Xế chiều, lão Trịnh đến rồi đi, quyết định hợp đồng, đưa kịch bản, hắn chỉ kịp động viên Thiệu Liên vài câu đã vội cầm hợp đồng chạy đi.
Bên biên kịch hối gấp, mười ngày sau đã bắt đầu bấm máy, hắn còn phải chạy sang bên kia bàn bạc hợp đồng.
Lão Trịnh vừa đi, Thiệu Liên đã vội vã mở kịch bản ra xem, đây là nhân vật đầu tiên cậu giành được bằng thực lực đấy.
Không dựa vào độ nổi tiếng, cũng không dựa vào tiền!
Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao đạo diễn cho cậu qua, còn đổi cả nhân vật.
Hừm….có lẽ do cậu có tiềm năng đó!
Chắc chắn là vậy, 500 năm tu luyện của cậu không uổng phí mà!
Kịch bản không dài, khoảng năm mươi đến sau mươi ngàn chữ, chưa bao lâu đã xem xong.
Thiệu Liên nhìn lời thoại được mình tô dạ quan, vẫn cảm thấy không đủ, cho nên cầm bút đỏ, háo hức khoanh tròn.
Vui buồn của vịt không giống con người, cậu phải hình dung từng chữ.
“ting.”
Điện thoại trên bàn reo lên, Thiệu Liên không để ý đến nó.
Cậu nằm trên bàn ăn, nắm bút nghiêm túc khoanh tròn vẽ vời.
Sau một lát, một chuỗi “ting” “ting” vang lên.
Đến tận khi không nhịn được lòng tò mò mở Wechat lên, nhóm chat chủ biệt thự bên núi đã có hơn ba mươi tin nhắn chưa đọc, còn một dòng tag tên đỏ rực.
Kỳ lạ, cậu tham gia nhóm chat này nửa năm hơn, ngoại trừ hai ba thông báo thỉnh thoảng xuất hiện của ban quản lý tài sản ra, nhóm chat này chưa bao giờ sôi động đến thế.
Vào group chat, nhìn tin nhắn tag tên mình kia, Thiệu Liên xém chút nữa đã làm rớt điện thoại…
Tìm vịt.
@All, có chủ hộ mất một con vịt, cơ thể to mập, ăn khỏe ngủ ngon (hình), nếu có thấy xin hãy liên lạc với Tiểu Vương phòng Đánh mất tài sản, điện thoại: 88xxxxxxxx, người đánh mất sẽ hậu tạ.
[Hình][Hình]
Hai tấm hình, tấm đầu tiên là một con vịt chôn đầu trong chén, ăn quên mình.
Tấm còn lại cũng là con vịt kia, nó ngồi trên bàn ăn, nhắm mắt ngủ, bên cạnh còn có một bình hoa cúc vàng, một đóa hoa trùng hợp rũ xuống đầu vịt.
Giống như ai đó cố tình đặt lên.
Chụp hồi nào??
Thiệu Liên trợn mắt, tiện tay lưu hai tấm hình về máy.
Tin nhắn vẫn tăng đều đặn, hình như mọi người đang rất rảnh rỗi.
Nhà số 5: Đã nghe, đáng yêu quá.
Nhà số 8: Trời ơi, tôi cũng muốn nuôi vịt.
Nhà số 3: Tìm được rồi bán cho tôi được không! Bao nhiêu cũng được!!!!
Nhà số 10: Đẹp quá, mua ở đâu vậy? Con gái tôi cứ đòi một con.
…
Tất cả mọi người đều khen cậu đẹp, Thiệu Liên không hề thấy ngại.
Cậu vốn đã là cậu vịt đẹp nhất khỏe mạnh nhất.
Ngón tay rục rịch, muốn nhắn lại một câu: Chụp không đẹp lắm, vịt thật nhìn đẹp hơn.
Trong lúc do dự, mọi người chuyển chủ đề tán dóc từ vịt sang thú cưng nhà mình, thậm chí còn gửi cả hình vào.
Bỗng nhiên, Thiệu Liên lanh mắt phát hiện một tin nhắn đặc biệt giữa một rừng hình thú cưng.
Nhà số 1: @Nhà số 3 không bán.
Nhà số 1, không phải là nhà của ảnh đế bên cạnh hả?
Nhìn kỹ lại, ảnh đại diện của nhà số 1 chính là con vịt trong tin tìm vịt khi nãy.
Con vịt đội cúc vàng.
Thiệu Liên: Đột nhiên cảm động quá, anh ta tinh mắt thật, chụp hình cũng đẹp.
Tuy không đẹp bằng ngoài đời nhưng cũng lột tả được 80% vẻ đẹp của cậu rồi, nói thật, còn đẹp hơn cả ava Wechat của cậu nữa á!
Hình Wechat của cậu cũng là ảnh chụp bản thể, do anh ngỗng chụp cho lúc xuống núi sáu năm trước, cậu chưa thay avatar bao giờ.
Tự nhiên muốn đổi quá….
Trong lúc Thiệu Liên đau đáu có nên đổi hình hay không, nếu đổi thì chọn tấm một hay tấm hai thì người chụp hai tấm hình, Bùi Thâm đã đi sáu vòng trong rừng mơ hạnh.
Hoàng hôn sắp đến, rừng hoa mơ hạnh không đủ sáng, Bùi Thâm đi rất chậm, ánh mắt cũng chậm rãi nhìn khắp nơi, giống như máy dò tìm mà quét qua từng xó xỉnh.
Ngày đầu nhặt được Đại Bạch, hắn đã vào nhóm chat hỏi qua, nó không phải thú cưng của ai, cũng không có nhà nào làm xổng vịt, con vịt này bỗng nhiên xuất hiện, ăn cơm nhà hắn, ngồi bồn cầu nhà hắn.
Hắn cứ nghĩ, hai bên đã bắt đầu bước vào mối quan hệ nuôi và được nuôi.
Không ngờ, mới ba ngày, con vịt đã mất tăm, đột ngột như khi nó đến.
Cơm nhà hắn không ngon hay bồn cầu quá lạnh, chán nhanh như vậy ư?
Bùi Thâm nghĩ không ra.
Trời rất nhanh đã tối hẳn, đèn đường rải rác sáng lên, bên trong khu rừng hạnh mơ yên tĩnh, chỉ có tiếng thông báo tin nhắn ting ting phát ra từ điện thoại.
Bùi Thâm trầm mặt, hắn ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn về nơi sâu nhất trong rừng hoa, khu rừng này giống như chỉ có một mình sinh vật sống là hắn, hoàn toàn không có hơi thở nào khác.
Buổi đêm tháng tư, gió thổi qua còn mang theo hơi lạnh, trông rất đáng sợ dưới tiết trời tối đen.
Bùi Thâm:…
Không tìm nữa!
Đi thì đi đi, một con vịt thôi mà.
Ngày mai hắn sẽ đi mua mười tám con khác, con nào cũng bớt lo hơn nó, ngoan hơn, sờ cũng sướng hơn, cũng không bắt hắn chạy đi tìm khi trời tối mịt!
Chân hắn chuyển hướng, bước nhanh về đường xe chạy dưới ánh đèn đường, chỉ cần đi thêm khoảng bốn mươi đến năm mươi mét theo con đường này là có thể về biệt thự.
Bùi Thâm đi rất nhanh, mặt mày căng cứng, hoa mơ hạnh hai bên như chiếc bẫy đã giăng sẵn từ lâu, màn đêm dày đặc từng bước ép sát vào chính giữa, không gian sinh tồn càng lúc càng nhỏ, ôxy cũng càng ngày càng ít.
Hắn không có sợ bóng tối, hắn đang giận con vịt kia thôi.
Đúng vậy, chỉ là giận thôi!
Bùi Thâm vừa đi vừa nhủ thầm.
Đến tận khi đi qua một khúc cua, một dãy biệt thự xuất hiện, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, cảm giác dồn nén của bóng tối mới dần tản đi, hơi thở cũng bình ổn trở lại.
Bùi Thâm: Được rồi, hắn không quạu như khi nãy nữa.
Ai bảo hắn là một người rộng lượng.
Căn biệt thự sáng đèn trước mặt hắn, là hàng xóm của hắn.
Vừa nghĩ đến hàng xóm, cơ thể tr@n truồng đắm mình trong ban mai hắn vô tình nhìn thấy sáng nay lại xuất hiện.
Nhìn thoáng qua nhà hàng xóm, Bùi Thâm đẩy cửa vào nhà mình, cầm điện thoại lướt ngược lên trong nhóm chay, thuận tay từ chối mấy chủ nhà muốn mua vịt.
Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, hắn lại lướt tin nhắn một lần nữa.
Không thấy hàng xóm của hắn – nhà số 2 trả lời, ở gần như vậy, chỉ cần đứng trên sân thượng là có thể nhìn thấy sân nhà hắn, mà vịt của hắn rất thích bơi trong hồ bơi ngoài sân.
Cậu ta là người có khả năng gặp vịt của hắn cao nhất.
Tại sao không trả lời?
Chẳng lẽ đang giấu giếm gì đó?
Hay tính tình lạnh lùng?
Hay là….có tật giật mình.
Đủ mọi suy nghĩ lởn vởn trong đầu hắn, Bùi Thâm quyết định tự đi sang hỏi thăm.
Ra khỏi nhà, đi qua một cây cầu vòm, hắn đã đến sân nhà hàng xóm.
Ngoài đường có đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp trong nhà cũng chui ra khỏi cửa, đủ để Bùi Thâm thấy rõ khung cảnh trong sân.
Cửa hàng rào mở rộng, đá xếp thành đường, và — một sân đầy rau củ, rất nhiều loại khác nhau, cảnh xanh, hành, hoa tiêu, cà….còn có mấy loại rau hắn không nhìn ra.
Nói chung, rất có cảm giác….xưa cũ.
Hoàn toàn không tưởng tượng được, chủ nhân của nó là cậu trai trẻ thời thượng đến mức có thể tr@n truồng tắm nắng..