Anh Đừng Đi

Quyển 2 - Chương 3



Đi sâu vào đường rừng mà hai người đều thấy âm u một cách kì lạ. Hắn đã lái xe vượt bao nhiêu hẻm, dốc và đường vòng mới tới nơi cần tới.

-“Con cầm lấy, nhớ giữ an toàn.”

Hắn vừa nói vừa mở thắt dây an toàn rồi đưa cho cậu khẩu súng. Cậu nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, súng này…

-“Thứ này sẽ bảo vệ hai đứa.”

Nói xong cả hai vào bên trong tòa lâu đài có vẻ bỏ hoang từ rất lâu rồi, nhưng nó rất cao, khoảng tầm 20 lầu.

Đường đi vào thật dễ dàng khi không ai ngăn cản, giống như ở đây chưa từng có ai đi qua vậy? Thật làm người khác nghi ngờ. Cảm giác rất rợn.

Bên trong, tại lầu cao nhất của tòa lâu đài có một nàng công chúa đang ngủ say. Một người con gái khác nghiến răng tức giận.

-“Đem nước đến cho tao.”

Người phụ nữ hét lên đầy giận dữ khi thấy người con gái đó yên giấc ngủ như không có gì xảy ra vậy.

-“Rào.”

Cô gái ho sặc sụa, cố mở đôi mắt hơi nặng của mình ra nhìn xung quanh. Nhưng ở đây lại có một mùi nằng nặc đang bốc lên, đó là xăng…

Cô nheo mắt nhìn người đối diện, giống như biết trước mọi chuyện, cô nhìn người đó bình tĩnh, không có gì là sợ hãi mặc dù chân tay mình đang bị trói.

-“Lâu rồi không gặp.”

Giọng cô nhẹ tênh, mang âm điệu châm chọc, điều đó làm cô ả kia càng tức giận hơn.

-“Sau lần này, tao nghĩ kiếp sau nếu có cơ hội mình mới gặp nhau được đấy.”

-“Sao làm vậy?”

Ánh mắt sắc lạnh của cô làm không ít người ở đây rùng mình, cả cô ả kia cũng vậy. Ai cũng nể phục cái tính bình tĩnh của cô. Có lẽ, cô đã học ở Thiên Tuấn rất nhiều điều. Và sự bình tĩnh này cũng là một trong số những điều đó.

-“Mày không biết thật sao, hay đang giả ngốc.”

-“Tôi không biết.”

Nhìn cái cách cô gái kia tức giận khi nghĩ về chuyện quá khứ mà cô không khỏi rùng mình. Thật kinh khủng.

-“Chuyện chỉ mới 16 năm, quên nhanh vậy sao?”

-“Tôi không muốn nhớ.”

Cô nhẹ giọng nói, nhưng bởi chính thái độ của cô bây giờ làm cô gái kia phải tức lồng lộn.

-“Mày không muốn nhớ cũng phải nhớ. Chính mày đã tạo ra tao của hôm nay. Mày hại tao ở trong đó với người điên suốt thời gian qua. Mày phá tuổi thanh xuân của tao. Mày cướp mất người yêu của tao. Mày giết chết người thân duy nhất của tao. Tất cả mày cướp đi chỉ để lại toàn khổ đau lại. Bây giờ mày nới quên thì có thể quên dễ dàng như vậy sao.”

-“Chính cô đã hại Mike.”

Kí ức xưa bỗng dưng chạy về, cô lại thấy xót xa. Đâu phải tại cô vô tâm như nhiều người nói, mà là cô đang dằn xé lòng để không bật khóc trong ngày cưới của mình vì người đàn ông khác – không phải Thiên Tuấn. Cô đã mạnh mẽ biết bao nhiêu để quên đi quá khứ đau buồn đó. Vậy mà giờ cô gái này lại khơi gợi lên. Thật nực cười…

-“Mày còn nói nữa. Chính mày, chính mày đó, nếu như anh tao không đỡ cho mày thì làm sao lại chết. Đáng lẽ người chết chính là mày vì mày đã phụ tình một người rất yêu thương mày. Tất cả là do mày mà ra, mày biết không.”

Vừa nói, cô gái vừa tức đến mức xông vào cô túm tóc, đánh mấy cái thật mạnh vào mặt cô làm cô chau mày vì đau.

Nhưng tuyệt nhiên cô không la lên vì đau, cô không muốn người khác đạt được mục đích. Cô nhẹ giọng lên tiếng:

-“Lâu nay sống tốt chứ, Như Trà.”

Câu nói của cô như động chạm vào vết thương lòng sâu sắc nhất của ả, ả điên tiếc tát cô một cái thật mạnh.

-“Mày còn hỏi, mày biết cảm giác không điên nhưng ở chung với người bị điên nó như thế nào không?”

-“Gỉa điên sao.”

Cô nhướn mày hỏi, mặc dù má cô đang đau rát.

-“Tao không giả điên thì ở tù mục xương à, tao không điên.”

-“Cô bị điên thật rồi.”

Cô buông gọn một câu rồi nhìn những người phía sau.

-“Làm chung với người điên, cái anh có lây không?”

Cô thật sự không biết sợ là gì, đến giờ phút này mà vẫn nói khích người khác được, một người mang mối thù khi xưa rất nặng.

Bọn người ở sau khó hiểu nhìn cô, còn Như Trà thì điên tiết lồng lộn cả lên.

-“Con khốn, mày sẽ không được nói chuyện nữa khi chồng mày tới đây đâu. Hãy tận dụng thời gian nói những điều mày muốn nói đi.”

-“Thiên Tuấn…”

Cô nhăn mặt nhìn Như Trà, cô gái này đang có ý định gì vậy.

-“Nguyệt Nguyệt đâu.”

-“Ôi trời, tao tưởng mày chỉ nhớ đến chồng mà quên con luôn rồi chứ. Nhưng yên tâm đi, kẻ thù của tao là hai vợ chồng mày, con mày sẽ được an toàn.”

Cô nghe xong chỉ nhìn ả bằng con mắt khinh bỉ, dù gì ả cũng khẳng định không làm gì con mình là được rồi.

Cả căn phòng đột nhiên im lặng vì không ai nói chuyện, nhưng ít phút sau, cửa bật mở, tạo nên những âm thanh hoảng loạn. Thiên Tuấn đang đứng đó nhìn cô với ánh mắt bi thương.

-“Đến sớm vậy, người yêu.”

-“Sao cô làm vậy?”

-“Đúng là vợ chồng nhỉ, nói ra câu đầu tiên lại giống hệt nhau. Nếu muốn biết thì đợi xuống địa ngục rồi biết sao biết nhé. Haha.”

Nói xong Như Trà ra hiệu cho 20 tên xông vào hắn, hắn dùng sức đánh trả. Còn phía bên cô, Như Trà đang cầm quẹt diêm, mồi lửa đó sẽ kết thúc chuyện này.

Có lẽ hận thù trong lòng Như Trà đang lớn lên theo thời gian. Để bây giờ gặp lại cô, ả muốn bộc lộ ra hết.

Lúc nãy nhân lúc Như Trà đánh mình, cô đã ngã sang bên có miếng kính vỡ, cô nhanh chóng cứa dây để giải thoát mình. Cái cảnh một mình đấu nhiều người làm cô thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện, vì vậy cô phải nhanh chóng cởi trói viện trợ cho hắn. Cô biết sức hắn đang dần cạn.

Những hết cứa đâm vào tay cô làm nó bật máu, cuối cùng chiếc dây thừng cũng đứt. Vừa lúc đó, Thiên Tuấn cũng sử 20 tên xong xuôi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Như Trà cảm giác như chẳng lành, liền búng tay kêu thêm 10 người ra, cùng lúc đó châm ngòi lửa, lửa cháy thật nhanh. Làm xong những điều đó, ả lập tức bỏ đi.

Lửa tạt vào bỏng rát, những người kia được cô và hắn xử lí nhanh chóng, nhưng lúc bây giờ lửa đã một lúc to hơn.

-“Nguyệt Nguyệt và Thiên Thiên đâu, Thiên Tuấn.”

-“An toàn rồi, em không sao chứ.”

-“Ổ, mình ra khỏi đây đi.”

Nghe thấy con mình không sao, tâm trạng cô bớt lo lắng hơn một chút. Nhìn đâu đâu cũng toàn là lửa bốc lên làm cô nhăn mặt. Đây là lầu cao nhanh của toàn lâu đài, chỉ sợ khi xuống được dưới đó, cô đã cháy đen.

Bỗng cô ho sặc sụa vì mùi khói. Hắn thấy thế thì cởi áo khoác thấm nước phủ lên đầu cô.

-“Tin anh, anh sẽ bảo vệ em.”

-“Ừ, em tin.”

Có thể ranh giới giữa sự sống và chết nó rất gần nhau nên cô và hắn đã trải qua bao lần. Nhưng khi đó, gần như thần mỉm cười luôn mang may mắn lại, vậy bây giờ, may mắn có một lần nữa đến không? Cô đang cầu nguyện…

-“Đùng.”

Những bức tường không chịu được sức nóng nên ngã đùng trước mặt hắn và cô, hắn chỉ kịp kéo cô vào lòng né ra bên khác để bảo vệ cô.

-“Em sao không? Ổn chứ.”

-“Ừm, anh sao rồi.”

-“Anh ổn.”

May mà cả hai không sao. Cả hai tiếp tục đi tiếp, còn 11 tần lầu nữa. Sẽ nhanh thôi đúng không, sẽ an toàn đúng không.

Nửa tiếng sau, toàn bộ lâu đài sụp đổ trước mắt Tiểu Nguyệt và Quốc Thiên, khiến cả hai bành hoàng và không ngừng la hét.

-“Huhu, anh Thiên, ba mẹ….”

-“Họ không sao, sẽ không sao.”

Quốc Thiên ôm Tiểu Nguyệt vào lòng an ủi, cũng như an ủi chính bản thân mình.

10 phút sau, khói đã tan ra, cậu lập tức chạy vào tìm ba mẹ, cũng may lúc đó xe cứu thương tới, kịp thời đưa đi. Gia đình cậu cùng một lúc xảy ra chuyện. Lúc phát hiện ra hắn và cô, hắn đã ôm cô chặt trong lòng, cứ như mọi nguy hiểm chir được phép mình hắn nhận lấy. Chính vì thế, cậu luôn cảm thấy hãnh diện với tình yêu của ba mẹ.

Tiểu Nguyệt mệt đến mức ngất xỉu, và ngay bây giờ chỉ còn mình cậu tỉnh.

Cậu mệt mỏi dựa vào ghế ở phòng chờ nhìn vào phòng đang có ba người thân yêu của cậu nằm trong đó. Cũng may họ đều an toàn, nếu không…cậu không biết sẽ làm gì với những người hãm hại gia đình cậu nữa.

-“Lau mặt đi.”

Một chiếc khăn được thảy vào người cậu, giọng nói nhẹ nhàng cất lên làm cậu nhăn mặt mở mắt. Cậu cầm chiếc khăn lên xem, xong nhìn qua người con gái đó, đang có ý định tiếp cận cậu sao. Nhưng sao lại trong hoàn cảnh này.

-“Không cần, đi đi.”

Cậu không thích con gái đến làm quen mình nên rất lạnh lùng. Tưởng cô này sẽ bám riết lấy cậu, ai dè…

-“Không cần thì thôi. Bộ dạng còn thảm hơn chuột trong ống cống.”

Một câu nói mang tính sỉ nhục khá cao làm cậu nhăn mặt, làm gì phải tệ đến mức đó. Nhìn lại mình, mặt mày toàn khói, quần áo cha rkhasc, hèn gì…Tại lúc nãy lo lắng cho mọi người quá nên chưa kịp đi rửa mặt. Tệ hại thật.

-“Cô kia.”

Nói xong cậu chạy lại gần cô, giật nhanh chiếc khăn có nước trong tay cô.

-“Tôi lấy, cảm ơn.”

Cô gái không nói gì, bật cười nhẹ nhìn cậu.

-“Tệ quá.”

Cô gái buông một cậu rồi bỏ đi, đúng là một cô gái kì lạ giống mẹ cậu. Nhìn nụ cuwoif của cô ấy, thật đẹp, mặc dù nó chỉ nhẹ nhàng thoáng qua.

***

Ở trong phòng bệnh…

-“Thiên Anh, không sao chứ?”

-“Ổn, anh không sao chứ, con sao rồi.”

-“Ổn cả đấy.”

Cả hai cùng nắm tay nhau, thở dài nghĩ chung về một chuyện. Làm thế nào để kết thúc quá khứ mà không làm bất kì ai tổn thương nữa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.