Edit: OnlyU
Lão pháp y: “Hai người âm thầm liếc mắt ra hiệu sau lưng tôi làm gì?”
Lý Toản lười biếng đáp: “Hai chúng tôi là anh em tốt.”
Lão pháp y phất tay: “Chỗ anh đây không có gì chơi, hết việc rồi thì cút đi.”
Hắn đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“Chờ đã, Giang… Giang Hành đúng không?” Lão pháp y gọi Giang Hành lại: “Chữ Hành nào?”
Y đáp: “Hành trong đinh hành châu dược.”
“Chính là hành trong hương thảo?”
“Vâng.”
Lão pháp y quan sát Giang Hành từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì, không phân được anh ta đối với Giang Hành là thưởng thức hay là không thích, chẳng qua lúc hai người tạm biệt rời đi thì anh ta bổ sung một câu: “Trong ngăn tủ có hai hộp hoành thánh ngô và ớt bột, chị dâu em tự làm đó.”
Lý Toản: “Em không ăn ớt bột.”
Lão pháp y trừng mắt: “Anh mày nói cho mày ăn sao? Ranh con.”
Lý Toản đáp một câu đã biết rồi rời đi, Giang Hành đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn lão pháp y, anh ta hừ một tiếng, dao phẫu thuật sáng lên ra dấu như đang cắt cổ.
Giang Hành hiểu ra, lão pháp y đã nhìn ra quan hệ giữa y và Lý Toản chỉ trong chớp mắt, cũng biết hộp ớt bột kia là cho y, vì lúc nãy Lý Toản hỏi y có ăn mì tôm ngâm ớt không mà anh ta đoán ra y thích ăn cay?
Giang Hành không khỏi cong môi cười, xem ra người trong phân khu Đông Thành đều rất thú vị.
Lý Toản ôm hai hộp hoành thánh và một lon ớt bột kín đáo đưa cho Giang Hành: “Cười cái gì mà vui vậy?”
“Anh nghĩ thứ sáu sắp tới rồi nên vui thôi.”
“…” Lý Toản: “Còn đến năm ngày nữa.”
Giang Hành: “Không dài không ngắn.”
Hắn cong môi, tưởng tượng ra cảnh một con lừa phun khí, cuối cùng không cười ra tiếng, dù sao chính bản thân hắn cũng muốn thử. Hắn khẽ ho hai tiếng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Đến chỗ lão Chung xem.”
Hai người sóng vai bước đi trong hành lang yên tĩnh ở trung tâm pháp y, tiếng bước chân vang lên thanh thúy, Lý Toản ngước mắt nhìn camera giám sát phía trên, hắn chắp tay sau lưng, vai đụng vai Giang Hành, thuận thế nắm tay y sau đó gãi nhẹ lòng bàn tay, chỉ mấy giây đã buông ra.
Thật nhanh như hắn đi bộ không để ý mà đụng vào người bên cạnh.
Giang Hành liếc nhìn Lý Toản, đối phương nháy mắt một cái.
Gian xảo, lại có chút… đáng yêu.
Nếu từ “đáng yêu” gắn vào chủ hộp đêm hay bất cứ người nào mà y biết, Giang Hành sẽ chỉ cảm thấy ngứa tay ngứa chân, nhưng nếu là Lý Toản thì y lại thấy vô cùng thích hợp.
Từ “đáng yêu” này không liên quan đến ngoại hình, giới tính hay tuổi tác, mà chỉ là nội tâm của y cảm thấy vậy, cảm xúc muốn thân thiết và ôm ấp Lý Toản, là tình cảm này thúc đẩy khiến người yêu trong mắt y trở nên đáng yêu và quyến rũ.
Giang Hành xoa xoa mũi quay mặt đi, trong thoáng chốc khi mở cửa che camera giám sát, y nhanh như xẹt điện ôm lấy vai Lý Toản, lướt qua môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
“Nếu bây giờ là trên giường…” Anh sẽ làm chết em.
Mấy chữ cuối không nói ra tiếng, nhưng khẩu hình của y đã nói rõ. Lý Toản hiểu rõ, trong mạch máu như có rất nhiều thứ nháy mắt xao động.
Đáng tiếc thời gian và địa điểm đều không đúng.
“Nhanh vậy đã đến rồi?” Chung Học Nho vừa lau tay vừa đi ra, thấy Lý Toản và Giang Hành đến bèn quen thuộc nói: “Mới từ chỗ lão Hướng qua à?”
Lão Hướng chính là viên pháp y vừa nãy.
Lý Toản đáp một tiếng rồi hỏi: “Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?”
Chung Học Nho đáp: “Thì là vậy thôi. Vết thương quá rõ ràng, một người trúng đạn ở gáy, một người từ huyệt Thái Dương xuyên qua, thế nhưng vết thương hơi kỳ lạ, viên đạn nở ra bên trong tạo thành vết thương kinh khủng.”
Lý Toản: “Tôi biết. Nói cái khác.”
Chung Học Nho ném khăn giấy ẩm ướt xuống, nghe vậy tim nhói một cái, lát sau nói: “Thời gian tử vong hơn năm ngày trước, hẳn là trong khoảng thời gian từ 2/7 đến 3/7. Trong hai người có một người tuổi tác trẻ hơn, tầm khoảng 23 – 24 tuổi, người còn lại tầm 35 – 37 tuổi. Người trẻ tuổi cao chừng 1m76, người trung niên tầm 1m67, nguyên nhân tử vong là bị bắn chết. Cổ tay cổ chân hai người đều có vết máu ứ đọng, bụng, sau lưng, mắt cá chân, cánh tay, mặt, đầu, tất cả đều có vết thương rõ ràng.”
“Chứng tỏ họ bị trói tay trói chân, hành động bất tiện, em nghi ngờ trước khi chết họ bị tra tấn. Xung quanh vết thương trí mạng trên trán có vết bỏng diện tích lớn, hẳn là do bị họng súng kề vào bắn tạo ra.”
“Nói như vậy.” Chung Học Nho khoanh tay hỏi: “Bắt cóc, tra tấn, bắn chết, lúc này anh đụng chuyện “ngoài ý muốn” gì vậy?”
Lý Toản: “Vụ án khu Bắc Điền.”
Nếu Chung Học Nho có dị năng, lúc này hắn sẽ dùng gân xanh trên trán nắn thành một dấu “?” to tướng.
“Vụ án của khu Bắc Điền? Vậy anh kéo tử thi về đây làm chi?”
“Giao lưu học thuật.”
Mẹ nó chứ giao lưu học thuật! Chung Học Nho thiếu điều chỉ vào mũi Lý Toản mà mắng hắn “Thành tích lớp văn hóa không đạt tiêu chuẩn vài lần thì bớt nhắc tới chữ học thuật đi”, nhưng hắn lại thốt lên: “Anh biết làm Power Point liên quan đến học thuật không?”
Lý Toản trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Vương Đang Đang và Quý Thành Lĩnh biết.”
Chung Học Nho: “Em chỉnh sửa tài liệu, nếu có nhu cầu thì tới chỗ em lấy lúc nào cũng được.”
Hắn vỗ vỗ vai Chung Học Nho nói: “Thái thượng hoàng trong nhà thích đi câu cá mỗi tuần, thích con trai có kỹ thuật câu cá cao siêu. Cậu hiểu rồi đó, tôi cũng hiểu.”
Chung Học Nho kích động, gương mặt như phát sáng, giơ ngón trỏ đẩy kính mắt một cái: “Em sẽ cố hết sức kéo dài thời gian của người ở khu Bắc Điền, xác nhận danh tính người chết trước.”
“Cám ơn thức thời.” Lý Toản khen vài câu, cầm bản thảo kết quả khám nghiệm tử thi của Chung Học Nho đi vào phòng phẫu thuật xem tử thi, trước khi vào cửa còn quay đầu hỏi Giang Hành: “Vào cùng không?”
Giang Hành đáp: “Anh không vào.”
“Vậy anh ngồi ngoài chờ một lúc đi.”
Y giơ tay cầm tờ báo trên bàn thay cho câu trả lời, nhìn theo Lý Toản đóng cửa phòng phẫu thuật, chợt nghe Chung Học Nho hỏi: “Anh vẫn còn ở chung nhà với đội trưởng Lý à?”
Giang Hành: “Ừ, vẫn còn.”
“Cũng gần nửa năm rồi nhỉ! Đội trưởng Lý có thể nhịn được có người tranh giành địa bàn với ảnh… À không! Là anh ta chủ động nhường một nửa giang sơn, chứng tỏ anh ta xem anh là anh em thật sự.” Chung Học Nho vừa cảm thán lại vừa ngạc nhiên: “Tôi chưa từng thấy Lý Toản tín nhiệm ai như vậy, anh tuyệt đối là người đầu tiên đào được Trường Thành!”
Ví dụ hơi nhảm nhí của hắn đủ để chứng minh ngạc nhiên của hắn không phải là cho có mà là cảm xúc chân thật.
Giang Hành mỉm cười, bày vẻ mặt ôn hòa vô hại theo thói quen: “Tôi và đội trưởng Lý… hợp ý.”
Mấy chữ “Đội trưởng Lý” lăn lộn trên đầu lưỡi, như hương vị triền miên không dứt, nhưng Chung Học Nho – siêu cấp thẳng nam trong cả phân cục – lại cho rằng hai người là anh em thân thiết cùng chung chí hướng.
“Đúng là duyên phận! Duyên phận giữa người với người rất kỳ diệu, không ai nói chính xác được!” Chung Học Nho vỗ đùi nói tiếp: “Lúc đầu khi vừa tới phân cục khu Đông Thành, tôi thật sự không quen được tác phong làm việc cẩu thả ở đây, ai cũng lôi tha lôi thôi không có hình tượng anh hùng nhân dân nên có. Nhất là đội trưởng Lý, khi đó tôi cho rằng ảnh đi cửa sau mới vào được Đội hình sự. Cũng đúng thôi, đội trưởng Lý từ nhỏ đã lớn lên trong Cục cảnh sát, cô nhi con liệt sĩ, cấp trên cấp dưới bao nhiêu người nể mặt cha mẹ ảnh, lại có bao nhiêu người coi ảnh là con ruột, chứng kiến ảnh lớn lên? Lúc tôi vừa vào Cục cảnh sát, đội trưởng Lý cũng vừa vào không lâu, tuổi trẻ, tâm cao khí ngạo, bừa bãi tùy ý, nói khó nghe một chút chính là tự cao tự đại, không coi ai ra gì, không có quy củ.”
“Tính tình tệ lắm, ngay cả cục trưởng Đồng cũng không áp được Lý Toản! Trực tiếp đá cửa phòng cục trưởng Đồng, vỗ bàn rống lên với cả lớn cả nhỏ, nhiều lần chọc tức cục trưởng Đồng, đơn xin nghỉ cũng soạn sẵn rồi.” Chung Học Nho nhớ lại mà bật cười: “Chúng tôi ngứa mắt lẫn nhau, ai mà ngờ tôi và Tranh Tranh lại yêu nhau, Lý Toản thành anh vợ của tôi.”
Giang Hành vừa nghe vừa tưởng tượng Lý Toản năm 20 hăng hái thế nào, y hiểu ý cười cười, lại nghe Chung Học Nho thở dài.
Giống như tất cả những kịch bản cũ rích vừa xem tập đầu đã đoán được tiến triển tập sau, sự trưởng thành của nhân vật chính nhất định phải đi kèm với khó khăn cách trở cùng máu và nước mắt, càng kiên cường cứng cỏi, càng là đau khổ không thôi.
“Sắp tới ngày đó rồi.” Chung Học Nho cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại một năm.”
Giang Hành sớm có dự đoán, y bình tĩnh hỏi: “Ngày gì?”
“Ngày giỗ.”
***
Một cái khăn mặt màu xanh ném vào lòng Giang Hành, y cúi đầu nhặt, Lý Toản hất cằm nói: “Hoàn hồn chưa?”
Giang Hành nắm lấy cổ tay Lý Toản, kéo hắn ngồi xuống ghế bên cạnh rồi lau tóc cho hắn.
Giang Hành không cợt nhả lại làm Lý Toản không quen, hắn quan sát y trong chốc lát rồi nói: “Chẳng lẽ bị trúng tà?”
Động tác lau tóc của Giang Hành khựng lại, một giây sau hơi dùng sức vò rối tóc hắn: “Bình thường anh nói nhiều lắm à?”
Lý Toản gật đầu như gặp chuyện lạ: “Rất nhiều. Tôi thường nghĩ xem có nên nuôi một con vẹt trong nhà để hát *Nhị Nhân Chuyển với anh không.”
*Nhị Nhân Chuyển
:
Một loại kịch của Trung Quốc, khi diễn, các nghệ sĩ mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, tay cầm quạt, khăn tay, vừa đi vừa múa hát.
Giang Hành bật cười: “Không phải anh sợ em cô đơn…” Y nói đến đây chợt ngừng lại, làm như không có việc gì nói lảng sang chuyện khác: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em, có rất nhiều chuyện thú vị muốn chia sẻ với em.”
Lý Toản: “Tôi biết. Cho nên thỉnh thoảng khi đang họp nhận được mấy tấm hình chó cắn nhau ngoài đường mà anh gửi tới, tôi rất nể mặt mà trả lời mấy chữ “há há há” đó thôi.”
Giang Hành: “Em không biết ba chữ “há” là lừa gạt à?”
Lý Toản suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần tới tôi sẽ gõ mười mấy chữ.”
Giang Hành: “Em đó.”
Hắn nghe thế bả vai hơi run rẩy, cầm cái khăn xanh đang lau tóc trên đầu ra, xoay người nhìn chằm chằm Giang Hành, gương mặt từ từ nhíu lại: “Tôi nói… Anh có thể đừng đột nhiên biến thành cha hiền như vậy không? Tôi không quen chơi phụ tử.”
Giang Hành: “…” Y nên giữ im lặng thì hơn.
Lý Toản bỗng nheo mắt, cúi người đến gần, Giang Hành ngửa ra né, tay trái cầm bộ quần áo che trước ngực: “Cả người đều là mồ hôi, anh đi tắm trước.”
“Đừng né.” Hai tay hắn ôm mặt Giang Hành, giữ chặt mặt y mà nhìn chằm chằm, ánh mắt y đảo tới đảo lui nhưng không nhìn thẳng hắn. Lý Toản buông tay, bỗng vỗ đùi cười ha hả: “Má! Giang Hành con mẹ nó anh muốn làm cha tôi! Bùng nổ tình thương của cha hả? Ha ha ha há há há…”
Xấu hổ cố gắng che giấu bị vạch trần, Giang Hành bất đắc dĩ: “Anh không thể có tình thương của cha sao?”
Lý Toản cười như điên không ngừng: “Không phải… Ha ha… Không phải, nhưng tôi không chơi phụ tử đâu.”
Y mặt không thay đổi nói: “Cười đi cười đi, có thể khiến em vui vẻ cũng coi như anh đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ của bạn trai.”
Lý Toản cười đủ, ôm bụng từ từ ngừng cười: “Anh thực hiện nghĩa vụ một cách hoàn hảo tuyệt đối, bạn trai tuyệt nhất ngoài anh ra không thể là ai khác… Phụt!”
Giang Hành đứng dậy, cầm cái khăn lông màu xanh quăng lên vai, mặt lạnh đi tắm.
Trong phòng tắm, y đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống tường, tay kia vuốt tóc trên trán ra sau, lộ cái tráng sáng bóng. Y rũ mắt, lông mi như cánh quạt nhỏ, tròng mắt màu xám thâm thúy không nhìn ra tâm tư.
Trong phòng, Lý Toản nghiêng người dựa vào đầu giường, rút một điếu thuốc ngậm bên mép, bao thuốc và bật lửa ném lên tủ đầu giường, hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi cầm lấy bao thuốc và bật lửa ném vào trong ngăn tủ đầu giường, sơ ý nhìn thấy “áo mưa” và chai bôi trơn còn chưa mở dưới đáy ngăn tủ.
Hắn nhướng mày, đây không phải là hắn mua.
Lý Toản cầm lên nhìn rồi “chậc” một tiếng: “Hồng nhạt, mùi dâu, lẳng cmn lơ.” Hắn ném dầu bôi trơn, nhặt “áo mưa” lên xem, không khỏi huýt sáo một tiếng: “Hơi lồi… còn thích dâu tây.”
Bình thường không nhìn ra nội tâm Giang Hành lại “tiểu công chúa” như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Lý Toản vội vàng ném đồ vật vào trong, đóng kín ngăn tủ vờ như không phát hiện rồi nằm xuống giường cầm di động, suy nghĩ một chút lại rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng gác ra sau lỗ tai, lát sau lại cảm thấy làm điều dư thừa, lại cầm xuống ngậm trong miệng.
— Sự thật thì hắn càng làm điều thừa hơn, vì Giang Hành vừa vào phòng đã rút điếu thuốc trong miệng hắn ra nói: “Đồng ý với anh, nghiêm túc cai thuốc.”
Được thôi! Bạn trai hắn không chỉ là tiểu công chúa thích dâu tây hồng nhạt và muốn làm cha hắn, mà còn chăm sóc hắn như mẹ.
Lý Toản nhún vai.
Giang Hành kéo ngăn tủ dưới cùng, ném thuốc lá vào, nhìn như không thấy thứ bên trong.
Lý Toản cảm thấy phản ứng này không đúng, quá tự nhiên.
Hết chương 103