Vốn có thể nhận được tình yêu, cứ như vậy bị cô làm lỡ mất. Tô Hồng Tụ tự hỏi mình, có hối hận không? Cô cười khổ, có lẽ cô không nên suy nghĩ về những thứ không thuộc về cô. Không phải của mình, có cưỡng cầu cũng không thể, huống chi, khiến cô vì yêu mà bỏ đi tôn nghiêm, cô phát hiện mình không làm được.
Mặc dù cô nghèo khó, nhưng cũng có tôn nghiêm của mình.
Một lần nữa tìm việc làm, thật khó khăn. Cô đã gửi đi rất nhiều sơ yếu lý lịch, đều là bặt vô âm tín ( không có trả lời), hoặc được người ta gọi đi phỏng vấn nhưng cô lại không trả lời được câu hỏi của họ. Ví dụ như người ta sẽ hỏi cô tại sao muốn rời đi công ty DMC có đãi ngộ tốt như vậy, hay người ta sẽ hỏi tại sao một nhân viên kế toán lại trở thành thư ký của Tổng giám đốc đây?
Sau nhiều phen trắc trở, Tô Hồng Tụ phát hiện làm người không thể thật thà quá, một số việc sẽ khiến cho người khác nghi ngờ kinh nghiệm làm việc của mình thì không cần viết ra, nếu không nhất định sẽ bị hỏi đến mức há hốc mồm cứng lưỡi không trả lời được. Vì vậy cô liền sửa đổi sơ yếu lý lịch, giấu giếm kinh nghiệm chân thật, chỉ viết cô ở DMC làm nhân viên kế toán. Nhưng cô không phải một người biết nói dối, ánh mắt người phỏng vấn nhìn cô chằm chằm giống như ngọn đuốc vậy, khiến cô hoảng hồn, người ta nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng bắt đầu sinh ra không tin tưởng rồi.
Sau mấy phen như thế, Tô Hồng Tụ dứt khoát không viết việc cô từng làm ở DMC nữa, trên sơ yếu lý lịch viết cô nhàn rỗi ở nhà mấy tháng. Ai ngờ làm vậy ít đi rất nhiều phiền toái, hiện tại Tô Hồng Tụ đã bụng đói ăn quàng, tìm được một công việc liền nguyện ý đi làm, vì vậy rất nhanh cô quyết định làm việc ở một công ty nhỏ.
Công ty này có khoảng năm mươi sáu mươi người, giàm đốc là một Hoa kiều, ở nước ngoài có chút tài sản, nghe đâu còn có bằng MBA, vì vậy trở về quê hương bắt đầu gây dựng sự nghiệp .
Tô Hồng Tụ đến công ty này làm việc phát hiện lượng công việc bên này cũng không lớn, phòng tài vụ có hai người, công việc không tính nặng nhưng cũng không tính nhàn dỗi, giám đốc nhìn qua là ngồi không mà hưởng nhưng tính cách coi như thân thiết hòa ái, đồng nghiệp xung quanh chất phác dễ dàng thân cận.
Tô Hồng Tụ cảm thấy, có lẽ cô thích hợp với một công ty như vậy hơn, cô cảm giác tương đối có tình cảm với công ty này. Còn công ty của Mạnh Tư Thành, đối với cô mà nói, có chút quá mức lạnh lẽo đi!
Tiền lương của công ty này tất nhiên không bằng lúc cô làm ở DMC, nhưng so với công ty trước Tô Hồng Tụ làm thì cũng không kém. Vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu hài lòng đối với cuộc sống hiện tại của cô, có thể tự dựa vào bản lĩnh của mình để tìm được công việc, giám đốc sẽ không suốt ngày mắng chửi người, đồng nghiệp sẽ không lạnh lẽo khách khí, mặc dù công việc bận rộn, nhưng trôi qua coi như thú vị. Đối với Tô Hồng Tụ mà nói, hạnh phúc lớn nhất có lẽ chính là sau khi tan việc lúc lên xe buýt có thể chiếm được một chỗ ngồi, Chủ nhật đi dạo siêu thị có thể mua được trái cây và rau củ với giá đặc biệt ưu đãi.
Dĩ nhiên thỉnh thoảng sau một ngày bận rộn buổi tối lúc nằm ở trên giường, cô sẽ nghĩ về khoảng thời gian cô và người kia ở chung một chỗ, dáng vẻ anh chau mày, bộ dạng anh nổi giận, bộ dạng anh cười dịu dàng, hiện lên ở trước mặt cô.
Nhớ lại rất nhiều điều ở trong lòng, một khi hồi tưởng thì càng không thể dừng lại, bao nhiêu đêm cô không ngủ được, trợn tròn mắt nhìn bóng đêm đến khi trời sáng.
Có lúc nhớ tới bộ dáng dịu dàng của anh, cô sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng có lúc nhớ tới lời nói của anh hôm đó, nước mắt cô sẽ không tự chủ được chảy xuống. Có lẽ anh nói đúng đúng, cô thật sự là một người quá mức thực dụng, bởi vì anh nói ra chuyện khiến cô cảm thấy xấu hổ, nên cô mới phản ứng kịch liệt như vậy?
Chùm chăn rơi lệ vì loại chuyện như vậy, cũng chỉ có lúc tối thôi, đến sáng, Tô Hồng Tụ sẽ dùng nước lạnh rửa mặt, nghiêm túc dọn dẹp tâm trạng của cô, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đi làm.
Cô sẽ mỉm cười đối với người khác, nghiêm túc tỉ mỉ đối với công việc, sau đó ngày Chủ nhật sẽ gọi điện thoại cho mẹ, dùng chiếc điện thoại cổ của cô. Hướng về phía bên đầu điện thoại kia cười với mẹ, kể những chuyện vui, kể cho bà biết cô rất tốt, để cho bà yên tâm.
Cúp điện thoại, cô sẽ ngồi thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại di động cũ kỹ của mình, có lẽ những thứ quá mức xa xỉ và tốt đẹp luôn đến vội vã mà đi cũng vội vã, cuối cùng ở lại cùng cô có lẽ chính là chiếc điện thoại di động cũ này!
Nhưng dần dần cô phát hiện cuộc sống yên tĩnh của cô xuất hiện một phiền não nho nhỏ.
Bây giờ cô và Tôn Kiến Nghiệp đã chính thức chia tay, lúc ấy mặc dù mẹ cô rất tâm lý không hỏi nguyên nhân, nhưng ở trong điện thoại vẫn thường xuyên ám hiệu Tô Hồng Tụ, muốn Tô Hồng Tụ chú ý bên cạnh có đối tượng thích hợp hay không, nếu không thì bất đắc dĩ đi tìm bạn học nhờ giúp đỡ giới thiệu một chút ….
Tô Hồng Tụ rất lúng túng, bên cạnh cô vẫn không có thí sinh nào thích hợp, không phải nhỏ tuổi hơn cô thì chính là người ta đã sớm kết hôn rồi.
Phiền não này còn không có biện pháp giải quyết thì Tô Hồng Tụ bắt đầu có một lo lắng khác, đó chính là giám đốc của cô.
Giám đốc của cô tên gọi Đinh Minh, đã hơn bốn mươi tuổi, đã ly dị, có một đứa con sống với vợ trước ở nước ngoài. Mặc dù Tô Hồng Tụ có chút chậm lụt nhưng cũng không ngốc, lại nói dầu gì cô cũng từng làm thư ký ở công ty lớn, những chuyện tương tự đã từng gặp qua. Cô phát hiện có một chút chi tiết mờ ám khi cô và Đinh Minh nói chuyện, có lẽ ông chủ này đối với cô có ý tứ?
Làm một nữ thanh niên lớn tuổi, lúc Tô Hồng Tụ nghĩ tới khả năng này thì sợ hết hồn, nhưng sau lại chú ý nhìn một chút ánh mắt và động tác của Đinh Minh, càng ngày càng cảm thấy, suy đoán của cô là đúng!
Phiền não của Tô Hồng Tụ rất nhanh liền bị người kế toán cùng làm nhận ra, người kế toán kia họ Mao, mọi người đặt nick name cho cô ấy là Miêu Miêu. Tuổi của Miêu Miêu và Tô Hồng Tụ cũng xấp xỉ nhau, đã là mẹ của một đứa bé ba tuổi, nói chuyện ngắn gọn, là người rất có chủ kiến.
Cô ấy rất trực tiếp đưa ra đề nghị cho Tô Hồng Tụ: Cô tuổi cũng không nhỏ nữa, hiện tại cô nghĩ muốn tìm một người bằng tuổi sợ rằng không được, đàn ông đến tuổi này coi như còn lại mấy người chỉ sợ cũng có vấn đề bị người khác không chọn nên còn dư lại thôi! Đinh tổng của chúng ta mặc dù diện mạo bình thường nhưng nhìn tổng thể coi như đáng tin, mấu chốt nhất là điều kiện kinh tế cũng không tệ, người ta nếu như muốn tìm một cô gái chừng hai mươi cũng không khó, nhưng lại có ý với cô tìm coi như đủ mặt mũi rồi.
Miêu Miêu phân tích một phen, kết luận chính là: Tiến lên đi, đừng do dự, do dự nữa cẩn thận không có mối nào tốt hơn đâu.
Tô Hồng Tụ một phen giãy giụa ở trong lòng, không nhịn được so sánh Đinh Minh và Mạnh Tư Thành, sau một hồi so sánh mới phát hiện Mạnh Tư Thành trừ tính tình ra quả thực chiếm ưu thế tuyệt đối . So sánh xong cô cắn môi tự hỏi mình, cô đang làm gì vậy, sao lại nghĩ tới anh đây? Không thể si tâm vọng tưởng!
Anh và cô, sợ rằng đã là người dưng rồi.
Tô Hồng Tụ gọi điện thoại cho mẹ, nói bóng nói gió hỏi nếu như cô tìm một người có số tuổi hơi lớn một chút mẹ có ý kiến gì không, ai ngờ mẹ cô phản ứng kịch liệt, nói Hồng Tụ ngàn vạn lần không được tìm người lớn tuổi, mặc kệ đối phương điều kiện như thế nào, nếu như tuổi lớn hơn nhiều, đến lúc đối phương già rồi nhất định cô sẽ phải chịu khổ. Cuối cùng mẹ cô còn mang bản thân ra làm ví dụ, nói cô xem cũng vì ba cô mất sớm, nên bà mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, liên lụy cô từ nhỏ cũng phải chịu khổ theo.
Cuối cùng, mẹ Tô giải quyết dứt khoát cho cô một phạm vi, nói lớn nhất không thể lớn hơn cô năm tuổi.
Tô Hồng Tụ buồn cười, cũng không dám nhắc tới chuyện tổng giám đốc công ty cô, chỉ nói đồng nghiệp đưa ra đề nghị như vậy nên cô mới thuận miệng hỏi một chút, lúc này mới trấn an được tâm trạng thấp thỏm lo lắng của mẹ cô xuống.
Cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ thở dài, xem ra Đinh Minh và cô không có duyên phận rồi! Nhưng nghĩ tới điểm này, không biết vì sao trong nội tâm của Tô Hồng Tụ lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu như mẹ cô đồng ý cho cô tìm một người như Đinh Minh, vậy mới gọi là làm khó cô !
Ngày lại tiếp tục trôi qua, rất nhanh cô đã làm việc ở công ty mới được một tháng, vì công ty này nhân viên không nhiều, bình thường cơ hội cô tiếp xúc với Đinh Minh cũng nhiều, vì vậy cũng quen với ông ta hơn.
Có lúc, giờ tan việc Đinh Minh sẽ đi ngang qua bến xe buýt Tô Hồng Tụ đang chờ, nói muốn đưa cô về nhà.
Lúc ấy Tô Hồng Tụ ngẩn raDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, không biết làm sao lại nhớ tới Mạnh Tư Thành. Khi đó, anh cũng như vậy muốn đưa cô về nhà! Nhưng, đều là đưa cô về nhà, còn có ai, còn có người nào, có thể khiến cho tim gan cô run sợ thấp thỏm lo lắng, rồi lại kìm lòng không được muốn được gần người đó hơn một chút đây?
Trên đời này còn có người nào có thể làm cho cô có bộ dạng khẩn trương lo lắng đây ?
Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ từ chối Đinh Minh tốt tính rồi, lúc này cô đã biết, thì ra đàn ông làm như vậy đều có mục đíchDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn. Nhưng đều cùng làm như vậy, nhưng bởi vì muốn lấy lòng người con gái trong lòng, mục này sẽ chia làm hai loại bị ghét và bị mong đợi.
Nhưng Đinh Minh vẫn kiên trì, cười ha hả, nhìn Tô Hồng Tụ nói: “Thật ra thuận đường, tiểu Tô như thế nào không cho tôi chút mặt mũi này đây?”
Tô Hồng Tụ nghe giọng nói kia mang theo khẩu âm phương Nam gọi tiểu Tô, cảm giác cô giống như khối bánh ngọt bị người ta đặt trong tay, nhìn mọi người đang đứng xung quanh, khó tránh khỏi tự nhiên sẽ gặp mấy người cùng công ty, bị người ta nhìn thấy cô và ông chủ ở chỗ này giằng co xác thực không tốt lắm.
Cô bất đắc dĩ thở dài, giống như đầu hàng ngồi lên xe của Đinh Minh.
Đinh Minh lái xe rất nhuần nhuyễn, đánh tay lái linh hoạt ổn định, khi ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìn trên tay ông ta thì lại không nhịn được nhớ tới tay của Mạnh Tư Thành.
Tay của Mạnh Tư Thành khi lái xe cũng rất linh hoạt thuần thục, so với tay của Đinh Minh , ngón tay của Mạnh Tư Thành thon dài chỉnh tề hơn một chút.
Đinh Minh giương mắt vừa đúng nhìn thấy Tô Hồng Tụ đang ngắm tay của ông ta, không khỏi cười híp mắt hỏi: “Tiểu Tô sao vậy?”
Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói không có gì.
Tại sao đã qua hơn một tháng, cô vẫn không thể quên anh đây? Cô cố gắng tự nói với mình, chỉ cần thời gian, đợi một thời gian, nhất định cô có thể quên được anh.
************************
Đinh Minh kể từ lần đó đưa được Tô Hồng Tụ về, sau đó thường xuyên xuất hiện. Tô Hồng Tụ phát hiện loại vấn đề này có một lần thì sẽ có lần thứ hai, có lần hai, thì lần thứ ba và bốn cũng không xa, huống chi Tô Hồng Tụ không biết từ chối người khác như thế nào.
Đời này xem ra lúc cô không co rúm lại và hèn nhát, có lẽ chỉ có hai lần đi! Hai lần này, đều bởi vì Mạnh Tư Thành.
Có lẽ qua mấy lần như vậy, Đinh Minh thấy đã đủ chín, nói muốn xuống xe đưa Tô Hồng Tụ về. Tô Hồng Tụ muốn từ chối, nhưng hiển nhiên lời từ chối của cô vẫn không có ảnh hưởng gì.
Ánh trăng mông lung, đèn đường mở ảo như cũ, gió lạnh mùa đông thỉnh thoảng thổi qua, lạnh lẽo vô cùng.
Cũng chính là ở nơi này, hơn một tháng trước, cô hung hăng cắn Mạnh Tư Thành một hớp, cắn lưỡi của anh.
Sau đó rất nhiều lần, cô thường xuyên nghi ngờ, ngày đó buổi tối người kia chính là cô sao? Cô có thể ở trước mặt Mạnh Tư Thành hoàn mỹ biểu hiện ra sự tỉnh táo và kiên định của mình? Cô cười bất đắc dĩ, lần đầu tiên phát hiện năng lực tiềm ẩn của cô thật lớn vô cùng.
Đinh Minh nhìn cô gái tối hôm nay có chút mất hồn, trong lòng cảm giác không xác định lại xuất hiện.
Thật ra mặc dù ông ta hơi lớn tuổi, nhưng chỉ cần ngoắc tay một cái, những cô gái trẻ như hoa như ngọc cũng sẽ có, nhưng ông ta ở nước ngoài ngây người mấy năm, cái gì đều nhìn thấu. Hiện tại chỉ thích kiểu cô gái nhìn rất hiền lương thục đức này, dạng cô gái như vậy, có thể trở thành một người vợ hiền nội trợ rất tốt, giúp ông ta xử lý tất cả chuyện trong nhà, khiến ông ta không phải buồn phiền chuyện ở nhà nữa!
Trải qua quan sát, đương nhiên ông ta cũng phát hiện ra những ưu điểm khác của Tô Hồng TụDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, vì vậy càng thêm cảm thấy đây là một cô gái tốt so với những cô gái Trung Quốc hiện đại đã thiếu xót rất nhiều phẩm đức truyền thống tốt đẹp.
Ông ta nhìn anh trăng có chút thê lương ở trên trời, đột nhiên cảm thấy đây là một buổi tối xinh đẹp, mà ở một buổi tối xinh đẹp như vậy, ông ta có phải nên làm một chút chuyện lãng mạn hay không?
Nhìn lại cô gái đang cúi đầu đi bên cạnh, ông ta do dự một chút, vươn tay, muốn nắm tay của côDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn.
Tô Hồng Tụ đang chìm trong hồi ức, chợt bên cạnh đưa ra một cái tay cầm tay của cô, cô sửng sốt, dừng bước lại kinh ngạc nhìn Đinh Minh.
Đinh Minh cười rất hòa ái nói: “Tiểu Tô, hôm nay rất lạnh, tay của em thật lạnh.”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc há miệng ra, đúng vậy, tay của cô hơi lạnh, mà tay của Đinh Minh đưa qua, thật dầy khô ráo mà ấm áp. Nhưng, đây cũng không phải lý do để ông ta cẩm tay cô chứ?
Cô theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng đó là tay của đàn ông, rất hữu lực, cứ cầm tay cô như vậy, căn bản không muốn buông ra.
Tô Hồng Tụ cắn môi, hơi khó nói: “Đinh tổng, ngài buông tay tôi ra đi, tôi không sợ lạnh.”
Đinh Minh cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, dịu dàng cười nói: “Tiểu Tô, em quá khách khí rồi! Gọi Đinh tổng xa cách quáDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn, trực tiếp gọi tôi Đinh Minh là được, hoặc gọi Minh thì càng tốt.”
Tác giả có lời muốn nóiDiễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn: chú thích:
1. Về giai đoạn tìm việc kia, không cẩn thận viết hơi nhiều, nhưng căn bản là kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của bản thân a! Nếu như không phải là một người rất am hiểu nói dối, viết những thứ nhằm tăng gạch thêm ngói tốt nhất không cần viết, nếu không sau khi qua cửa sàng lọc chọn sơ yếu lý lịch, lúc phỏng vấn sẽ rất lúng túng.
2. Tô Hồng Tụ làm sao có thể đấu thắng được Đinh Minh hồ ly hiển nhiên sắc tâm đang giơ lên đây? Lúc này, anh hùng cứu mỹ nhân muốn lên sàn đi?