Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 28: - Chương 28



Chương 28

NẾU ĐỔI LẠI LÀ ĐANG Ở TRONG ĐỘI, KHÔNG CHẾT CŨNG BỊ LỘT DA

Chỉ chạm mắt đúng một giây, Giản Thù nhoẻn miệng cười với anh một cái, vừa lịch sự vừa khách sáo.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Phó Thời Lẫm nhớ tới tối hôm qua, cô chỉ thoáng sửng sốt một chút rồi lập tức cười đáp: “Được thôi.”

Rất ngắn gọn, dứt khoát.

Anh cảm thấy, nụ cười của cô lúc đó, giống y như bây giờ, vô cùng giả tạo.

Mạnh Viễn vừa lén lút trở về chỗ của mình, một giọng nam trầm thấp không có chút hơi ấm nào vang lên: “Cậu đi đón mẹ xong rồi à?”

Cậu ta quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Đội trưởng Phó, em…”

Vẻ mặt người đàn ông phía sau lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác cực kỳ đè nén, áp bức.

Mạnh Viễn biết mình bị nhìn thấu rồi, cũng không bao biện quanh co nữa, lập tức đứng nghiêm chờ bị mắng.

“Viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ, trước khi tan ca nộp cho tôi.”

“Mười…” Mạnh Viễn sợ tới mức suýt rơi cằm. Hiện tại trời lạnh rồi, nếu không phải quay đêm thì muộn nhất là bảy giờ đoàn phim sẽ cho nghỉ.

Bây giờ đã là hai giờ, tức là cậu ta chỉ còn chưa đầy năm tiếng nữa thôi.

Cậu tình nguyện hít đất vài trăm cái còn hơn!

Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết, không cho phép thương lượng: “Có vấn đề gì à?”

Mạnh Viễn hô to rất khí thế: “Không có vấn đề gì ạ! Lập tức phục tùng mệnh lệnh!”

Sau đó, tất cả mọi người trong đoàn đều thấy, không biết cảnh sát Mạnh đã làm sai chuyện gì, bị đội trưởng Phó phạt viết kiểm điểm…

Lúc Giản Thù biết chuyện này, cô cũng vừa mới quay xong một cảnh phim.

Vừa xoay người đã nhìn thấy Mạnh Viễn đang ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, viết đến vò đầu bứt tai, sắp cắn nát cả đầu bút.

Giản Thù mới vừa đi được một bước đã thấy Tần Khả Khả õng à õng ẹo đi đến trước mặt Phó Thời Lẫm, giọng nũng nịu chảy nhớt ra, nói: “Đội trưởng Phó à, cảnh sát Mạnh làm sai chuyện gì vậy, dù thế nào đi nữa thì mười nghìn chữ cũng…”

Giọng Phó Thời Lẫm lạnh như băng: “Mười hai nghìn chữ.”

Mạnh Viễn ở bên kia rùng cả mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Khả Khả. Cậu ta không nhớ từ bao giờ mà quan hệ giữa mình và cô nàng này tốt đến mức cô ta có thể chạy tới cầu xin giúp cậu nữa.

“Đội trưởng Phó…”

“Đừng đừng đừng, cô Tần, coi như tôi cầu xin cô đi. Đây là quy tắc của đội chúng tôi, làm sai thì phải chịu phạt, nếu có người xin sẽ bị phạt thêm.”

Hơn nữa lần này là cậu ta nói dối để nghỉ phép, trốn việc không lý do nửa ngày. Hai chuyện này ghép vào quả thật vô cùng nghiêm trọng, đội trưởng Phó phạt cậu như vậy là khá nhẹ, cũng đã giữ thể diện cho cậu rồi.

Nếu đổi lại là đang ở trong đội, cậu ta không chết thì cũng bị lột da.

Sắc mặt Tần Khả Khả lúc đỏ lúc trắng, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ biết mở to mắt long lanh nhìn Phó Thời Lẫm, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang để bước xuống.

Nhưng Phó Thời Lẫm không thèm nhìn cô lấy một cái nào, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu trước mặt, cứ như thể vốn chẳng nhận ra sự ám chỉ của cô ta vậy. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Xung quanh vang lên tiếng cười râm ran, Tần Khả Khả vô cùng xấu hổ, chỉ có thể trừng mắt với trợ lý: “Còn không nhanh đi mua một cốc trà sữa về đây cho tôi, sắp lạnh chết rồi đây này!”

Nói xong, cô ta đi về chỗ của mình, tức tối ngồi phịch xuống.

Sao người đàn ông này không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc thế nhỉ, cứ như đầu gỗ vậy, vừa cứng vừa thẳng.

Gần đây, sự kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn cả rồi, mà anh ấy vẫn hoàn toàn không hề dao động chút nào!

Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn mình Mạnh Viễn ở lại múa bút thành văn.

Giản Thù lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh, đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cậu ta hỏi: “Viết được bao nhiêu rồi?”

“Lẽ ra còn thiếu hai nghìn chữ, nhờ phúc của Tần Khả Khả, nên giờ còn thiếu tận bốn nghìn chữ.” Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, tại tôi hại anh.”

“Câu này cô nói sai rồi, sao có thể là tại cô hại tôi được chứ. Chúng ta cùng một chiến tuyến mà, còn nói mấy lời khách sáo giáo điều thế làm gì. Hơn nữa, tôi còn nhận bao nhiêu thứ tốt từ cô rồi, những việc này cũng là chuyện nên làm thôi.”

Giản Thù mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn anh, bắt đầu từ ngày mai, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì hơn.”

Chương 28

NẾU ĐỔI LẠI LÀ ĐANG Ở TRONG ĐỘI, KHÔNG CHẾT CŨNG BỊ LỘT DA

Chỉ chạm mắt đúng một giây, Giản Thù nhoẻn miệng cười với anh một cái, vừa lịch sự vừa khách sáo.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Phó Thời Lẫm nhớ tới tối hôm qua, cô chỉ thoáng sửng sốt một chút rồi lập tức cười đáp: “Được thôi.”

Rất ngắn gọn, dứt khoát.

Anh cảm thấy, nụ cười của cô lúc đó, giống y như bây giờ, vô cùng giả tạo.

Mạnh Viễn vừa lén lút trở về chỗ của mình, một giọng nam trầm thấp không có chút hơi ấm nào vang lên: “Cậu đi đón mẹ xong rồi à?”

Cậu ta quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Đội trưởng Phó, em…”

Vẻ mặt người đàn ông phía sau lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác cực kỳ đè nén, áp bức.

Mạnh Viễn biết mình bị nhìn thấu rồi, cũng không bao biện quanh co nữa, lập tức đứng nghiêm chờ bị mắng.

“Viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ, trước khi tan ca nộp cho tôi.”

“Mười…” Mạnh Viễn sợ tới mức suýt rơi cằm. Hiện tại trời lạnh rồi, nếu không phải quay đêm thì muộn nhất là bảy giờ đoàn phim sẽ cho nghỉ.

Bây giờ đã là hai giờ, tức là cậu ta chỉ còn chưa đầy năm tiếng nữa thôi.

Cậu tình nguyện hít đất vài trăm cái còn hơn!

Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết, không cho phép thương lượng: “Có vấn đề gì à?”

Mạnh Viễn hô to rất khí thế: “Không có vấn đề gì ạ! Lập tức phục tùng mệnh lệnh!”

Sau đó, tất cả mọi người trong đoàn đều thấy, không biết cảnh sát Mạnh đã làm sai chuyện gì, bị đội trưởng Phó phạt viết kiểm điểm…

Lúc Giản Thù biết chuyện này, cô cũng vừa mới quay xong một cảnh phim.

Vừa xoay người đã nhìn thấy Mạnh Viễn đang ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, viết đến vò đầu bứt tai, sắp cắn nát cả đầu bút.

Giản Thù mới vừa đi được một bước đã thấy Tần Khả Khả õng à õng ẹo đi đến trước mặt Phó Thời Lẫm, giọng nũng nịu chảy nhớt ra, nói: “Đội trưởng Phó à, cảnh sát Mạnh làm sai chuyện gì vậy, dù thế nào đi nữa thì mười nghìn chữ cũng…”

Giọng Phó Thời Lẫm lạnh như băng: “Mười hai nghìn chữ.”

Mạnh Viễn ở bên kia rùng cả mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Khả Khả. Cậu ta không nhớ từ bao giờ mà quan hệ giữa mình và cô nàng này tốt đến mức cô ta có thể chạy tới cầu xin giúp cậu nữa.

“Đội trưởng Phó…”

“Đừng đừng đừng, cô Tần, coi như tôi cầu xin cô đi. Đây là quy tắc của đội chúng tôi, làm sai thì phải chịu phạt, nếu có người xin sẽ bị phạt thêm.”

Hơn nữa lần này là cậu ta nói dối để nghỉ phép, trốn việc không lý do nửa ngày. Hai chuyện này ghép vào quả thật vô cùng nghiêm trọng, đội trưởng Phó phạt cậu như vậy là khá nhẹ, cũng đã giữ thể diện cho cậu rồi.

Nếu đổi lại là đang ở trong đội, cậu ta không chết thì cũng bị lột da.

Sắc mặt Tần Khả Khả lúc đỏ lúc trắng, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ biết mở to mắt long lanh nhìn Phó Thời Lẫm, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang để bước xuống.

Nhưng Phó Thời Lẫm không thèm nhìn cô lấy một cái nào, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu trước mặt, cứ như thể vốn chẳng nhận ra sự ám chỉ của cô ta vậy. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Xung quanh vang lên tiếng cười râm ran, Tần Khả Khả vô cùng xấu hổ, chỉ có thể trừng mắt với trợ lý: “Còn không nhanh đi mua một cốc trà sữa về đây cho tôi, sắp lạnh chết rồi đây này!”

Nói xong, cô ta đi về chỗ của mình, tức tối ngồi phịch xuống.

Sao người đàn ông này không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc thế nhỉ, cứ như đầu gỗ vậy, vừa cứng vừa thẳng.

Gần đây, sự kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn cả rồi, mà anh ấy vẫn hoàn toàn không hề dao động chút nào!

Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn mình Mạnh Viễn ở lại múa bút thành văn.

Giản Thù lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh, đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cậu ta hỏi: “Viết được bao nhiêu rồi?”

“Lẽ ra còn thiếu hai nghìn chữ, nhờ phúc của Tần Khả Khả, nên giờ còn thiếu tận bốn nghìn chữ.” Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, tại tôi hại anh.”

“Câu này cô nói sai rồi, sao có thể là tại cô hại tôi được chứ. Chúng ta cùng một chiến tuyến mà, còn nói mấy lời khách sáo giáo điều thế làm gì. Hơn nữa, tôi còn nhận bao nhiêu thứ tốt từ cô rồi, những việc này cũng là chuyện nên làm thôi.”

Giản Thù mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn anh, bắt đầu từ ngày mai, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì hơn.”

Chương 28

NẾU ĐỔI LẠI LÀ ĐANG Ở TRONG ĐỘI, KHÔNG CHẾT CŨNG BỊ LỘT DA

Chỉ chạm mắt đúng một giây, Giản Thù nhoẻn miệng cười với anh một cái, vừa lịch sự vừa khách sáo.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Phó Thời Lẫm nhớ tới tối hôm qua, cô chỉ thoáng sửng sốt một chút rồi lập tức cười đáp: “Được thôi.”

Rất ngắn gọn, dứt khoát.

Anh cảm thấy, nụ cười của cô lúc đó, giống y như bây giờ, vô cùng giả tạo.

Mạnh Viễn vừa lén lút trở về chỗ của mình, một giọng nam trầm thấp không có chút hơi ấm nào vang lên: “Cậu đi đón mẹ xong rồi à?”

Cậu ta quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Đội trưởng Phó, em…”

Vẻ mặt người đàn ông phía sau lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác cực kỳ đè nén, áp bức.

Mạnh Viễn biết mình bị nhìn thấu rồi, cũng không bao biện quanh co nữa, lập tức đứng nghiêm chờ bị mắng.

“Viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ, trước khi tan ca nộp cho tôi.”

“Mười…” Mạnh Viễn sợ tới mức suýt rơi cằm. Hiện tại trời lạnh rồi, nếu không phải quay đêm thì muộn nhất là bảy giờ đoàn phim sẽ cho nghỉ.

Bây giờ đã là hai giờ, tức là cậu ta chỉ còn chưa đầy năm tiếng nữa thôi.

Cậu tình nguyện hít đất vài trăm cái còn hơn!

Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết, không cho phép thương lượng: “Có vấn đề gì à?”

Mạnh Viễn hô to rất khí thế: “Không có vấn đề gì ạ! Lập tức phục tùng mệnh lệnh!”

Sau đó, tất cả mọi người trong đoàn đều thấy, không biết cảnh sát Mạnh đã làm sai chuyện gì, bị đội trưởng Phó phạt viết kiểm điểm…

Lúc Giản Thù biết chuyện này, cô cũng vừa mới quay xong một cảnh phim.

Vừa xoay người đã nhìn thấy Mạnh Viễn đang ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, viết đến vò đầu bứt tai, sắp cắn nát cả đầu bút.

Giản Thù mới vừa đi được một bước đã thấy Tần Khả Khả õng à õng ẹo đi đến trước mặt Phó Thời Lẫm, giọng nũng nịu chảy nhớt ra, nói: “Đội trưởng Phó à, cảnh sát Mạnh làm sai chuyện gì vậy, dù thế nào đi nữa thì mười nghìn chữ cũng…”

Giọng Phó Thời Lẫm lạnh như băng: “Mười hai nghìn chữ.”

Mạnh Viễn ở bên kia rùng cả mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Khả Khả. Cậu ta không nhớ từ bao giờ mà quan hệ giữa mình và cô nàng này tốt đến mức cô ta có thể chạy tới cầu xin giúp cậu nữa.

“Đội trưởng Phó…”

“Đừng đừng đừng, cô Tần, coi như tôi cầu xin cô đi. Đây là quy tắc của đội chúng tôi, làm sai thì phải chịu phạt, nếu có người xin sẽ bị phạt thêm.”

Hơn nữa lần này là cậu ta nói dối để nghỉ phép, trốn việc không lý do nửa ngày. Hai chuyện này ghép vào quả thật vô cùng nghiêm trọng, đội trưởng Phó phạt cậu như vậy là khá nhẹ, cũng đã giữ thể diện cho cậu rồi.

Nếu đổi lại là đang ở trong đội, cậu ta không chết thì cũng bị lột da.

Sắc mặt Tần Khả Khả lúc đỏ lúc trắng, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ biết mở to mắt long lanh nhìn Phó Thời Lẫm, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang để bước xuống.

Nhưng Phó Thời Lẫm không thèm nhìn cô lấy một cái nào, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu trước mặt, cứ như thể vốn chẳng nhận ra sự ám chỉ của cô ta vậy. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Xung quanh vang lên tiếng cười râm ran, Tần Khả Khả vô cùng xấu hổ, chỉ có thể trừng mắt với trợ lý: “Còn không nhanh đi mua một cốc trà sữa về đây cho tôi, sắp lạnh chết rồi đây này!”

Nói xong, cô ta đi về chỗ của mình, tức tối ngồi phịch xuống.

Sao người đàn ông này không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc thế nhỉ, cứ như đầu gỗ vậy, vừa cứng vừa thẳng.

Gần đây, sự kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn cả rồi, mà anh ấy vẫn hoàn toàn không hề dao động chút nào!

Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn mình Mạnh Viễn ở lại múa bút thành văn.

Giản Thù lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh, đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cậu ta hỏi: “Viết được bao nhiêu rồi?”

“Lẽ ra còn thiếu hai nghìn chữ, nhờ phúc của Tần Khả Khả, nên giờ còn thiếu tận bốn nghìn chữ.” Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, tại tôi hại anh.”

“Câu này cô nói sai rồi, sao có thể là tại cô hại tôi được chứ. Chúng ta cùng một chiến tuyến mà, còn nói mấy lời khách sáo giáo điều thế làm gì. Hơn nữa, tôi còn nhận bao nhiêu thứ tốt từ cô rồi, những việc này cũng là chuyện nên làm thôi.”

Giản Thù mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn anh, bắt đầu từ ngày mai, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì hơn.”

Chương 28

NẾU ĐỔI LẠI LÀ ĐANG Ở TRONG ĐỘI, KHÔNG CHẾT CŨNG BỊ LỘT DA

Chỉ chạm mắt đúng một giây, Giản Thù nhoẻn miệng cười với anh một cái, vừa lịch sự vừa khách sáo.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Phó Thời Lẫm nhớ tới tối hôm qua, cô chỉ thoáng sửng sốt một chút rồi lập tức cười đáp: “Được thôi.”

Rất ngắn gọn, dứt khoát.

Anh cảm thấy, nụ cười của cô lúc đó, giống y như bây giờ, vô cùng giả tạo.

Mạnh Viễn vừa lén lút trở về chỗ của mình, một giọng nam trầm thấp không có chút hơi ấm nào vang lên: “Cậu đi đón mẹ xong rồi à?”

Cậu ta quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Đội trưởng Phó, em…”

Vẻ mặt người đàn ông phía sau lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác cực kỳ đè nén, áp bức.

Mạnh Viễn biết mình bị nhìn thấu rồi, cũng không bao biện quanh co nữa, lập tức đứng nghiêm chờ bị mắng.

“Viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ, trước khi tan ca nộp cho tôi.”

“Mười…” Mạnh Viễn sợ tới mức suýt rơi cằm. Hiện tại trời lạnh rồi, nếu không phải quay đêm thì muộn nhất là bảy giờ đoàn phim sẽ cho nghỉ.

Bây giờ đã là hai giờ, tức là cậu ta chỉ còn chưa đầy năm tiếng nữa thôi.

Cậu tình nguyện hít đất vài trăm cái còn hơn!

Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết, không cho phép thương lượng: “Có vấn đề gì à?”

Mạnh Viễn hô to rất khí thế: “Không có vấn đề gì ạ! Lập tức phục tùng mệnh lệnh!”

Sau đó, tất cả mọi người trong đoàn đều thấy, không biết cảnh sát Mạnh đã làm sai chuyện gì, bị đội trưởng Phó phạt viết kiểm điểm…

Lúc Giản Thù biết chuyện này, cô cũng vừa mới quay xong một cảnh phim.

Vừa xoay người đã nhìn thấy Mạnh Viễn đang ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, viết đến vò đầu bứt tai, sắp cắn nát cả đầu bút.

Giản Thù mới vừa đi được một bước đã thấy Tần Khả Khả õng à õng ẹo đi đến trước mặt Phó Thời Lẫm, giọng nũng nịu chảy nhớt ra, nói: “Đội trưởng Phó à, cảnh sát Mạnh làm sai chuyện gì vậy, dù thế nào đi nữa thì mười nghìn chữ cũng…”

Giọng Phó Thời Lẫm lạnh như băng: “Mười hai nghìn chữ.”

Mạnh Viễn ở bên kia rùng cả mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Khả Khả. Cậu ta không nhớ từ bao giờ mà quan hệ giữa mình và cô nàng này tốt đến mức cô ta có thể chạy tới cầu xin giúp cậu nữa.

“Đội trưởng Phó…”

“Đừng đừng đừng, cô Tần, coi như tôi cầu xin cô đi. Đây là quy tắc của đội chúng tôi, làm sai thì phải chịu phạt, nếu có người xin sẽ bị phạt thêm.”

Hơn nữa lần này là cậu ta nói dối để nghỉ phép, trốn việc không lý do nửa ngày. Hai chuyện này ghép vào quả thật vô cùng nghiêm trọng, đội trưởng Phó phạt cậu như vậy là khá nhẹ, cũng đã giữ thể diện cho cậu rồi.

Nếu đổi lại là đang ở trong đội, cậu ta không chết thì cũng bị lột da.

Sắc mặt Tần Khả Khả lúc đỏ lúc trắng, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ biết mở to mắt long lanh nhìn Phó Thời Lẫm, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang để bước xuống.

Nhưng Phó Thời Lẫm không thèm nhìn cô lấy một cái nào, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu trước mặt, cứ như thể vốn chẳng nhận ra sự ám chỉ của cô ta vậy. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Xung quanh vang lên tiếng cười râm ran, Tần Khả Khả vô cùng xấu hổ, chỉ có thể trừng mắt với trợ lý: “Còn không nhanh đi mua một cốc trà sữa về đây cho tôi, sắp lạnh chết rồi đây này!”

Nói xong, cô ta đi về chỗ của mình, tức tối ngồi phịch xuống.

Sao người đàn ông này không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc thế nhỉ, cứ như đầu gỗ vậy, vừa cứng vừa thẳng.

Gần đây, sự kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn cả rồi, mà anh ấy vẫn hoàn toàn không hề dao động chút nào!

Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn mình Mạnh Viễn ở lại múa bút thành văn.

Giản Thù lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh, đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cậu ta hỏi: “Viết được bao nhiêu rồi?”

“Lẽ ra còn thiếu hai nghìn chữ, nhờ phúc của Tần Khả Khả, nên giờ còn thiếu tận bốn nghìn chữ.” Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, tại tôi hại anh.”

“Câu này cô nói sai rồi, sao có thể là tại cô hại tôi được chứ. Chúng ta cùng một chiến tuyến mà, còn nói mấy lời khách sáo giáo điều thế làm gì. Hơn nữa, tôi còn nhận bao nhiêu thứ tốt từ cô rồi, những việc này cũng là chuyện nên làm thôi.”

Giản Thù mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn anh, bắt đầu từ ngày mai, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.