Cô tiếp tân ngạc nhiên nhìn Phó Quan Nhã từ trên xuống dưới một lần.
Từ đầu……. Kẹp hình con cá bằng nhựa giá rẻ, kẹp cao mái tóc lên, vài sợ tóc bướng bỉnh rớt ra, lắc lắc sau đầu cô!
Đến chân…… Áo thun rộng, quần jean, đeo tạp dề hoạt hình.
Kết hợp với khuôn mặt non nớt, giống hệt học sinh……
Rõ ràng là tạo hình của một sinh viên vừa học vừa làm.
Vợ của tổng giám đốc? Giống không?
Quét xong, cô tiếp tân giả bộ cười nói, vẻ mặt vẫn lịch sự như cũ, “Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ? Phòng bí thư không báo hôm nay tổng giám đốc sẽ có khách.”
Tổng thư ký đã dặn, gặp người ăn mặc giản dị có thể là nhà giàu giả bộ nên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng tổng thư ký chưa dặn đối với những cô gái mặc kiểu học sinh tới cửa nói là ‘vợ của tổng giám đốc’ thì phải chiêu đãi như thế nào?
“Tôi tới đưa cơm cho anh ấy.” Phó Quan Nhã giơ bốn hộp cơm trong tay lên.
“Nếu cô là vợ tổng giám đốc, có thể phiền cô bấm điện thoại gọi cho tổng giám đốc một tiếng không ạ? Sau đó lại nhờ phòng bí thư gọi xuống đây một tiếng tôi mới có thể cho cô đi lên…. …” Ngụ ý, rất nghi ngờ thân phận của Phó Quan Nhã.
“Đúng, điện thoại di động…. …” Ý kiến hay! Phó Quan Nhã hết sờ đông lại sờ tây, mấy cái túi đều trống không.
A, lúc nấu cơm cô đã quăng di dộng lên bàn.
Số di động của anh, “Chín…..” phía sau là gì nữa, cô thật sự không nhớ nổi.
Phó Quan Nhã gãi gãi ót, cười nói với cô tiếp tân, “Tôi không mang di động theo, cô có thể gọi lên giúp tôi không, nói là ‘Phó Quan Nhã gọi’… …”
“Thật xin lỗi, không thể được!”
Đùa à? Vừa nghe đã biết là lừa gạt! Loại việc nhỏ này mà cũng gọi lên phòng bí thư, thì cái chức tiếp tân nho nhỏ này của cô còn giữ được sao?
Phó Quan Nhã thấy cô tiếp tân lịch sự trả lời, cũng không thể làm khó người ta, chỉ có thể chậm rãi bước ra cửa chính, đi về phía bồn cá, định bụng chờ tới giờ cơm trưa, may ra có thể gặp được Điền Hân Viêm. Tổng giám đốc thì cũng phải ăn cơm chứ?
“Công ty lớn thiệt là nhiều quy tắc……. Chút nữa cơm sẽ nguội hết mất.” Phó Quan Nhã nhỏ giọng nói.
Đến giờ cơm trưa, nhân viên bắt đầu lục tục đi ra. Phó Quan Nhã tập trung nhìn rõ từng người, sợ bỏ lỡ Điền Hân Viêm.
Nhưng mãi vẫn không thấy anh.
“Điền Hân Viêm rất cao, nên rất dễ thấy….. Nãy giờ chưa thấy ai cao như anh cả.” Điền Hân Viêm như hạc trong bầy gà, muốn bỏ lỡ cũng khó. Có con gà nào cao như vậy sao?
“… …. Đã trễ thế này còn không đi ăn cơm?” Phó Quan Nhã tiếp tục ngó tới ngó lui.
Những nhân viên đi ăn cơm giờ đã về khiến Phó Quan Nhã càng nóng nảy.
Anh không phải mê làm tới mức quên đói luôn chứ? Như vậy sẽ hại dạ dày lắm!
Lại một nhóm nhân viên trở về, lần này Phó Quan Nhã lẻn vào giữa bọn họ, vừa lúc trong đó có hai người đàn ông to con, hoàn toàn che khuất người cô, giúp cô thành công bước vào thang máy!
Nhưng một vấn đề khác lại ập đến, Điền Hân Viêm ở lầu mấy?
Hiểu biết của cô về anh quả thật ít đến đáng thương!
Càng lên cao, trong thang máy càng ít người dần, cho đến lúc chỉ còn lại một mình Phó Quan Nhã. Thang máy ngừng ở lầu nào cô cũng ngó thử xem có phòng tổng giám đốc hay không.
Đến lầu mười ba.
Cô nghe thấy tiếng cãi vả ở hành lang bèn bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến chỗ đó.
Không phải vì cô tò mò mà vì cô nghe thấy một giọng nói rất quen.
“…… Hạ Phồn Mộc!” Quả nhiên là cậu ta! Giọng nói giống như đang cười khẽ kia trừ cậu ta còn có thể là ai khác!
Phó Quan Nhã đi tới, thấy Hạ Phồn Mộc đang đứng đó, tóc đen dài qua vai, sợi tóc vừa mảnh lại sáng, để mặc nó tự do buông sau lưng, dáng người cao lớn, mặc một bộ vest đơn giản lại trông rất sang trọng.
Từng đường nét trên khuôn mặt Hạ Phồn Mộc, nhìn riêng thấy đẹp, hợp lại càng đẹp hơn. Ví dụ như lông mày, nên phối hợp với đôi mắt kia, mà lỗ mũi và cái miệng kia đặt trên gương mặt khác lại không thấy đẹp như vậy.
Hạ Phồn Mộc ngồi bắt chéo chân trên sa lon, híp mắt, nở nụ cười, nhìn chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Hạ Phồn Mộc cũng phát hiện ra cô “Nhã Nhã!” giọng ngọt như đường dính.
Hạ Phồn Mộc đứng lên, không quan tâm người khác, đi thẳng về phía cô.
Nếu như nói nụ cười vừa rồi của Hạ Phồn Mộc là nắng cuối ngày thì khi thấy cô nụ cười của anh chính là mặt trời giữa trưa tháng chín, nóng rực và chói mắt.
“Sao cậu lại ở đây?” Phó Quan Nhã hỏi.
“Câu này phải để tôi hỏi mới đúng…… À không, cũng không khó hiểu, dù sao cậu cũng coi như bà chủ, tới công ty tham quan là rất bình thường.” Hạ Phồn Mộ mỉm cười nói.
Bà chủ có kẹp tóc hình con cá và đeo tạp dề…… Rất đặc biệt.
“Nhã Nhã, sao cậu lại thừa dịp tôi ra nước ngoài mà gả cho người khác?” Hạ Phồn Mộc làm vẻ mặt bị ‘vứt bỏ’, buồn bã nói, “Hơn nữa còn gả cho tên Điền Hân Viêm đó?”
“Tôi không nghe nói hai người quen nhau từ trước, đùng một cái đã kết hôn…… Cậu bị anh ta bức cưới? Hay cha cậu thiếu nợ hơn tỷ, phải gả con gái lấy tiền?” Hạ Phồn Mộc suy đoán.
“Không phải!” Phó Quan Nhã rất muốn hỏi: Cậu là fan cuồng của tiểu thuyết ngôn tình à? Nếu không sao có thể nghĩ ra những tình tiết kiểu này?
“Hay là, cậu và anh ta đã biết nhau từ lâu?”
“Cũng không phải!”
“Cũng đúng, nếu cậu đã quen anh ta từ lâu, không thể nào không biết anh ta…….” Hạ Phồn Mộc nhấp nhấp môi nhìn cô chằm chằm.
“Sao?” Tự nhiên lại không nói nữa.
Hạ Phồn Mộc vươn tay vén tóc cô ra sau tai, thái độ rất thân thiết, tiến lại gần, nói thật nhỏ chỉ để mình cô nghe, “Sao cậu lại chọn anh ta chứ? Gả cho anh ta không bằng gả cho tôi, so tài sản, tôi không thua, so nhan sắc, tôi cũng đẹp trai hơn anh ta nhiều? So dịu dàng tôi còn tự tin hơn!”
“Cha tôi chê cậu quá đào hoa.” Phó Quan Nhã thẳng thắn nói, để Hạ Phồn Mộc rõ tại sao bị loại.
Nghe vậy, Hạ Phồn Mộc chỉ cười.
Xem ra chính cậu ta cũng rất rõ tính cách của mình.
“Về việc chung tình, quả là tôi thua anh ta.” Hạ Phồn Mộc vừa nói vừa gật đầu, “Anh ta không dễ dàng nói yêu, nhưng một khi yêu, sẽ hết lòng hết dạ với người đó.”
Phó Qua Nhã nghe thấy người khác khen chồng mình thì thầm vui trong lòng, tự nhủ sau khi về nhà, phải ghi chú mấy câu đó của Hạ Phồn Mộc vào điện thoại.
“Cho nên, tôi rất ngạc nhiên khi anh ta kết hôn, nhưng lại không phải với người anh ta yêu nhất!” Hạ Phồn Mộc vừa cười vừa nhìn kỹ nét mặt của Phó Quan Nhã, trong mắt có chút ác ý, có chút dò xét.
Quả nhiên, Phó Quan Nhã ngây người, há hốc miệng, như là nghe không hiểu.
Hạ Phồn Mộc giả bộ kinh ngạc, nhướn mày hỏi, “Cậu không biết? Anh ta có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, hai người mến nhau đã hơn hai mươi năm, đến nỗi ‘không phải em không cưới’ rồi đó!”
“A, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy…..” Cô hoàn toàn không biết gì về tình sử của Điền Hân Viêm.
Thì ra anh ta đã yêu một người con gái hơn hai mươi năm….. Một khoảng thời gian thật dài.
“Thanh mai trúc mã….. Của anh ta đâu? Tại sao anh ta không cưới cô ấy? Chẳng lẽ……. Cô ấy đã qua đời?”
Bởi vì tình yêu thật sự đã chết, nên mới tùy tiện cưới đại một người nào đó? Ai cũng được, có phải Phó Quan Nhã cô hay không, không quan trọng…. ….
“Người ta đang sống khỏe mạnh, đừng có nguyền rủa người ta chết!” Hạ Phồn Mộc cười cười, xoa tóc cô.
Hả? Cô đã đoán sai? Phó Quan Nhã lúng túng không nói.
“Tôi tuy đào hoa, nhưng tối thiểu, tôi đã chia tay đàng hoàng với người cũ, rồi mới quen người mới, tuyệt đối không có cái kiểu ‘dầu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’.” Hạ Phồn Mộc tự khen mình. d.đ lê$ quý# đôn@ Ưu điểm của người khác từ miệng anh ta nói ra lại giống như tội ác tày trời.
“Người quá chung tình mới kinh khủng, dù cậu đối với anh ta tốt tới cỡ nào, dịu dàng săn sóc tới cỡ nào, sâu trong lòng anh ta, vĩnh viễn luôn có một người khác. Lúc nào anh ta cũng so cô với người đó, so ai đẹp hơn, ai tốt hớn. Ghê tởm nhất là, vì anh ta không thể quên được người tình cũ nên so thế nào, người thua vẫn là cậu.”
Phó Quan Nhã không tìm được lời nào để phản bác, vì cô hoàn toàn đồng ý với quan điểm này của Hạ Phồn Mộc.
Yêu người chung tình, khi anh ta yêu bạn, hai người yêu nhau, đúng là chuyện may mắn nhất trên đời. Anh ta chỉ yêu bạn, không dễ dàng bị bên ngoài hấp dẫn, mọi việc đều nghĩ cho bạn, không nỡ khiến bạn lo lắng đau lòng.
Ngộ nhỡ ngược lại, người anh ta yêu không phải bạn…. Thì dù bạn có cố gắng tới mức nào, đối với anh ta, bạn cũng chỉ là gánh nặng.
Hạ Phồn Mộc nói ra câu nói cũng cùng lúc xuất hiện trong đầu cô, “Loại người này, tốt nhất không nên yêu.”