Eden không ngừng chuyển động trên chiếc giường bệnh khi nàng nhớ lại những giả thiết ngây thơ của mình. Aristide đã đưa nàng đến Hy Lạp ngay sau đám cưới, giới thiệu nàng với gia đình của mình, những con người tuyệt vời đã chấp nhận nàng mà không có chút băn khoăn.
Nhưng câu chuyện hôn nhân cổ tích đã chấm dứt ở đó, bởi nàng cảm thấy chồng nàng yêu nàng ngày một ít đi. Anh vẫn dành phần lớn thời gian ở New York, nhưng giờ nàng như cách xa anh cả một đại dương. Anh giữ liên lạc thường xuyên, nhưng điều đó không thể lấp đầy nỗi trống trải trong trái tim nàng.
Lúc đầu, do bị ốm nghén nên nàng đã không đi với anh, nhưng sau đó, khi cái thai đã lớn hơn, anh nói rằng anh không muốn nàng cảm thấy khó chịu khi phải trải qua cả một chuyến bay dài như thế. Sau khi sinh, nàng quyết định sẽ nuôi con bằng sữa mẹ, điều đó có nghĩa là nàng không thể đi đâu mà không mang nhóc Theo đi cùng, và Aristide lại cho rằng một đứa trẻ còn bé thì không nên đi một chuyến bay dài đến Mĩ.
Cùng với sự chia cách giữa anh và nàng, Kassandra đã bước vào cuộc sống của nàng.
Kassandra và Aristide lớn lên cùng nhau và sau đó, người phụ nữ Hy Lạp xinh đẹp này đã bắt đầu làm việc cho công ty của anh. Cô là trợ lý cá nhân của anh trong vòng năm năm qua. Trong khoảng thời gian yêu đương của Eden và Aristide, Kassandra đã lờ đi sự tồn tại của Eden, nhưng điều đó đã kết thúc gần như ngay sau cuộc hôn nhân của nàng. Lúc đó, Eden đã không nhận ra sự thay đổi này.
Nhưng khi nghĩ lại, nàng có thể thấy rằng Kassandra đã bắt đầu giở những thủ đoạn tinh vi để làm giảm sự tự tin của Eden cũng như thời gian của Aristide dành cho nàng từ rất sớm.
Khi Eden bắt đầu nghi ngờ thủ đoạn của cô ta, nàng tự thuyết phục bản thân rằng mình đang tưởng tượng ra sự ác ý của người phụ nữ ấy thôi. Tất cả mọi người đều yêu quý Kassandra. Gia đình nàng. Cả những người đã làm việc với Aristide nữa.
Và Kassandra đã đối xử với Eden với vẻ bề ngoài tốt tới mức nàng đã mất gần một năm để nhận ra sự can thiệp của người phụ nữ Hy Lạp ấy trong cuộc hôn nhân của nàng. Thậm chí sau đó, nàng đã không biết phải làm gì trong tình huống ấy. Nàng không muốn đảo ngược mối quan hệ với Aristide, nhưng khi càng bị thuyết phục rằng chồng nàng kết hôn với nàng chỉ đơn giản là vì lợi ích của con trai họ thì nàng càng nhận thấy rõ âm mưu ngấm ngầm của Kassandra.
Tất cả bắt đầu từ New York khi Eden lần đầu phàn nàn về Kassandra. Cay đắng và không thể nào phát tác được. Lúc đó nàng nhận ra nàng thực sự là một kẻ ngốc khi kìm nén quá lâu và không nói bất cứ điều gì. Sự bất bình của nàng đã bị Aristide lờ đi vì anh nghĩ vợ mình bị mất trí.
Anh tin tưởng cô trợ lý của anh. Tại sao lại không cơ chứ? Thời gian anh quen biết cô dài hơn nhiều so với thời gian quen vợ mình và cô cũng chưa bao giờ thể hiện mình là một người xảo quyệt cả.
Nhưng Eden không thể chịu đựng âm mưu của Kassandra được nữa khi cô ta đã sắp xếp để phá hỏng kế hoạch tham dự buổi biểu diễn ở Broadway của họ. Kassandra đã chuyển một buổi họp vào buổi tối và Aristide muốn Eden hủy bỏ buổi xem kịch đó.
Nàng giận tím gan và không chịu và thế là họ đã có tranh cãi kịch liệt nhất từ trước tới giờ. Nàng cáo buộc anh đã yêu người phụ nữ khác. Anh nói Eden vừa trẻ con vừa ích kỷ khi thẳng thừng phản đối việc mang theo cả Kassandra đi xem vở kịch. Eden phản đối việc anh muốn làm lành bằng cách thay đổi cách sắp xếp chỗ ngồi để thêm người nữa đi cùng và thế là nàng đã ở lại trong khách sạn thay vì đi cùng họ.
Sáng hôm sau, trong khi họ đã lái xe lên phía Bắc để giải tỏa áp lực trong công việc nhân dịp cuối tuần thì Eden lại thể hiện sự bất bình của mình. Aristide đã bác bỏ những lời phàn nàn ấy vì anh cho rằng chúng thật lố bịch. Anh không cho rằng những lời nói ấy là nghiêm túc và anh càng ngăn cản nàng thì nàng càng tức giận, cho tới khi nàng giận tới mức muốn ly hôn.
Trong sự tuyệt vọng, nàng tin rằng đây là những lời duy nhất có thể thay đổi sự cố chấp của anh. Nàng đã đúng. Anh đã lắng nghe. Khi anh đang mắng nàng tới tấp làm nàng không thể giải mã được thì một chiếc xe tải đâm vào họ.
Giờ đây Eden đã hiểu được kết quả tồi tệ mà cuộc tranh cãi ấy mang lại. Lẽ ra nàng nên tập hợp mọi chuyện lại, dần dần chỉ ra sự phá hoại của Kassandra thay vì nói với Aristide cùng một lúc ngay khi anh coi đó là những lời phàn nàn không đúng sự thật. Nhưng nàng đã làm mọi thứ rối tinh cả lên, và anh ấy cũng vậy.
Anh đã bác bỏ những lời chỉ trích ấy ngay lập tức và không cho rằng nàng đang nghiêm túc… cho tới khi nàng nói muốn li hôn. Anh để tâm đến điều đó, và vẻ kinh hoàng của anh lúc ấy đã cho nàng một tia hi vọng.
Aristide không muốn cuộc hôn nhân của họ kết thúc. Nhưng nàng không biết đó là bởi vì anh là một người đàn ông Hy Lạp điển hình, muốn nuôi dạy con cái của mình trong một gia đình có cả cha và mẹ, hay cá nhân anh không thể chịu đựng được ý nghĩ mất Eden. Đó là một câu hỏi mà nàng không thể trả lời.
Nàng lại mang thai một lần nữa, giống như trước, nhưng lần này nàng sẽ không nhân nhượng nữa, sẽ đoán biết được cảm xúc qua hành động của anh ấy. Nàng phải biết mọi chuyện. Nàng phải biết… bằng mọi cách.
Việc mất đứa con và sự hôn mê của Aristide đã làm nàng vô cùng sợ hãi, nhưng nàng cũng đầy quyết tâm. Nàng sẽ xoay chuyển tình trạng hôn nhân của hai người cho tới khi anh ấy mệt nhoài rồi gửi đến 1 một mụ phù thủy độc ác đang vi vu bằng cán chổi của mụ … hoặc là cho đến khi anh ấy thừa nhận, anh muốn có Kassandra trong cuộc sống của mình hơn là Eden.
Vụ tai nạn đã làm sáng tỏ rất nhiều điều trong tâm trí nàng. Nàng không từ bỏ cuộc hôn nhân của mình, nhưng nàng cũng không muốn làm một người vợ bị chà đạp nữa. Nàng sẽ không trải qua thời gian mang thai như lần trước nữa, bị bỏ lại ở Hy Lạp “để tốt cho nàng” trong khi mà hơn một nửa thời gian anh làm việc ở New York.
Nàng cũng sẽ không chịu đựng sự coi thường của Kassandra nữa, kể cả cô ta có diễn khôn khéo đến thế nào. Nàng không nghĩ rằng Aristide đã ngủ với trợ lý của anh, nhưng người phụ nữ ấy đã có quá nhiều sự tín nhiệm từ anh ấy. Cả tinh thần và thể xác đều cần được tin tưởng, và Eden quyết tâm sẽ có được cả 2 thứ đó từ người chồng của mình.
Aristide là một người cha tuyệt vời và đó là tất cả sự mong đợi của nàng đối với anh để cùng nhau nuôi dạy con cái, nhưng anh không hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng và thời gian chính là thứ đã làm thay đổi.
Nàng cũng không hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ, giờ thì nàng đã nhận ra. Nàng đã quá sợ hãi việc phải chịu sự tức giận của anh ấy để có thể vùng lên, quá lo lắng về vị trí của mình trong cuộc sống của anh ấy để có thể yêu cầu một cách đầy đủ. Nàng định không như thế nữa. Nàng xứng đáng được hơn thế và anh ấy cũng vậy.
Hôn nhân đã thay đổi nàng, nàng biết điều đó. Nàng thử liều lĩnh để có được tình yêu của Aristide và biến chính nàng thành người phụ nữ ko còn nhận ra hay ko còn giống nàng nữa. Sự thay đổi đã bắt đầu trong suốt thời gian nàng là người yêu của Aristide nhưng nàng không quan tâm những gì đã làm nó bắt đầu, nàng muốn nó dừng lại.
Nàng sẽ không kết thúc giống như mẹ mình. Sẽ không.
Ba ngày tiếp theo trôi qua trong sự hoang mang với Eden. Aristide không tỉnh lại và anh nằm hôn mê hàng giờ trong một phòng bệnh khác, trái tim của nàng lại chảy máu nhiều hơn. Nàng yêu anh rất nhiều và suy nghĩ về việc phải sống mà không có anh đã làm huyết áp của nàng tăng vọt, kết quả là phải chịu nghe bác sĩ giảng 1 bài dài. Gia đình anh đã đến và ở tại một khách sạn, nhưng họ dành phần lớn thời gian tại bệnh viện. Phillippa đã mang Theo, và may mắn, Rachel sẵn sàng chăm sóc hai đứa con của nàng trong khi ở khách sạn. Cô ấy còn mang Theo đến thăm Eden và điều đó đã giúp nàng rất nhiều, nhưng nàng không khi nào quên rằng cuộc sống của anh ấy vẫn rất mong manh.
Nàng khát khao được ở bên giường của anh ấy, nhưng nàng đã cố hết sức giữ bình tĩnh để duy trì mối liên hệ mong manh với đứa con trong bụng.
Cha nàng gọi điện từ Hong Kong khi ông đang đi công tác ở đó. Khi ông biết rằng nàng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, ông không có ý định sớm trở về thăm nàng. Nàng hầu như không ngạc nhiên bởi sự thiếu quan tâm rõ ràng ấy. So với Aristide, nàng coi sự nghiệp kinh doanh của ông bố ở vị trí thứ yếu.
Bác sĩ đã giữ lời hứa của mình và thông báo cho Eden mỗi buổi sáng và tối về tình trạng của Aristide, mặc dù nàng cũng biết được thường xuyên từ gia đình của anh ấy. Anh ta thật tốt bụng, nàng nhận thấy những cuộc thăm hỏi của anh ta ít căng thẳng hơn so với gia đình Aristide. Nàng không phải che giấu tình trạng của mình hoặc lo lắng cho con khi giao cho anh ta và Adam Lewis trở thành một người bạn bất ngờ.
Dựa vào cánh tay của Sebastian để giữ thăng bằng, Eden từ từ đi theo hành lang dẫn đến phòng của chồng. Nàng từ chối sử dụng xe lăn, không muốn anh ấy phải có những suy nghĩ tồi tệ nhất về tình trạng của mình và có thể phải chịu một cú sốc.
Adam đã nói với nàng rằng Aristide đã không hỏi về đứa bé, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không suy nghĩ về nó. Dường như người chồng mạnh mẽ của mình đã che giấu sự lo lắng, thậm chí với cả bác sĩ.
Tuy nhiên, máu của nàng đã ngừng chảy hoàn toàn và kết quả siêu âm mới nhất là một tin tốt đẹp. Bác sĩ đã đảm bảo rằng việc nàng đi bộ bước ngắn sẽ không làm tổn thương em bé, nhưng do chấn động kéo dài của nàng, nàng vẫn không được đứng dậy và đi bộ quá nhiều.
Tuy nhiên, nàng muốn được tắm và gội đầu sạch sẽ, buông xõa mái tóc nâu thẳng xuống vai. Aristide ưa thích phong cách đó và nàng rất hạnh phúc khi anh tỉnh lại từ cơn mê, nàng muốn làm anh vui lòng. Nàng mặc một bộ đồ giống như đồ mặc trong nhà. Nàng hy vọng Aristide sẽ không chú ý tới mạch trên tay nàng trước khi nàng có cơ hội nói với anh về tất cả cũng như về đứa bé.
Không có ai nói với anh rằng nàng cũng ở trong bệnh viện, theo như lời mẹ anh nói, cũng như anh đã không hỏi. Eden cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng có lẽ anh vẫn còn tức giận vì nàng đã đưa ra yêu cầu ly hôn. Nàng có thể nhìn thấy tính hung hăng của anh khi nàng liều lĩnh và rồi nàng mỉm cười.
Họ có nhiều chuyện để thảo luận, nhưng tất cả những gì nàng muốn làm ngay bây giờ là nhìn thấy người chồng và đảm bảo chắc chắn rằng anh đã thực sự tỉnh táo và mọi thứ đều tốt đẹp.
Nàng bước vào phòng, đôi mắt khao khát nhìn thấy người đàn ông nàng yêu. Nàng nhớ anh rất nhiều trong cả quãng thời gian cô đơn trên giường bệnh viện, trong những kỷ niệm, cả đẹp đẽ và đau đớn, lấp đầy tâm trí nàng, nhắc nhở nàng sẽ mất đi những gì nếu nàng để chồng ra đi.
Không có gì có thể làm dịu bớt nỗi đau vĩnh viễn trong trái tim của Eden khi không có anh bên cạnh. Khả năng nàng bỏ đi sau cuộc hôn nhân nếu có thay đổi được nói đến rất nhiều.
Aristide đang ngồi trên giường, những giọt lệ như trút bỏ gánh nặng đong đầy trong mắt nàng. Nàng đã rất cố gắng để duy trì cảm xúc của mình đối với tình trạng hôn mê của chồng, nhưng nàng thực sự sợ hãi rằng nàng sẽ cứu được con nhưng lại mất đi ông chồng.
Với chiều cao của anh, nàng có thể nhận thấy đỉnh đầu của anh nhưng Kassandra Helios đứng ở đầu giường nên nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
Nàng luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh người phụ nữ ấy và thậm chí cảm giác ấy còn tăng lên gấp bội vào lúc này. Vẻ bề ngoài của Eden thuộc dạng trung bình, Aristide nói vậy kể cả khi anh đang say mê nàng nhất. Nhưng giờ đây nàng cảm thấy làn da nhợt nhạt của mình như không có thần sắc và đôi mắt xám xịt khó tả do ảnh hưởng từ vụ chấn động ấy.
Điều nàng cần làm ngay bây giờ là đối mặt với kẻ tình địch của mình. ”Tôi nghĩ chỉ có gia đình mới được phép đến thăm các bệnh nhân được chăm sóc đặc biệt.”
Thời điểm lời nói ấy thốt ra, nàng đã thấy hối tiếc. Rất nhiều người trong căn phòng này coi Kassandra như vậy.
Kassandra quay lại, nụ cười của cô cho thấy sự cảm thông giả dối, làm Eden buồn nôn mà không phải do tình trạng ốm nghén mang lại. ”Chắc chắn tôi có thể. Tôi đã biết anh ấy còn lâu hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác trong cuộc sống của anh ấy ngoài mẹ anh ấy … chúng tôi dường như là anh trai và em gái vậy.”
Eden không thể phản bác, nhưng nàng ko chấp nhận điều đó. Người phụ nữ quyến rũ ấy cảm thấy thân thuộc với Aristide qua con mắt.Tuy nhiên, nàng lựa chọn nhẫn nhịn. Đây không phải là lúc thích hợp để tranh cãi với cô ta.
Trước khi nàng có cơ hội trả lời, Kassandra nói tiếp.”Chúng tôi cũng là những người bạn và tôi rất lo lắng,” cô nói bằng giọng nói đau khổ tột cùng. ”Tôi cố không làm anh bị kích động. Thật không thể tưởng tượng được rằng… tôi không được chào đón.”
“Eden không có ý như vậy,” Phillippa nói. “Bác chắc nó chỉ vô tình nói vậy thôi”.
“Chúng ta đều biết cô là một người bạn tốt cũng như một trợ lý giỏi của Aristide”, Sebastian nói nhẹ nhàng.
Eden cảm thấy giống như một con quái vật, mặc dù nàng biết tất cả là những lời nói khéo. Vị trí của Kassandra trong gia tộc Kouros là không thể phủ nhận. Không ai nhận thấy âm mưu của cô ta, nhưng Eden cảm thấy mệt mỏi vì bị hiểu nhầm bởi gia đình Hy Lạp mẫu mực ấy.
Eden không muốn xin lỗi bởi nàng không làm gì sai trái cả, Eden nghiêng đầu về phía Kassandra. Nhưng cô ta không có ý định rời khỏi chỗ đó, nên Eden đành đứng ở bên giường để ngắm kĩ Aristide. Nhưng nàng không nhận thấy sự xúc động trong đôi mắt xanh trong veo của chồng.
“Cô là ai và sao lại chỉ trích việc Kassandra ở đây?”
Những lời nói giận dữ ấy quay cuồng trong đầu Eden và nàng cảm thấy như vừa nhận một cú đánh mạnh. “Sao… sao cơ?”
Anh trừng mắt nhìn người anh trai. “Cái quái quỷ gì vậy, Sebastian? Cô ta không phải là Rachel và là người phụ nữ đeo bám anh dai dẳng”
Ngay cả khi ngồi trong chiếc giường bệnh viện và vừa mới thoát khỏi hôn mê, sức sống mạnh mẽ của Aristide vẫn tỏa ra từ cơ thể cường tráng của mình. Việc không nhận ra sự thật của anh rõ ràng là do bị bắt ép.
“Anh không nhận ra em sao?” cô hỏi yếu ớt.
“Không. Chuyện đó quan trọng lắm à”, anh hỏi. “Tôi không hoan nghênh cô bước vào đây và làm ảnh hưởng những người thân của tôi”.
Ai đó thở hắt ra. Nàng nghĩ đó có thể là Phillippa, nhưng nàng không thể quay lại xác nhận được. Nàng bị tê liệt với cú sốc và quay cuồng trong sự đau đớn chưa bao giờ cảm nhận được. Nàng không thể đứng vững được, tầm nhìn của nàng mờ đi khi da nàng dần tái nhợt vì cú sốc.
“Anh ấy không nhớ ra mình,” nàng không nói với một người cụ thể nào, lời nói như lời thì thầm còn thân hình nàng thì từ từ đổ sụp xuống về phía người anh chồng.
Đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng, đó là kí ức cuối cùng khi nàng tỉnh dậy trên giường vài phút sau đó.
Phillippa đứng đó, vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp. “Eden?”
“Tại sao không cho con biết anh ấy bị mất trí nhớ?” nàng đau đớn hỏi. ”Con có thể đã-” nàng kịp thời dừng lại trước khi tiết lộ mình đang mang thai.
“Ba mẹ không biết nó lại như vậy. Nó ấy nói về Theo như thể nó … nó biết tất cả chúng ta.”
“Vậy, anh ấy chỉ không nhớ tới con mà thôi. Thật nực cười. Tại sao anh có thể nhớ con trai của mình mà quên đi người phụ nữ đã sinh ra nó?”
Adam hạ cổ tay xuống sau khi đã kiểm tra nhịp tim của nàng. “Rõ ràng, đó không phải những gì anh ấy nghĩ tới cho đến khi gia đình anh ấy giải thích cô là ai.”
Điều đó đã không đúng sự thật. Aristide sẽ không chấp nhận sự bất đồng trong trí nhớ, nhưng anh chỉ thoát khỏi hôn mê 45 phút trước khi nàng bước vào phòng bệnh của anh.
“Anh ấy phản đối.”
“Đúng vậy.”
“Tôi chắc chắn anh ấy sẽ nhớ ra tôi bây giờ.”
Bác sĩ lắc đầu và mắt Phillippa đầy nước mắt. ”Anh ấy không tin chúng tôi khi chúng tôi nói với anh ấy rằng cô là vợ của anh ấy.”
Eden không thể thở được. Nàng rên rỉ, lắc đầu liên tục. ”Không … anh ấy phải nhớ ra tôi.”
“Lẫn lộn và mất trí nhớ tạm thời không phải là hậu quả thường thấy của một ca chấn thương đầu như anh ấy sau vụ tai nạn.” Adam nắm chặt bàn tay của nàng với sự khẩn trương và bảo đảm, lòng tốt của anh làm nàng cảm thấy ấm áp. ”Và thật không tốt khi cô cứ tiếp tục buồn bã như vậy.”
“Chồng tôi không tin rằng tôi là vợ của anh ấy và anh thì mong đợi tôi phải giữ bình tĩnh?” nàng gặng hỏi, tâm hồn bị chấn động mạnh bởi việc Aristide bị mất trí nhớ.
“Tôi xin lỗi”, bác sĩ nói trước khi tiêm cho nàng một liều thuốc an thần an toàn khi mang thai để nàng có thể ngủ được.
Nàng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nhớ lại nỗi kinh hoàng là người duy nhất mà chồng nàng đã quên.
Khi bác sĩ quay trở lại, anh nói với nàng rằng chấn thương ở đầu của Aristide không giải thích cho sự mất trí nhớ có chọn lọc. ”Nó không phù hợp với bất kỳ ca mất trí nhớ sau đầu bởi chấn thương thông thường nào.”
“Tôi biết rồi. Anh có thể thuyết phục anh ấy tôi là ai không?”
“Anh của chồng cô đã làm thế trước khi tôi nhắc nhở anh ấy không nên.” Vị bác sĩ không hài lòng với việc đó.
“Tại sao anh lại muốn chờ đợi?”
“Chúng tôi không biết cái gì gây ra mất trí nhớ, nhưng bất kỳ biến động tình cảm nào cũng đều gây nguy hiểm cho một bệnh nhân mất trí nhớ.”
“Và khi biết rằng anh ấy có một người vợ nhưng không thể nhớ ra sẽ làm anh ấy thấy khó chịu?” nàng không thể không hỏi.
“Đó không phải là điều chúng ta có thể nói.” Adam thở dài, như thể nhận ra những tin tức không tốt đẹp với nàng. ”Rõ ràng, bây giờ anh ấy đã có thời gian để suy nghĩ về nó, kí ức về sự tồn tại của con trai của mình dễ nhớ hơn với anh ấy.”
Thật giống với Aristide.
“Anh ấy có muốn gặp tôi không?”
“Anh ấy đang cố gắng để tìm lại trí nhớ của mình.”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Nàng không thể hiểu được. “Anh nói rằng anh ấy không muốn gặp tôi?”Đó hoàn toàn không phải là cá tính của chồng nàng.
Anh luôn luôn muốn tất cả các thông tin liên quan đến bất kỳ tình huống nào. Đối với anh, không muốn nhìn thấy nàng chính là biểu hiện rõ ràng nhất của sự từ chối, kể cả những gì anh có thể hoặc không thể nhớ.
“Không phải lúc này, hoàn toàn không.”
Nỗi đau dồn nén nơi trái tim nàng. “Và Kassandra?”
“Cô muốn nói cô Helios?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy thường xuyên đến thăm. Tôi biết cô ấy là một người bạn cũ của gia đình anh ấy, làm việc cho anh ấy.”
Màn hình bên cạnh giường kêu bíp và ánh mắt nhợt nhạt của Adam lóe lên vẻ quan tâm. ”Cô cần phải giữ bình tĩnh. Tin này thật tồi tệ, tôi biết … nhưng, nếu có đủ thời gian, anh ta sẽ nhớ đến cô. Thậm chí có thể sớm hơn nữa kia. Cô không được rời khỏi, mặc dù cô vẫn còn chịu chấn động và em bé của cô vẫn tốt, nhưng chấn thương tình cảm ở đầu có thể gây hại đến việc mang thai của cô. “
“Tôi biết anh nói đúng.” Nhưng nàng không biết phải làm thế nào để ngăn mình khỏi sự khó chịu.
Nếu trước đây nàng vẫn băn khoăn rằng Aristide không yêu nàng và chỉ kết hôn vì lợi ích của con trai mình, thì giờ đây nàng có thể khẳng định chắc chắn. Anh nhớ tất cả mọi người nhưng anh lại quên người vợ mà anh cần.
Đúng vậy… đã quên.
Ba ngày sau, Eden không thể chờ đợi hơn nữa và nàng quyết định đến thăm chồng trong phòng bệnh viện của anh ấy kể cả anh ấy không thể hiện anh muốn gặp nàng.
Nàng đã kiểm tra giấy khám bệnh của bệnh viện một ngày trước và biết rằng hoạt động bình thường không còn gây hại đến em bé nữa. Các bác sĩ thậm chí đã nói đùa rằng một sự căng thẳng nhỏ sẽ không làm tổn thương em bé, vì vậy sẽ an toàn để về nhà và toàn tâm toàn ý trong chín tháng mang thai này.
Nàng không cười nổi. Sự phục hồi sức khỏe của nàng bị ảnh hưởng lớn bởi Aristide vẫn tiếp tục mất trí nhớ.
Nàng ăn mặc thật cẩn thận cho cuộc gặp gỡ này. Đường cong nhẹ của Eden đã không cho phép nàng mặc sexy như những người phụ nữ khác, nhưng nàng đã làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Nàng không muốn cho mọi người biết mình đang mang thai, nếu giống với khi nàng mang thai Theo thì sẽ có rất ít bằng chứng bên ngoài cho đến tháng thứ năm. Vì vậy, nàng chọn một chiếc váy ôm sát màu xanh xám với tay áo dài và váy dài trên đầu gối. Aristide đã nói đó là một trong những bộ yêu thích của anh và nàng đã không được mặc nó thường xuyên ở Hy Lạp. Ở đó quá ấm.
Giày của nàng chủ yếu là màu đen, nhưng do chúng có gót ba-inch nên chân của nàng nhìn dài hơn. Năm feet năm có thể là chiều cao trung bình của một người phụ nữ, nhưng Eden thường cảm thấy mình giống như một con tôm bên cạnh chiều cao của Aristide.
Nàng mở cửa phòng bệnh của anh mà không gõ cửa và nhìn thấy một cảnh làm cho trái tim nàng nhảy lên trong lồng ngực. Kassandra ngồi trên giường, dỗ dành Aristide ăn bữa trưa của anh.
Eden không thể tin nỗi đau mà nàng cảm thấy trong khung cảnh ấm cúng đó. Aristide đã không yêu cầu gặp nàng, không cho phép nàng vào phòng của mình bằng cách im lặng, trong khi Kassandra không chỉ chào đón, mà còn cư xử với anh bằng sự thân mật lẽ ra chỉ dành cho vợ của anh.
Lẽ ra phải nàng mới là người ngồi trên chiếc giường đó, nhưng Aristide không muốn nàng và những kí ức về sự tổn thương đã vượt quá sự chịu đựng. Một lần nữa, nàng mang vai trò thứ yếu trong cuộc sống của anh và việc biết anh không nhớ nàng chỉ làm tăng thêm sự đau đớn cho nàng, không hề làm giảm đi chút nào cả.
Thậm chí tồi tệ hơn, anh đã quên đứa con nàng đang mang, như lời nhắc nhở rằng cuộc sống của họ ko thể lay chuyển được ra sao liên quan đến điều mà anh không thể chịu đựng. Nàng cảm thấy như thể có ai đó đã xé nát tâm hồn của mình và nàng không biết phải làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc một lần nữa.
Cả hai đều nhìn ra lối vào , không ai cảm giác tội lỗi, và sự giận dữ bao trùm nàng. ”Tôi không biết thì ra nhiệm vụ trợ lý của của cô kiêm luôn cả bảo mẫu.”
Đôi mắt xanh của Aristide thể hiện sự không hài lòng. ”Tại sao không? Cô chắc chắn không tới đây để làm điều đó.”
Sao anh có thể quy sự vắng mặt của nàng cho điều đó? Nếu không vì cô ta, nàng sẽ ở đây cho tới khi bác sĩ nói ổn rồi. ”Anh không yêu cầu em.”
“Và điều đó ngăn cản việc đến bên giường bệnh của chồng cô?” anh chế nhạo. ”Cô đang ở đây và tôi vẫn không yêu cầu cô.”
Kassandra đứng dậy và bước đi về phía Eden. ”Tôi nghĩ rằng tôi nên đi, tôi không muốn là nguyên nhân của một sự rối loạn trong gia đình cô nữa.”
Nàng muốn nói đã có nhiều lần rồi, trong khi thực tế Eden đã phải chịu đựng quá nhiều để giữ gìn sự hòa thuận. Nàng nghiến răng để không bật thốt ra. Adam đã nói rằng nàng không được để anh cảm thấy khó chịu, dứt khoát không chịu để nàng nói cho Aristide biết về đứa trẻ.
Aristide đã quên con của họ, nhưng nàng không được nhắc nhở anh về sự tồn tại của nó. Đó lại là một mũi tên độc khác của sự thương tổn mà nó đem theo trên đường đi đến tâm điểm của trái tim nàng với sự chính xác tuyệt đối. Adam tốt với nàng như vậy, mối quan tâm của anh dành cho chồng của nàng cũng sâu sắc như vậy.
Biểu hiện tự mãn của Kassandra làm Eden lo lắng và nàng không thể không tự hỏi người phụ nữ mê hoặc nguy hiểm ấy đã nói với Aristide những gì. Eden đợi cho đến khi người phụ nữ đó cách cửa phòng một bước chân.
Nàng quay lại và nói bằng một giọng thấp mà chồng không nghe thấy được. ”Gieo nhân nào gặt quả ấy, Kassandra.”
Cô ta trợn trừng mắt, như thể cô không thể tin Eden dám nói bất cứ điều gì ở trước mặt Aristide, sau đó cô mỉm cười ác độc. ”Ồ, tôi sẽ nhận được những gì là của tôi thôi. Ngay khi cô buông anh ấy ra.”
Đây là lần đầu tiên Kassandra ngang nhiên tuyên bố ý định của mình, nhưng Eden không ngạc nhiên, không phải bằng một sự đánh cuộc không chắc chắn.
“Điều đó sẽ không xảy ra, tôi sẽ không bao giờ để cho anh ấy đi. Không bao giờ.”
Kassandra mỉm cười, chế giễu. ”Tôi nghĩ rằng cô sẽ. Ngoài ra, ai nói cô sẽ được lựa chọn trong chuyện này?”
Không nói thêm lời nào nữa, Eden quay người và đi về phía giường và một người chồng không nhớ nàng, nhưng đó lại là người mà nàng yêu bằng tất cả những gì nàng có.
Nàng không để cho Kassandra có anh mà không cạnh tranh, nhưng nàng không thể không cảm thấy nàng không cần phải đấu tranh cho một người đàn ông đã hứa với nàng sẽ tin tưởng suốt đời. Nàng muốn giữ vững cuộc hôn nhân của họ, cho anh một đứa con trai và cả trái tim của nàng nữa.
Nàng chỉ hy vọng anh vẫn giữ lời hứa ấy. Kể từ khi nàng kết luận rằng anh kết hôn với nàng chỉ vì lợi ích của đứa con, nàng đã tự hỏi nếu những tình cảm của anh chưa bao giờ dành cho nàng vì chúng được đặt trên người khác. Nếu anh chỉ yêu Kassandra, tại sao anh vẫn yêu Eden?
Nó là một điều thuộc về con người Hy Lạp? Thật khó tin, nhưng có thể Kassandra vẫn là một trinh nữ. Aristide sẽ không đưa cô lên giường mà không kết hôn với cô ấy trong trường hợp đó. Ý nghĩ nàng không hơn gì một thú vui thể xác sai lầm làm dịch mật cuộn dâng lên trong dạ dày mẫn cảm của nàng.
Nàng dừng lại khi chân nàng chạm tới giường của anh. ”Bác sĩ nói rằng anh sẽ được xuất viện vào ngày mai.”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt luôn luôn có sức mạnh để thôi miên, biểu hiện bình thản. ”Đúng vậy.” Anh đẩy khay thức ăn bệnh viện. ”Tôi sẽ kết thúc các buổi họp ở đây do vụ tai nạn làm gián đoạn và sau đó trở về Hy Lạp.”
Không phải chúng ta, mà là tôi. Bị bối rối bởi lời nói đau đớn ấy, nàng tập trung vào bữa trưa hầu như chưa đụng đến của anh. ”Đây là mọi thứ anh phải ăn?”
“Đúng vậy.”
” Anh chắc chắn không nên bỏ qua các bữa ăn, anh cần khỏe lại.”
“Tôi vẫn khỏe. Và nếu cô quá quan tâm đến sức khỏe của tôi, có lẽ cô không nên làm cho người phụ nữ đã thuyết phục tôi ăn đống lộn xộn này sợ hãi.”
Cô làm Kassandra sợ hãi? Không thể nào.
“Anh nói với em anh cần một người nào đó giúp anh ăn?” Eden chế giễu.
“Có thể. Cô sẵn sàng làm chứ?” Giọng điệu của anh cho thấy anh không tin nàng có thể làm cho anh ăn bất cứ thứ gì.
Nàng đã kết hôn với anh được mười sáu tháng và đã nuôi dưỡng con trai, thằng bé giống anh rất nhiều, trong khoảng chín tháng. Anh có thể không nhớ nàng, nhưng nàng không kém như thế. Một người phụ nữ quan tâm có thể biết được rất nhiều về người chồng của mình trong khoảng thời gian đó, và Eden quan tâm … rất nhiều.
Nàng cởi áo khoác của mình và đặt nó trên chiếc ghế bên cạnh giường trước khi ngồi vào chỗ Kassandra đã ngồi. Nghiến răng vì mùi của người phụ nữ khác cứ quanh quẩn xung quanh nàng, Eden đưa tay ra chạm vào đôi môi anh trong một tư thế khiến anh cảm thấy nàng khá táo bạo.
Giá như anh có thể nhớ.
“Em biết làm thế nào thỏa mãn cơn đói của anh, anh yêu.” Tiếng nói của nàng khàn khàn với một lời hứa mà nàng hy vọng anh sẽ nhớ về theo bản năng.
Đôi mắt của anh trở nên quen thuộc như màu xanh của ban đêm và hàm của anh căng thẳng như khi anh đang kìm nén ham muốn.
Nàng không phải không bị tác động. Thậm chí sự chạm nhẹ này cũng tạo ra một luồng điện của sự thân mật lan khắp cơ thể nàng. Luôn luôn là như thế này – phản ứng của họ với đối phương như có sự biến động lớn và ngay tức thời từ giây phút đầu tiên.
Không có dấu hiệu báo trước, Aristide giật đầu trở lại, thu hẹp mắt của mình, vẻ khinh miệt không thể nhầm lẫn. ”Đây có phải là cách cô buộc tôi kết hôn với cô không? Sử dụng cơ thể của cô?”