Đêm không trăng, bóng đêm nồng đậm như mực, vùng đất chết yên tĩnh như Tử
Thành. Trong hoàn cảnh này, mắt người muốn phân biệt cảnh vật cách xa
vài mét quả thật không dễ dàng.
Trình Thanh Lam mặc bộ quân trang rằn ri màu xanh sẫm, cầm khẩu súng laser, nép sau bức tường thấp.
Địch không động, ta cũng không động.
Vậy mà giằng co hồi lâu, ở địa điểm kho hàng quang đãng thế này, không biết đối thủ ẩn nấp mai phục ở đâu. Trình Thanh Lam đã “đánh gục” ba lượt liên tiếp từ phía sau, lúc này đột nhiên xoay người lại theo phản xạ có điều kiện…
Sau lưng không có ai.
Ba kho hàng trước mặt vắng lặng không một tiếng động.
Mặc dù không mở trang bị ra, sức chân và tốc độ phản ứng của Trình Thanh
Lam vẫn hơn người bình thường. Chờ đợi sau bức tường thấp thật sự sốt
ruột nên cô quyết định di chuyển. Cô nhấc chân lao vội vào một kho hàng, nhanh chóng nép người sau cánh cửa.
Hơi nóng! Hơi nóng đột nhiên ập tới! Trình Thanh Lam thấy không ổn, nghiêng người nhào vào đống vật liệu hỗn độn trong kho hàng. “Uỳnh..!” Lớp khói dày đặc bốc lên từ cánh cửa kim loại cô vừa náu mình, chứng tỏ cánh cửa này đã “hư hỏng”. Tiếng bước chân khẽ khàng
vang lên dồn dập, khóe miệng Trình Thanh Lam nhếch lên, tay trái vội lấy súng lục bên hông ra. Bắn tỉa!
Bước chân tự nhiên dừng lại, dưới lực tấn công của súng laser mô phỏng, anh không thể không lùi lại một bước nhỏ, rồi chợt dừng lại. Trong bóng tối, người đó cười không ra tiếng: “4-1! Có tiến bộ!”
Trình Thanh Lam đứng dậy từ đống vật liệu hỗn độn, vỗ vỗ người: “Em chết bốn
lần, anh mới chết một lần, thật xấu hổ!” Vừa dứt lời, cô ném súng trong
tay xuống, vội nhào về phía người kia.
Phản ứng của anh dĩ nhiên là rất nhanh, đôi tay thuận thế bắt lấy hông cô
định đánh ngã, cô lại xoay người linh hoạt trên không trung, tay lại tóm lấy bả vai anh, thúc mạnh gối về phía sau lưng anh.
Anh không né tránh, chịu một cú thúc, rên lên một tiếng nhưng hai tay vẫn
không không buông tha mà lại tóm lấy hông của cô, trong nháy mắt quật
ngã cô xuống đất. Trên mặt đất, cô lộn người trượt khỏi tay anh, đồng
thời tay phải đấm móc về phía cằm anh. Anh nghiêng đầu tránh, khuỷu tay
ép chặt, rốt cuộc cũng thành công đè chặt cô dưới người.
Trình Thanh Lam thở hổn hển, hơi thở của Diệp Diễm cũng có phần dồn dập.
“Lại thua rồi!” Trình Thanh Lam thở dài.
Diệp Diễm nhìn cô: “Cũng không tồi!”
Trình Thanh Lam đánh rất vui, tuy bại nhưng vinh. Năm ngày trước, sau khi
đánh bại kẻ khiêu khích Hạ Khải Dũng, dường như cô đã thay đổi, sự hiếu
chiến cất giấu trong máu như được bộc phát. Năm ngày Diệp Diễm tự tay
huấn luyện này, mặc dù vẫn là bại nhiều thắng ít, nhưng số lần thắng
cũng càng ngày càng nhiều; thời gian đọ sức cũng kéo dài từ một giây lên đến mười phút như bây giờ. Ở vùng đất chết này, người có thể giằng co mười phút dưới tay Diệp Diễm cũng không nhiều.
“Đánh tiếp!” Trình Thanh Lam hăng hái muốn đứng lên.
Diệp Diễm đè trên người cô không nhúc nhích, giơ tay chạm lên mặt cô. Cô cứng đờ.
“Chịu khổ rồi!” Diệp Diễm bỗng nói.
“Ha ha!” Trình Thanh Lam nói, “Trước kia thật ra em rất hâm mộ những cô gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ trên ti vi, cảm thấy quá ngầu. Không ngờ rằng
bây giờ em cũng có cơ hội như vậy, tốt quá đi!”
“Rất tốt!” Diệp Diễm nói, không biết nói những cô gái xinh đẹp mạnh mẽ kia
là tốt, hay là nói cô cũng có thể làm chuyện như vậy là tốt?
“Nhưng cũng vô dụng. . . . . . Anh xem anh huấn luyện em năm sáu ngày rồi, em còn vô dụng như vậy…!” Trình Thanh Lam hơi ủ rũ.
Diệp Diễm lặng yên một lát: “Ngày mai đổi người đánh với em!”
“Ai vậy?” Trình Thanh Lam cũng biết Diệp Diễm quá mạnh, còn luyện với anh nữa chắc cô sẽ chết vì tự ti.
“Hồng Huân!” Diệp Diễm kéo cô dậy, cầm lấy tay cô.
“Hả?” Trình Thanh Lam ngẩn người, bà béo kinh khủng bạo lực đó sao? “Nhưng cô ta. . . . . . Em không đánh được cô ta đâu!”
Diệp Diễm dắt tay cô, đi thẳng không quay đầu lại: “Không, em có thể thắng cô ta!”
“Nhưng. . . . . .” Trình Thanh Lam dừng bước, “Em hơi ghét cô ta. Em vừa tới
thế giới này đã phải dây dưa với cô ta…” Cô không muốn nói quá nhiều
với Diệp Diễm, chỉ tỏ vẻ nghi kỵ. Nhưng nếu muốn làm lơ hoàn toàn thì
thật sự rất khó.
“Anh hiểu. Anh đã trừng phạt cô ta rồi!” Diệp Diễm xoay người, hôn lên má cô rất tự nhiên: “Nhưng cô ta là một chiến sĩ giỏi. Bây giờ là đối thủ
thích hợp nhất của em.”
“Được rồi, thật ra thì không phải em ghét cô ta. . . . . . Em hơi sợ cô ta.” Trình Thanh Lam nói rầu rĩ.
“Được.” Diệp Diễm ôm eo cô để cô tựa vào sát người mình: “Em có hai lựa chọn.
Đánh bại cô ta; hoặc chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Anh
không hề ngại chuyện em không phải là chiến sĩ, chỉ làm phụ nữ của anh
cũng được.”
“NO!” Trình Thanh Lam dang tay ôm chặt hông anh: “Em nhất định phải trở nên mạnh hơn!” Ở thế giới này, cô không thể tiếp tục nhu nhược yếu ớt nữa; không thể trở thành gánh nặng cho anh được.
——————–
Sáng hôm sau, Hồng Huân bị Diệp Diễm ép tới kho hàng luyện tập với Trình
Thanh Lam thì cực kỳ tức giận. Cô ta vốn không thích Trình Thanh Lam,
cộng thêm việc bây giờ cô ta là phụ nữ của Diệp Diễm, hai người còn có
thù cũ.
Lại còn bắt cô luyện tập súng ống mẫu với Trình Thanh Lam, đọ sức với cô ta sao? Song, Diệp Diễm ra lệnh cô không dám vi phạm, chỉ có thể đi vào
kho hàng.
Diệp Diễm để hai người lại ở đó rồi rời đi, cũng không ở bên quơ tay múa
chân hoặc thiên vị một bên. Hồng Huân nhìn Trình Thanh Lam cũng lộ vẻ
khó coi, cảm giác buồn nôn trào dâng từ ruột gan.
Cô ta biết Trình Thanh Lam đã không còn là người đàn bà yếu đuối lúc vừa
gặp đó, Trình Thanh Lam còn có vũ khí trang bị đáng sợ. Nhưng hôm nay
hai người chỉ dùng súng laser mô phỏng đấu tay đôi trong kho hàng, cô
rất tự tin, phải dạy dỗ người đàn bà này cẩn thận mới được.
“Hồng Huân! Cảm ơn cô đã luyện tập với tôi!” Trình Thanh Lam chợt nói.
Hồng Huân ngẩn người, khuôn mặt vạm vỡ tỏ vẻ khinh thường.
“Nhưng tôi vẫn còn hận cô, trừ phi cô xin lỗi tôi vì chuyện trước kia!” Mặc dù tối qua Trình Thanh Lam một mực từ chối, nhưng thật ra đối mặt với Hồng Huân, nhớ tới sự thê thảm mà cô đã phải trải qua, cô không thể nhẫn
nhịn được.
“Muốn tôi xin lỗi?” Hồng Huân bật cười: “Được, cô thắng tôi rồi hẵng nói!”
“Được! Nếu như tôi thắng cô, cô và quái thú của cô đều phải nhận lỗi với tôi!” Trình Thanh Lam lớn tiếng.
“Nếu tôi thắng thì sao?” Hồng Huân tiến lên hai bước tới gần trước mặt Trình Thanh Lam, “Bây giờ cô là phụ nữ của lão đại, tôi cũng không thể làm gì được cô. . . . . .”
“Chiết tiệt! Thắng thua của chúng ta không liên quan gì tới Diệp Diễm!” Trình
Thanh Lam quát lên, nói lời thô tục. Sự hưng phấn đó lại từ từ chảy vào trong máu, tựa như cảm giác thích thú khi đánh bại Hạ Khải Dũng ngày
đó! Thảo nào đàn ông thích nói bậy thế. . . . . . Thật tội lỗi. . .!
“Được!” Hồng Huân cười dịu dàng đáng yêu, trái ngược với ngoại hình khiến cho
người ta cảm thấy khập khiễng: “Nếu tôi thắng, cô phải nhảy thoát y vũ
cho quái thú xem!”
“Biến. . . . . . thái. . . . . .” Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy nhức đầu. Lâu rồi không gặp, thì ra Hồng Huân còn biến thái hơn!
Người ta thường nói, việc đời như ván cờ. Sau năm ngày tập huấn của Diệp
Diễm, người vẫn luôn tâm niệm dùng dao mổ trâu cắt tiết gà như Trình
Thanh Lam vốn tưởng rằng hoàn toàn không thể thắng được Hồng Huân. Nhưng dưới sự khẳng định và khích lệ của Diệp Diễm cô cảm thấy ít ra mình
cũng có thể đánh ngang tay. Sau ba trận đấu súng tay đôi, trong vòng hai tiếng cô lại thua liền ba trận.
Hồng Huân nhìn thô lỗ, biến thái, háo sắc, nhưng thực ra cũng rất tinh tế.
Mặc dù khả năng bắn súng và thị lực không thể sánh với Trình Thanh Lam
nhưng mai phục, đột kích, bắn lén, gài bẫy không cần những khả năng đó.
Mỗi ván đều thay đổi biện pháp để đấu với Trình Thanh Lam. Trình Thanh
Lam thật sự cũng bị đánh tỉnh người, nhớ tới đánh giá của Diệp Diễm về
Hồng Huân, thật sự không phải người bình thường. Thảo nào nhiều năm qua
Diệp Diễm vẫn ủy thác trách nhiệm nặng nề cho cô ta.
Ván thứ tư, Trình Thanh Lam tổng kết được kinh nghiệm từ ba ván trước, cũng nắm được đại khái cách chiến đấu của Hồng Huân, không bị đánh lừa bởi
dấu hiệu giả của cô ta, chọn lựa một vị trí thật tốt để mai phục, “bắn” vào đầu Hồng Huân, ván này cô lại thắng.
Vì vậy đến ván thứ năm, Hồng Huân cũng nghiêm túc hẳn lên. Trình Thanh Lam cũng bùng lên ý chí chiến đấu, ra sức chiến đấu với Hồng Huân. Sau sự
tê dại ngắn ngủi khi tay và chân bị “trúng đạn”, cũng cắn răng đánh lại. Ván này, Trình Thanh Lam “tắt thở” sau Hồng Huân nửa phút. Trình Thanh Lam lại thắng.
Đấu súng tay đôi có kết quả là 3-2. Sau đó là năm ván đọ sức.
Đọ sức khác với súng ống, không thể nào áp dụng chức năng mô phỏng hoàn toàn. Hai người đều thay đồ phòng hộ và mũ bảo hiểm mỏng tang. Đánh vào người thì quần áo sẽ
chịu phần lớn lực, nhưng vẫn sẽ bị đánh lên người một phần nào đó. Chiếc mũ bảo hiểm sẽ ghi chép số lần bị đánh, trừ giá trị sinh mệnh. Giá trị
sinh mệnh của người nào về không trước thì ván đó sẽ thua.
Ván đầu tiên, Trình Thanh Lam đang tràn ngập ý chí chiến đấu, cộng thêm rất nhiều bí quyết Diệp Diễm chỉ bảo mấy ngày trước nên đánh bại Hồng Huân
nhanh chóng. Hồng Huân bị Thanh Lam đè dưới người mới ý thức được mình
có thể thất bại thực sự.
Ván thứ hai, Hồng Huân liền sử dụng tất cả kỹ xảo sức lực, Trình Thanh Lam
cũng không hề yếu thế. Mặc dù vóc người gầy yếu hơn Hồng Huân rất nhiều, nhưng cô lại linh hoạt, hơn nữa sức lực cũng không yếu hơn Hồng Huân.
Hai người đánh ván thứ hai đến nửa giờ cho đến khi hai người nằm dưới
đất thở hồng hộc, nhưng Trình Thanh Lam lại “chết” trước Hồng Huân.
Đến ván thứ ba hai người thật sự đã sức cùng lực kiệt, nhưng Trình Thanh
Lam run rẩy bò dậy, mặc dù đã mặc đồ phòng hộ và mũ bảo hiểm, mặt cô đã
tím bầm, chắc hẳn trên người cũng không khá hơn chút nào. Hồng Huân cũng không mạnh hơn cô bao nhiêu.
“. . . . . . Ván thứ ba. . . . . .” Trình Thanh Lam thở hổn hển.
Hồng Huân thấy Thanh Lam đứng lên thì thấy không ổn. Cô ta vốn mập mạp, mặc
dù cường tráng nhưng đánh mấy ván thật sự khiến gân cốt cô ta tê dại.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không đứng lên nổi, có thể thấy Trình Thanh Lam vẫn đứng lên được, e rằng ván thứ ba lành ít dữ nhiều.
“Không đánh nữa. . . . . . Không đánh được nữa!” Hồng Huân gần như không thở
nổi, đánh tiếp không biết cô có chết thật không nữa.
“Không. . . . . . được. . . . . .” Trình Thanh Lam lắc đầu, bước chân lảo đảo,
khom người kéo quần áo, “Không đánh nữa. . . . . . thì cô nhận lỗi với
tôi. . . . . . thế nào được? Suýt nữa thì cô. . . . . . ăn tôi rồi. . . . . .”
“Chết tiệt! Tôi. . . . . . xin lỗi. . . . . . Còn không được à. . . . . .
Đúng. . . . . ! Không đánh được nữa. . . . . .” Hồng Huân nhắm mắt lại: “Cô. . . . . . muốn giết bà. . . . . . đó hả! Bà đây. . . . . . còn
phải. . . . . . giữ lại mạng. . . . . . để giết Zombie. . . . . .”
“Bà đây. . . . . . cũng muốn. . . . . . giết Zombie. . . . . !” Trình Thanh Lam nghe thấy cô ta cuối cùng cũng nói xin lỗi, thân thể mềm nhũn, uỳnh một tiếng ngã xuống đất, nằm cạnh Hồng Huân.
“Mẹ nó. . . . . . Bà đây. . . . . . Muốn chợp mắt một lát. . . . . .”. Hồng Huân lẩm bẩm: “Cô đúng là. . . . . . yêu tinh hại người. . . . . . Mấy
năm bà. . . . . . chưa từng bị thương. . . . . . như vậy.”
“Bà đây. . . . . . cũng ngủ. . . . . .” Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy bầu trời trước mặt mờ mịt u ám, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.