Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng... Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ!

Chương 14



“Alo ! Cậu về chưa ?”

“Tớ ghé quá siêu thị mua ít đồ rồi về liền ! Sao thế ? Có việc gì à ?”

“À… không…tớ hỏi vậy thôi. Cậu về nhanh nhé ! Không thôi lỗ ráng chịu à
!” Giọng nói Vũ như đang có chuyện gì đó mờ ám, nhưng có lẽ Vi cũng đã
đoán được… vì hôm nay là sinh nhật của Vi mà. Nghĩ đến đây Vi không khỏi cười thầm. Âm mưu lồ lộ ra thế kia mà còn bày đặt như không có gì ^^

“Ok ! 15 phút nữa tớ sẽ về ! Chuẩn bị nhanh nhé !”

“Chuẩn bị gì ? Cậu nói gì vậy ?” Vũ vẫn còn giả vờ ngây thơ

“Được rồi ! Tớ nói nhầm thôi ! Tớ đang tính tiền, lát nữa về nói tiếp
nhé, tớ ngắt máy đây !” Vi phì cười, năm nào Vũ cũng thế, đúng là trẻ
con thật ! ^^

“Ok !” Vũ cũng đang cười đến ngoát cả miệng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của Vi khi thấy những gì Vũ đã chuẩn bị cho Vi thôi cũng khiến Vũ
vui sướng tê người rồi

Trên đường về… Vi vừa đi vừa hát thầm vài câu hát mà Vi cũng chẳng rõ đó là bài hát gì nhưng chỉ biết rằng hiện tại Vi đang rất vui, cảm giác
như sắp bay lên chín tầng mây ấy. Mà sao hôm nay đường về nhà lại xa thế nhỉ ? Thật muốn nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của Vũ chờ xem phản ứng của
Vi sau khi nhận được quà ngay bây giờ, thật là đáng yêu quá đi mất !
>_

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, làm Vi
khựng lại… là… Trần Hạo Minh… trông anh ta bây giờ thật tiều tụy, không
còn vẻ phong độ như lần đầu tiên cô gặp nữa, mà lại còn… nồng nặc mùi
rượu nữa chứ. Vi sợ hãi, thụt lùi về phía sau…

“Anh… anh muốn gì ?”

“Haha… lâu quá không gặp ! Tôi chỉ muốn đến để xem cô đang hạnh phúc như thế nào thôi ! Cô cũng giỏi ghê nhỉ ? Có thể giữ được người đàn ông
không hề yêu mình ở bên cạnh mà không cần làm gì cả. Mà không… là tôi
nói nhầm ! Sao cô lại không làm gì được nhỉ ? Rốt cuộc là cô đã cho
Thiên Vũ uống thứ thuốc gì mà cậu ấy lại nghe lời cô như thế ? Nói !”
Như một con dã thú, Hạo Minh vồ lấy vai Vi, nhìn Vi căm phẫn…

“Anh…anh mau buông tôi ra ! Tôi chẳng làm gì cả ! Là cậu ấy nói không
yêu anh mà !” Vi cố sức thoát ra nhưng tên Hạo Minh kia quá mạnh lại
cộng thêm tác dụng của bia rượu nên hắn có vẻ như không còn tự chủ được
nữa. Vi chỉ còn biết đứng run rẩy chịu trận.

“Cô im đi, đồ hồ ly tinh ! Là cô dùng yêu thuật ma quái nên mới khiến
cậu ấy như thế ! Nói mau ! Là cô đã sử dụng yêu thuật gì ?” Hạo Minh lay mạnh vai Vi làm cho Vi cảm thấy đau khủng khiếp

“Tôi… không có ! Anh làm ơn… buông tôi ra đi !” nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì cơn đau cộng với sự sợ hãi mà Vi đang phải chịu

“Hừ… định dùng nước mắt để làm tôi siêu lòng à ? Đúng là con đàn bà đê
tiện !” Nói rồi Hạo Minh đẩy thật mạnh khiến Vi té nhào xuống đất.

Cú va chạm làm bụng Vi đau nhói, nhìn xuống phía dưới Vi thấy có 1 dòng
máu đỏ tươi đang chảy dọc theo chân khiến Vi sợ hãi tột độ…

“Sao Vi lâu thế nhỉ ? Nãy giờ đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa về tới”
Thiên Vũ bắt đầu lo lắng “Hay mình chạy ra siêu thị tìm cô ấy vậy, chắc
là đang đi siêu thị ở gần nhà” Vũ đứng dậy lấy áo khoát và bước ra khỏi
nhà…

Trên đường đi… Vũ thấy một đám đông đang ồn ào… Linh cảm chuyện không
lành…Vũ cố gắng chen vào giữa đám đông thì thấy Vi đang ngồi ôm lấy
bụng, mặt tái mét… còn đối diện… là Trần Hạo Minh đang đứng nhìn với vẻ
mặt bần thần… Vũ liền lao ngay đến chỗ Vi…

“Cậu…cậu… có sao không ?”

“Tớ… bụng tớ… đau quá !” Vi cố gắng phát ra từng chữ trong cơn đau đớn

Không cần suy nghĩ… Vũ ẵm Vi lên rồi lao đi, không quên tặng cho tên Hạo Minh một cái nhìn căm phẫn như thể nói rằng tôi mà còn gặp anh lần nữa
tôi nhất định sẽ xé xác anh…

Ánh mắt ấy khiến cho Hạo Minh sợ hãi đến tái xanh cả mặt…

—————————————–

Tại bệnh viện…

“Ơ… mình đang ở đâu đây ?” Vi mở mắt nhìn xung quanh

“Cậu tỉnh rồi à ?” Thiên Vũ vui mừng khi thấy Vi tỉnh lại “Cậu cảm thấy thế nào rồi ?”

“Tớ không sao…” Chợt nhớ ra sự việc trước đó, Vi hoảng hốt nhìn Vũ “Còn
con của chúng ta thì sao ? Con của chúng ta vẫn ổn phải không ?” trái
tim Vi như thắt lại, Vi hi vọng đều Vi đang lo sợ sẽ không xảy ra…

“Ừm… con của chúng ta không sao cả ! Nhưng bác sĩ dặn chúng ta phải cẩn thận hơn, không được để cậu làm việc nặng…”

Vi thở phào nhẹ nhõm… Thật may quá ! Nếu mất đi đứa con này thì Vi cũng
không biết mình sẽ ra sao ? Ngay cả sợi dây liên kết duy nhất giữa Vi và Vũ cũng không còn nữa thì Vi còn lí do gì mà ở bên cạnh Vũ được nữa
chứ… nhưng đúng là ông trời vẫn còn thương người ở hiền… nghĩ đến đây Vi bất giác mỉm cười, nhưng đồng thời nước mắt cũng đang chảy ra… là những giọt nước mắt vui sướng…

Bỗng nhiên… Vũ nắm lấy tay Vi và ghì chặt Vi vào lòng… Vi cảm nhận được bờ vai Vũ đang run…

“Tớ… xin lỗi ! Là tớ không tốt nên mới để cậu xảy ra chuyện như thế này ! Tớ hứa sẽ không để chuyện này tái diễn nữa… Đừng rời xa tớ nhé ! Tớ
không biết mình sẽ thế nào khi không có cậu bên cạnh !” giọng Vũ có chút xúc động, Vũ lại càng ôm Vi chặt hơn, làm Vi cảm thấy hơi khó thở…

Vòng tay ôm lấy Vũ trấn an… Vi dịu dàng đáp “Trừ khi cậu rời xa tớ… chứ
tớ thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa cậu… tớ hứa đấy !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.