Sáng hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong tuần, nói một cách chính xác là ngày mở màn cho chuỗi ngày khủng khiếp tiếp theo.
Tự Hà không chỉ bị khủng bố bởi ánh mắt giết người của tổ trưởng Nguyễn mà còn phải chịu đày ải về cả thể xác.
Đây là lần thứ n Tự Hà phải viết báo cáo, cô sắp rụng hết ngón tay, nộp đi nộp lại cho bà ấy mà vẫn bị cho là sai và phải viết lại.
– Tổ trưởng phải nói cho em biết là sai ở đâu chứ. Tự Hà chịu hết nổi, cô phải đứng lên phản kháng.
– Cô bao nhiêu tuổi rồi?. Viết mỗi một bản báo cáo cũng chưa xong. Tự mình mà tìm xem cô đang sai ở chỗ nào.
Tổ trưởng Nguyễn nói bằng cái giọng không thể hách dịch hơn được nữa.
Nếu không phải Tự Hà quá hiền lành thì cô cam đoan bà ta đã sớm vào hòm sau câu nói vừa rồi.
– Bình tĩnh, làm bà ta tức giận lên nữa không phải là điều khôn ngoan đâu. Thanh Vân nhẹ giọng khuyên bảo.
Tự Hà chán nản vứt tờ báo cáo vừa viết xong vào sọt rác, cô ấm ức nói.
– Nhưng em không biết báo cáo của em sai ở chỗ nào thì sao mà viết cho đúng ý bà ta được.
– Chẳng sai ở đâu hết, cái chính là bà ta muốn hành hạ em.
Tự Hà bất mãn kêu lên:
– Em không thể tiếp tục thế này, em còn chưa tìm được ý tưởng cho sản phẩm mới.
– Giống chị. Thanh Vân bình thản nói: Chị cũng chưa nghĩ ra.
– Mạc Tự Hà, phó giám đốc tìm cô kìa.
Lại giọng nói lanh lảnh vọng vào. Tiếng nói đó quả thực có tác dụng càng làm cho tổ trưởng Nguyễn thêm căm ghét Tự Hà.
– Ra nhanh đi,em còn đứng đó làm gì. Thanh Vân giục.
Tự Hà từ từ bước tới chỗ Lệ Anh đang ngồi chờ, cô biết Lệ Anh là một phụ nữ xinh đẹp và thành đạt nhưng không ngờ ngay cả trong cách ngồi, cách đi đứng Lệ Anh đều tỏ ra một loại khí chất đặc biệt mà chỉ trong giới thượng lưu mới có.
– Cô đến rồi hả?.
Lệ Anh mỉm cười, đứng lên và chỉ vào chiếc ghế đối diện:
– Mời ngồi.
– Phó giám đốc cần gặp tôi?. Tự Hà hỏi ngay khi vừa mới đặt mông xuống ghế.
Lệ Anh cười vừa rót trà vào tách.
– Trà thơm, vị ngọt vừa đủ.
Tự Hà nhận lấy tách nhưng không uống, cô đặt xuống tiếp tục hỏi:
– Chị cũng làm ở bộ phận thiết kế?.
Lệ Anh nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng ngó vào tách trà của cô ta nói bằng giọng hiển nhiên:
– Nếu không thì có tư cách mà vào phòng phỏng vấn.
– Vậy chị gặp em… Tự Hà nói, không chắc chắn lắm, có lẽ không phải đến đây chỉ để uống trà rồi, cầu mong chị ta sẽ không giao nhiệm vụ gì cho cô.
– Đúng là tôi cần gặp cô. Lệ Anh nói, cặp mắt như tia X-quang xuyên vào đầu Tự Hà và thấu hiểu những điều cô nghĩ, Lệ Anh cười ra tiếng: Cô đừng cho là tồi sẽ để nhiệm vụ gì riêng cho cô, bởi nếu có thì tôi sẽ nói với tổ trưởng Nguyễn rồi.
Tự Hà thở phào trong lòng, ở phòng làm việc chỉ cần có một con ác quỷ đày đoạ Tự Hà là đủ lắm rồi.
– Nhưng là chuyện gì vậy?. Tự Hà thắc mắc.
– Đây. Lệ Anh lấy từ túi xách một xấp ảnh và để trên bàn, cô ta nói thêm: Đó là một số nơi mà tôi đã chọn lựa, đến đây để tìm ý tưởng thiết kế rất thích hợp.
– Thế nào?.
Lệ Anh giả vờ hỏi vì chẳng cần hỏi cũng biết Tự Hà đang mê mẩn đắm mình vào những tấm hình đến nỗi từ đầu đến cuối Tự Hà không thể khép miệng vô được.
– Không tin được. Gương mặt Tự Hà bừng sáng, háo hức nói: Quá đẹp.
Lệ Anh gật gù vẻ hài lòng rồi đứng dậy:
– Vậy cô ưng ý rồi nhé, cuối tuần đến đó là tốt nhất.
– Tại sao?. Tự Hà cũng đứng lên, đôi mắt đầy khó hiểu, cô hỏi: Từ khi gặp chị ở buổi phỏng vấn chị luôn giúp em.
Lệ Anh mỉm cười duyên dáng, nhìn Tự Hà bằng cặp mắt đầy tin tưởng, cô ta trịnh trọng nói:
– Là người kinh doanh tôi hiểu rõ bản thân nên đầu tư vào đâu mới thích hợp.
– Sướng!. Sau khi nghe Tự Hà kể đầu đuôi, Thanh Vân thật sự không giấu nổi ngưỡng mộ cùng ganh tị, cô ấy nhìn vào tập ảnh trong tay Tự Hà thèm thuồng nói: Số em là số con gì vậy, vừa vào công ti chưa bao lâu mà đủ thứ người quan tâm.
– Ừ, nếu chị tính luôn cả con cóc già ngoài kia.
Tự Hà cố nín cười, nhanh chóng cất đồ vào túi xách, cô nói thêm:
– Nếu chị thích thì đi cùng em đến đó.
– Để trùng lặp ý tưởng và bị mụ kia sạc cho một tăng hả. Thanh Vân chắc lưỡi: Chà…lại đến đây rồi kìa.
Tự Hà vội vàng ngước mặt lên, quả thật tổ trưởng Nguyễn đang hướng chỗ này mà tới còn đeo theo bộ mặt khó ưa.
– Đem bản kế hoạch này đến phòng tổng giám đốc. Bà ta trầm giọng xuống, nói qua các kẽ răng: Ngay bây giờ.
Chẳng đợi Tự Hà đưa tay ra đón lấy, bà ta đã vứt thẳng xuống bàn rồi bỏ đi ngay, cứ làm như Tự Hà là một con gì đó xấu xí, ghê tởm lắm.
– Nhìn bà ta tức mà không làm gì được kìa, chỉ thấy cảnh này thôi chị đã sung sướng muốn nhảy cẫng lên ngay tại đây.
Thanh Vân cười khoái trá:
– Bà ta rồi cũng có lúc thế này.
Thanh Vân chờ sự đáp trả của Tự Hà nhưng không thấy, cô tò mò quay sang chỗ Tự Hà.
– Trời, em sao vậy, tự nhiên mặt tái xanh.
Nói đúng hơn khuôn mặt Tự Hà đang chuyển sang màu đen, đôi môi cô trắng bệch còn tay chân thì run rẩy.
Mặc dù biết cái gì phải tới nó sẽ tới nhưng Tự Hà đâu ngờ nhanh như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết.
– Có cần đến phòng y tế không?. Thanh Vân hỏi, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
– Không…em không sao hết.
Tự Hà hoảng loạn, tay đụng trúng cốc thuỷ tinh trênbàn, cốc rơi xuống vỡ tan tành gây tiếng động lớn làm cho mọi người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
– Lại cái gì nữa. Và cả tổ trưởng Nguyễn cũng không ngoại lệ, giọng nói bà ta bình thường đã rất ghê rợn đứng nói khi bà ta hét lên thì lực sát thương mạnh đến cỡ nào.
– Tổ trưởng, Tự Hà phải đến phòng y tế.
Chục con mắt theo dõi nhất cử nhất động của Tự Hà, một vài người đến chỗ Tự Hà hỏi han này nọ và đề nghị cô đến phọng y tế ngay.
Tự Hà không thể nói thật rằng hiện tại cô chẳng sao hết và yêu cầu mọi người tản ra
– Phòng y tế hả?. Tổ trưởng Nguyễn chép miệng, đôi mắt híp chặt ra vẻ rất đắn đo: Làm sao được bây giờ, tổng giám đốc có lệnh như vậy.
– Có thể báo cho tổng giám đốc biết lí do. Thanh Vân trợn mắt vẻ thách thức: Cùng lắm thì tôi thay mặt Tự Hà là được chứ gì.
– Được, được lắm… Bà ta cười nham hiểm: Cô chắc không quên lời tôi nói lầm trước đúng không Mạc Tự Hà.
Tự Hà nắm chặt cánh tay Thanh Vân trước khi cô ấy nổi sung: Đừng. Tự Hà nói nhỏ.
– Gì vậy Tự Hà, không lẽ em…
Tự Hà gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng, trên tay cô cầm là bản kế hoạch .