắt anh. Ánh mắt của anh ấm áp và tìm kiếm, và anh đang chạm vào nàng như thể anh nghĩ…
“Mira,” anh hỏi nhỏ, “có thể nào em đang-“
“Không.”
“ Anh biết từng nét của em… và có gì đó khác lạ.”
“Không, anh sai rồi.”
“Lần cuối cùng đèn đỏ của nàng là khi nào? Nàng nên có vào lúc này nếu-“
“Em nhớ điều đó là vì đám cưới. Em căng thẳng và khó chịu, và trong vài ngày gần đây em chắc chắn em sẽ… em hiểu cơ thể mình tốt hơn anh mà, và không có gì khác biệt cả, không có gì-“
“Được rồi…” anh vỗ về, tay anh di chuyển lên cánh tay nàng. “Chắc chắn là em biết mà. Đó chỉ là một câu hỏi thôi.”
“Nó… nó sẽ đến quá sớm,” nàng nói, cố gắng giải thích sự hiểu biết bất ngờ của nàng. Một đứa bé, trên hết mọi thứ khác mà nàng phải lo lắng… Nàng thầm thở dài với suy nghĩ ấy. “Em cần có nhiều thời gian với anh… mình anh… và em sẽ thấy thật vô dụng và vụng về, và anh sẽ không muốn em nhiều tháng trời. Bên cạnh đó, em không biết làm thế nào để chăm sóc một đứa bé-“
“Mira….yên nào, đợi đã… anh sẽ không muốn em sao? Em kiếm được ý tưởng buồn cười như vậy ở đâu ra thế? Sẽ không bao giờ có một ngày mà anh sẽ ngừng muốn em.”
“Em sẽ to gấp đôi khi em mang đứa bé-“
“Em sẽ đẹp gấp đôi trong mắt anh.”
“-Và em sẽ bước đi như con vịt ấy.”
“Điều đó sẽ dễ dàng hơn để anh bắt được em khi em khiến anh phải đuổi theo em vòng quanh-“ “Đừng đùa về chuyện đó nữa! Đó chỉ giống như một người nói điều gì đó giống như vậy!”
“Anh chỉ cố gắng làm em hết lo lắng. Đúng, anh sẽ vẫn muốn em. Anh sẽ luôn luôn xem em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từ nhìn thấy – đi lạch bạch hay không. Và về việc chăm sóc đứa bé… sẽ có rất nhiều người sẽ dành thời gian của họ nhìn chằm chằm, nuông chiều, và giữ độc quyền đứa bé, chúng ta sẽ phải đi thăm phòng trẻ con theo lịch hẹn.”
“Em sẽ không biết cách làm mẹ.”
“Tất cả phụ nữ đều biết theo bản năng.”
“Ai cũng bảo rằng em không biết anh ta đang nói về điều gì. Em không có những bản năng ấy.”
“Tất nhiên em có. Anh chưa từng thấy ai thích chăm sóc người khác hơn em-“
“Vâng, nhưng – “
“ – và em có quá nhiều tình yêu để cho đi, em yêu, anh không biết có ai phù hợp với việc làm một bà mẹ hơn em.”
“Đó không phải là em cuối cùng không muốn trẻ con,”! Mira nói, sự không dễ chịu của nàng dần tan đi, “chỉ là em chưa muốn một đứa bé ngay lúc này.”
“Anh muốn có nó về sau này,” chàng thừa nhận, vuốt ve tóc và hôn lên trán nàng, “nhưng nếu không phải vậy, vậy chúng ta sẽ chấp nhập bất cứ điều gì nằm trong chúng ta và cùng nhau giải quyết nó. Em đồng ý chứ?”
“Đồng ý,” nàng nói, và vòng tay chàng giữ nàng thật chặt. Khi chàng ôm nàng, nàng nhắm mắt lại và gần như run lên với sự mãn nguyện, ấp áp trong vòng tay chàng, được an toàn trong sức mạnh của chàng. “Em cho là chàng có lẽ đúng về một số việc,” nàng thì thầm.
Chàng đẩy nhẹ chân nàng ra và vùi miệng vào cái thung lũng nhỏ giữa ngực nàng. “Tất nhiên là anh đúng rồi.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian riêng với nhau, thậm chí nếu đứa bé có được sinh ra, không phải sao?”
“Tất nhiên chúng ta sẽ như vậy.”
“Anh sẽ thích một cậu con trai nhỏ…” “Hoặc một cô con gái nhỏ.”
“Vâng… cả hai đều tốt.”
“Rất tốt,” chàng ngọt ngào đồng ý, mỉm cười với nàng với hơi ấm trái tim như ngừng đập tới mức nàng phải tiến đến và hôn chàng. Miệng họ quấn lấy nhau khi chàng chậm rãi đáp lại, hiểu biết, hôn nàng với kỹ năng dịu dàng tới mức Mira cảm thấy có ngọn lửa đang bùng lên trên cơ thể nàng và xuống dưới ngón chân nàng. Alec nâng đầu lên và nhìn nàng với đôi mắt xám bạc long lanh. “Tình yêu của anh,” chàng thì thầm, “em đang ôm một người đàn ông trong vòng tay người đã không làm tình với emtrong nhiều ngày, và đang cảm thấy khá tuyệt vọng. Có lẽ chúng ta sẽ hoãn phần cuối của câu chuyện, chỉ một lúc được không?”
“Được chứ ạ,” nàng nói, và vòng tay ôm lấy cổ chàng.
Alec không đề cập tới khả năng có đứa bé nữa, và mỗi ngày trôi qua, Mira lại càng ý thức được những thay đổi tinh tế trong cơ thể nàng và chắc chắn rằng nàng có thai. Nàng tới thăm Rosalie ở lâu đài Berkeley để tâm sự tin tức này. Rosalie rõ rang rất vui, tiết lộ rằng chính nàng đang theo cách của gia đình và đã như vậy từ Brington, và bằng ngoại giao nàng đã qua xem Mira đã đi tới đâu rồi. Điều này thật tốt, xét theo thực tế rằng đữa bé có lẽ được thu thai được một tháng trước đám cưới với Alec.
Lẽ ra đây là khoảng thời gian hạnh phúc với Mira, người nơm nớp đề phòng, nơm nớp ngay từ những giai đoạn khởi đầu mới mẻ, nhưng phần nhiều có lẽ bị che đậy bởi cái bong mà Guillaume đã tung ra. Chuyện đó càng trở nên khó khăn với Mira khi chịu đựng áp lực băn khoăn về hắn và khi nào hắn ta sẽ lại xuất hiện. Giờ nàng có quá nhiều thứ để mất, thậm chí nhiều hơn cả những thứ mà hắn có thể lấy từ nàng. Mỗi ngày nàng khó có thể nuốt được miếng thức ăn,hay tập trung vào một cuốn sách hay cuộc trò chuyện, hay đủ thư giãn để có thể ngủ được. Thi thoảng nàng bắt gặp Alec nhìn nàng với thái độ khó dò, như thể chàng nghi ngờ có chuyện gì đó nhưng không thể nào tự chàng đi tới hỏi nàng về chuyện đó.
Lần duy nhất nàng không nghĩ về Guillaume hay cho phép bản thân lo lắng về hắn là khi Alec làm tình với nàng… chỉ sau đó nàng mới có thể thoát khỏi. Nàng biết Alec cảm nhận được có chuyện gì đó gây phiền toái cho nàng, nhưng vì lý do nào đó chàng không ép nàng nói về chuyện đó. Mỗi tối chàng dường như nhất quyết siết chặt niềm vui khỏi mọi dây thần kinh trong cơ thể nàng… chàng chòng ghẹo, trêu đùa, yêu nàng cho tới khi nàng không còn cảm giác gì nữa với niềm vui sướng tuyệt vời nhất mà nàng từng biết đén. Những ngày mà nàng lo lắng nhất là khi Alec đi xa, hoặc là tham dự công việc kinh doanh gia đình hoặc phải đi kiểm tra sự quản lý của khu đất. Khi nàng đã mong đợi và sợ phát khiếp, trong một trong những buổi sáng vắng mặt của Alec, nàng nhận được một mẩu tin nữa từ Guillaume. Dù tim nàng tràn đầy nỗi khiếp sợ, nàng lẩn ra không một ai chú ý đẻ gặp cạnh vườn. Nàng không có sự lựa chọn, không có gì để trao đổi.
Guillaume đang đợi nàng với nụ cười kỳ quoặc trên gương mặt gầy, đôi mắt đen của hắn áp chặt lên nàng đầy cảnh giác. Mira bị dằn xé giữa nỗi đau và sự căm ghét khi nàng nhìn thấy hắn… nàng không thể tin rằng họ phải đối mặt với việc này, không tin nổi khi họ đã từng thân thiết như một người anh trai và một cô em gái. Họ đã giúp đỡ lẫn nhau sống sót, bảo vệ nhau chống lại cả thế giới. Nhưng tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn luôn ý thức được cảm giác sợ hãi thoáng qua, nàng đã trông thấy những việc hắn có thể làm với những người khác, nàng đã nhận ra rằng hắn luôn đặt sự thích thú của riêng hắn lên hàng đầu, trước niềm vui của người khác, trước cả niềm vui của nàng.
“Nhiều nợ hơn để trả à?” nàng buồn chán hỏi. “Tôi biết anh sẽ muốn nhiều hơn nữa từ tôi. Nhưng sự thật là tôi chẳng còn nhiều để đưa cho anh.”
“Phần cuối số nữ trang của em sẽ là một khởi đầu tốt.”
“Tôi đã mang nó theo, trong túi này. Nhưng sau khi anh cầm nó đi, tôi không còn nguồn nào khác đâu.” “Em đã cưới một bá tước giàu có, Mira – em có những nguồn khác. Đây, đưa cho anh nó.” Mở cái túi và xem xét những thứ bên trong, hắn cảm nhận được ánh mắt cáu kỉnh với sự kinh tởm của nàng. “Toàn đồ nữ trang rẻ tiền. Tao cần nhiều hơn thế.”
“Tôi không còn gì cả.”
“Điều đó quá tệ. Tao không thích nhiệm vụ nói với chồng mày về mày đâu, petite, nhưng dường như thể-“
“Đợi đã,” nàng nói, cắn môi với nước mắt dâng lên. Với đôi tay run rẩy nàng lấy ra cái vòng cổ bằng vàng, kéo chiếc huy hiệu của nhà Falkner ra khỏi vạt áo của nàng. Dưới bong cây, chiếc huy hiệu lấp lánh ánh sáng bí hiểm, giàu sang và nặng nề, toản sáng với những viên đá quý có mặt cắt hoàn hảo. Nó ấm áp rời khỏi cơ thể nàng, vẫn giữ lại được hơi nóng của da nàng dọc theo sau khi nàng đã tháo nó ra. Nó đã là của nàng từ đêm đầu tiên với Alec… trong nhiều tháng nó đã mối liên kết duy nhất của nàng với chàng… nó là mối ràng buộc của họ. Nắm chặt nó trong lòng bàn tay và thả nó vào tay hắn.
“Đúng… cái gì đó giống như cái này hơn cả những gì tao đang mong đợi,” Guillaume nói, nhìn chằm chằm nó đầy vẻ biết ơn. “Nó là quá tốt… cho lúc này.”
“Nó là thứ cuối cùng tôi có thể đưa cho anh,” Mira trả lời, gần như nấc lên vì sự căm hận. “Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, Guillaume, dù anh có đe dọa sẽ nói với chồng tôi điều gì. Anh sẽ không lấy được bất cứ thứ gì nữa từ tôi.”
“Mày sai về chuyện đó rồi,” hắn phủ nhận bằng cái giọng nhỏ nhẹ, xấc láo. “Mày sẽ tìm nhiều hơn để mang tới cho tao… và tao sẽ tới đây vào sáng mai, đợi đấy.”
“Tôi sẽ không ở đây nữa.”
“Nếu mày không ở đây, tao sẽ nói với hắn mọi thứ-“
“Hãy nói về Mẹ. Tôi không quan tâm. Anh chỉ đang đánh giá thấp anh ấy và khả năng thấu hiểu và tha thứ của anh ấy cho những thứ anh ấy yêu thương – và anh ấy yêu tôi.”
“Hắn có lẽ sẽ tha thứ về chuyện của Mẹ,” Guillaume thừa nhận. “Chuyện đó là có khả năng.”
“Anh ấy sẽ làm thế.”
“Và tao chắc chắn rằng hắn yêu mày. Nhưng tình yêu luôn có giới hạn của nó.”
“Có lẽ với nah sẽ vậy. Nhưng không phải với-“
“Mày là một sinh vật nhỏ bé đáng được yêu, Mira – mày luôn luôn nghĩ quã – tao tưởng tượng hắn sẽ có thể tha thứ cho mày hầu hết mọi chuyện. Mọi chuyện trừ chuyện giết người.”
“Chuyện giết người gì?” Mira nghiêm khắc hỏi, mặt nàng hơi tái đi. “Anh đang nói giống như một gã điên vậy.”
“Vụ giết người của em họ hắn,” Guillaume trả lời, dường như thích thú với biểu hiện kinh hoàng của nàng.
“Nhưng chuyện đó… chuyện đó đã xảy ra trước khi anh ấy gặp tôi. Tôi không làm gì với chuyện đó cả. Tại sao… tại sao anh lại đề cập tới nó? Tôi chẳng có mối liên quan nào với cái chết của em họ anh ấy.”
“Tao có,” Guillaume. “Tao đã làm thế.”
“Anh đang nói dối,” nàng nói, giọng run rẩy.
“Tao không nói dối. Em họ hắn đang hỏi những câu hỏi về những căn nhà chớp Stop Hole, tìm kiếm một trong những đứa con gái mà chúng ta đã bắt… hắn tìm đúng người, hỏi một vài những câu hỏi may mắn, hắn đã biết quá nhiều. Theo tự nhiên chúng tao sẽ không thể để chuyện đó tiếp tục. Việc của tao là làm sách những vụ lộn xộn và… các tình trạng khó khăn, và tao là người đã chăm sóc hắn. Lúc đó tao không thể nào biết được rằng nó sẽ trở thành một trong những người họ hàng của mày… không biết rằng chuyện ấy sẽ mang lại bất cứ sự khác biệt nào.”
“Anh đang nói rồi. Đó không phải cùng là một người.”
“Tên hắn là Holt Falkner. Cao, gầy, tóc đen… cũng là gã ngủ xuẩn khỏe mạnh – như tao nhớ, thì phải ba đứa tao mới đủ để đè hắn để…”
“Ôi Chúa tôi,” Mira nói giọng vỡ vụn, ngồi xuống mặt đất và vùi đầu vào giữa hai đầu gối khi một cơn buồn nôn chiếm lấy nàng. Câu chuyện của Guillaume quá khủng khiếp, quá chắc chắn để không thể không tin. “Ôi chúa ơi.”
“Đúng, mày nhận ra chính xác điều tao muốn nói. Nếu hắn ta phát hiện ra chuyện tao đã làm, hắn sẽ nghĩ đến nó bất cứ khi nào hắn nhìn thấy mày, cứ khi nào hắn trẻo lên giường của mày.”
Đúng. Nàng biết Holt đã có ý nghĩa thế nào với Alec… nàng hiểu được mức độ sâu sắc của tính trung thành của Alec, nàng biết những đêm không ngủ mà Alec đã giành để tự hỏi tại sao và ai… Không, chàng không thể tha thứ cho điều này, dù chàng có muốn.
“Tôi đúng là đứa ngốc mà,” nàng thì thầm, “nghĩ rằng tôi có cơ hội được hạnh phúc.”
“Mày vẫn hạnh phúc – nếu mày có thể giữ bí mật này với hắn. Và điều đó sẽ giữ mày tiếp tục hạnh phúc, cô em ạ. Vậy nên… cho tới ngày mai, tao sẽ để mày nghĩ ra cách lấy được nhiều hơn để mang tới cho tao. Au revoir.”
Nàng không nhìn lên khi hắn rời khỏi. Nàng quá yếu, quá thảm bại để có thể di chuyển. Nàng khốn khổ tự hỏi mày sẽ đi đâu khi cuộc đời mày kết thúc?
“Alec…” nàng thì thầm. “Em xin lỗi… em rất xin lỗi.”
Đó là lần đầu tiên Mira không gặp chàng ở cửa khi chàng quay về nhà. Alec hơi cau có, trở nên quen với thói quen của vợ chàng chạy xuống khi chàng về đến và chào đón chàng ở cửa. Car, người đã bỏ lại London trong vài ngày nghỉ ngơi ở lâu đài, đi bộ tới cuối bậc thang và thơ thẩn ở hàng rào chắn.
“Xin chào Alec. Em có vài chuyện hỏi anh-“
“Mira đâu?” Alec hỏi nhanh.
Carr nhún vai bất cẩn. “Không thấy chị ấy cả ngày rồi. Không thấy từ sáng nay. Chị ấy nói gì đó về cơn đau đâu và rằng chị ấy khó ở và không muốn bị quấy rầy.”
“Có phải sáng nay cô ấy như bị ốm không? Cô ấy ở trong tâm trạng tốt một cách phù hợp, hay –“ “Em không quá quan tâm. Hầu hết phụ nữ thường khó ở.”
“Em đã không thấy cô ấy cả ngày sao?”
“Đúng vậy. Giờ, điều em muốn hỏi anh –“
“Đợi vài phút đã,” Alec lơ đãng nói, nhìn lên cầu thang. “Đầu tiên anh muốn gặp vợ anh đã.” Có gì đó không ổn… sự im lặng, sự vắng mặt của nàng… điều này không ổn với trực giác của chàng, nó không ổn chút nào. Cưỡng lại thôi thúc chạy ngay lên phòng họ, chàng bước từng bước, sự cau có của chàng càng sâu hơn khi chàng đi tới cửa phòng ngủ của họ. Xoay tay nắm cửa và bước vào, chàng nhìn quanh phòng, không thấy gì ngoài căn phòng rỗng không. “Mira?” chàng nói to, dù một phần tâm trí chàng đã cảm nhận được rằng điều đó là vô ích. Chàng chậm rãi bước tới tủ quần áo và nhặt miếng giấy được gấp đôi lên, bàn tay chàng hơi run khi chàng nhìn thấy tên chàng trên nó.
Alec,
Nếu em ở đây lâu hơn nữa em sẽ không thể nào nói dối anh mỗi ngày, cố gắng che dấu những chuyện mà em không nên giữ bí mật với anh. Anh sẽ đồng ý rằng tốt nhất là để em đi. Điều em phải nói với anh sẽ khiến cảm giác anh dành cho em thay đổi, chỉ khi em đã nói với chàng chúng sẽ…
Còn nhiều hơn nữa, nhưng đột nhiên đôi mắt Alec đầy nước, và chàng không thể đọc được. Tiếng nói của chàng vang lên khắp phòng như thể một tiếng nổ của khẩu sung trường. “Mira!”
Một vài giây sau, Carr xuất hiện ở cửa phòng, đôi mắt câu mở to vì lo lắng. “Gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Có phải chị ấy…” Cậu nhanh chóng thấy căn phòng trống không và tờ giấy trong tay Alec. Cậu bắt gặp ánh mắt của Alec, ánh mắt sáng và tối sầm lại khiến cậu thấy run sợ.
“Cô ấy đi rồi,” Alec nói khan khan. “Anh phải rời khỏi đây ngay.”
“Vẫn còn kịp để tìm chị ấy,” Carr đáp nhanh, không bận tân tới việc lãng phí thời gian với những câu hỏi không cần thiết. “Chị ấy không thể đi xa trong một ngày… chị ấy không mang theo xe ngựa – em đã ở đây cả ngày.”
“Anh sẽ lấy xe ngựa tới căn nhà gần nhất và thuê một con ngựa được đóng cương ở đó. Em nói đúng, cô ấy không thể đi xa được. Tới tối nay cô ấy sẽ tới được một quán trọ nào đó.”
“Em sẽ xuống dưới và xem mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho anh rời khỏi hay chưa.”
Khi Carr rời khỏi, Alec quay lại nhìn tờ giấy và đọc nó trong sự sững sờ. Sự hối tiếc, nỗi đau khổ, tình yêu, và nỗi sợ hãi đe dọa để áp đảo chàng, và rồi tất cả đã được che kín với thôi thức một cơn giận bùng nổ ngay trước mặt. Nàng có quá ít niềm tin nơi chàng tới mức mà nàng sẽ quay đi và bỏ chạy một lần nữa sao? Sau tất cả những lời trấn an, sự ủng hộ và những lời tuyên bố chàng đã cho nàng, nàng đã lại phải ứng một lần nữa giống như một đứa bé hoảng sợ và sự bất lực mà chàng cảm nhận được chỉ làm tăng thêm cơn giận của chàng. Sải bước xuống dưới lầu, chàng tóm lấy áo khoác và đẩy bức thư vội ấy cho Carr với điệu bộ nhăn nhó. Carr cầm nó ngay tức khắc, đôi mắt cậu dán chặt vào gương mặt khó khăn của Alec. “Em sẽ đi với anh,” câu nói.
Alec lắc đầu. “Anh sẽ đi một mình.”
“Có lẽ sẽ mất một tới hai ngày, nhưng nếu anh có thể tìm ra hướng chị ấy đi=”
“Nó sẽ không mất hơn vài giờ đâu. Anh sẽ tìm ra được cô ấy trước khi hết đêm nay, nếu anh có phải xé cả vùng này ra.”
“Alec,” Carr do dự nói, nhìn có vẻ quan tâm hơn một chút, “Em biết anh tức giận với chị ấy, nhưng rõ ràng chị ấy có một khoảng thời gian khó khăn. Hãy khoan dung với chị ấy –“
“Anh sẽ khoan dung,” Alec trấn an cậu một cách cộc lốc, “sau khi anh vặn cái cổ bé nhỏ của cô ấy.”
“Anh đã nói với em rằng cô ấy đã chạy trốn nhiều lần. Thói quen cũ khó bỏ, và cô ấy chỉ cần-“
“Cái này sẽ phải được xóa bỏ,” Alec tức giận nói. “Sớm thôi.”
“Em nghĩ em nên đi với anh.” “Anh nghĩ em nên ở đây và đọc lá thư này.”
“Tại sao?” Carr nhìn xuống lá thư cậu cầm.
“Hãy gọi nó là món quà của anh cho em. Guillaume sẽ đang đợi gặp Mira ở cạnh vườn vào sáng mai. Vì cuộc sống lạc lối của anh sẽ không còn ở đây để chào đón hắn, anh chắc chắn em sẽ muốn thay thế vị trí của cô ấy.”
“Em sẽ làm thế chết tiệt!” Carr thốt lên, mối quan tâm cho Mira tạm thời bị quên lãng khi cậu nhìn vào lá thư, thái độ của chàng run lên với ánh lửa của sự hài lòng mạnh mẽ.
“Hãy tận hưởng nhé,” Alec nói nhỏ, đóng cảnh cửa phía sau chàng.
Mira ngồi sát lại ngọn lửa, run lên khi tiếng sấm vang lên bên ngoài căn nhà trọ và mưa trút xuống như thác đổ. Ngoài trời tối và lạnh; ban đêm gió théo gào và khó khăn, và nàng may mắn đã tìm thấy nơi trú ấm một vài giờ trước khi cơn bão trở nên tồi tệ hơn với mức độ này. Căn phòng của nàng nhỏ và thoải mái, hoàn thiện với cái giường nhỏ và những tấm chăn sạch sẽ, một lò sưởi, một cái bàn, một cái ghế, và một giá rửa mặt. Tuy nhiên, phần lớn, sự thoải mái của những thứ xung quanh bị lãng quên nơi nàng. Nàng mờ mịt nhìn ngọn lửa, ôm lấy đầu gối, nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đấy, chạy đi chạy lại… nhìn thấy gương mặt Guillaume… tự hỏi việc Alec đang làm lúc này. Chỉ một chút nghi ngờ còn giữ lại về việc liệu nàng đã làm đúng hay sai. Nàng biết rằng Alec sẽ không muốn nàng sau khi chàng đã đọc bức thư ấy… nàng vẫn biết rằng nàng nên nói với chàng mọi thứ trực tiếp. Nàng đã nợ chàng điều đó. Nàng đã chạy trốn mà không đối mặt với chàng – nhưng đối mặt với chàng và chứng kiến sự khinh miệt, giận dữ và hắt hủi của chàng, sẽ quá nhiều so với khả năng chịu đựng của nàng. Nàng biết những giới hạn của nàng – nàng biết nàng có thể sống sót qua chuyện gì và điều gì là quá sức chịu đựng – và hình ảnh của sự căm ghét của Alec sẽ còn tồi tệ hơn cả một viên đạn xuyên vào trái tim nàng. Những suy nghĩ làm nản lòng của nàng bị xen ngang bởi tiếng gõ cửa. Nghĩ rằng đó là người hầu phòng, Mira đứng lên và đi tới bên cửa, những ngón tay của nàng lơ lửng giữa tay cầm cửa. “Vâng? Có chuyện gì vậy?” Nàng hỏi, và bất ngờ trước giọng nói của người đàn ông, nghẹn lại bởi cánh cửa. “Mở nó ra, Mira.”
Giọng của Alec. Nàng vô cùng ngạc nhiên khi chàng tìm thấy nàng nhanh tới vậy, dễ dàng tới vậy, và nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không thể di chuyển được. Đột nhiên nó mở ra cùng với tiếng đấm thật mạnh, cái tay nắm cửa mỏng mạnh bị rơi ra và nằm trên sàn nhà. Nàng chạy vội tới bên kia căn phòng với tốc độ của một con thỏ hoảng sợ, con ngươi của nàng mở rộng cho tới khi màu nâu cay đắng bị nhấn chìm bởi màu đen. Alec đứng ở lối ra vào, mái tóc hung của chàng dính lên trán, quần áo bị ngấm nước thành vô số những vũng nước nhỏ. Đôi mắt xám tái nhợt của chàng đỏ lên tức giận, lấp lánh kỳ cục trên gương mặt tối sầm, một gương mặt quá cay nghiệt tới mức nàng khó có thể nhận ra nó là gương mặt của chồng nàng. Chàng chưa từng dường như quá to lớn hay đáng sợ như vậy; đột nhiên nàng thấy sợ chàng. Không có dấu vết nào của một người đàn ông nàng đã từng biết và từng yêu có thể tìm thấy được trong sự xuất hiện này. Đó là một người lạ đang nhìn chằm chằm vào nàng và nói lạnh lung tới mức nàng run lên như thể chàng đang đánh nàng.
“Em nói tên của người hầu cho người chủ nhà trọ,” chàng nói. “Ta nên mong đợi chuyện gì đó độc đáo hơn từ em.” Ánh mắt chàng lạnh băng khi chàng nhìn nàng, để ý tới cái cách ánh lửa chiếu lên chiếc váy ngủ trắng của nàng và rọi sáng cái bóng thanh mảnh của cơ thể nàng. Sau đó chàng nhìn quanh căn phòng. “Trà và một cái giường ngủ bằng long vũ… một ngọn lửa… một tờ báo. Rất ấm áp, đặc biệt trong đêm mưa bão.”
“Quần áo của anh…” nàng nói, giọng ấp úng. “Anh ướt quá, anh sẽ bị-“
“Hãy dành cho tôi sự quan tâm của người vợ.”
Có một bức tường giữa họ cái mà chưa từng có ở đó, và dường như nó không thể xuyên thủng, quá cứng đến mức Mira bước lùi lại vài bước, lắc đầu bất lực. Cử động của nàng thúc đẩy Alec hành động. Chàng sải bước tới chhiếc ghế, cầm nó lên, và chèn nó vào dưới cái khóa cửa, bịt kín họ bên trong căn phòng có ánh lửa ấy. Đứng cách chàng vài fit, Mira cúi đầu xuống.
“Làm sao anh tìm được em?”
“Chẳng khó khăn gì khi nhận ra em đi bộ tới ngôi làng và tìm phương tiện di chuyển ở đó. Ta biết em không thể đi xa được. Đây chỉ là cái nhà trọ thứ hai mà ta tới kiểm tra. Người chủ nhà trọ rất có ích, nói cho ta biết về một cô gái nhỏ có mái tóc đen có tên là Mary Cobbet người đã-“
“Em đã trả tiền để ông ấy không nói với ai.”
“Nếu một người có thể bị mua chuộc một lần, ông ta có thể bị mua chuộc lần thứ hai. Ta trả cho ông ta nhiều hơn em trả.”
“Nàng gật đầu, nhìn vào cánh cửa. “Anh đã đọc bức thư phải không?” Nàng hỏi giọng khàn khan.
“Đúng, ta đã đọc nó. Có rất nhiều thông tin, bức thư của em. Nó làm mọi thứ trở nên khá rõ ràng với ta.”
“Chàng hiểu tại sao… sau khi em biết về chuyện Guillaume-“
“Ồ, ta hiểu chứ,” chàng nói giọng ngọt xớt, cởi áo khoác và ném nó vào góc phòng với sức mạnh hung dữ tới mức nàng run rẩy phản ứng lại. “Ta hiểu chính xác em tin tưởng ta tới mức nào… và chính xác thì em nghĩ gì về ta.”
“Alec, em yêu anh, nhưng em không thể nói sau khi-“
“Yêu.” Chàng cười nhếp mép. “Đừng lấy nó như một cái cớ. Nếu việc em làm hôm nay không phải là vì yêu, thì ta không muốn nó. Ta không cần một chút nào của nó. Ta biết về anh trai em nhiều tuần rồi, Mira… và tất cả những gì hắn làm với Holt.”
“Chàng không thể nào,” nàng khó thở, tâm trí quay cuồng vì bối rối. “Không phải trong suốt những đêm mà em… tất cả những lần chúng ta…”
“Ta tìm ra được trong chuyến đi cuối cùng tới Luân Đôn với Carr. Ta không chắc chắn liệu nàng có biết chuyện Guillaume đã làm hay không. Nhưng điều đó dường như không làm nản lòng sự nhiệt tình của ta với em, có phải không? Dường như em quá ngạc nhiên, quý bà Falkner.”
“Chàng vẫn muốn có em sau khi chàng biết sao? Em không hiểu… chàng có mọi quyền để khinh bỉ em vì việc mà an hem đã làm… và việc mẹ em-“
“Ta có mọi quyền để quật roi em vì đã trốn đi như một kẻ hèn nhát, không cho ta cơ hội nói chuyện với em. Sự chung thủy của em với ta khá ít ỏi, phải thế không? Em đã quá chắc chắn chết tiệt rằng ta sẽ đổ lỗi cho em, quá chắc chắn rằng ta không đáng với niềm tin của em-“
“Không phải vậy!” Mira khóc. “Em làm như vậy là vì anh… tất nhiên em sẽ không mong đợi rằng anh sẽ muốn em sau khi đọc bức thư đó-“
“Vậy em mong đợi thứ chết tiệt nào từ ta?” chàng hỏi trong cơn giận dữ bừng bừng. “ Nhân danh chúa em đã nghĩ tới điều gì hả? Em cho phép anh trai em tống tiền em, em rời bỏ ta, định từ chối cho ta cơ hội nhìn thấy con trai hoặc con gái ta… tất cả chỉ bởi vì em nghĩ ta không thể yêu em không điều kiện. Điều gì khiến em nghĩ rằng khả năng yêu của em lớn hơn của ta? Ta đã nói với em rằng ta sẽ không bao giờ đánh giá em.Ta đã từng nói với em một lần rằng ta sẽ luôn đứng về phía em. Ta đã nói rằng ta cần em, và em…” Đột nhiên giọng chàng vỡ vụn, và chàng quay đi với tiếng chửi thề, đôi vai rộng của chàng cứng lại vì căng thẳng, cái đầu đen cúi xuống. “Ta đã sợ rằng ta sẽ không bao giờ tìm được em,” chàng nói giọng khàn khàn.
Mira chậm rãi đi tới phía chàng, mắt nàng ướt, mặt nàng đỏ lên với hi vọng, và sự nhẹ nhõm thứ mà ngọt ngào và hơi chóng mặt khi nó xuyên qua nàng, và tình yêu cái mà quá mãnh liệt tới mức nó giống như nỗi đau. Đột nhiên nàng thấy được nàng đã tổn thương chàng bao nhiêu, nàng hiểu được rằng chàng thật cần nàng, và nàng hiểu được nàng đã tạo ra một sai lầm khủng khiếp thế nào. Bất cứ người phụ nữ nào sẽ bán đi linh hồn để có thể được cấn đến nhiều như vậy. “Alec,” giọng nàng run rẩy, “nó khiến tim em như vỡ vụn khi nghĩ rằng em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.” Chàng vẫn quay lưng về phía nàng, những ngón tay trắng bệnh khi bàn tay chàng nắm chặt thành nắm đấm. “Làm sao em có thể bỏ đi như vậy?” chàng nói.
“Em không hiểu… em không nhận ra rằng chàng sẽ cảm thấy thế nào. Em muốn chàng hạnh phúc. Em đã nghĩ rằng chàng sẽ hạnh phúc hơn mà không có em. Thật nhát gan, nhưng em không muốn đối mặt với thứ mà em sẽ mất… thứ em nghĩ em sẽ mất. Nhưng từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ khác biệt. Anh biết tất cả những bí mật của em, và không có gì khiến em phải sợ hãi nữa.”
“Đừng rời bỏ ta một lần nữa,” chàng nghiêm khắc nói.
“Em sẽ không đi, em thề đó.”
“Lần tới em phải trả giá đắt đó.”
“Sẽ không bao giờ có lần tới.”
“Ta sẽ buộc em với những lời hứa của em.”
“Em sẽ giữ lời,” nàng hứa như sắp khóc, và đột nhiên chàng quay lại, và miệng chàng dán chặt lên miệng nàng, và nàng được ôm quá chặt tới mức nàng khó có thể thở nổi. Cánh tay chàng cứng rắn và áp đảo, run lên vì sức mạnh của tình yêu của chàng. Chiếc váy ngủ mỏng của nàng bị ngấm nước mưa lạnh cái mà đã làm ướt sũng quần áo của chàng, những ngón tay cả nàng đang trượt qua chỗ tóc ướt sũng của chàng… nàng không cảm thấy lạnh, nàng đang cháy lên trong lòng. Chào đón cái hôn trừng phạt, nàng tách môi ra và dâng cho chàng sự ngọt ngào của bờ môi nàng, và chàng chiếm lấy nó, không phải với sự cảm kích hay sự biết ơn, nhưng với nhu cầu mãnh liệt muốn có nhiều hơn nữa. Môi chàng tách khỏi môi nàng và trượt quanh cổ nàng, và nàng run rẩy bên dưới chiếc miệng cướp đoạt của chàng, những lời nói thoát khỏi bờ môi nàng trong một lời thì thầm yếu ớt. “Đưa em tới giường,” nàng thờ dài. “Alec… em cần chàng… em cần cảm thấy chàng ở trong em.”
Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm xuống nàng, cánh tay chàng ôm chặt quanh cơ thể thanh mảnh của nàng. Trong một cử động mềm mại chàng nhấc nàng lên và đưa nàng tới giường. Đôi mắt chàng, sáng sói với ham muốn, dán chặt lên nàng như thể chàng sợ nàng có lẽ biến mất, và ánh mắt chàng không di chuyển ra khỏi nàng khi chàng cởi bỏ quần áo của chàng. Chàng làm cho chiếc giường nhỏ như nhỏ lại khi chàng kéo nàng tới giữa chăn. Nàng thở lại được khi chàng xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng của nàng xuống giữa, quá không kiên nhẫn để có thể cởi bỏ từng cái cúc nhỏ bé mà buộc chúng với nhau. Đẩy chỗ vải còn lại qua một bên, Alec hạ cơ thể chàng lên trên nàng, và nàng cảm nhận được những cái run nóng và lạnh chạy qua xương sống nàng khi cơ thể trần của chàng bao phủ lấy cơ thể nàng. Chàng mỡ màng và khỏe mạnh như con báo đen, đòi hỏi rằng nàng sẽ phải thỏa mãn sự khao khát của chàng, không ý thức được rằng còn có một thế giới khác bên ngoài căn phòng nhỏ. Cơ thể trần của chàng ướt át với nước mưa, và nhanh chóng làn da nàng cũng ướt đẫm, và nàng ép chiếc miệng của nàng lên làn da chàng. Nàng có mùi như nước mưa, như cơn bão, và nàng liếm lấy cái ẩm ướt với những cái run rẩy tinh tế của lưỡi nàng.
Chàng rên rỉ tên nàng và cúi đầu xuống ngực nàng, miệng chàng khẽ trêu đùa vòng quanh cái đỉnh màu hồng của nàng, kéo nó vào miệng chàng, chơi đùa với nó bằng lưỡi cho tới khi cơ thể bị khuấy động ấy đáp ứng lại, co lại thành những cái nụ cứng. Chàng dường như nhấm nháp những thanh âm bất lực nàng tạo ra, và khi chàng tiếp tục trêu đùa ngực nàng bằng miệng chàng, đôi tay chàng chu du lên những phần còn lại của cơ thể nàng. Những đầu ngón tay vuốt ve qua chân và đùi nàng, chậm rãi vẽ một hình mẫu ngang bụng nàng, nhưng tay chàng di chuyển chậm, lười biếng, tận đến khi nàng thút thít ham muốn của nàng với chàng dể kết thúc nỗi dẵn vặt ấy. Rên rỉ khi nàng cảm nhận được một ngón tay của chàng trượt vào trong nàng, nàng cong mông lên đáp ứng lại nhịp điệu của chàng. Đột nhiên ngón tay của chàng bị rút lại, và sự sốc trước sự trống rỗng dằn xé lấ nàng. Đôi tay nàng trượt xuống hai bên hông rắn chắc của chàng, buộc chàng di chuyển lên trên nàng.
“Ta nên bắt em đợi lâu hơn,” chàng thì thầm, mong muốn sáng bừng trong đôi mắt chàng khi chàng nhìn xuống nàng. “Vì tất cả những gì ta phải chịu đựng tối nay, nàng cũng nên biết một chút.”
“Đừng trừng phạt em.” Nàng cong người lên bên chàng, ấn một nụ hôn vuốt ve lên cổ chàng. “Đừng trừng phạt em vì yêu anh quá nhiều.”
“Ôi, chúa ơi, Mira,” chàng thở ra và tiến vào nàng với một cú mạnh và sưng phồng, làm đầy sự mềm mại của nàng cho tới khi nàng thở hổn hển và cong người lên với nỗ lực chứa được chàng. Đẩy vào thật mạnh, chàng để cơ thể chàng và nàng tham gia những cơn song dài và mạnh mẽ. Khi chàng kéo nàng ngày càng gần tới vách núi cao tới chóng mặt, đôi bàn tay run rẩy của nàng giữ chặt lấy tấm lưng cong lên của chàng. Nàng vùi mặt vào cổ chàng và nức nở khi nàng được đưa vào trạng thái mê ly hoàn hảo hơn, hoàn thiện hơn bất cứ thứ gì họ đã từng chia sẻ cùng nhau. Cơ thể nàng cứng lại dữ dội quanh cơ thể chàng, và cũng cơn rung động ấy khiến cơ thể chàng run rẩy đến mức nàng ôm lấy chàng thật chặt, thì thầm tình yêu của nàng bên hơi ấm ẩm ướt của da thịt chàng.
Khi họ phục hổi đủ để di chuyển được, Alec lăn lên người nàng và ngồi dậy, kéo nàng vào trong lòng chàng khi chàng dựa người vào gối. Nàng tì má lên vai chàng, thở ra thỏa mãn, “Anh yêu em,” giọng chàng nặng nề, gỡ mái tóc tài của nàng ra và chơi đùa với những lọn tóc đen óng mượt. “Đừng bao giờ nghi ngờ chuyện đó. Nếu phải mất cả đời, anh sẽ bất cứ thứ gì cần thiết để khiến em tin vào điều đó.”
“Em tin vào tình yêu ấy ngay lúc này,” Mira trả lời, tặng cho đôi môi chàng một nụ hôn ấm áp, đôi mắt nàng mềm mại và sáng bừng lên khi nàng bắt gặp ánh mắt của chàng. “Nhưng em vẫn sẽ cần những lời nhắc nhở thường xuyên.”
“Anh cũng sẽ như vậy.”
“Đó là một cuộc thương lượng tốt,” nàng thì thầm. “Tình yêu của anh đổi lấy tình yêu của em.”
“Đó không phải là một cuộc thương lượng, em yêu ạ… nó là một sự bảo đảm.”
Âm thanh của những giọng nói lớn tiếng vang lên từ phòng khách tới tận hành lang, nơi chúng dội lại tận đến khi mọi người trong lâu đài Falkner có thể nghe thấy tiếng tranh cãi. Không phải một người có thể bị phát hiện khi rón rén đi qua hành lang; khi Alec chống lại Juliana, đó là lúc kiếm chỗ trốn và đóng các cánh cửa lại. Ý chí sắt thép của nhà Penrhyn và tính tình nóng nảy của nhà Falkner – không ai dự đoán nổi ai sẽ thắng, nhưng sự kết hợp này không phải điều tốt lành. Trong khi cuộc tranh cãi tiếp diễn, Mira ngồi ở một góc ghế sô pha, bận rộn phân loại các túi thảo dược để làm thành gạc dược thảo cho mắt của Juliana. Carr, chủ đề của cuộc tranh cãi, ngồi cạnh với một ly rượu trong tay, có được khá ít thành công khi xe ngang và nói thêm vào một câu với tư cách của chính chàng. Alec bực dọc đi quanh phòng trong khi Juliana lên tiếng từ chiếc ghế trước lò sưởi.
“ Ta không thấy rằng con có thể làm được nhiều việc để ngăn Carr rời khỏi,” nữ chúa nói. “Và cái tính cậu ấyng nảy lạc quan của con cũng không thể thuyết phục được cậu ấy thay đổi ý kiến. Cậu ấy sẽ tìm cách thoát khỏi cậu ấy.”
“Carr,” Mira hòa giải, “em chắc là rời khỏi nước Anh đi tìm Leila Holburn là điều em muốn chứ?”
“Đó là điều em muốn,” Carr cậu ấyi, đôi mắt xanh ánh lên sự chân thành. “Em biết mọi người nghĩ rằng đó chỉ là bổn phận với Holt, nhưng còn hơn thế nữa.”
“Anh đã nhờ Juliana giúp anh cậu ấyi cậu ấy quên việc đó đi,” Alec dứt khoát cậu ấyi, “nghĩ rằng bà sẽ có một cái nhìn thực tế về điều này. Và thay vì vậy – có lẽ chỉ đề từ chối anh – bà lại cậu ấyi vớ vẩn với cậu ấy cả tiếng đồng hồ về những hiệp sĩ và những cuộc tìm kiếm và tất cả những chuyện tầm phào hiệp si-“
Juliana ngắt lời với cái khịt mũi chế nhạo. “Ta chưa từng cậu ấyi vớ vẩn, Alec. Và ta ghét việc con ngụ ý rằng lời khuyên của ta với cậu ấy nghe không hợp lý. Hơn thế nữa, cậu ấy đâu còn là một đứa bé trai, và cậu ấy có quyền đưa ra những quyết định không được ủng hộ bởi con, hay ta, hay bất kỳ ai khác.”
“Không phải lúc này khi cậu ấy không biết rằng cậu ấy có thể mang tới cho bản thân những thứ nguy hiểm như thế nào!” Alec cậu ấyi, rất giận dữ. “Chúng ta sẽ không cậu ấyi về việc gửi cậu ấy theo một chuyến du lịch nước ngoài. Cậu ấy sẽ tới nơi mà không ai trong chúng ta có thể giúp cậu ấy thoát khỏi những tình huống khó xử.”
“Ta dám nói cậu ấy sẽ an toàn hơn so với ở lại Luân Đôn,” Juliana nói.
“Không phải với một người non nớt như Carr, đúng không!” Theo như Guillaume, Leila đã bị bắt cóc, bán bởi nhóm Stop Hole, và bị gửi tới Bắc Phi. Không có cách nào biết được ai đã có được cô ấy hay giờ cô ấy ở đâu, nhưng Carr đã khiến họ ngạc nhiên với thông báo rằng cậu có ý định đi tìm cô ấy. Có lẽ đó là do một chuyến thăm gần đây của cậu tới nhà của Leila mà ý tưởng đó hình thoát … có lẽ đó chỉ là cảm giác có nghĩa vụ với những ký ức về Holt… nhưng dù với bất cứ lý do nào, thànhCarr dường như quyết tâm tìm kiếm cô gái. Vài ngày qua cậu dường như đã để lại tuổi trẻ ở phía sau. Cậu đã xử lý Guillaume với sự trưởng thành bất ngờ, quyết định dành cuộc đời cậu, và cậu thấy nó một cách riêng tư là Guillaume đã được đưa lên một con tàu đến Úc. Ở nơi đó Guillaume phải đối mặt với cuộc sống khó khăn với công việc và sự khổ sở – và có lẽ nó sẽ khiến anh ta thay đổi và tốt hơn. Mira sẽ luôn thấy biết ơn Carr vì lòng tốt của cậu với anh trai nàng.
“Alec chỉ là quá che chở thôi,” nàng thì thầm với Carr trong khi Juliana và Alec tiếp tục tranh cãi. “Anh ấy thấy có trách nhiệm với những người mà anh ấy quan tâm đến – và dù anh ấy không thừa nhận, anh ấy đã rất thích cậu đó.”
“Em biết chứ,” Carr nói, cười nhỏ. “Chúng ta sẽ đều vui khi đứa bé chào đời – anh ấy sẽ quá bận rộn với đứa con trai hoặc gái này để có thể nghĩ quá nhiều tới những người trong chúng tôi.”
“Chị sẽ không thấy kỳ lạ về điều đó,” Mira trả lời, và họ cười với nhau.
“Chị cũng phản đối việc ra đi của em phải không?” Cậu hỏi.
Mira do dự trong giây lát, rồi đưa tay lên cổ và cẩn thận tháo chiếc huy hiệu của nhà Falkner. Vòng chuỗi dây ấy quanh cái vật đang lấp lánh, nàng giữ chặt nó trong vòng bàn tay. “Em đã lấy nó lại cho chị,” nàng nói, bình tĩnh nhìn cậu. “Nó được đưa cho Alec như là một biểu tượng của tuổi trường thành. Hãy mang theo nó trong chuyến đi của mình, như của chị, và của cả Alec vào em.” Nàng cười tươi với cậu. “Và trả lại nó một cách an toàn nhé, hoặc anh ấy sẽ giết chị mất.”
“Cám ơn chị,” cậu nói đơn giản, cầm lấy chiếc huy hiệu và bỏ nó vào túi, cúi đầu xuống để giấu đi cảm xúc trong đôi mắt.
Mira mỉm cười và gọi chồng nàng. “Alec, em nghĩ em sẽ đi nghỉ đây. Đúng là một ngày rất dài.”
“Anh sẽ đưa em lên lầu,” Alec lập tức trả lời, ném cho cả Juliana và Carr cái nhìn tối sầm. “Chúng ta sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này vào ngày mai.”
Mira nắm lấy tay chàng khi họ bước lên lầu đến phòng ngủ.
“Juliana đã nhồi nhét vào đầu cậu ấy những điều vô lý,” Alec lầm bầm. “ Em có tưởng tượng được việc cậu ấy vênh váo xuyên qua châu Phi không, tìm kiếm cô gái đó? Cậu ấy còn không biết cô ấy trông như thế nào!”
“Có lẽ cậu ấy nên đi. Anh có nghĩ rằng có điều gì cho cậu ấy làm bây giờ không? Cái chết của anh trai đã được giải thích. Những cuốn sách không còn gây hứng thú với cậu ấy như trước nữa. Cậu ấy dường như nghĩ rằng cậu ấy có ít điểm chung với những người bạn vào lúc này. Cậu ấy lo lắng để thực hành sự độc lập mới được khám phá. Có lẽ cậu ấy cần một cuộc tìm kiếm.”
“Có nhiều thứ thực tế hơn cho nó để hao tâm tổn sức,” Alec nói, bế bổng nàng lên khi họ tới đầu cầu thang và đưa nàng vào phòng ngủ.
“Em đồng ý.” Nàng vòng tay quanh cổ chàng. “Nhưng chẳng có gợi ý nào của anh lãng mạn bằng ý tưởng giải cứu một quý cô đang tuyệt vọng, đúng thế không?” Alec cười với nàng một cách miễn cưỡng, mắt chàng chớp chớp. “Không.”
“Đó chàng hiểu rồi đó,” nàng nói một cách hợp lý. “Giờ, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện về điều này trong vài giờ tới, hay anh có bất cứ gợi ý nào về việc chúng ta sẽ làm gì với khoảng thời gian còn lại của đêm nay.”
“Anh có một vài gợi ý,” chàng thừa nhận, đặt nàng lên giường và ngồi xuống bên cạnh này. “Chỉ có một rắc rối.”
“Gì vậy ạ?”
“Đêm i nay không đủ dài cho mọi việc anh nghĩ tới.”
“Chúng ta có nhiều hơn một đêm,” Mira nói, lười biếng vươn vai. “Chúng ta có mãi mãi.”
“Dòng máu của chàng khuấy động với hơi ấm tăng dần khi chàng nhìn nàng. Quá đẹp, quá đặc biệt… quá nhiều với chàng. Nàng là điều duy nhất mà chàng không bao giờ cho là nhiển nhiên, thậm chí không dám nghĩ tới.
“Mãi mãi cũng không đủ lâu.”
“Ồ, chúng ta sẽ xoay sở với nó vậy,” nàng trả lời, và cười thật tươi khi chàng cúi xuống và hôn nàng.