Mở đầu của câu chuyện này bẳt đầu từ năm đầu Cảnh Định thời Nam Tổng, mùa xuân ở Lâm An không hề bị ảnh hưởng là bao bởi cuộc chiến tranh giữa Mông Cổ và Đại Tổng, và nó cũng không được che phủ đi được những dơ bẩn u ám.
Có một đứa trẻ mặc quần áo phủ quý cười hi hi đi qua, chi trỏ mấy người phụ nữ với mấy đứa nhóc quần áo rách rưới do quá nghèo nên bán con trai con gái thậm chí bán mình làm tôi tớ. Đứa trẻ còn to gan mà vốc bùn lên ném vào bọn họ.
Có người tức giận, có người trốn, có người njnh nọt, có người chát lặng Bạch Huyền quỳ trên mặt đất, chi trừng mắt lạnh lủng nhìn những người nọ và cả ba vòng tường vây đằng sau họ. Nhà hắn sa sút, nợ nần chồng chất, cha mẹ đều đã mất không còn ai có thể dựa dẫm, hắn chi dành bán mình làm nô lệ. Biển cố cuộc đời, thế đạo thất thường, những người như hắn nơi đâu cũng có.
Một giọng nói trong trẻo vang đến từ nơi không xa, Bạch Huyền ngang đầu lên ngước nhìn, thấy một đứa bé gái mắt mày như ngọc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, cô đang nhìn về phía bọn họ, đường như dang nói gì đó với người môi giới.
Bạch Huyền biết cô, năm ngoái hắn từng gặp cô, lúc đó cô ngồi chơi bên hồ, trời mới đầu hè, lá sen phủ khắp, cô đi hái hoa rồi không cẩn thận mà rơi xuống nước. Hắn muốn làm anh hùng nên nhảy xuống cứu cô
lên. Cả người cô ướt sững nhưng vẫn cười với hắn: “Năm tuổi ta đã biết bơi nhưng đù sao cũng cảm ơn huynh. Và cả xin lỗi nữa, đã hại huynh cũng ướt cả
Không lâu sau, người môi giới kia liền cười to: “Cô nương, ngươi muốn mua tất cả những người ở đây? Biết mấy người này bán bao nhiêu tiền không? Nam 100 xâu tiền, nữ 200 xâu. Ngoài cung dinh thỉ chang có ai có thể mua cả một lần. Ngươi có bao nhiêu tiền để dành chứ, đủ mua một đứa không đây?”
Những người xung quanh cũng hùa theo mà cười ha hâ, cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, nhimg sau đó mặt lại chuyển thành trang, cô gái cắn răng, do dự đi tới trước mặt nhưng người dang xáp hàng quỳ.
Ngay lập tức tất cả đều kích động, cầu xin cô mua minh. Khung cảnh làm cô sợ hãi, nhimg cô gái không quay người tránh mà chỉ cắn môi, ánh mắt hoàng loạn.
Cô nhìn Bạch Huyền, quay đầu lại nói với người môi giới: “Vậy tôi chi cần hắn ta, 100 xâu tôi mua.”
Bạch Huyền chau màu nhìn cô một lúc, không ngờ rằng bây giờ người đợi cứu là hắn, còn anh hùng lại biến thành cô. Sau đó hắn bỗng ngả người về sau một cái, kẻo cả đám bị trói cùng nhau đều ngã xúm lại, vừa hay khiến cho cánh tay bẩn thiu của kẻ định túm vào quần áo cô đã không thành công.
Ánh mắt kẻ môi giới kia đảo quanh, cười hì hì: “Tiểu cô nương, hắn đã hơn 15 tuổi, giá thấp nhất là 200 xâu tiền. Hay là bán cho ngươi mấy ả góa chồng kia, thấy
Bàn tay đang móc tiền của cô trượt một cái, nhìn hắn ta không thể tin nổi, cô lại nhìn người đang ở ữên mặt đất, cuối cùng nha hoàn đằng sau kéo cô lên xe đi mất.
Bạch Huyền co người lại ữong tiếng cười nhạo của đám người, mặc cho nhừng kẻ đang tức giận vây lấy đánh đấm, cho tới khi người môi giới thấy đủ rồi thì mới sai tên ữông coi ngăn lại.
Điều Bạch Huyền không hề ngờ tới là ngày hôm sau cô lại đến, mang theo tiền mua hắn. Khi đó hắn chỉ còn thoi thóp, kẻ môi giới sợ đen nên không làm khó nừa, vẫy vẫy tay thả người. Cô đưa hắn đen một nhà nghỉ nhỏ, để lại tiền cho nha hoàn mời đại phu tới khám. Cô nói cô đi một lát rồi sè về, nhưng lần này cô đi liền ba ngày.
Ba ngày sau, cô khập khà khập khiêng đi vào phòng hắn, mặt mày vui vẻ: “Tôi đen thăm huynh đây, huynh đã khỏe chưa?”
Khi đó cơ thể hắn đã hồi phục phần lớn, một đôi mắt lạnh như màn đêm nhìn cô, vẫn chau mày như cũ, hắn hỏi: “Chân ngươi sao thể?”
“Không sao cả!”
Sau này hắn mới biết thì ra chưởng quản nhà cô cũng quản lý số đồ sứ cho hoàng cung. Lần trước cô lấy ữộm đồ sứ ữong nhà đem đi bán mới kiếm được tiền mua người, may mà ữên đồ sứ đó không có dấu ấn, bằng không đã gây đại họa liên lụy cả tộc, cô bị phạt quỳ ba ngày ba đêm chép lại gia quy.
Hắn bắt buộc phải đi khỏi Lâm An, do không muốn nợ cô nên hắn nói với cô dự định ra đi của mình, bảo cô
rằng sau này hắn sè ữâ lại tiền mua hắn. Cô cười hì hì nói: “Giấy bán mình của huynh tôi xé rồi.” Lại hỏi: “Huynh sẽ trở lại chứ?”
Hắn trầm mặc, không hề hứa hẹn gì cả – Trên đời này ai mà biết được tương lai?
Nha hoàn đằng sau dường như vô cùng bất mãn, còn cô chỉ cười: “Vậy thôi, nếu huynh ngày nào đó mà về thì nhớ tìm tôi, tôi đưa huynh đi ngắm pháo hoa, xem đèn hoa, ăn đồ ngon.”
Năm đó hắn mười sáu, cô mười ba, cô nhỏ tuổi, hồn nhiên ngây thơ, không hiểu sự đời, chỉ có một bụng nhiệt tỉnh và lương thiện.
Trong năm năm sau, hắn đi khắp chốn, cuối cùng bái Nguyên Tôn đạo nhân làm thầy. Nguyên Tôn đạo nhân định đi Lâm An, hắn liền về lại chốn xưa.
Ngày hắn về, hấn liền biết được chuyện của cô, ngày đó chính là ngày cô tuẫn táng theo lò.
Sư phụ hỏi: “Năm năm nay con vẫn nhớ về nàng?”
“Vân luôn luôn nhớ.” Lúc nào cũng nhớ.
“Nàng chết vì tình, bj lừa trong lò thiêu thành tro bụi, hồn phách chác chắn đã bj tổn hại. Náu con muốn bảo vệ nàng chuyển kiếp không bị ngây ngốc thì tu cho nàng một phách, phách này là thất tình lục đục. Con cho nàng rồi thì con sé không còn tình cảm, đục vọng nừa. Từ nay, đời đời kiếp kiếp con sẽ không hiểu tình ái, mỗi kiếp đều cô đơn đến già. Chỉ đán khi nào nàng gặp được người kia, người kia trả lại cái tình nợ nàng cho nàng, hai người tương thân tương ái thì con mới lấy lại được một phách nọ, con mới có thể hiểu được tình ái. Như vậy con quá khổ rồi.”
“Người cứ coi như con trả nợ đi.”
Nửa năm sau, một người đàn ông tìm tới Nguyên Tôn đạo nhân, hỏi có phải có cách giữ lại kỷ ức liên quan tới tình yêu cùa hắn ta sang kiếp sau. Náu có thì hắn bằng lòng trả bất cứ giá nào.
Khi người đó đi rồi, Bạch Huyền mới đi ra từ sau thân cây. Nguyên Tôn đạo nhân hỏi hắn: “A Bạch, con nghe hết cả rồi?”
Hắn khé gật đầu: “Vâng, nhưng liên quan gì tới con?”
Kiếp này anh và cô không hề có kỷ ức của kiếp trước, cô đợi người đó tìm tới mình3 còn anh ở bên cô không rung động mảy may.
Cuối cùng người đó tìm đán cô, cuối cùng được viên
Luân hồi chuyển thế, anh luôn luôn lẻ loi.
Bình sinh không hiểu tương tư.
Khi mới hiểu tương tư thì đã phí hoài tương tư.
2. Hẻ năm nay mưa rất nhiều, Trình Bạch nhìn mấy bông hoa trắng chẳng rõ tên chi có thể nở rộ hai ngày kia, anh nhớ hoàng hôn ngày đó, anh đứng trước cửa sổ phòng cô, nhìn chúng bị ráng chiều nhuộm thành màu hồng, rất đẹp. Sau đó, một trận mưa rào liền khiến chúng rụng hết. Cánh hoa đầy đất, rơi rụng thành bùn.
Hiện giờ ngoài cửa sổ lại là một trận mưa lớn, anh ngồi bên cửa sỗ trước bằn học của cô. Trong tay anh là một tấm ành đã ổ vàng – đây là một tấm anh chụp
chung, một cặp thiếu niên mặc đồng phục trường, hai người đứng dưới một gốc cây to, nữ sinh cười cực kỳ xán lận, còn vẻ mặt nam sinh thì bỉnh thản.
Trình Bậch cũng không biết anh đã ngồi bao lâu, cuối cùng đặt tấm ảnh xuống bàn và đứng dậy. Khi đi tới cửa, anh quay đầu lại nhìn một cái, anh từng nói muốn sửa phòng này lại thành thư phòng nhimg đán cũng vẫn không sửa. Ngoài sổ sách có cuốn mở có cuốn xáp chồng lên nhau trên chiếc sô pha nhò kia thì nơi đây vẫn y như trước.
Cánh cửa dần dần được khép lại, một bông hoa trang cuối cùng trong vườn rụng xuống, bị mưa xổi tan tác.
Tối hôm đó, Trình Bạch — người cả đời cực ít, cực ít khi nằm mơ bỗng dưng mơ một giấc mơ.
Một ngày cuối hè, buổi trưa anh đán tòa soạn đó cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong, hai người đến công viên gần đó đi dạo.
Gió mát lành, liễu khẽ bay, hoa sen trong hồ làm bạn.
Anh hỏi cô: “Em muốn lấy anh không?”
Cô vô cùng kinh ngạc: “Anh dang cầu hôn à?”
Anh thấy cô không trả lời ngay thì chi dành dẫn dắt: “Em nghĩ xem, lấy anh thì nhiều cái tất lắm, không phải sao? Em chi cần nói đúng một cái [tất] anh sẽ thưởng
Thế là cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chúng ta sẽ không phải tranh luận chuyện đứa nhỏ sẽ theo họ ai?”
Một câu hỏi mở như vậy chỉ cần nắm được ỷ trung tâm thỉ đáp thế nào cũng đúng. Vậy mà cô nhóc của anh lại đáp sai rồi.
Người đáp sai là cô lại vân được thưởng – một cái nhẫn kim cương lấp lánh
Hai người đã quyết định chuyện cả đời như vậy.
Trình Bạch tinh lại, nước mắt chảy dài.
“Anh thật sự thích em.” Anh khe khè nói một câu, nó
“Anh thật sự thích em, vì vậy tình nguyện dùng thất tình lục dục của bân thân để bảo vệ em kiếp kiếp tinh táo; Anh thật sự thích em, vì vậy tuy biết em sè yêu người khác nhưng vân bảo vệ em trước khi gặp người
đó khỏi cô đơn; Anh thật sự thích em, từ đó đen giờ, môi giây, môi phút.”
Het ngoại truyện 1.