“Cởi đồ ra.” Anh ra lệnh, “Sau đó, ngậm tôi.”
Thân thể Trình Thanh Lam không kiềm được mà run rẩy, mệnh lệnh khuất nhục
như thế, khiến tứ chi cô như mất hết toàn bộ sức lực. Đôi mắt màu tím
đậm của Đinh Nhất vẫn xoáy sâu nhìn cô, trong đôi mắt kia có cả dục vọng lẫn sự tức giận.
Mà trước mắt cô, bộ phận ở giữa đôi chân đang mặc chiếc quần rằn ri đang
ngang nhiên đứng thẳng, ở vị trí cách cô chưa tới mười centimet.
Ngoài cửa, loáng thoáng truyền đến giọng trầm khàn cố đè nén của Trần Giai
Tân cùng với tiếng hét đầy tức giận của Chu Tấn, “Có ngon thì giết bọn
tao đi! Giai Tân, Giai Tân!”
Trình Thanh Lam chậm rãi đưa tay cởi ba nút áo còn sót lại. Đôi mắt màu tím
nhìn cô càng thêm nóng cháy. Cô cởi chiếc áo sơ mi xuống, tiến lên một
ít, quỳ xuống giữa chân anh.
Mặt cô không còn chút tức giận nào, thay vào đó là sự tuyệt vọng lạnh băng. Trong lòng Gebhuza run lên. Sự tuyệt vọng này gợi cho anh nhớ về sự
chết chóc. Đúng rồi, năm đó, chị cả xinh đẹp dịu dàng nhất bị người Trái Đất đối xử tàn bạo đến hấp hối, cũng mang sắc mặt tuyệt vọng lạnh băng
như thế, sau đó, dùng dao đâm vào ngực mình.
Cho nên, không chút suy nghĩ, lời uy hiếp đã bật thốt ra: “Nếu như em còn
có ý định phản kháng, chạy trốn, hoặc tự sát, tôi sẽ ném cả đám Chu Tấn
và Trần Giai Tân, cùng với hai nghìn binh lính còn lại vào đám Zombie
đang đói bụng kia!”
Trình Thanh Lam cúi đầu.
Anh nhìn hai tay run rẩy của cô đang cởi thắt lưng, lấy vật nóng bỏng kia ra, hô hấp chợt dồn dập: “Ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi đi, Trình Thanh Lam.”
Cô không làm theo lệnh của anh, cởi chiếc quần rằn ri màu xám kia xuống.
Hai tay mềm mại xoa nhẹ lên lồng ngực vững chắc của anh, khiến anh hít
sâu vào một hơi.
Hai người rốt cục không còn bất kì thứ gì che chắn.
Cô quỳ xuống, cúi đầu, thân thể trắng như tuyết co cứng lại, cuối cùng
cũng phải khuất phục nghe theo. Cô cúi thấp đầu, ngậm lấy thứ thô to
đang đứng thẳng kia. Nó màu trắng bạc, hình dáng cũng không khác nhiều
so với của đàn ông loài người.
Tay của Gebhuza siết chặt lại, làn da màu trắng bạc hiện lên ánh sáng tím,
râu trên đầu càng co rút lại. Cô cố gắng ngậm vào, chậm chạp nhả ra nuốt vào. Cái lưỡi ấm áp vụng về liếm qua đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ cần như
thế thôi đã khiến anh run rẩy không ngừng.
Từ lần trước anh đã biết, anh quá lớn với cô, bất kể là miệng cô hay là nơi đó.
Nhưng cô vẫn yên lặng cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn săn sóc, càng khiến anh
kích động hơn so với bất kì giống cái kĩ xảo cao siêu nào khác. Anh
dường như không thể khống chế muốn đè ép cô xuống, lập tức tiến vào thật sâu. Thế nhưng vào giây phút tốt đẹp này, giây phút cô mang tư thái quá đỗi mê người này, lại khiến anh không thể lập tức chấm dứt được.
“A….” Anh không nhịn được cúi đầu rên lên, thân thể người phụ nữ phía dưới
cũng hơi cứng đờ, động tác lại không hề ngừng, tiếp tục ngậm trong
miệng.
Anh không kiềm được nhắm chặt hai mắt, một ý niệm đột nhiên xông lên đầu.
Không đủ, quả thật không đủ. Sự tốt đẹp như thế, khiến anh không bao giờ cảm
thấy đủ. Anh muốn cô, muốn hằng đêm, muốn tất cả sinh mệnh của cô.
Bên đùi đột nhiên có thứ gì đó ẩm ướt, chảy dọc theo bắp đùi anh, giống như một con sâu, vừa bò vừa cắn trên đùi anh, để lại từng vết vừa ngứa vừa
tê dại.
Anh đột nhiên mở bừng mắt, vươn tay kéo người cô lên.
Cô bị buộc ngẩng đầu, vật cứng trong miệng trượt ra. Ánh mắt cô nhìn nơi khác, trên mặt có hai hàng nước mắt.
Không hiểu tại sao, Gebhuza không hề thích nước mắt của cô.
“Khóc cái gì?” Gebhuza nói, “Em không muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy sao?”
Giọng nói tự giễu khinh thường của Trình Thanh Lam vang lên: “Rõ ràng anh
không yêu tôi. Chỉ vì anh muốn trả thù loài người, nên tôi bị anh hủy
diệt như thế là đáng đời lắm đúng không?”
Gebhuza nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, trái tim đột nhiên siết chặt. Anh
bất ngờ vươn tay, một tay nhấc cô lên, ôm chặt vào lòng mình. Cô bị tách hai bắp đùi ngồi lên người anh, vật cứng dâng trào kia dễ dàng đi vào
nơi đã ướt át của cô.
Hai người lập tức kết hợp chặt chẽ, trong lòng đều hoảng hốt.
Hai tay anh ôm chặt lưng cô, đôi mắt tím đậm như bùng cháy nhìn chăm chú vào đôi mắt bi thương đen thẳm của cô.
“Ai nói tôi không yêu em hả, Trình Thanh Lam?” Anh nói.
Vẫn giữ tư thế kết hợp kia, anh đột nhiên đẩy ngã cô lên giường. Thân hình
cao lớn hơn lúc còn trong hình người hoàn toàn bao trùm lấy cô. Nụ hôn
của anh dịu dàng lướt qua mặt và mỗi một tấc thân thể cô.
Anh nâng hai chân cô đặt trên vai, lật người cô lại, ép sát eo xuống giường thành tư thế quỳ, sau đó nâng mông cô lên, ôm cô vào lòng, ôm chặt eo
nhỏ của cô mà di chuyển…Từng tư thế, anh kịch liệt tiến thẳng về
trước, trán cô cũng đẫm mồ hôi.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng cảm thấy, buổi đêm ở vùng đất Zombie này vừa ngắn lại vừa dài đến thế.
Quá ngắn ngủi, Gebhuza cảm thấy dù anh có dây dưa cùng cô cho đến sáng cũng không đủ.
Nhưng khi nhớ đến cô từng vì kiệt sức mà ngủ mê man, anh lại chợt dừng lại,
nén lại dục vọng như thủy triều của mình. Cho nên trong bóng tối chỉ còn ánh sao, đêm nay lại trở nên thật dài.
Nhìn gương mặt ngủ yên của cô, hàng lông mày linh động vốn giãn ra, trong
lúc ngủ say lại nhíu thật chặt. Có lẽ anh đã trở thành ác mộng của cô
rồi sao?
Lần đầu gặp gỡ khi anh cố ý dây dưa, rõ ràng cô đã động lòng, cố dùng đôi
tay run rẩy túm lấy vạt áo của anh, đáp lại kích tình của anh.
Thế nhưng cô lại yêu một người đàn ông khác, cũng không hề quay đầu lại. Kể từ lúc đó, tâm tình ẩn nhẫn và cảm giác bị phản bội vì không chiếm được thứ mình muốn đã khiến anh muốn đoạt lấy cô. Cho đến cuộc hỗn chiến ở
cầu vượt kia, anh bị đám người Hoàng Địch Linh làm bị thương, hoàng tử
kiêu ngạo hơi mất khống chế, suýt nữa đã định biến thân phản kích, cô
lại dứt khoát đưa tay cõng anh – người nặng hơn cô rất nhiều lần, chạy
khỏi vùng chiến tranh khói lửa.
Đến lúc anh nghiên cứu chế tạo thành công kĩ thuật khống chế Zombie, anh
không chần chừ chút nào, lập tức trở thành đồng minh với bọn người Hoàng Địch Linh. Bởi vì khi đó, anh đã quyết tâm phải có được người phụ nữ
này.
Anh nhớ tới lúc nãy, anh khiến cô không thể khống chế được mà thét chói
tai, dáng vẻ mê loạn. Nhớ tới lúc cô gần hôn mê rốt cục cũng không ý
thức được mà hôn trả lại anh. Anh hít thật sâu, vươn ra cánh tay đã khôi phục hình người, mơn trớn đôi mày nhíu chặt của cô.
Thế nhưng hôm nay cô đã nói, anh phá hủy cô.
Cô nói lời này, khiến trái tim anh đau đớn không thôi.
Vậy thì cứ phá hủy cô đi, để cô chìm sâu trong dục vọng không lối thoát, để thân thể cô không thể rời bỏ được anh. Mãi cho đến khi anh chán cô, mà
có lẽ mãi mãi cũng không thể chán ghét cô được? Ai biết được? Thân là
hoàng tộc, những năm nay trừ việc báo thù, đây là lần đầu tiên anh muốn
một điều gì khác. Cho dù cô hận anh cả đời, anh cũng không hối tiếc.
Thời gian cứ như thế, trôi qua trong vội vã. Từng đêm, đôi khi là cả vào ban ngày, Gebhuza muốn cô càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dịu dàng. Nếu
như cô không nói mấy lời khiêu khích, anh sẽ không hành hạ cô cả đêm như lúc trước. Sau mấy lần kịch liệt, anh sẽ ôm cô toàn thân đã mềm nhũn, ngồi trên sân thượng.
Cô giờ đã có thể ngoan ngoãn ngủ say trong lòng anh, chăn lông bao quanh hai thân thể dán chặt, mà anh thì ôm chặt lấy cô như vậy, nhìn sắc trời từ đen tối dần sáng lên.
Có lúc, khi cô ngủ mơ, nằm trong lòng anh nhưng vẻ mặt vẫn thống khổ không yên mà gọi tên người đàn ông kia. Lúc này, Gebhuza sẽ kịch liệt hôn cô, hôn đến cô không thở nổi, hoặc sẽ yên lặng tiến vào cô, khiến cô thở hổn hển tỉnh
giấc, khiến cô hiểu rằng, người đang ôm cô lúc này, là anh.
Bởi vì Gebhuza không thể ở bên cô từng giây từng phút, cho nên thức ăn đưa đến cho cô cũng tăng thêm một lượng thuốc làm tê
dại thần kinh loại nhẹ. Chỉ qua mấy ngày, ánh mắt cô đã dần hơi mê man,
thân thể lại càng mềm nhũn ra. Có đôi lúc, cô chỉ có thể rúc vào lòng anh, dịu dàng phối hợp theo mọi đòi hỏi của anh. Thậm chí đôi lúc
khi anh cố ý đùa lâu rồi đột nhiên ngừng lại, cô sẽ mơ mơ màng màng cầu
xin anh, “Cho em….em muốn….”
Lúc đó anh cũng sẽ cùng chìm sâu vào dục vọng vô tận kia.
Ba ngày sau, Gebhuza mang theo mười tên Zombie cường tráng, còn có ba người Hoàng Địch Linh. Chu Tấn toàn thân đều bị đả thương và Trần Giai Tân bị ngụy trang bị
bọn binh lính Zombie áp giải đi. Giữa trời chiều, mấy người lặng yên lẻn vào vùng đất chết. Trình Thanh Lam bị nhốt lại vùng đất Zombie, Gebhuza để lại một tên đàn ông trông chừng.
Đám người Gebhuza đã đến bộ chỉ huy Bắc Bộ, Hồng Huân đợi đã lâu. Dựa theo
ước định lúc trước, Hồng Huân mang theo đám người Gebhuza đến trước mặt
binh sĩ đã xếp thành hàng.
“Các quân sĩ!” Hồng Huân cao giọng nói, vẻ mặt bi phẫn, “Chúng tôi rốt cục
đã điều tra rõ ràng, sếp Diệp, lão đại của chúng ta, đã bị quân phòng
giữ Nam Thành sát hại!”
Cho dù là quân đội kỉ luật nghiêm khắc, lúc này cũng không tránh khỏi việc xôn xao.
“Vì sao Nam Thành phải giết Diệp lão đại?” Một sĩ quan lớn tiếng nói, “Chẳng lẽ máu chúng ta rơi còn chưa đủ sao?”
“Bọn chúng xem chúng ta như một mầm bệnh!” Hồng Huân nói, “Chúng ta lại bán mạng vì bọn chúng!”
Hồng Huân chỉ về phía Hoàng Địch Linh, “Mấy vị này đều từng phục vụ vì Nam
Thành, thống soái quân đội Zombie. Mọi người thử nghĩ xem, nếu như không phải Nam Thành, ai có năng lực khống chế Zombie chứ?”
Quân lính tức giận nhìn Hoàng Địch Linh, rống giận liên tục, “Giết bọn
chúng! Giết bọn chúng!” Thậm chí đã có người nhấc súng lên.
“Yên lặng!” Hồng Huân nói, “Họ đã đầu hàng!” Hồng Huân rút một lá thư ra,
“Đây là thư Diệp lão đại từng viết cho họ khi còn sống. Trong đó có ghi
rõ, sẽ cùng nhau chống lại Nam Thành! Thế nhưng Diệp lão đại còn chưa
kịp dẫn dắt chúng ta trở lại Nam Thành, đã bị bọn sát thủ bí mật lẻn vào Nam Thành giết hại!”
Quân lính đều yên lặng. Có người nói: “Hồng lão đại, sếp Diệp quả thật muốn chống lại Nam Thành?”
Hồng Huân chậm rãi gật đầu, đưa bức thư trong tay cho binh lính truyền nhau đọc.
“Tôi, Đinh Nhất, Chu Tấn, Trần Giai Tân, tuân theo ý của Diệp lão đại, dẫn
đầu quân đội Zombie, tấn công Nam Thành! Quân sĩ, chúng ta đã bị vứt bỏ
hai năm, bằng thực lực của chúng ta, khôi phục lại vinh dự, báo thù cho
Diệp lão đại!”
Gebhuza cũng chậm rãi gật đầu, liếc mắt nhìn toàn bộ binh lính. Trong trận
chiến chống trả Zombie lúc trước, anh đã có danh vọng rất cao trong lòng quân lính. Mà Chu Tấn và Trần Giai Tân đằng sau, hai mắt tràn đầy vẻ
phẫn nộ, nhưng lưỡi đã tàn nhẫn bị cắt đứt, tay chân cũng không còn sức
lực vì bị hạ thuốc, cho nên quân lính nhìn vẻ mặt của họ, chỉ cho rằng
đang tức giận vì cái chết của sếp Diệp.
Người sếp Diệp tin tưởng nhất là bốn người trước mắt, họ còn có thể hoài nghi điều gì nữa đây!
“Tấn công Nam Thành! Báo thù cho Diệp lão đại!” Quân lính tức giận gào thét. Hồng Huân lui ra sau hai bước, “Tôi không giỏi bằng Đinh Nhất, sau này, chúng ta tuân theo sự dẫn dắt của sếp Đinh!”
“Quân lính, mọi người bằng lòng theo tôi cùng sống cùng chết không?” Ánh mắt
Gebhuza lạnh như băng, “Bằng lòng dùng tính mạng mình, bảo vệ cho vinh
dự của Diệp lão đại không?”
“Bằng lòng! Bằng lòng!”
“Chúng tôi bằng lòng đi theo anh, sếp Đinh!”
Gebhuza chậm rãi rũ mắt.
Trong đêm tối sâu thẳm, tầng cao nhất nơi thành trì của vùng đất Zombie, người phụ nữ ngủ mê man trên giường chợt tỉnh lại.
Tứ chi vẫn còn nhức mỏi, thân dưới ướt nhẹp khó chịu. Cô chậm rãi ngồi
dậy, trong đôi mắt ngập nước hiện lên một tia sáng rõ. Trong phòng chỉ
có áo sơ mi và quần dài của Gebhuza nhét vào bên giường, cô cố hết sức
khom lưng nhặt lên, từ từ mặc vào.
Bên ngoài rất yên tĩnh, trong tiếng gào thét của bọn Zombie, cô có nghe thấy hơi thở trầm ổn của đàn ông.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhích chân, chậm rãi đứng dậy. Không ngờ thân thể
lại lảo đảo ngã xuống giường. Cô cắn chặt môi dưới, ngồi dậy một lần
nữa, đôi mắt càng thêm rõ ràng.
Nếu như không phải mấy ngày nay cô cố tình che giấu, không chừng Gebhuza còn tăng lượng thuốc lên.
Cô ngồi dậy, cánh tay và chân cuối cùng cũng có thể khôi phục được chút sức lực.
Cô bấm nút dưới bụng, trang bị lập tức được mở ra. Cô cắn chặt răng, từ từ đi tới cửa.
“Có ai không?” Cô nhẹ nhàng kêu lên, “Tôi đau bụng khó chịu quá, có thể tới giúp tôi một chút không? Đau quá….”
Giọng nói của cô không cần giả vờ cũng đã mềm mại yếu ớt, đặc biệt là sau khi dùng thuốc lại càng khiến người tê dại.
Ngoài cửa nhanho chóng truyền đến tiếng bước chân, giọng nói người đàn ông vang lên: “Chuyện gì?”
Nòng súng trên tay trái của Trình Thanh Lam nhắm ngay cửa lớn, “Cầu xin anh, giúp tôi một lát….Tôi đau quá…”
“Giọng nói như vậy…” Giọng nói người đàn ông hơi nghẹn, “Trình Thanh Lam,
ngày đó cô làm gãy hai cái xương sườn của tôi, không ngờ cũng có ngày
phải cầu xin tôi như thế đúng không?”
Cửa từ từ mở ra, người đàn ông cường tráng đứng ở cửa, cười âm trầm: “Tối nào tôi cũng nghe thấy tiếng kêu của cô…”
Hắn nhìn đôi tay không ngừng run rẩy của Trình Thanh Lam, nhanh chóng vọt
tới trước mặt cô, một phát đã đánh rơi súng và bộ trảo của cô.
Nhìn cô yếu ớt ngã xuống đất, người đàn ông bắt đầu cởi áo sơ mi: “Không
phải cô trung thành đi theo Diệp Diễm sao? Bây giờ lại có thể hầu hạ
Gebhuza thành thạo như vậy? Cô lợi hại như thế, không bằng cho tôi thử
một chút?”
Sắc trời đã tối đen.
Gebhuza để Hoàng Địch Linh ở lại vùng đất chết tạm thời quản lý quân đội nhưng
lại đưa bọn người Hồng Huân trở lại. Như vậy, trên thực tế, anh đã đạt
được quyền chỉ huy quân đội. Anh mang theo mười người đến dưới tòa
thành, liền nhận thấy tiếng kêu của bọn Zombie hưng phấn lạ thường.
Anh lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, theo bản năng ngẩng đầu, lồng ngực như bị chày nện mạnh vào.
Cửa sổ trên tầng cao nhất cách mặt đất khoảng hai mươi, chẳng biết từ lúc
nào đã bị mở rộng ra! Người phụ nữ kia mặc quần áo đã bị xé nát tan tành của anh. Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy rõ đôi chân dài trắng như tuyết
dưới chiếc quần dài bị xé rách kia.
Cô đứng trên bệ cửa sổ, đưa lưng về phía ngoài. Bóng dáng mơ hồ hiện rõ
tấm lưng trắng nõn, khiến bọn Zombie bên dưới càng gào thét.
“Cút ngay! Anh dám đụng tôi, tôi lập tức nhảy xuống!” Anh nghe được giọng nói run rẩy và tuyệt vọng của cô.
Giọng nói của người đàn ông cũng trầm xuống: “Nghe lời! Bước xuống!”
“Anh là ai? Không được chạm vào tôi!” Giọng nói của cô vẫn kiên cường.
Từ cửa sổ bỗng vươn ra một bàn tay ngăm đen, túm lấy mắt cá chân trắng
muốt mảnh khảnh của cô, hai màu trắng đen đối lập, dưới ánh trăng khiến
người ta nhìn thấy mà giật mình!
Gebhuza đứng dưới đất giận tím mặt.
Mọi người ở đằng sau anh chỉ kịp nghe tiếng xương thịt xé rách từ trên
người anh. Quân trang sau lưng anh như bị một bàn tay vô hình xé rách,
đôi cánh trắng như tuyết bỗng nhiên bung ra, anh giương cánh, mặt đất
hiện bóng đen thật lớn.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tím nổi giận chứa sự chết chóc. Mà râu trên trán, cũng dần dần dựng thẳng lên.