Trên thế gian này không
có bức tường nào mà gió không lọt qua.
Phương Thần nghĩ, chuyện
cô cùng với Hàn Duệ sớm muộn gì thì Tô Đông cũng biết. Cô cũng đã biết mình nên
trả lời như thế nào trước hàng loạt câu hỏi của Tô Đông. Vì vậy, khi đối diện
với người bạn thân, cô đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra
gần đây với cô, cô, chỉ riêng chuyện về… nụ hôn ấy.
Nụ hôn bất ngờ và lạ
lùng ấy.
Cô không nghĩ Hàn Duệ lại đối xử
với mình như vậy, đôi môi của anh ta đã áp vào môi cô kèm theo thái độ bình
thản và dịu dàng một cách lạ thường.
Trong mấy giây ngắn ngủi
ấy, hơi ấm từ người và cả hơi thở của Hàn Duệ đã bao bọc lấy cô, dường như có
một sức hút rất lớn trong đó, khiến mọi cái lạnh bên ngoài đều bị ngăn lại,
khiến cô cảm thấy sự tồn tại duy nhất trên thế gian này là anh.
Cô luôn nghĩ, không biết
rốt cuộc Hàn Duệ đang nghĩ những gì.
Chuyện giữa họ dường như
là một điều rất bình thường của mọi đôi lứa yêu nhau.
Thế nhưng, đó cùng chính
là điều không bình thường nhất
Vì cô biết, mục đích qua
lại giữa cô và Hàn Duệ không phải đơn thuần vô hại như bề ngoài. Chỉ riêng về
điều này họ mói thực sự là những người cùng hội cùng thuyền.
Gặp mặt Tô Đông, quả
nhiên cô ấy rất không tán thành chuyện đó, cô ấy nhíu chặt mày, nói:
“Không phải là cậu không biết anh ta là hạng người nào, vậy vì sao lại
dính vào anh ta như thế?”.
Phương Thần chỉ cười coi
như không có chuyện gì, tiếp tục pha trà rót nước, như thể họ đang nói về
chuyện của người khác chứ không phải chuyện của cô.
Hơi nước màu trắng bay
lên từ chiếc cốc thủy tinh trong suốt, mang theo mùi thơm thoảng nhẹ, thanh
khiết.
“Rốt cuộc là cậu
muốn gì? Không lẽ cậu thật lòng với Hàn Duệ? Có biết thời gian vừa qua hai
người đã gây nên những tin đồn như thế nào không?”
“Tất nhiên là mình
biết.” Phương Thần quay đầu lại nhìn Tô Đông, bất giác nói: “Mấy năm
nay rồi chưa khi nào thấy cậu giận dữ như vậy, cậu nhớ thuở trước à?”.
Nói rồi Phương Thần bưng
tách trà lại và giới thiệu với một vẻ rất bình thản: “Trà hoa cúc! Có tác
dụng hạ hỏa rất tốt.
Tô Đông khoanh tay không
đón tách trà mà cứ trừng mắt lườm Phương Thần: “Đừng có đánh trống lảng.
Hãy nói đi! Cậu và Hàn Duệ rốt cuộc là như thế nào?”.
“Anh ta theo đuổi
mình.” Phương Thần ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy trả lời như thế là không
thỏa đáng, lập tức đính chính, “Nói chính xác là anh ta để ý đến
mình”. Nếu dùng từ “theo đuổi” thì có vẻ là không hợp với Hàn
Duệ.
“Thế thì sao?”
vẻ mặt của Tô Đông càng thêm nhăn nhó, “… Chờ một chút! Cậu vẫn còn chưa
nói với mình là hai người đã quen nhau như thế nào”.
Câu hỏi này thực sự
khiến Phương Thần cảm thấy bất ngờ, cô cúi xuống suy nghĩ trong giây lát, rồi
đột nhiên phì cười và trả lời một cách lấp lửng: “Đó là ý trời”.
Tô Đông nghe mà không
hiểu, thế nào gọi là “ý trời”? Đôi mày của Tô Đông càng nhíu chặt
hơn: “Không lẽ cậu có ý định thật sự với anh ta?”.
Vì trong mắt của Tô Đông
thì Hàn Duệ đúng là một người có sức hấp dẫn vô cùng, nhưng kiểu đàn ông ấy
không phù hợp với những cô gái bình thường. Hơn nữa trước đây cô đã từng gặp
bạn gái hoặc người yêu của Hàn Duệ, không nhiều lắm, chứng tỏ rằng anh ta cũng
không phải là người tùy tiện trong chuyện tình cảm, song không có nghĩa là
Phương Thần gắn bó với anh ta là một quyết định chính xác.
Trong suy nghĩ của Tô
Đông thì Phương Thần không nên có bất kỳ sự qua lại nào với Hàn Duệ là tốt
nhất.
“Cậu đừng lo, minh
tự biết nên dừng ở chỗ nào.” Cuối cùng Phương Thần xua tay tỏ ý không muốn
tiếp tục nói về chủ đề này nữa và hỏi lại Tô Đông: “Thế còn cậu? Gần đây
có gì bận không?”.
Tô Đông ngây người một
lát rồi bình thản trả lời: “vẫn thế thôi”.
“Tuần trước mình
nhìn thấy một người ở gần phim trường Trung Hoàn, nhìn phía sau lưng rất giống
cậu.” Phương Thần nói mà không nhìn Tô Đông, dường như cô đang chú tâm
nhìn những bọt nước màu vàng nổi lên trong tách trà, giọng nói vì thế cũng rất
lơ đãng.
Thực ra dù hôm đó rất
tối người qua lại rất đông nhưng cô có thể khẳng định rằng người mà cô nhìn
thây chính là Tô Đông.Chỉ có điều khi cô đang định rảo bước đuổi theo thỉ thấy
Tô Đông đã bước lên chiếc xe hơi đỗ bên cạnh đường.
Chủ nhân của chiếc xe ấy
Phương Thần cũng biết
Điều mà cô không hiểu là
không biết từ khi nào mà Tô Đông và Tiêu Mạc qua lại với nhau.
Chiêc xe ấy đỗ ngay dưới
chân cột đèn đường cho nên cô nhìn thấy rất rõ vẻ mặt của Tô Đông lúc đấy đó là
vẻ tươi cười rạng rỡ mà chỉ ở tuổi thiếu nữ mới có. Phương Thần đoán lúc đó có
lẽ người trong xe đã nói câu gì đó, hoặc là chỉ vì nhìn thấy mặt nhau nên Tô
Đông mới cười như vậy, trông cô ây lúc đó xinh đẹp như một đóa hoa yêu kiều
khiến người khác ngây ngất, khác hẳn với vẻ thường thấy trong mỗi lần thù tạc.
Vì thế bất giác Phương Thần đã dừng bước trên đường phố đầy người qua lại cho
đến khi chiếc xe ấy biến mất.
“Tách” một
tiếng, Tô Đông bật lửa châm một điêu thuốc nói: “Thế sao? Có lẽ cậu đã
nhìn nhầm rồi, mấy hôm nay mình bận tối mắt lên vì việc sắp xếp cho nhân viên
trở lại làm việc, làm gì còn có thời gian mà đi chơi?”.
Tô Đông tỏ ra rất thản
nhiên, Phương Thần chỉ còn biết cười, “Có lẽ là mình đã hoa mắt”.
Không ngờ hai ngày sau
Chu Gia Vinh liền mời Tiêu Mạc đến nhà ăn cơm.
“Em thấy anh nên
đổi nghề thành một phụ nữ gia đình đi”, Phương Thần nói.
“Xem ra, có người
không hoan nghênh anh rồi”, Tiêu Mạc nói lấp lửng.
Kể từ hôm ấy Phương Thần
không có cuộc gặp mặt nào với Tiêu Mạc. Nhưng nhìn biểu hiện của anh ta lúc
này, một lần nữa lại nhắc nhở Phương Thần, chuyện cô từng làm năm xưa hoang
đường đến mức nào.
Giữa bữa ăn, Chu Gia
Vinh chợt nhớ tới điều gì đó và nói: “Này, lần tụ tập trước có người đã để
ý đên Tô Đông đây”.
Phương Thần bất giác
ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh kiêm luôn cả chức bà mối à
“Sao em không bao
giờ nói với anh một lời tử tế nhỉ?” Chu Gia Vinh giả bộ tức giận, rồi kể
tiếp: “Người ta muốn làm quen với người đẹp, nếu có khả năng thì qua lại.
Như thế được chứ? Cho anh Số điện thoại của cô ấy đi mà!”.
Phương Thần không biểu
hiện gì, còn Tiếu Mạc thi hỏi bâng quơ: “Là ai thế?”.
Chu Gia Vinh nhắc đến
một cái tên, “Gì thì gì cũng là một nhân vật cỡ bự trong ngành IT, trẻ,
đẹp trai. Cậu nói xem đúng thế không?”.
“Chính xác”,
Tiêu Mạc cũng mỉm cười phụ họa.
Phương Thần đang húp dở
thìa canh, thấy thế cũng dừng lại, quay sang hỏi Tiêu Mạc: “Anh cũng cho
rằng nên giới thiệu để hai người họ quen nhau à?”.
“Tất nhiên là anh
không có ý kiên gì rồi.”
“Thật thế
sao?” Phương Thần không nén được nhướng mày hỏi, giọng cũng cao hơn hẳn.
“Ý của em là gì
thế?” Tiêu Mạc dường như cảm thầy rất kỳ quặc bèn đặt đũa xuống, nheo mắt
nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch nụ cười coi thường, rồi nói với vẻ rất bình thản:
“Người bạn ấy của anh điều kiện rất tốt, em cứ hỏi trước xem ý của Tô Đông
thế nào”.
Mấy giây sau đó, thỉnh
thoảng Phương Thần lại liếc nhìn Tiêu Mạc, rồi tiện tay cầm chiếc di động lên
bấm số.
Rồi dường như coi Chu
Gia Vinh là ngưòi hiểu rõ mọi chuyện, cô nói ngay vào chủ đề chính: “Tiêu
Mạc có người bạn muốn hẹn cậu đi ăn cơm đây”.
Phương Thần đã nghĩ rằng
Tô Đông chắc sẽ không tỏ ra hào hứng đâu. không ngờ đầu dây bên kia Tô Đông đâ
nhận lời một cách rất thoải mái: “Ăn cơm thì không cần, vì thời gian này
mình đang phải giảm cân. Nên chọn thời gian nào mà tất cả mọi người cùng rảnh
rỗi đi uống mấy chén rượu là được”. Giọng của Tô Đông rất nhẹ nhõm, nói
xong liền gác máy luôn mà không hề nhắc gì đến tên Tiêu Mạc, làm như giữa họ
không hề có quen biết.
Lần đầu tiên Phương Thần
cảm thấy mình như rơi vào m, cô cứ nghĩ mãi về điều đó cho đến khi Tiêu Mạc
chào ra về mà vẫn không hiểu được Tô Đông và Tiêu Mạc đang đóng vở kịch gì.
Nhưng điều có thể khẳng
định là, Tô Đông đã thay đổi rõ ràng.
Hầu như mỗi lần gặp cô
lại thấy Tô Đông vui vẻ, phấn chấn hơn lần trước. Vốn Tô Đông sinh ra đã rất
đẹp rồi, bây giờ thì lại càng như một đóa hoa đang độ rực rỡ nhất, dù trong
hoàn cảnh nào cũng khiến người khác nhìn mà thấy ngất ngây.
Cuối cùng Phương Thần
không nén được đã hỏi: “Cậu đang yêu phải không?”.
Vốn là người rượu cũng
hay mà thuốc cũng biết, thế nhưng hôm nay trên ngón tay của Tô Đông không hề có
điếu thuốc kẹp giữa như mọi khi, còn đổ uống cũng là một ly nước chanh, rồi nói
nửa nạc nửa mỡ: “Nếu như cậu cũng thừa nhận mối quan hệ giữa cậu vói Hàn
Duệ chắc là yêu”.
Bất giác Phương Thần
ngây người ra, tiếp đó cười vẻ đau khổ và bất lực “Xem ra cậu vẫn rất để
bụng chuyện đó”.
“Mình lo cho
cậu.” Đột nhiên Tô Đông thay đổi sắc mặt, nói với vẻ ý tứ xa xôi:
“Hàn Duệ là một người rất phức tạp, cậu…” chưa nói hết lời thì Tô Đông
đã thấy một chiếc xe đỗ ngay ngoài phía cửa sổ. Phương Thần cầm túi đứng dậy và
nói: “Mình phải đi đây”.
“Đi cùng với anh ta
à?”
“Ừ.”
“Xem ra cậu đi coi
những lời mình nói như gió thổi bên tai.”
“Có gì phải lo lắng
đâu? Mình biết nên dừng ở điểm nào mà”, Phương Thần cười rồi bước đi.
Hàn Duệ bước xuống xe tự
tay mở cửa cho cô, sau đó hỏi: “Lát nữa muốn đi ăn cơm ở đâu?”. Anh
hỏi với giọng tự nhiên như ngàn vạn đôi lứa yêu nhau khác.
Kể từ sau hôm xảy ra nụ
hôn tạm biệt đến nay, quan hệ giữa hai người vô hình lại gần gũi thêm. Trước đó
trong những lần đi ra ngoài, bao giờ Hàn Duệ cũng đặt một tay ngang lưng cô,
như để cho mọi người thấy rõ, cô là bạn gái anh. Nhưng bây giờ, không rõ từ khi
Hàn Duệ đã đột nhiên thay đổi bằng cách nắm lấy tay cô. Nhìn thì thấy có vẻ như
sự tiếp xúc về da thịt xa hơn, nhưng thực tế cô lại cảm giác ngược lại hẳn.
Ngay cả đến Tiền Quân
một con người vốn thô lỗ cũng đã mấy lấn đưa mắt nhìn vào hai bàn tay đang nắm
của họ với vẻ lấy làm lạ.
Còn Hàn Duệ, người trong
cuộc thì dường như không cảm thấy có gì khác trong sự thay đổi ấy, nên càng tự
nhiên hơn. Có một lần trong lúc đưa cô đi dự tiệc, thậm chí trong lúc nói
chuyện trên trời dưới biển với một đàn anh của một băng nhóm khác, bàn tay để
dưới gầm bàn của Hàn Duệ cứ mân mê tay Phương Thần, như thể đó mới chính là
công cụ tốt nhất để tiêu hết thời gian.
Và chính vì như vậy, mọi
người lại càng xác định chắc chắn vị trí của Phương Thần, còn Phương Thần thi
cũng dần quen hơn các huynh đệ xung quanh Hàn Duệ.
Có lần trong lúc chỉ có
một mình trong xe, Phương Thần đã nói chuyện với A Thiên là lái xe lúc đó.
Thời gian Hàn Duệ bị
thương, A Thiên đã từng ở nhà cô mấy đêm và tỏ ra rất tôn trọng cô, bây giờ thì
cứ một câu “Chị Phương” hai câu “chị Phương” và rất vui khi
được lái xe phục vụ cô.
Phương Thần hỏi với vẻ
như vô tình: “Cậu theo Hàn Duệ từ bao giờ?”.
A Thiên không do dự trả
lời ngay: “Đã mấy năm rồi Em học không được, từ nhỏ đã chơi bời nghịch
ngợm”. Nói xong còn nhìn Phương Thần mỉm cười một cách ngượng ngập.
“Thế khi nào thì
anh ấy về nước?”, Phương Thần lại hỏi.
A Thiên như vỡ lẽ ra,
đáp: “Đại ca đã nói với chị về chuyện anh ấy đã từng ở bên Mỹ à? Đại khái
là ba, bốn năm gì đó, em cũng theo anh ấy trong khoảng thời gian ấy. Đầu tiên
là em quen với anh Tạ, sau đó thì được anh ấy đưa đến chỗ anh Hàn làm việc Thời
gian trôi qua cũng thật nhanh”.
“Xem ra cậu cũng
không biết gì về cuộc sống của anh ấy ở bên Mỹ nhỉ?”
“Chị Phương muốn
biết chuyện gì?” A Thiên nghi ngờ quay sang nhìn Phương Thần, sau đó chắc
thấy như thế có gì đó không đúng, ngẫm nghĩ một lá mới cười đáp: “Bình
thường đại ca rất bận, nghe nói các vụ làm ăn bên Mỹ càng nhiều hơn, nên cứ
cách mấy tháng anh ấy lại sang bên đó một lần. Hơn nữa, hễ bận là chẳng còn để
ý gì đến chuyện làm việc gì khác”.
Ý đồ giải thích đã rõ
như vậy, bất giác Phương Thần mỉm cười: “Cậu nghĩ đi đâu vậy?”,
Phương Thần nghiêng đầu nhướng mày, “Cậu tưởng rằng tôi lo anh ấy có người
con gái khác ở bên ngoài à?”.
A Thiên ngượng ngùng,
trong bụng nghĩ thầm, phụ nữ ai mà chẳng muốn dò hỏi những chuyện đó cơ chứ?
Nếu không việc gì chị phải hỏi những câu như vậy?
Phương Thần nói:
“Chẳng qua tôi vô duyên, thấy tò mò một chút thì hỏi như vậy thôi, cậu
đừng có để bụng làm gì”.
“Không đâu, không
đâu.” A Thiên lắc đầu quầy quậy. Chuyện hôm nay không khi nào cậu nói cho
đại ca nghe, kẻo đại ca lại mắng mình là lắm mồm, như thế chẳng khác nào tự chuốc
vạ vào thân sao? Những việc chọc vào tổ kiến lửa ây, cậu không bao giờ làm!