Anh Chờ, Em Đợi

Chương 3



Kết quả phỏng vấn 3 ngày sau mới biết, Tự Hà hơi lo vì hôm trước cô trả lời không tốt lắm, bù lại Tự Hà rất tự tin vào những bản thiết kế mà Tự Hà đã bỏ rất nhiều tâm huyết và thời gian. Ý tưởng Tự Hà lấy từ hai sợi xích nhỏ đan vào nhau từa cặp rắn đang uốn lượn cùng khắc lên lời thề…

Tự Hà bật cười khi nghĩ đến đó, cô luôn có ước mơ như đôi rắn uyên ương kia nhưng những gì đã xảy ra trong quá khứ nhanh chóng phá tan nát một chút hi vọng mới nhen nhóm trong lòng. Gương mặt người đó lại vụt qua trong trí óc khiến đôi tay Tự Hà bất ngờ run lên, đáy mắt phủ một lớp sương mờ.

– Cô bé, không lấy tiền thối hả?.

Tự Hà bất ngờ, vội vàng nhận số tiền thừa.

Một tiếng sau, Tự Hà khệ nệ xách hai túi đồ tiến đến bến xe bus, đôi chân muốn rã rời khi phải chen chúc trong một đám người đổ xô mua sắm.

Nhưng rồi,….

Chợt dừng lại.

Trước khi ý thức được điều gì trái tim cô nhói lên, bàn tay vô hình nào đó đang siết chặt tim cô. Trái đất sao mà nhỏ bé đến vậy chẳng bù cho khoảng cách như gần mà xa.

Thành Phong đang ở phía trước, người đó đi theo hướng ngược lại.Thành Phong vẫn chưa nhìn thấy Tự Hà, anh còn đang trò chuyện với cô gái bên cạnh.

Tự Hà bật lên một tiếng rên nhỏ, bàn tay bất lực buông xuôi làm cho túi đồ trên tay rớt xuống mặt đường. Tự Hà không bận tâm, cô đau đớn nhìn cặp đôi trước mặt, phong thái đó, sự dịu dàng trên gương mặt đó, kia chẳng phải chính là Chu Tiểu Đản, tại sao vẫn lại là cô ấy.

Hai người quả thực vậy rồi. Nhìn cái bụng nhô to của Chu Tiểu Đản, tim cô trống rỗng.

Bên kia đường.

Thành Phong và Chu Tiểu Đản đi song song cùng nhau.

Tiểu Đản vuốt nhẹ bụng, cười tươi rói:

– Thành Phong. Cảm ơn anh đã dành thời gian đi với em.

– Không có gì.

Khoé miệng anh nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:

– Thời gian này anh rất rảnh rỗi.

Tiểu Đản thở dài, than vãn:

– Chẳng như chồng em, suốt ngày lao vào công việc.Anh ấy đi công tác phải cuối tuần này mới về. Còn anh, em nghe nói anh họ anh sắp về.

– Lâu rồi em không gặp anh ấy, cũng 4 năm rồi còn gì. Tiểu Đản cười ra tiếng, nói: Thời gian sao cứ như cơn gió thổi qua.

Bước chân Thành Phong chợt khựng lại một nhịp, nỗi sầu vẳng vất trên gương mặt cương nghị.

– Đúng vậy…Thời gian như cơn gió thổi qua.

Thành Phong nhỏ giọng lăp lại, đôi mắt sâu hun hút thoảng qua nỗi buồn mơ hồ.

– Anh …Tiểu Đản nhỏ nhẹ nói: Em còn nghe anh trai nói…

– Nói gì?.

Tiểu Đản mỉm cười:

– Không có gì. Nhắc lại làm gì nữa, Tiểu Đản nghĩ.

– Vòng tay em sắp tuột. Thành Phong nói, chỉ vào tay Tiểu Đản: Đưa cho anh, anh gắn lại hộ.

Thành Phong nhận chiếc vòng từ Tiểu Đản, anh sửa lại.

Cô đứng yên quan sát Thành Phong, không hiểu sao nhìn anh lúc này cô rất muốn cười, Thành Phong, anh ấy vẫn như vậy luôn biết cách quan tâm người khác, tuy không biết cách biểu lộ cho rõ ràng nhưng Thành Phong tựa như chốn bình yên để người khác tin cậy, dựa dẫm.

Chu Tiểu Đản vẫn giữ nét cười dịu dàng trên gương mặt, nhưng chỉ khi Tiểu Đản quay đầu sang, nét cười trên môi chợt cứng lại.

Chẳng lẽ nào…

Tiểu Đản nheo mắt, cố gắng nhìn thật rõ cô gái đang đứng cuối bên kia đường. Người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp kia chính là Mạc Tự Hà sao. Đúng là cô ta rồi. Cái nét trẻ con trên gương mặt xinh xắn đó không thể nhầm lẫn vào đâu được. Anh trai cô nói đúng. Cô ta đã trở về và Thành Phong cũng biết. Tiểu Đản vội nhìn sang người bên cạnh, anh vẫn chưa nhìn thấy cô ta. Có nên kéo Thành Phong tránh ra chỗ khác. Tiểu Đản thật sự do dự, cô nhìn ra được nỗi sợ hãi và sự lúng túng đằng sau gương mặt kia, cũng đúng thôi, hành động xấu xa phải làm cho cô ta cắn rứt lương tâm. Tiểu Đản cười khẩy, quyết định lay nhẹ cánh tay Thành Phong.

Kể từ lần gặp Thành Phong đến nay đã được một tuần. Tự Hà nhận được thông báo từ công ti và hôm nay là ngày đi làm đầu tiên.

Không rõ tối qua Tự Hà ăn trúng thứ gì mà đến tận sáng bụng vẫn đau dữ dội. Gương mặt Tự Hà tái mét khi rời khỏi phòng vệ sinh lần thứ mười hai.

Đình Quân đưa cô mấy viên thuốc cả chiếc li còn chút nước nó uống còn sót lại, nhăn mặt nhăn mày uể oải nói:

– Chị à, bị thế này nghỉ làm cho xong. Cứ báo đang trong tình trạng nằm liệt giường là được mà.

– Không. Tự Hà thều thào bằng cái giọng đang hấp hối.

Đình Quân đỡ lấy vai Tự Hà khi cô sắp ngã xuống đất, lần này sợ thực sự, nó gào lên:

– Thánh mẫu! Chị sao vậy nè, mặt mày xanh lét còn đòi đi làm.

Mẹ Tự Hàtất tưởi chạy ra từ nhà bếp, vội vàng gỡ tạp dề trên người, hất đầu về phía Tự Hà:

– Để chị con ngồi xuống đó, 15 phút sau không có động tĩnh gì thì chở chị đi.

– Mẹ chị bệnh sắp chết mà mẹ còn cho đi.

– Ừ nếu tao không nói thế thì nó cũng đi à, tao là mẹ nó nên hiểu nó quá còn gì.

Bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót nước vào li rồi đưa cho Tự Hà:

– Không sao thì mới được đi, mệt thì phải nghỉ.

– Con không sao mà mẹ, cứ cho con 15 phút. Còn Quân. Cô gọi: Em cũng lên lấy đồ đạc của chị xuống đây.

Tự Hà mệt mỏi gục xuống bàn, lúc lắc bàn tay về phía Đình Quân.

Tự Hà được đưa đến thẳng công ti nhờ chiếc xe Đình Quân cầm lái, cơn đau bụng đã biến mất chỉ còn sự mệt mỏi trong người. Trông Tự Hà lúc này chẳng khác nào người thức trắng mấy đêm. Trước khi xuống xe nghe thấy Đình Quân nói với cô bằng giọng run rẩy:

– Chị bình an mà trở về nhé, có gì gọi điện cho em.

Cơn choáng váng ập đến khiến dạ dày như co thắt lại, Tự Hà ấn tay vào vị trí đau mới có thể đứng thẳng người mà đi được. Dù vậy Tự Hà vẫn không khỏi ngưỡng mộ những gì tận mắt chứng kiến. Dưới con mắt nghệ thuật rèn dũa bao nhiêu năm cô cam đoan kiểu thiết kế ở đây là một sự kết hợp hoàn hảo với tông màu nhẹ nhàng, thoải mái. Mỗi tầng làm việc đều được ghi rõ trên sơ đồ, không cầu kì hay khó nắm bắt, chúng được sắp xếp từ thấp đến cao. Tầng trên cùng chỉ gồm 2 phòng, không ghi ở đây, xuống dưới là từng bộ phận khác nhau.

– Cô là Mạc Tự Hà?.

Tiếng gọi nhẹ nhàng vang sau lưng, Tự Hà quay đầu lại theo phản xạ, chỉ khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt cả cơ thể cô chợt cứng lại.

– Tưởng nhìn lầm ai ngờ là cô thật.

Tự Hà gượng cười, dù cố gắng nhưng khoé môi chỉ nhếch nhẹ, cô gật đầu ý chào.

– Là anh tôi nói cô xin vào đây. Khác với Tự Hà, Tiểu Đản rất bình tĩnh: Có nói qua nhưng lúc đó tôi còn không tin.

– Cô cũng làm ở đây?. Tự Hà hỏi.

– Không, chỉ có anh tôi thôi, còn tôi là giáo sư.

Tự Hà mơ hồ, đôi mắt nhìn vào khoảng không bên cạnh, cô cất giọng nhẹ tênh:

– Cô sống tốt chứ?.

Tiểu Đản nhìn cô rồi bật cười, ý cười mang chút châm biếm:

– Tất nhiên rồi, còn cô thì sao, chắc cũng như thế đúng không.

Đôi mắt Tự Hà ngập tràn nỗi buồn.

– Thế nào chứ?.

Tiểu Đản khoái trá ra mặt, những cách thức khiến Tự Hà phải lúng túng cô rất muốn thử.

Tự Hà không trả lời, cô nở nụ cười nhẹ:

– Lần trước thấy cô mà tôi không tiện ra chào hỏi.

Nói là không tiện chắc cô ấy đã hiểu.

– Chuyện của hai người… Tiểu Đản cười mỉa mai: Chắc hôm đó cô cũng nhìn thấy anh ấy.

Tự Hà im lặng, nhìn bụng Tiểu Đản, chầm chậm nói:

– Được mấy tháng rồi.

– 5 tháng…

Tiểu Đản âu yếm vuốt bụng, sau đó đôi mắt sắc bén xoáy vào Tự Hà, cười châm chọc: Cô nghĩ đây là con của tôi và anh ấy.

Thấy đôi mắt ngạc nhiên của Tự Hà, Tiểu Đản cười châm biếm:

– Thấy thế nào?. Cuối cùng anh ấy lại chọn tôi.

Tự Hà đứng hình, trong những ngày qua cô đã hi vọng rằng mình nhầm.

– Cô đang nghĩ gì chứ? Cô hi vọng anh ấy sẽ không có ai ngoài một người từng làm anh ấy tổn thương ư? Tiểu Đản khinh bỉ nói: Đây quả thực không phải con của Thành Phong, cô không cần phải biểu lộ một cách đáng thương như thế. Tôi chỉ muốn đính chính lại, không thôi ai biết sau này lại có tin đồn thất thiệt.

Không đợi Tự Hà phản ứng, Tiểu Đản đã quay người bước đi, trong khoảng khắc ngắn ngủi Tự Hà còn loáng thoáng nghe được:

– Tôi chẳng hiểu vì cái cớ gì mà đến bây giờ anh ấy vẫn chưa có ai.

Chu Tiểu Đản bỏ đi đã lâu còn Tự Hà vẫn ngơ ngác đứng ở đó. Phải diễn tả tâm trạng Tự Hà lúc này như thế nào đây. Nhẹ nhõm?. Tự Hà bật cười thành tiếng, hiện tại mọi chuyệnđâu còn liên quan tới cô. Cô đang mong đợi điều gì chứ.

Tự Hà chán nản quay người lại, chưa kịp bước, trán Tự Hà đã va vào lồng ngực của người đàn ông trước mặt.

Cô xuýt xoa, đôi chân bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.

– Xin lỗi, tôi không để ý.

– Là tại tôi. Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang bên tai, một gương mặt xa lạ khiến Tự Hà phải ngừng lại mấy giây. Một người cố gương mặt hoàn hảo.

– Cô không sao chứ?. Người đàn ông hỏi, ánh mắt quan tâm phát ra ánh mê hoặc.

Tự Hà lắc đầu.

– Cô thật sự không sao?. Người đó tiếp tục hỏi.

– Chỉ là va nhẹ, tôi không sao đâu, cũng tại tôi đi đường mà không để ý.

Người đó cười nói:

– Cô cũng đâu gắn mắt sau lưng…Hình như cô đang vội.

– Vâng. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đây. Tự Hà gật đầu.

– Cô ở bộ phận nào?.

– Bộ phận thiết kế. Tự Hà trả lời.

– Bộ phận thiết kế… Người đó cúi đầu ngẫm nghĩ, xong nói: Tôi biết chỗ đó, tôi sẽ đi cùng cô đến coi như chuộc lỗi. Nhưng …nhìn sắc mặt cô không được tốt.

Tự Hà áp tay lên má, gượng cười:

– Tôi không sao chỉ vì sáng nay hơi mệt, anh cũng không cần đi cùng tôi đâu tôi sẽ …

Tự Hà đang định nói “tôi sẽ tự đến đấy được”, chưa kịp nói hết câu Tự Hà trông thấy Phan Lệ Anh tiến đến chỗ cô đang đứng.

– Chào Phó giám đốc. Tự Hà cười.

Phan Lệ Anh bước tới, đôi mắt nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh Tự Hà.

– Tôi đang đợi cô, tôi sẽ dẫn cô tới bộ phận thiết kế.

– Không cần phiền, tự tôi…

Tự Hà ấp úng, thật kì lạ hai người này nghĩ cô không thể tự đến đó một mình được sao.

– Không, tôi sẽ cùng cô đến để giới thiệu với mọi người. Lệ Anh cười nói: Cùng làm chung công ti phải tạo quan hệ thân thiết hơn chứ.

Tự Hà gật đầu, cô quay sang người bên cạnh:

– Xin lỗi và cảm ơn ý tốt của anh, không làm phiền anh thêm nữa tôi xin phép đi trước.

Nói xong, Tự Hà cùng Lệ Anh bước đi.

– Chờ đã. Người đàn ông đó chợt lên tiếng: Tôi còn chưa biết tên của cô.

– Tôi là Mạc Tự Hà, còn anh?. Tự Hà cười hỏi lại.

– Lý Từ Nguyên.

– Từ Nguyên, tên anh thật hay, tôi nhớ rồi. Chào anh và hẹn gặp lại.

Tự Hà nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng bước song song Lệ Anh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.