Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 4 - Chương 123



Bang Kachin cách biên giới rất gần, lão Đoàn làm ăn ở bang Kachin hơn mười mấy năm, thỉnh thoảng thu thập tin tức cho người khác, vô tình lại mở rộng việc làm ăn.

Ví dụ như người khác nhiều nhất chỉ buôn bán với bọn đầu rắn sòng bạc, ông ta lại dám chạy vào rừng sâu núi thẳm bàn chuyện làm ăn với bọn buôn ma túy, giá cả thấp một chút nhưng cung cấp hàng hóa trường kỳ ổn định. Đối với những tên buôn bán ma túy, có nguồn cung cấp ổn định là chuyện trăm lợi mà không có hại.

Còn với lão Đoàn, ông ta có thể biết được nhiều hơn về hoạt động mới nhất của bọn buôn bán túy, chọn vài tin tức không liên lụy đến ông ta bán đi, kiếm thêm vài khoản.

Nếu như không phải muốn kiếm thêm chút tiền để dành cho con trai con gái trong nhà trước khi giải nghệ, lão Đoàn tuyệt đối sẽ không vì Giang Hành ra tay phóng khoáng mà xuống núi lần nữa.

Tiền ấy mà, giống như ma túy vậy, khiến người ta không cách nào từ chối.

Lão Đoàn thu thập tin tức liên quan đến Kangbo, cho đến đêm qua ông ta mới biết được nhóm Giang Hành muốn cứu một người từ địa bàn của Kangbo, người này còn đang bị trùm ma túy lớn nhất bang Shan là Côn Sơn truy sát.

Biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ không nên lẫn vào, nhưng lão Đoàn vẫn bị mấy chữ số trong thẻ ngân hàng làm dao động. Suốt đêm ông ta liên lạc với bọn tốt nhiều năm sống ở biên giới tỉnh Vân Nam và bang Kachin, nhờ họ giúp đỡ, chuẩn bị tiếp ứng thật tốt cho Lý Toản.

12 giờ 11 phút trưa.

Phía sau Motel có một kho hàng lớn, là lão Đoàn thuê lại để cất hàng tiêu dùng mang tới từ Trung Quốc, gồm cả lương thực. Cửa kho hàng mở rộng, công nhân đang vận chuyển hàng hóa bên trong kho ra thùng xe tải hạng nặng, lão Đoàn thì ngồi xổm bên cạnh đài cao hút thuốc.

Tài xế đi đến gần, cũng ngồi xổm xuống.

Lão Đoàn đưa cho hắn một điếu thuốc: “Cậu cũng muốn theo vào nơi đóng quân của Kangbo?”

Tài xế đáp: “Không muốn. Nhưng ông chủ trả nhiều tiền.”

Lão Đoàn nhắc nhở hắn: “Dù có tiền nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng. Tôi đã nghĩ kỹ đường lui, buổi tối bỏ chạy, sau này không bao giờ đến Tam Giác Vàng nữa.”

Tài xế hỏi: “Ông có vợ con hả?”

Lão Đoàn gật đầu: “Tôi còn có cháu rồi.” Trên mặt ông ta toát lên vẻ kiêu ngạo: “Bà vợ tôi nấu ăn ngon lắm, nhảy cũng đẹp. Sau này giải nghệ, tôi sẽ cùng vợ xuống quảng trường học nhảy, chọc tức chết cái đám lão già thối cho rằng tôi đã chết.”

Tài xế bày tỏ hâm mộ, lão Đoàn khuyên hắn còn trẻ mau lên bờ tìm công việc tốt, ở Tam Giác Vàng ăn hôm nay lo ngày mai, lăn lộn thế giới ngầm sớm muộn gì cũng chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường, sau đó ông ta lại lắm miệng nói vài câu cái gì mà dù kiếm nhiều tiền hơn nữa mà bên cạnh không có người tri kỷ thì cuộc sống cũng không có ý nghĩa gì.

Cuối cùng lão Đoàn hỏi: “Được rồi, tôi hỏi thầm một câu, ông chủ trả thù lao cho cậu bao nhiêu?” Thấy tài xế phun mây nhả khói mà không nói câu nào, ông ta cười gượng: “Bệnh cũ, làm ăn lâu năm cứ thích so sánh giá cả.”

Tài xế dụi tắt tàn thuốc nói: “Ông chủ đáp ứng giúp tôi lấy được giấy phép cư trú dài hạn ở nước ngoài.” Hắn muốn sống cuộc sống của người bình thường.

Lão Đoàn sửng sốt: “Không phải cậu là người Quảng Đông sao?”

“Tổ tiên tôi chạy nạn tới đây từ thời chiến tranh, muốn về nhưng không có giấy tờ tùy thân.”

Tổ tiên trở thành người không hộ khẩu ở Tam Giác Vàng, lúc gần chết còn lẩm bẩm lá rụng về cội, khi hắn còn nhỏ đã dạy hắn ngôn ngữ cố hương. Sau này lớn lên, không cách nào dùng giọng quê hương quay về cố hương, nhưng có thể dùng ngôn ngữ này gạt người kiếm tiền.

Tài xế phất phất tay, nhảy xuống đài cao bỏ đi.

Lão Đoàn ngồi xổm tại chỗ hút xong một điếu thuốc, lại lấy thêm một điếu, chợt nhớ tháng trước đi bệnh viện chụp X-quang, hai lá phổi đen hơn phân nửa, người nhà năm lần bảy lượt căn dặn ông ta đừng hút thuốc. Lão Đoàn ngại nghe lải nhải, có điều từ giờ trở đi có thể cân nhắc cai thuốc.

Lão Đoàn cất điếu thuốc, đứng dậy dùng tiếng địa phương gọi công nhân: “Đặt túi đá vào thịt đông! Không được để ánh nắng chiếu vào! Động tác nhanh lên!”

Chạng vạng hôm qua trời đổ mưa, trưa nay trời nắng chói chang, bầu trời xanh điểm mấy đám mây trắng lưa thưa, không có lấy một cơn gió, vì nóng bức mà toàn bộ thị trấn trở nên yên tĩnh, những người bán hàng trốn trong nhà nghỉ ngơi, quạt để bàn cũ kỹ nhưng tính năng vẫn còn tốt đang chạy “rè rè”, âm thanh này tạo thành mùa hè ở Tam Giác Vàng.

1 giờ 13 phút chiều.

Phía tây nam thị trấn, trong một phòng bao ở sòng bạc mờ tối.

Tiểu Tổ Hành Động Đặc Biệt gặp nhân viên tình báo do phía Trung Quốc phái đến bang Kachin nằm vùng nhiều năm để trao đổi tin tức nhiệm vụ, tình báo viên tự giới thiệu: “Đinh Văn, trước đây là cảnh sát chống ma túy thuộc Đội phòng chống ma túy Cục cảnh sát thành phố Côn Minh tỉnh Vân Nam, hiện là tình báo viên bang Kachin.”

Tổ Hành Động Đặc Biệt vừa muốn tự giới thiệu, Đinh Văn đã giơ tay cắt ngang: “Tôi đã biết tin tức của mọi người, không cần nói nhiều. Nhận được tin tình báo mới nhất, Côn Sơn đã xuất hiện ở Mogaung. Mục đích của gã là giết đối tượng mà chúng ta muốn cứu, chính là Tống Chí. Hiện tại chúng ta không biết tung tích của Côn Sơn, cũng không biết gã sẽ dùng cách gì xông vào địa bàn của Kangbo giế.t chết Tống Chí, nhưng dự đoán theo tình hình toàn cục thì có khả năng Côn Sơn sẽ gi.ết chết Tống Chí thông qua đàm phán.”

Đàm phán nói trắng ra là giao dịch thương lượng, trong quá trình đàm phán, dùng các lợi ích mà đôi bên có thể tiếp thu để giao dịch.

Bang Kachin không phải địa bàn của Côn Sơn, gã lại có quan hệ thù địch với Kangbo, hơn nữa hiện tại là thời kỳ vô cùng nhạy cảm của Côn Sơn, gã muốn chỉnh đốn quân đội, thúc ép chính phủ Myanmar thừa nhận sự độc lập của gã, lại vừa sợ bầy linh cẩu lang sói xung quanh cắn chết gã.

Dưới tình hình này, Côn Sơn sẽ chọn cách ổn thỏa nhất mà vẫn lấy được mạng sống của Tống Chí ngay trong nơi đóng quân của Kangbo.

“Căn cứ tin tình báo có được, thời gian Côn Sơn và Kangbo đàm phán được định là 3 giờ chiều. Địa điểm ở trong đại bản doanh của Kangbo, mà rất có thể Tống Chí bị giam trong đại bản doanh của gã.” Đinh Văn nói tiếp: “Vũ khí mọi người mang theo khi nhập cảnh e là không đủ để ứng phó với người của cả hai phe Kangbo và Côn Sơn, do đó chúng ta cần gây ra hỗn loạn, phá hỏng đàm phán của chúng, thừa dịp rối loạn mà giải cứu Tống Chí.”

Đội phó Hình hỏi: “Gây hỗn loạn thế nào?”

Đinh Văn mở bản đồ ra, chỉ vào nơi đóng quân được khoanh một vòng tròn đỏ: “Nổ kho vũ khí của Kangbo.”

30 phút sau, một cái flycam trinh sát bay ra khỏi phòng bao sòng bạc nhỏ, bay cao lên không trung, thăm dò hoàn cảnh, sau đó bay về phía khu đèn đỏ.

1 giờ 51 phút chiều.

Sở cảnh sát tỉnh Vân Nam.

Đại biểu tỉnh Quảng Đông và nhóm cảnh sát tỉnh Vân Nam vội vã tiến vào phòng họp Sở cảnh sát, đại biểu tỉnh Quảng Đông và Cục trưởng tỉnh Vân Nam đi sóng vai, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau.

“Chủ tịch đặc khu Bang Wa đề xuất phía Trung Quốc trợ giúp họ nhân cơ hội tấn công vào nơi đóng quân của Côn Sơn, bọn họ nhận được tin tình báo Côn Sơn đã rời khỏi nơi đóng quân, họ muốn nhân cơ hội này phá hủy quân đội của Côn Sơn. Quân đội của Côn Sơn đóng quân trên núi Tachileik, đặc khu Tachileik và đặc khu bang Wa đã đặt quan hệ hợp tác, liên quân bang Wa đang tập kết gần vùng núi đặc khu Tachileik, vậy mà họ còn muốn phía Trung Quốc giúp sức.”

*Tachileik là một thị trấn biên giới thuộc bang Shan miền đông Myanmar.

Hỗ trợ mà không lập danh mục, xem ra là muốn phía Trung Quốc cung cấp tài nguyên, còn họ thì độc chiếm danh tiếng tốt tiêu diệt trùm ma túy lớn.

“Chuyện của nước ngoài, không tiện nhúng tay.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao tập đoàn Côn Sơn là chuyện của Myanmar bọn họ, chúng ta không danh không phận sao có thể nhúng tay vào? Vả lại chúng ta chỉ muốn cứu đồng chí nằm vùng trở về, nếu có thể bắt sống Côn Sơn thì càng tốt.”

“Từ chối đi. Nói mấy lời xã giao tốt đẹp một chút, không nên làm mất hòa khí hai nước.”

“Các đồng chí biết phải làm thế nào.”

“Lúc Bang Wa nhờ giúp đỡ, không đưa ra gì sao?”

“Đưa hai kênh thương mại, trong đó có một cái là hứa hẹn sẽ giao cho Trung Quốc xây dựng toàn bộ hệ thống thuỷ điện ở phía đông bang Shan.” Đương nhiên hai kênh thương mại này còn chưa đủ để bọn họ đồng ý giúp đỡ bang Wa.

Đoàn người vừa mới đi vào phòng hội nghị, bên cạnh đã có người vội vã đi tới, thì thầm vài câu bên tai đại biểu tỉnh Quảng Đông. Nét mặt nghiêm túc của vị đại biểu hơi thả lỏng, sau đó là kinh ngạc và nghi ngờ hỏi: “Có thể xác định không?” Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, vị đại biểu lắc đầu, nở nụ cười mừng rỡ không thể che giấu.

Giám đốc Sở cảnh sát tỉnh Vân Nam hỏi: “Có tin tốt sao?”

Vị đại biểu đáp: “Ngay 20 phút trước, chúng tôi nhận được một tấm bản đồ phân bố phòng thủ quân sự trong doanh trại của Côn Sơn. Không phải bang Wa nhờ chúng ta giúp đỡ sao? Chúng ta không xuất binh, không cung cấp đạn dược, nhưng gửi cho họ một tấm bản đồ, không ai có thể nói gì.”

Bọn họ không sẵn lòng cung cấp súng đạn, thuốc men và binh lính, một trong những lý do là việc này hoàn toàn dính tanh mà không được cám ơn, lan truyền ra quốc tế, qua mấy phiên bản phỏng chừng biến thành Trung Quốc mưu toan nhúng tay vào giao dịch ma túy ở Tam Giác Vàng, uy hiếp toàn cầu, bàn luận xôn xao, phiên bản bất đồng, muôn màu muôn vẻ.

Thế nhưng đổi thành một tấm bản đồ thì lại khác, tình cờ phát hiện một tấm bản đồ bố trí quân sự phòng thủ, nhìn quan hệ hợp tác giữa hai nước nên đưa qua tham khảo mà thôi.

Những người ở đây đều rất thông minh và mưu mô, vừa nghe là biết phải làm thế nào. Tâm trạng của giám đốc Sở cảnh sát tỉnh Vân Nam tốt lên, cười ha ha vài tiếng, lại hỏi đại biểu tỉnh Quảng Đông tấm bản đồ này từ đâu mà có.

Vị đại biểu cười ha hả trả lời: “Cục cảnh sát thành phố Việt Giang gửi đến, lần này đối tượng cứu viện chính là người của họ.”

Vị giám đốc nghe thế ngạc nhiên, ông ta cũng biết đối tượng cần cứu đã nằm vùng bên cạnh Côn Sơn mười mấy năm, một cây đinh mười mấy năm, đâm đủ sâu.

Không biết ai là người lên kế hoạch ban đầu, có thể mưu tính sâu xa như vậy.

Suy nghĩ lòng vòng một hồi, những người có mặt không có biểu hiển gì không thích hợp, nhanh chóng thảo luận về tình hình chống ma túy trong nước.

20 phút trước, thung lũng Mogaung, bang Kachin.

Giang Hành nhận được điện tín nhanh từ hacker, y đưa cho Lý Toản xem: “Lâu Cát cho anh tấm bản đồ bố trí quân sự phòng thủ, có thể xác định tám phần mười là thật.”

Lý Toản nói: “Gửi qua cho em.”

Hai giây sau, hắn nhận được tấm bản đồ phòng thủ cùng với mười hai trang tài liệu phân tích tấm bản đồ có độ chính xác 80%, hắn gửi tất cả cho cục trưởng Đồng, còn kèm một câu: Ngài tự xử lý.

Sau khi thông báo gửi đi hoàn tất vang lên không lâu, di động reo lên không ngừng, ba giây sau, Lý Toản kéo đen tất cả phương thức liên lạc của cục trưởng Đồng, thế giới yên tĩnh hơn rất nhiều.

Giang Hành nhướng mày: “Làm vậy có được không?”

Lý Toản nhìn xe tải hạng nặng còn đang bận rộn bên ngoài kho hàng, không để ý lắm mà đáp: “Lại không phải lần đầu tiên kéo đen.”

Y xì cười, khoác vai hắn nói: “Đội trưởng Lý của anh đúng là ngông cuồng.”

Dưới lầu, lão Đoàn ra hiệu ý bảo hai người cạnh cửa sổ tranh thủ thời gian thu dọn, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát. Lý Toản hất tay Giang Hành ra, nói một câu: “Em đi xách đồ, anh đi xuống trước đi.” Sau đó hắn vào trong phòng, kéo một cái va li lớn dưới gầm giường ra.

Giang Hành đi xuống dưới lầu, đứng ở đầu bậc thang lấy di động ra gửi tin nhắn, gọi tất cả những người mà y có thể liên lạc đến.

2 giờ 34 phút chiều.

Lão Đoàn và tài xế lái xe tải hạng nặng xuất phát đi đến khu đèn đỏ, Lý Toản và Giang Hành làm phụ việc đi cùng. Càng đi sâu vào thị trấn, nhà cửa càng nhiều, nhưng người đi đường lại không đông, trung tâm thương mại và cửa hàng bình thường cũng rất ít, đường lớn không an toàn, liếc mắt là có thể thấy được vài vết đạn.

Đi qua một đoạn đường không có người sinh sống, dần dần có tiếng người huyên náo, dường như đã đi vào khu vực phồn hoa, nhưng phồn hoa này hoàn toàn trái ngược với trị an. Xe hơi, motor, xe ba bánh cải tiến nổ vang cùng tiếng rao hàng của những quầy hàng rong, xen lẫn tiếng mắng chửi lẫn nhau. Lúc đi đến một ngã tư, có một đứa nhỏ giật túi xách, bị bắt lại đánh một trận vẫn không chịu khai đồng bọn tiếp ứng, kết quả bị đánh gần chết.

Chiếc xe tải hạng nặng đã lái đi rất xa, Lý Toản không rõ đứa nhỏ kia có bị đánh chết hay không.

Giang Hành chợt lên tiếng: “Có một cảnh sát đi đến đó rồi.”

Lý Toản thả lỏng bàn tay siết chặt đến đau nhức khớp xương, hắn liếc nhìn Giang Hành, chỉ “À” một tiếng.

Y nắm tay hắn giúp thả lỏng: “Đây là địa bàn của trùm ma túy lớn, trị an tương đối kém, nhưng vì vậy mà thu hút sự chú ý khắp nơi. Trùm ma túy đóng quân trong thị trấn sớm muộn gì sẽ bị tóm, địa phương sẽ được chính phủ quản lý lần nữa, tuy rằng tình hình không thay đổi trong thoáng chốc nhưng sẽ được cải thiện.”

Lý Toản cau mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhàn nhạt “ừ” một tiếng đáp lại.

Xe tải hạng nặng chạy vào khu đèn đỏ, lúc kiểm tra ở lối vào, sát phía sau họ là một hàng xe cộ được vũ trang quân dụng. Kế đó một nhóm binh lính vũ trang đầy đủ nhanh chóng chạy ra từ trong khu đèn đỏ, thay thế người canh gác lối ra vào, cũng ra hiệu chiếc xe tải hạng nặng của Lý Toản và những chiếc xe khác, gồm cả người đi đường chạy qua một bên.

Bọn chúng đều ôm xxx, hành sự thô bạo nhưng có trật tự, giống binh lính từng ở trong quân đội.

Thùng xe tải đã được kiểm tra một nửa, không thể không nhường đường, còn Lý Toản và Giang Hành ngồi xổm ở cửa thùng xe nhìn theo một hàng xe cộ vũ trang quân dụng thong thả lái vào khu đèn đỏ.

Binh lính khu đèn đỏ kiểm tra đến chiếc xe thứ ba của đoàn xe, lúc này kính cửa sổ xe hạ xuống, ngồi cạnh ghế tài xế chính là Lâu Cát.

Kính cửa sổ nhanh chóng quay lên, xe hơi lái đi, Giang Hành ở xa chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâu Cát, y cau mày, sinh lòng hoài nghi về một vật thể nhỏ mà y thoáng nhìn thấy từ phản chiếu trên kính cửa sổ đen.

Giang Hành không kịp nhìn lên tìm kiếm thứ được phản chiếu, ánh mắt sắc bén của y do dự giữa chiếc xe chở Lâu Cát và chiếc xe hơi thứ tư, nếu như Lâu Cát có mặt ở đây, vậy rất có thể Côn Sơn đang có mặt trong đội ngũ đó.

Bọn chúng có thể quang minh chính đại tiến vào đại bản doanh của Kangbo? Là thông qua giao dịch lấy mạng của Tống Chí, bảo đảm được bí mật của bản thân sao?

Có vẻ đây là phương pháp ổn thỏa nhất.

Một tay Lý Toản vịn lấy lá sắt thùng xe đứng lên, hắn cũng nhìn kỹ đoàn xe tiến vào khu đèn đỏ, nhưng hắn không nhận ra Lâu Cát mà lại thông qua phản chiếu trên kính cửa xe, trong chớp mắt thấy được một cái flycam đang trinh sát rồi lại rất nhanh ẩn vào góc khuất các nhà lầu.

Hắn không nhìn lầm, đó là flycam trinh sát quân dụng.

Rất nhiều người theo dõi đoàn xe của Côn Sơn tiến vào khu đèn đỏ, trong đó có cả Lý Toản và Giang Hành đã cải trang nên không đặc biệt khiến người khác chú ý. Mấy phút sau, đoàn xe và nhóm binh lính vũ trang rời đi, những người có mặt ở hiện trường xôn xao bàn tán, nhưng rất nhanh bị lính canh gác đuổi đi.

“Mau vào đi!”

Lý Toản và Giang Hành liếc nhìn nhau rồi tiến vào thùng xe lần nữa, lần này không đóng cửa, xe tải hạng nặng lái về một hướng khác, càng lúc càng xa mục tiêu của đoàn xe và nhóm binh lính vừa nãy đi tới.

Chiếc xe tải hạng nặng hơi xốc nảy, trong hoàn cảnh lắc lư xốc nảy, Lý Toản và Giang Hành trao đổi tin tức lấy được trong vài phút vừa nãy. Sau khi trao đổi xong, hai người cho ra kết quả khá thống nhất: Kết hợp với tin tình báo Côn Sơn đã đến thung lũng Mogaung, có thể tổng kết 90% khả năng là gã ở trong đoàn xe vừa nãy, hiện tại còn có một bên thứ ba đang theo dõi.

“Bên thứ ba có thể là quân đội, họ muốn bắt Côn Sơn hoặc là Tống Chí.” Lý Toản nói: “Nếu bắt Côn Sơn thì chính là quân đội Myanmar. Nếu vì Tống Chí thì khả năng là phía Trung Quốc lớn hơn quân đội Myanmar.”

Đối với Côn Sơn và quân đội Myanmar thì Tống Chí còn sống không phải là chuyện tốt, thế nên quân đội Myanmar sẽ không ngăn cản Côn Sơn diệt trừ Tống Chí. Còn nếu là phía Trung Quốc, họ chỉ vì cứu Tống Chí mà đến.

Lý Toản mím môi, rũ mắt trầm tư.

Trên thực tế, mục đích ban đầu của hai người không phải là cứu Tống Chí mà là nhắm vào Côn Sơn. Hiện tại rất có thể phía Trung Quốc đã phái người đến cứu Tống Chí, không cần hai người họ làm việc thừa. Hơn nữa Côn Sơn đã xuất hiện, họ chỉ cần tiếp tục hành động theo mục đích ban đầu là được.

Hai mắt Giang Hành sâu thẳm, khóe mắt liếc qua để ý tới Lý Toản.

2 giờ 6 phút chiều.

Khu dân cư bên ngoài khu đèn đỏ, sân thượng.

Trên sân thượng, nhân viên phụ trách điều tra và hỗ trợ thành viên Tổ Hành Động Đặc Biệt đang dùng flycam trinh sát khu đèn đỏ, thâm nhập vòng trong, tiếp cận đại bản doanh của Kangbo, nhưng chỉ có thể lòng vòng bên ngoài doanh trại, tìm kiếm bước đột phá đi vào tiếp tục trinh sát.

Các thành viên trong tổ chia ra từng nhóm, cải trang các thân phận khác nhau tiến vào khu đèn đỏ, lòng vòng bên ngoài, do tổ trưởng lãnh đạo. Đội phó Hình và hai thành viên khác đi đến kho vũ khí, thăm dò tình hình bên ngoài kho vũ khí.

Thành viên phụ trách trinh sát căn cứ hình ảnh và số liệu tình báo điện tử mà flycam truyền về, cung cấp thông tin: “Nơi đóng quân của Kangbo được nhánh sông Mê Kông bao quanh, chỉ có một cổng vào, ở cổng canh gác nghiêm mật nên tạm thời đợi phát sinh hỗn loạn, sau khi phòng thủ yếu đi mới tấn công. Kho vũ khí nằm ở phía sau nơi đóng quân, có một cửa vào duy nhất, từ cửa đi vào kho vũ khí có ba chốt gác.”

“Chốt gác thứ nhất không tính là nghiêm mật, bọn chúng có trọng điểm tập trung ở chốt gác thứ hai. Chốt gác thứ hai đông người, cũng là khu nghỉ ngơi thả lỏng, mọi người lợi dụng chúng tập trung ở đó rồi gây ra hỗn loạn, thu hút sự chú ý của người trông coi vũ khí trong chốt gác thứ ba, sau đó nhân cơ hội cài thuốc nổ mạnh. Nhớ kỹ, chốt thứ hai rối loạn chỉ ảnh hướng đến chốt thứ ba trong 10 phút, tối đa 10 phút, bọn chúng sẽ nhanh chóng phản ứng và chạy về. Mọi người phải cài tất cả thuốc nổ trong vòng 10 phút và nhanh chóng rút lui, trong vòng 15 phút kích nổ kho vũ khí đồng thời nhanh chóng thoát khỏi đó.”

“Có nghe không?!”

Ba người nhóm đội phó Hình đồng thời đáp: “Nghe rõ.”

“Tốt. Hiện tại kiểm tra lần nữa xem đường truyền tin có bình thường hay không…”

2 giờ 23 phút chiều.

Một hàng xe hơi tiến vào đại bản doanh của Kangbo, dừng trước căn nhà lầu xa hoa màu trắng được trang trí bằng vàng, trong đài phun nước, tượng thú vàng đang phun từng tia nước trong veo, nhìn qua sau làn nước, những người từ đoàn xe bước xuống xe.

Một người đàn ông đi ra cửa căn nhà xa hoa, bắt tay với một người đàn ông trung niên vừa bước xuống xe hơi, hai bên nói nói cười cười đi vào nhà, trong sân toàn là lính giải ngũ cầm súng.

Sau sòng bạc ở khu đèn đỏ, bên bờ nhánh sông Mê Kông.

Người từ sòng bạc đi ra vận chuyển hàng hóa từ xe tải nặng vào trong, dưới sự yểm trợ của lão Đoàn, Lý Toản, Giang Hành và tài xế lặn xuống nước, vượt qua nhánh sông thuận lợi lên bờ.

Ở bờ bên kia sông, lão Đoàn không thấy bóng dáng ba người Lý Toản lên bờ, ông ta bèn nhón chân nhìn ra xa, trong lòng lo lắng không thôi. Phía sau bỗng có người gọi ông ta, lão Đoàn hoảng hồn, mồ hôi lạnh cả người quay đầu lại.

Sau lưng chính là chủ sòng bạc đang nghi ngờ nhìn chằm chằm lão Đoàn: “Ông đứng đây làm gì đó?”

Lão Đoàn phất tay: “Đi xả nước.”

Chủ sòng bạc không vui: “Bên trong có toilet.”

Lão Đoàn cười xòa cho qua chuyện, sau đó bị kêu đi vào tính tiền rồi ra về. Ông ta nghe thế sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Không phải ba giờ rưỡi mới tính tiền sao? Trước giờ đều như thế mà…”

“Hôm nay ngoại lệ.” Chủ sòng bạc hỏi: “Lãnh tiền sớm hơn một chút mà ông không vui à?”

Lão Đoàn gãi đầu nói: “Lấy tiền sớm lại ngứa tay không nhịn được chơi hai cây.”

Chủ sòng bạc nghe thế muốn giữ lão Đoàn lại chơi hai cây, ông ta ỡm ờ kéo dài thời gian.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.