Hách Tịnh thông minh, đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của Vu Hạo Dương. Tính cách Vu Tĩnh Hàm cao ngạo, cách xa lâu như thế,dù có nhớ, bọn họ cũng còn cố chịu đựng không liên hệ với mình, giờ cô ấy chật vật như thế, dĩ nhiên càng không đồng ý gặp lại cô, lần này không mời mà tới, có thể không được hoan nghênh.
Nhưng bởi vì đã từng là chị em, lại vì lời nhờ vả của Vu Hạo Dương,nhân vật khiến người ta không yêu thích này, cô vẫn phải sắm vai.
Theo nhân viên phục vụ tới một phòng bao, theo nguyên tắc lady first, Vu Hạo Dương để Hách Tịnh đi vào trước, Hách Tịnh vừa mới bước chân vào phòng, một giọng nữ quen thuộc mà có chút xa lạ vang lên: “Anh, rốt cuộc thì anh có việc gì gấp mà….”Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, Vu Tĩnh Hàm sững sờ nhìn Hách Tịnh đứng trước mặt, cũng không chú ý tới anh trai Vu Hạo Dương đi sau cô.
Vu Tĩnh Hàm đã không còn vẻ mập mẻ như trẻ con trong trí nhớ của cô, cô ấy bây giờ dáng người cao gầy, ngũ quan rõ nét diêm lệ, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt,dù có trang điểm đậm cũng không thể che được ánh mắt tiều tụy, giờ đây cô ấy mất đi một chút ngây thơ của thiếu nữ, mà cũng so sánh với những người vợ khác, nhất là phụ nữ có thai thiếu một chút ngọt ngào, bình thản, nhìn chung có thể thấy cuộc sống không tốt lắm.
Vu Tĩnh Hàm nhìn Hách Tịnh chằm chằm khoảng một phút, ánh mắt nhìn đăm đăm, ánh mắt Hách Tịnh ôn hòa, cũng cố gắng thể hiện sự thân thiết, còn Vu Hạo Dương lại đứng phía sau, không hề mở miệng nói chuyện.
Cả phòng nhất thời hoàn toàn yên lặng.
Vu Tĩnh Hàm bỗng nhiên “ha” một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa số, nuốt mạnh một tiếng trong cổ họng, nói: “Chị tới đây làm gì?” Lời lẽ chắc chắn là nói với Hách Tịnh nhưng ánh mắt lại cố chấp không chịu nhìn bất kì ai.
“Thật xin lỗi.” Hách Tịnh cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh của mình, cũng chỉ có ba chữ kia. Đối diện với hiện thực, cho gì dùng lý do gì để giải thích đều đã vô nghĩa.
Lúc còn bé khuôn mặt Vu Tĩnh Hàm tròn giống như một trái táo, vẫn còn hiện rõ ràng trong đầu Hách Tịnh, mà vẻ mặt sắc nhọn trước mặt này, cô gái nhỏ với khuôn mặt xương, đôi má gầy, gò má nhô cao,nhưng cô thấy không quen thuộc lắm. Lòng tự trọng của Vu Tĩnh Hàm rất cao, tính tình lại quật cường, hơn nữa bề ngoại rất xuất sắc, tràn đầy sức sống,chính là cần một người từ từ chỉ bảo, về phương diện tình cảm lại đặc biệt cần một người phụ nữ lớn hơn quan tâm nhắc nhở đúng lúc, mà mẹ cô ấy mất sớm, Hách Tịnh là chị mà lại đi mà không hỏi, cha thì lạnh lùng, anh trai lại quá bận rộn, cô ấy có cục diện ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có một phần trách nhiệm.
Trong đó, Hách Tịnh cảm thấy trách nhiệm của mình là lớn nhất, nhiều năm qua, lần đầu tiên cô thật sự thấy hối hận với hành động của mình, hối hận cũng không kịp. Năm đó cô trốn tránh sự đau đớn khi mất đi cha mình, so với cô lúc đó Vu Tĩnh Hàm nhỏ hơn vài tuổi không phải là càng thương cảm hơn sao? Cô vì cái gì mà chỉ vì tâm tình của mình mà không quan tâm tới anh em bọn họ?
Đối với việc này, cô chỉ có thể giải thích, không thể, cũng không thể lấy bất kì lí do gì để bao biện.
Vu Tĩnh Hàm lại bỗng nhiên tức giận, trừng mắt nhìn Hách Tịnh: “Thật xin lỗi? Chị có gì mà phải nói xin lỗi! Chúng ta một người mất mẹ một kẻ mất cha, không phải rất công bằng sao? Không phải chị không muốn gặp chúng tôi sao? Hiện giờ chị lại tới đây làm cái gì?”
Bề ngoài Hách Tinh vẫn luôn xuất sắc, điều này Vu Tĩnh Hàm biết, trước giờ cô chưa hề ghen tị điều này. Bởi vì hai người là hai kiểu người khác nhau,, làn da Hách Tịnh sáng trắng như ngọc, mặt mày như tranh, mà cô thì lại là có ngũ quan đậm nét, diễm lệ, sau khi lớn lên dáng người yểu điệu đầy đặn, hơn nữa tính cách hoạt bát nhiệt tình, đối với sức hấp dẫn của bản thân rất tự tin.
Nhưng hôm nay đối mặt với ánh mắt tràn đầy ôn nhu thân thiết nhìn mình của Hách Tịnh, Vu Tĩnh Hàm lại thấy ghen tị sâu sắc, cô tự biết đó là sự xấu hổ dẫn tới thẹn rồi thẹn quá thành giân.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà gia đình bất hạnh như nhau, Hách Tịnh có thể duy trì vẻ rạng ngời ánh mắt bình thản, tuy là vẻ đẹp giản dị nhưng sáng chói, còn chính mình mới mười chín tuổi, cả người lại lộ vẻ tang thương mệt mỏi?
“Tĩnh Hàm, chị sai lầm rồi. Chị không biết hiện giờ em có muốn gọi chị một tiếng chị hay không, chị biết chị không xứng, nhưng chị vẫn xem hai em là em trai em gái của chị. Nhất là em, chúng ta từng ngủ chung giường, cùng ăn một bát cơm, quần áo còn dùng chung, mộ cái kẹp tóc cũng chia nhau cài. Những việc ngày xưa chị chưa hề quên, nếu có thể, chị xin em tha thứ cho chị, tha thứ cho sự tùy hứng nhiều năm của chị, sự trốn tránh và yếu đuối của chị, nhưng chị biết em dũng cảm, rộng lượng, em có thể nhận lời giải thích của chị không? Hách Tịnh tiến lên một bước, đứng trước mặt Vu Tĩnh Hàm, lời nói khẩn thiết, không có chút nào mượn cớ che đậy và khách khí, chỉ là thành khẩn xin được tha thứ.
Qua rất lâu, cuối cùng Vu Tĩnh Hàm cũng quay đầu lại, nhìn Hách Tịnh, khoe môi cô nhếch lên nụ cười lạnh, mang đầy ý châm chọc: “Hách Tịnh, chị hà tất phải hạ thấp mình như thế? Chị có lí do gì mà phải cầu xin tôi tha thứ? Không phải hiện giờ chị đang sống rất tốt hay sao?” Nói xong cô nhìn thoáng qua Vu Hạo Dương ở sau Hách Tịnh, ý tứ châm chọc trên mặt càng sâu: “Cũng đúng, chị vẫn luôn là người khiến người khác yêu thích,tôi đối với chị như thế, chị không quen đúng không? Chị muốn chứng minh điều gì, chứng minh chị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao? Trước kia mẹ tôi đối xử với chị còn tốt hơn tôi, hiện giờ anh trai tôi cũng thế, nhiều năm như vậy vẫn ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên…”
“Em gái!” Vu Hạo Dương lớn tiếng hô một tiếng, trong giọng nói mang theo sự nóng lòng và hỗn loạn, Vu Tĩnh Hàm liếc anh một cái lại nói tiếp: “Đáng tiếc a, cả nhà chúng tôi đều là kẻ ngốc,hồ đồ mà yêu thương người ta từ trong tim trong phổi,nhưng người ta cơ bản là không xem ra gì!”
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của cô, trên mặt Hách Tịnh không có một chút tức giận nào, cô chỉ lặng lặng nghe Vu Tĩnh Hàm nói, đợi sau khi cô ấy nói xong mới từ từ ngẩng đầu lên nói: “Chị không muốn chứng minh điều gì cả, chị chỉ xin em tha thứ, chỉ là muốn em cho chị được gọi em một tiếng “em gái”.” Nói xong Hách Tịnh lấy giọng điệu có chút lấy lòng thăm dò cô: “Em gái, có thể chứ?”
Vu Tĩnh Hàm lại hung dữ trừng mắt nhìn Hách Tịnh, ánh mắt đỏ ngầu, môi run rẩy,trong lòng Hách Tịnh lạnh lẽo, thất vọng nói không nên lời,vì cô sợ cảm xúc của Vu Tĩnh Hàm quá kích động không tốt cho thân thể, vừa muốn nói gì đó để cứu chữa, lại thấy Vu Tĩnh Hàm bổ nhào về phía cô.
Phản ứng đầu tiên của Hách Tịnh là dơ tay ngăn cản,sau đó một giây lại cô gắng khống chế hai tay của mình, duy trì trạng thái cúi xuống, đứng tại chỗ bất động – hiện giờ Vu Tĩnh Hàm là phụ nữ có thái, từng giây từng phút cô luôn nhắc nhở mình điều này!
Khác với Lý Băng thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, Vu Tĩnh Hàm được thừa hưởng nhiều đặc điểm từ bố, sau khi trưởng thành, dáng người rất cao, cao hơn Hách Tịnh một chút, bởi vậy khi cô nhanh nhẹn nhào qua, khí thế mạnh mẽ khiến cho Vu Hạo Dương đứng ở sau Hách Tịnh cũng sợ hãi hô lên một tiếng.
Nhưng Hách Tịnh lại không cảm nhận được lực đánh vào mình như dự đoán, cô cảm giác chính mình được ôm trong một vòng ôm ấm áp, sau đó ôm chặt lấy, đôi má của dối phương chôn ở bên cổ cô, rất nhanh liền cảm nhận được cảm giác ẩm ướt nóng ấm.
“Hách Tịnh, chị một chút cũng không tốt, không trang điểm, chị tên hỗn đản này! Chị làm sao mà nhiều năm như vậy cũng không để ý tới em! Huhu, chị đừng mong em sẽ gọi chị một tiếng chị ! huhu…” Vu Tĩnh Hàm lúc đầu khóc nức nở, sau đó thì ôm Hách Tịnh gào khóc.
Đôi mắt Hách Tịnh phiếm hồng,mũi cay cay, đưa tay ôm Vu Tĩnh Hàm, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng cô, tâm tình cô rất kích động nhưng giọng nói lại cực kì ôn như: “Được, chị không tốt, cũng không trang điểm, chị là người xấu, em đừng gọi chị là chị, chị gọi em là em gái là được rồi.”
Vu Tĩnh Hàm đưa tay đấm cô mấy cái, Hách Tịnh lập tức nghe lời sửa lại: “Nếu không, chị gọi em là chị nhé?”
Lần này Vu Tĩnh Hàm dứt khoát đẩy vai cô ra, vểnh môi sẵng giọng: “Không biết xấu hổ! Em có già như thế à.” Nói xong liền nín khóc mà cười.
Hách Tịnh cũng cười, cô rất vui vẻ, Vu Tĩnh Hàm có lẽ có chút thay đổi, cho dù là nội tâm hay ngoại hình, nhưng tính cách lanh lẹ thì không hề thay đổi, một cô bé, chỉ cần còn có thể cười, còn có dũng khí tha thứ cho người khác và tha thứ cho chính mình, vậy thì không xem là hết cách.
Vu Hạo Dương còn cao hứng hơn nữa, ánh mắt anh lấp lánh, nhìn Vu Tĩnh Hàm rồi lại nhìn Hách Tịnh, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình mười phần vui vẻ.
Lúc ba người ngồi xuống, Vu Hạo Dương và Hách Tịnh đều ăn ý không hỏi tới chuyện mang thai, mà Vu Tĩnh Hàm cũng đã bình phục lại sau tâm trạng kích động lúc đầu,sau đó là một khoảng im lặng, sau đó cô mím môi, giống như hạ quyết tâm nói: “Cha của đứa nhỏ nói anh ta không lấy em, đúng là em không cam lòng, em muốn sinh đứa nhỏ.”
Vu Hạo Dương mạnh mẽ đứng gậy, vừa muốn nổi cáu, bị Hách Tịnh mạnh mẽ lôi kéo ngồi xuống, cũng ngăn anh mở miệng nói chuyện, quan tâm sẽ bị loạn, có đôi khi, người thân nhận ngược lại có thể làm ra quyết định không sáng suốt.
Hách Tịnh mạnh mẽ áp chế mong muốn nhíu mày của chính mình, cố gắng nhẹ nhàng hỏi Vu Tĩnh Hàm: “Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?”
Vu Tĩnh Hàm kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần đâu tiên có người nghe tới chuyện này không hỏi về cha đứa bé mà hỏi về chính đứa bé, vẻ căng thẳng lúc đầu của cô dịu đi một chút, trả lời: “Sắp được ba tháng rồi.”
Hách Tịnh gật đầu: “Rất tốt, nếu em đơn giản chỉ là vì yêu mến đứa bé này, mà không muốn lợi dụng nó làm việc gì đó thì chị ủng hộ em.”
Vẻ mặt vừa mới dịu đi một chút của Vu Tĩnh Hàm liền trở nên cứng ngắc, cô hơi nghiêng nghiêng đầu tránh đi, bỏ qua ánh mắt dường như nhìn thấu toàn bộ của Hách Tịnh.
Hách Tịnh tiếp tục nhìn cô ấy nói: “Đều nói mẹ là người vĩ đai nhất, sinh con giống như đi qua Quỷ Môn Quan. Đúng là với kinh nghiệm của chúng ta, em nên rõ ràng hơn, sinh con cũng không phải là khó khắn nhất, khó hơn chính là quá trình sau này. Sau khi sinh con, em liền trở thành mẹ, dáng người sẽ biến đổi, dung mạo sẽ bị hao tổn một chút, thời gian của em sẽ bị phân tán, không gian cũng bị xâm chiếm, em còn phải vì nó mà tính toán,em muốn nó được ấm no, bảo vệ nó bình an, nó buồn em phải làm bạn, nó đau lòng em phải an ủi,nó bị bệnh em phải trông giữ, nó vui em vui, nó đau lòng em cũng đau lòng, em phải dạy nó đạo lý làm người, vì nó mà xóa bỏ những trở ngại trong cuộc sống của nó,cái gọi là con đi nghìn dặm mẹ lo lắng, lời nói này rất rõ ràng rồi, từ lúc đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời,cả cuộc đời em cho tới khi kết thức, đều phải giành một phần tâm tư cho nó – toàn bộ những điều này, em có làm được không?”
Nhìn sắc mặt Vu Tĩnh Hàm càng ngày càng trắng, Hách Tịnh thở dài nói tiếp: “Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đúng không? Thật ra em cũng biết, những chuyện này chị nói không phải là đe dọa, toàn bộ những điều này, đều chỉ là trách nhiệm cơ bản của một người mẹ.”
Lúc này đây sự tức giận của Vu Hạo Dương đã từ từ bình ổn lại, ánh mắt đen nháy của anh nhìn Hách Tịnh không chớp mắt, Hách Tịnh nhìn anh một cái, nở một nụ cười an ủi, tiếp tục nói với Hách Tịnh cảm xúc đang có chút bất ổn: “Những đứa trẻ bất hạnh như chúng ta,với chị thì có một người ba tốt,các em lại có một người mẹ tốt, mặc dù bọn họ rời xa chúng ta sớm, mặc dù thời gian làm bạn với chúng ta ngắn,nhưng lúc chúng ta thoát khỏi trạng thái bi thương cực đoan, khi chúng ra hiểu được cách cảm ơn, xem như chúng ta đã may mắn rồi, dù sao chúng ta không phải lo cơm áo cứ thế mà lớn lên. Em gái, chị biết trong lòng em có hận, khát vọng được yêu, em cũng cực kỳ dũng cảm, cực kỳ cố gắng cho tình yêu, nếu em yêu đứa bé này, như thế chị rất vui vẻ, cho dù đứa bé không có cha quan tâm, nhưng nó có một người mẹ vô cùng yêu thương nó, như thế nó vẫn là may mắn, chị tin tưởng hắn cũng có thể khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên.”
Vu Tĩnh Hàm đưa hai bàn tay nhỏ nhắn lên che mặt, vừa khóc vừa lắc đầu nói: “Chị Tịnh Tịnh, chị đừng nói nữa! Em sai rồi, em không làm được, thật sự em không làm được! Em nói với anh ta là em có thai,phản ứng đầu tiên của anh ta là đưa cho em một tấm chi phiếu,nói là đưa em phí tới bệnh viện phẫu thuật, em tức muốn chết, em hận anh ta, đúng là em không có cách nào! Em thật sự yêu anh ấy! Anh ta đã muốn chia tay với em, anh ấy chưa nói, trong khoảng thời gian này đối xử với em rất tốt, nhưng mà em biết, một khi em phá thai, anh ta khẳng định sẽ không giữ lại một chút quan hệ nào với em. Em không nỡ, em rất sợ hãi, em sợ anh ấy rời xa em, em cũng sợ rằng sau khi sinh đứa nhỏ, em không có cách nào đối mặt, em khẳng định em không phải là một người mẹ tốt, em rất tùy hứng, ích kỷ, em ngay cả đại học còn chưa học xong, cũng không có khả năng nuôi nấng nó, em sợ sau này nó sẽ oán trách em, những điều chị nói em đều không làm được, em sợ nó oán trách em sao lại sinh nó ra để nó thành một đứa con riêng, chị không thấy như thế rất kì quái sao? Không kì lạ, một chút cũng không kì lạ! Bởi vì rất nhiều lúc em cũng oán trách mẹ em, oán bà ấy vì sao không biết nhìn người mà lại tìm cho em một người cha không tốt, lại oán bà ấy vì cái gì mà sinh em ra…”
Hai tay Vu Hạo Dương chống lên đầu gỗi,ôm đầu ngồi trên ghế, không có ngẩng đầy, nhưng nhìn bóng lưng run run của anh Hách Tịnh biết anh đang khóc, nhưng Hách Tịnh lại ngồi xuống ôm Vu Tĩnh Hàm vào lòng, vỗ lưng của cô ấy từ từ an ủi, cũng không nói thêm gì nữa.
Ông trời đối với bọn họ thật tàn nhẫn, phá tan gia đình bọn họ,sau đó hàn gắn, rồi lại đập nát ra. Thời thơ ấu vốn không phải lo âu suy nghĩ, Vu Tĩnh Hàm lại phải một mình gách vác áp lực cực lớn của sự rung động của thiếu nữ mới trưởng thành ngây thơ, mà lại dựa vào không đúng người, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu không được bao lâu, lại phải chịu quả đắng tới mức đau buồn hại người.
Vu Tĩnh Hàm nên làm cái gì bây giờ, thật sự Hách Tịnh cũng không thể đưa ra ý kiến nào,mặc dù cô trưởng thành sớm, cũng chỉ là một cô gái chưa lập gia đình, không có kinh nghiệm làm mẹ. Suy bụng ta ra bùng người, Hách Tịnh không muốn sinh ra tại gia đình cha mẹ không mẹ không yêu thương nhau, trên lí trí cũng hiểu rõ không muốn co con, Vu Tĩnh Hàm càng dễ dàng có cuộc sống mới, nếu phôi thai kia tồn tại, bạn nghĩ người ngoài làm sao không biết được?Dù sao cũng là một sinh mệnh sống,nói cướp đi mạng sống của nó, Hách Tịnh không nói nên lời.
Khả năng Hách Tịnh có thể làm được, chỉ là giảng giải đạo lý, cùng với những sự thật mà Hách Tịnh phải đối mặt, từng việc từng việc vạch ra trước mặt cô ấy, giúp cô rõ ràng từng việc. Đó là con của cô ấy, cuộc sống sau này là cuộc sống của cô ấy, là anh chị, Hách Tịnh và Vu Hạo Dương chỉ có thể trợ giúp vô điều kiện, cũng không thể thay thế cô, dĩ nhiên cô phải vì chính cuộc sống của mình mà lựa chọn.
Hồi lâu sau, Vu Tĩnh Hàm ngừng khóc, cô từ từ ngẩng đầu lên từ ngực Hách Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, chị theo em đi gặp anh ta một lần, để cho em triệt để hết hi vọng có được không?”